Chương 1

Viên đại úy mặc dạ phục màu kem vừa quay lưng khỏi bàn, Stephen Hopkins đã nhoài người hôn vợ trong một ngăn ở góc khuất. Caroline nhắm mắt, thưởng thức vị champagne lạnh Stephen vừa nhấp, và giật mình khi bàn tay ông chạm vào một trong những dây lụa trên chiếc áo khoác Chanel của bà.

- Anh không thấy thực ra chẳng cần những gã hợm này có mặt trong ngày lễ này sao, - bà nói lúc ngẩng lên hít thở. - Phí cả thời gian, mà chúng mình đang ăn vận nghiêm chỉnh đấy nhé. Anh thấy son môi của em thế nào? - Ngon lắm, - Stephen nói và mỉm cười như một ngôi sao điện ảnh.

Rồi ông sờ vào đùi bà. - Anh ngoài năm mươi rồi, - Caroline nói. - Chứ không phải mười lăm nữa đâu! Caroline vừa trêu chồng vừa gạt bàn tay Stephen ra, làm như đây là việc bất hợp pháp. Cuộc hẹn hò “Giáng sinh ở New York” hàng năm của họ ngày càngthắm thiết hơn, ngoài sức tưởng tượng của bà.

Bữa tối ở L’Arène, nhà hàng Pháp thuộc loại thanh lịch nhất, quyến rũ nhất ở thành phố New York; dạo chơi bằng xe ngựa đúng kiểu cổ xưa qua Công viên Trung tâm; rồi sau đó trở về dãy phòng Tổng thống ở khách sạn Pierre. Suốt bốn năm nay, đây là món quà Giáng sinh họ tự thưởng cho mình.

Hóa ra năm sau lại lãng mạn, tinh tế và thắm đượm hơn năm trước. Dường như đúng lúc đó, bên ngoài các cửa sổ nẹp đồng của nhà hàng, tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết lớn màu trắng bạc mắc vào chóp hình nón của các cột đèn cổ điển bằng sắt màu đen. - Nếu anh có một điều ước cho Giáng sinh này, thì là gì vậy? - Caroline bất chợt hỏi.

Stephen giơ cốc Laurent-Perrier Grand Siècle nguyên chất ánh vàng lên, cố làm ra vẻ đùa cợt: - Anh ước... Ước gì... Nỗi buồn lặng lẽ làm tan vẻ hài hước trên mặt lúc ông nhìn đăm đăm vào ly rượu. - Anh ước nó là một cốc sôcôla nóng. Caroline cảm thấy choáng váng lúc bà há miệng và hơi thở của bà lặng đi.

Nhiều năm trước, khi còn là sinh viên năm thứ nhất được học bổng ở Harvard, Caroline và Stephen đã rất nhớ nhà vì không đủ tiền về nghỉ lễ Giáng sinh.Một buổi sáng, ở nhà ăn Annenberg vắng vẻ chỉ cóhai suất điểm tâm của họ, Stephen đến ngồi cùng bàn với Caroline. - Chỉ để ấm hơn một chút thôi, - Stephen nói.

Chẳng mấy lúc, họ biết rằng cả hai đều mong ướctrở thành nhà hoạch định chính sách, và họ cảm thấytâm đầu ý hợp ngay lập tức. Ở sân đằng trước Hollis Hall bằng gạch đỏ, Caroline sốt sắng quỳ xuống đất và đắp một thiên thần bằng tuyết. Mặt họ gần như chạm vào nhau lúc Stephen tới giúp.

Rồi Caroline uống vội một ngụm sôcôla nóng lén mang ra từ nhà ăn, để không hôn anh chàng vừa gặp mà không hiểu vì sao đã thấy có cảm tình. Caroline như vẫn nhìn thấy hình ảnh Stephen ngày nào, tươi cười trong ánh sáng mùa đông sáng loáng như mạ kền. Chàng trai đáng yêu đó đứng trước mặt cô trên sân trường Harvard, không hề hay biết rằng anh sẽ cưới cô.

Cho cô một đứa con gái xinh đẹp. Rồi tiếp đó là trở thành Tổng thống Hoa Kỳ. Câu ông hỏi bà ba chục năm trước, lúc bà đặt cốc sôcôla xuống, lúc này lại vang vọng thấm thía trong tai bà như thủy tinh gõ vào bạc sáng ngời: - Em có muốn nếm champagne không? Từ sôcôla nóng đến champagne, Caroline nghĩ và nâng ly rượu đang sủi bọt.

Lúc này là champagne đến sôcôla nóng. Cuộc hôn nhân hai thập kỷ rưỡi của họ là một vòng tròn đầy đặn. Họ đã có cả cuộc đời, may mắn, đáng giá và... bà nghĩ, thấm thía khoảnh khắc này. - Tôi xin lỗi, thưa Tổng thống... - một giọng thì thầm. - Tôi xin lỗi. Xin ngài tha lỗi.

Một người đàn ông trông xanh xao, tóc vàng hoe, mặc bộ complê màu xám như kim loại đứng trước ngăn của họ khoảng ba mét. Anh ta vẫy tờ thực đơn và cây bút. Henri, bồi trưởng, vừa tới. Ông vội giúp Steve Beplar, đặc vụ của gia đình Hopkins, cố kín đáo đưa người vừa đột nhập ra khỏi tầm nhìn.

- Ồ, tôi xin lỗi, - người đàn ông nói với đặc vụ bằng giọng nhún nhường. - Tôi chỉ tưởng Tổng thống ra hiệu đòi thực đơn. - Không sao, Steve, - Stephen Hopkins nói và khẽ phẩy tay. Ông nhún vai với vợ, vẻ áy náy. Danh tiếng, Caroline nghĩ và đặt ly champagne lên tấm khăn bàn bằng lanh nõn trắng muốt.

Chẳng phải là thứ phản trắc sao? - Ngài có thể ký tên cho vợ tôi được không? Carla... - người đàn ông xanh xao nói với qua bờ vai rộng của viên đặc vụ. - Carla là vợ tôi! - Anh ta nói lớn. - Ôi lạy Chúa! Tôi chỉ nói có thế thôi mà! Tôi may mắn đến phát cuồng vì được gặp vị Tổng thống vĩ đại nhất của thế kỷ qua, và tôi còn biết làm gì nữa đây? Lạy Chúa, lúc này tôithật xấu hổ.

Tôi phải nói rằng, tối nay trông cả hai người tuyệt quá. Nhất là bà, phu nhân Hopkins ạ. - Chúc ông Giáng sinh vui vẻ, - Stephen Hopkins nói, ông cố mỉm cười hòa nhã hết mức. - Tôi hy vọng không làm phiền, - người đó nói, bộ complê của anh ta lấp lánh lúc lùi lại và cúi chào. - Làm phiền ư? - Stephen Hopkins nói, ông toét miệng cười với vợ lúc người đàn ông kia đã đi khỏi.

- Làm sao chồng của Carla lại cho rằng làm hỏng khoảnh khắc lãng mạn nhất trong đời chúng ta là làm phiền nhỉ? Họ vẫn đang cười lúc một người hầu bàn tươi tắn xuất hiện, đặt đĩa xuống và rút lui. Caroline mỉm cười nhìn cái liễn sành đựng gan ngỗng béo bày biện rất đẹp mắt lúc chồng bà bật nút chai champagne.

Trông đẹp quá, ăn mà tiếc, Caroline nghĩ và cầm dao, dĩa lên. Gần như là thế. Miếng đầu tiên ngon tuyệt trần, ngon đến mức phải thưởng thức thêm vài miếng nữa. Và lúc đó đã quá muộn. Một thứ giống như luồng khí sôi sùng sục, ngay lập tức bơm phồng phổi, cổ họng và mặt Caroline Hopkins.