Chương 1
Người bán đồ cổ vừa xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau vừa nói:- Thưa ông, chính cái rương này từ Ấn Độ gửi quạ Đây là loại gỗ quý, gỗ này thật đặc biệt hiếm.Maax nói với giọng hơi ngập ngừng: - Được rồi! Tôi sẽ mua vật này mà!Chính lúc bước chân vào tiệm, Maax đã để ý đến cái cái rương này, cái rương làm toàn bằng gỗ một màu đen nhánh, lại có những đường gân trắng nổi lên, rất đặc biệt. Mặt rương nổi lên màu sắc địa phương của nó. Hơn nữa, kích thước của nó rất vừa ý Maax. Rương rộng lối sáu tấc, dài mười tám tấc, cao lối chín tấc. Khi Maax đoán biết chủ tiệm sẵn sàng bán rương với giá mười hai đô la thì ý muốn của chàng là xỉa tiền mua ngay vật quý này.Tuy nhiên, Maax lại lưỡng lự, vì theo ý của chàng giá bán sao quá rẻ, hơn nữa, khi giá cả đã ngã ngũ, trông mặt mày chủ tiệm có vẻ thoải mái thấy rõ.Phải chăng loại gỗ đóng rương không phải là gỗ quý?Hay là cái rương này có điểm nào tệ đây? Nhưng rồi... việc mua bán đã xong xuôi, tiền đã giao, qua ngày mai dù Maax có đổi ý thì sự việc cũng quá trễ rồi.Trông mặt gỗ rất bóng, không một đường rạn nứt nào cả. Nhìn chung, cái rương trông rất đẹp.Nắp rương đậy kín. Cái chìa khoá lớn dùng để mở trông rất gọn và lúc mở cũng không nghe tiếng động lớn.Maax tỏ ý vừa lòng. Mỗi ngày chàng để ý lau chùi bụi bậm bám trên mặt rương. Đem về nhà, chàng đặt rương vào góc phòng. Maax nghĩ thầm khi phải dọn nhà, đồ vật này đối với chàng rất là tiện lợi. Vả lại trong lúc này, chính cái rương quý này làm cho căn phòng của Maax giá trị thêm lên.Nhiều tuần lễ trôi quạ Thỉnh thoảng Maax lại đưa mắt ngắm cái rương quý. Nhưng về sau, lâu ngày Maax ít để ý đến.Một tối nọ, một sự việc bất ngờ khác lạ xảy đến làm cho Maax suy nghĩ rất nhiều.Trong lúc ngồi vào chiếc ghế bành, im lặng đọc sách, không vì lẽ gì, Maax đưa mắt ra khỏi trang sách nhìn về phía góc phòng, nơi đặt rương.Một ngón tay dài, xanh xao thò ra khỏi nắp rương.Maax ngồi lặng thing trong chiếc ghế bành, tâm trí như bị tê liệt vì quá sợ hãi, trong thời gian lâu từ hai đến ba phút, cặp mắt không rời khỏi mặt rương. Rõ ràng là một ngón tay dài, xanh xao, lóng tay không được suôn sẻ, đầu ngón tay là cái móng bầm đen.Qua những phút sợ hãi, lúc này đến phút giận dữ. Ngón tay đó vẫn đứng yên. Hiện tượng ấy thật kỳ quái. Buổi tối yên lặng của chàng bỗng nhiên bị phá tan bởi sự xuất hiện của ngón tay dị kỳ đó.Maax lên tiếng chửi thề và cầm cuốn sách vất mạnh về phía chiếc rương.Ngón tay biến mất. Maax không còn trông thấy gì nữa. Chàng đưa cao ngọn đèn dọi ánh sáng về phía góc phòng rồi bước mau về phía cái rương, đột ngột mở nắp rương.Bên trong không có gì cả!Chàng đậy nắp rương lại, lượm cuôn sách cầm tay, trở về chỗ cũ, ngồi vào ghế.Phải chẳng trong mấy ngày qua chàng đọc sách quá nhiều nên bị hoa mắt?Chàng giả vờ tiếp tục đọc sách nhưng chốc chốc chàng lại đưa mắt về phía góc phòng cho đến khi không nhận thấy có gì kỳ lạ xảy ra, lúc đó chàng mới lên giường đi ngủ.Nhưng suốt ba, bốn ngày sau đó, hiện tượng kỳ quái kia cứ ám ảnh mãi trí óc Maax. Chàng không dám về khuya và cũng bắt đầu ít đọc sách lại. Trong tuần lễ đâu, chàng đinh ninh là mắt chàng bị quá mệt nên làm cho chàng nhìn ra hiện tượng kỳ lạ đó.Bắt đầu tuần lễ thứ hai, nghĩ rằng thị giác đã được nghỉ ngơi vừa sức, chàng mua về nhà nhiều tạp chí và bắt đầu mải mê đọc. Đọc được vài trang, Maax ngước mắt về phía chiếc rương nhưng cũng không thấy gì lạ xảy ra. Ngồi vững vàng vào chiếc ghế bành, Maax chăm chú đọc suốt cả tiếng đồng hồ. Đọc hết một cuốn định đọc qua cuốn khác, chàng đưa mắt về phía chiếc rương... Cái ngón tay dài xuất hiện, bất động, lóng tay không được suôn sẻ, móng tay màu bầm đen.Maax cố ý cưỡng lại ý muốn chạy sang phòng bên cạnh, đưa tay về hướng chiếc bàn đặt gần chiếc ghế bành, sờ soạng tìm lấy cái gạt tàn thuốc, nhưng cặp mắt chàng vẫn không rời khỏi chiếc rương.Bàn tay chàng đã nắm được cái gạt tàn thuốc, lúc này, chàng từ từ đứng dậy nhẹ nhàng đi tới góc phòng.Lúc chàng bước tới cái rương với khoảng cách chừng một thước thì ngón tay kia cũng biến mất.Maax mở nắp rương ra.Bên trong rương, vẫn không có gì cả!Trí óc Maax đảo lộn. Chàng trở về chỗ cũ, ngồi vào ghế. Tuy lúc này cái ngón tay quái dị kia không xuất hiện nữa nhưng chàng cũng không xua đuổi khỏi trí óc được hình ảnh ghê rợn lúc này.