Chương 1 - Chương 1

CHƯƠNG 1

 Ta gọi là Dạ Nguyệt Phong, nam, năm nay 17 tuổi, thân cao 180CM, thể trọng 65KG, là ca sĩ nổi tiếng hiện nay.

 Âm nhạc chính là điều duy nhất trong cuộc sống làm ta hứng thú.

 Tục ngữ nói thật là hay: người nổi tiếng không cần lý do ( có những lời này sao? ). Đúng vậy! ! Dạ Nguyệt Phong ta nổi tiếng thấu trời tự nhiên cũng không cần lý do ~! Xuất đạo tới nay ta vẫn là trừ bỏ ca hát, ngoài ra không có làm cái gì thông báo, quảng cáo, hoạt động công ích, chụp ảnh bìa tạp chí, hay đóng phim.

 Từ từ, đừng hỏi ta tại sao, thậm chí ngay cả lễ trao giải đều lười tham dự! Cái gì? Ngươi hỏi ta vì cái gì? Nguyên nhân rất đơn giản ~ các ngươi không biết là việc này thực ngu ngốc sao? ? Gương mặt luôn phải tươi cười , còn muốn giả bộ làm một người khiêm tốn, thực yêu nghề, bộ dáng làm như rất thích ý ~! Hừ! Nghĩ muốn ta tham dự? Không có cửa đâu! ! Ta vì cái gì phải làm việc lợi người không lợi mình, lão tử khinh! Kết quả là việc này khiến cho ta~ càng ngày càng thần bí đối với những fan hâm mộ! !

 Dù sao chính là bởi vì nguyên tắc của ta đắc tội không ít người, nếu không ta nổi tiếng như thế, ta nghĩ không ai hội chịu được ta!? Ha hả ~! Quản hắn làm gì! Ta vừa không giết người lại không phóng hỏa, sống hạnh phúc thì tốt rồi ~! !

 Trước mắt việc duy nhất có thể làm cho ta có hứng thú cũng chỉ có ca hát ! Hắc hắc! Làm cho ta tự hào chính là, những người nghe ta hát nhất định sẽ say mê trong đó, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Ta hát khúc ca trữ tình, tất cả mọi người sẽ khóc rầm rầm ~, hát những bài sôi động, bất luận kẻ nào cũng sẽ không tự chủ được mà nhảy múa theo tiếng ca của ta.

 Về các mặt khác như học tập, cuộc sống, tình yêu, hừ! Hai chữ: nhàm chán ~!

 Không phải ta quá khó khăn, chỉ có thể nó trên trời đặc biệt chiếu cố ta, chẳng những cho ta có khuôn mặt hoàn mĩ, ngay cả chỉ số thông minh (IQ) đều cao đến dọa người ~~! 180 nha! Thế cho nên khi học cái gì, làm một cái gì đều thuận buồm xuôi gió, mới 15 tuổi thôi ta đã mượn vài cái bằng tiến sĩ. Tình yêu à ~, thiết ~! Mặc kệ nữ nhân hay nam nhân đều là phiền toái như nhau, chỉ biết cùng theo đuôi truy đuổi ta, nói nghìn lần một kiểu, cái gì “Thật đẹp nga, thật giỏi nga, ca hát thật nghe thật hay nga, thật mê người nga, ta rất thích ngươi nga. . . . . .” Nga nga nga nga. . . . . . Nga ngươi cái đầu a nga ~ lão tử một cước đá bọn họ đến Tây Ban Nha đi! ! Tên quản lý khuyên ta không cần xúc động như vậy, sẽ khiến fan ghét bỏ, bọn họ chính là cơm áo gạo tiền của ta a ~! Lão tử mới không cần hắn! ! Kết quả sao? Kia đôi theo đuôi ngược lại cùng đắc càng nhanh , còn nói cái gì ta thực sự tính cách, ta thực khốc! ! ! ? ? Làm cho ta dở khóc dở cười, thật sự là một đám mê gái! !

 ”A! ~~~~~~~~~~~~~ Phong ~~~~~~~~~ Phong ~~~~~~~~~ Hát nữa đi! Hát nữa! Hát nữa!  ~. . . . . .”

 Không cần hoài nghi, ở đây là buổi biểu diễn của ta.

 Thật sự là phiền đã chết! ! Hát nữa, hát nữa, hát nữa,. . . . . . Phải mấy lần hát nữa a ~~? ? ! ! Tuy rằng lão tử thích ca hát, nhưng vì cái gì nhất định phải hát cho các ngươi nghe ~? ? Còn muốn nghe nhiều như vậy chứ? ? Mệt chết  ~~! ! Lão tử mặc kệ ! ! ! !

 ” Hát nữa đi! Hát nữa! Hát nữa! . . . . . ! ! !”

 Mẹ nó! Còn gọi! ! Các ngươi hét bể yết hầu lão tử cũng không đi ra ngoài! !

 ”Phong. . . . . . Ách. . . . . . Này, ngươi ra hát một lần nữa đi, ta với ngươi cam đoan! Này tuyệt đối là bài cuối cùng !” Tên quản lí đầu đầy đổ mồ hôi khuyên ta: “Thật sự thật sự, ngươi xem, hiện tại ngươi không hát, bọn họ cũng không rời khỏi. Ta nghĩ chúng ta ra khỏi cửa được hay không là vấn đề đó. Vậy, cho nên. . . . . .” Lời nói của hắn biến mất trong cái trừng giận dữ của ta.Nhân viên trong phòng nghỉ đến thở cũng không dám thở mạnh, đều giống như biến thành phạm nhân đang đợi chờ quan toà tuyên án.

 Bên ngoài âm thanh “Hát nữa đi” vẫn liên tục không ngừng.

 ”Mẹ nó! Lão tử đi! !” Ta tức sùi bọt mép nhảy dựng lên, xông lên sân khấu, phía sau nghe được âm thanh thở phào của một đám người.

 ”Các ngươi toàn bộ câm miệng cho ta! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

 Phút chốc, mấy vạn người tất cả đều an tĩnh lại, sau đó bộc phát tiếng vỗ tay như sấm cùng hoan hô.

 Ta rõ ràng cảm giác được trên trán gân xanh nổi lên.

 ”Câm miệng cho ta! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Có nghe hay không! ! ! ! ! ! !”

 Hội trường lại lặng ngắt như tờ.

 Ta hít sâu vài cái, cảm giác gân xanh thong thả lui, sau mới mở miệng nói: “Nghe! ! Đây là bài hát cuối cùng của ta! ! Ta hát xong các ngươi phải yên-lặng-đi-ra!!!”

 ”Hảo –”

 ”Còn nữa! ! Lúc ta hát, các ngươi nếu phát ra bất kỳ âm thanh gì ta liền trực tiếp bỏ đi ~! Có nghe hay không? ? ! !”

 ”Nghe được –”

 Vì thế, ngàn hô vạn gọi mới khiến cho tiếng ca rốt cục cũng theo microphone truyền tới từng góc hội trường.

 Ta hát chính là một khúc bi tình ca 《 từ đầu đến hiện tại 》trong album. ( hắc hắc! Thật có lỗi! Chính là ca khúc của hoàng tử tình ca Trương Tín Triết chúng ta, tiểu R ta thực thích bài hát này. Lúc trước lần đầu nghe đã bị cảm động đến nước mắt ào ào. Cho nên lần này liền mượn tạm, vì nếu tự mình viết ca từ thì thật sự thực phiền toái và khó khăn. Hy vọng các vị đại nhân không cần để ý nga ~)

 Nếu kết cục này là cuối cùng

 Vì sao ta còn quên không được em

 Thời gian đổi thay, chúng đơn thuần là tạm biệt

 Nếu gặp lại cũng không thể tiếp tục, mất đi mới xem như vĩnh hằng

 Trừng phạt ta còn quá mức mức ngây thơ

 Chẳng lẽ đời ta cứ như vậy trôi qua

 Nụ hôn không đến được người ta yêu nhất.

 Để em chờ ngay từ đầu đến bây giờ

 Cũng giống nhau đều không có khả năng ~

 Chẳng lẽ tình yêu có thể chuyển giao cho người khác

 Nhưng vận mệnh nhất định không giữa đựơc người ta yêu nhất

 Ta không thể như thế nào nguyện ý thừa nhận

 Em là người ta không nên yêu

 Nếu gặp nhau để rồi chia cắt

 Mất đi mới xem như vĩnh hằng

 Một lần trí nhớ mới vì sao còn muốn tái sinh

 Chẳng lẽ đời ta cứ như vậy trôi qua

 Nụ hôn không đến được người ta yêu nhất

 Để em chờ ngay từ đầu đến bây giờ

 Cũng giống nhau đều không có khả năng ~

 Chẳng lẽ tình yêu có thể chuyển giao cho người khác

 Nhưng vận mệnh nhất định không giữa được người ta yêu

 Ta không thể như thế nào nguyện ý thừa nhận

 Em là người ta không nên yêu

 Lấy gì làm chứng

 Chưa bao giờ ~ nghĩ tới yêu một người

 Cần tàn nhẫn như vậy để chứng minh tình yêu sâu sắc

 Chẳng lẽ đời ta cứ như vậy trôi qua

 Nụ hôn không đến được người ta yêu nhất

 Để em chờ ngay từ đầu đến bây giờ

 Cũng giống nhau đều không có khả năng ~

 Chẳng lẽ tình yêu có thể chuyển giao cho người khác

 Nhưng vận mệnh nhất định không giữa đựơc người ta yêu nhất

 Ta không thể như thế nào nguyện ý thừa nhận

 Em là người ta yêu sai lầm.

 Người trình bài: Dạ Nguyệt Phong ( đương nhiên là giả, bất quá vì tình tiết cần đành phải như vậy , kỳ thật bản tiếng Trung là Khúc Lí Trác Hùng: OH SEOK JUN/YOU HAE JUN ” hai vị thúc thúc, tiểu R thực xin lỗi ! )

 Một bài kết thúc. Ta cũng không quay đầu xuống sân khấu, về nhà và đi ngủ thôi!

 Dưới đài fan đã sớm lệ rơi đầy mặt, toàn trường như cũ tràn ngập bầu không khí đau thương cùng bất đắc dĩ trong ca khúc, tiếng ca của Phong giống như đang quanh quẩn ở trong không khí, ở thật trong trong lòng mọi người, thậm chí là — linh hồn.

 Không biết là ai đầu tiên, chỉ biết tiếng vỗ tay trong phút chốc vang lên, tiếp theo là tiếng hoan hô, âm thanh ủng hộ lập tức bùng nổ, cuối cùng lần thứ hai gặt hái câu “Hát nữa đi”! ! ! !

 Vừa mới tiến vào hậu trường ta nhất thời đứng lại, cả người tức giận đến phát run, chung quanh tản ra một cỗ tức giận cực độ nguy hiểm, phàm là có mắt, không, cho dù không mắt mọi người đều có thể cảm giác được. Nhân viên công tác thấy ta tựa như muốn đem mọi người ra cắn chết càng không ngừng phát run ( đương nhiên là sợ), nuốt nước miếng.

 Ta mạnh xoay người, hướng sân khấu phóng đến! Sau đó cầm lấy microphone hét to: “Toàn bộ — đều — cút — cho — ta —-! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

 Ta nghĩ mặc kệ vài chục năm nữa, buổi biểu diễn cuối cùng của một thế hệ siêu sao ta đây cũng không thể làm cho mọi người dễ dàng quên đi, còn nhớ rõ tiêu đề của các báo ngày hôm sau là: “Siêu sao Dạ Nguyệt Phong ở buổi biểu diễn cuối cùng không để ý làm khó dễ mọi người, đem toàn thể fan hâm mộ quát ra khỏi hội trường.”

 Không biết mọi người chú ý tới không, ta ở phía trên có dùng câu–”Một lần cuối cùng” . Đúng vậy, tuyệt đối không phải là vô nghĩa, nó đúng thật là buổi biểu diễn cuối cùng của ta ở thế kỷ 21 hiện đại.

 Về phần ta rốt cuộc làm sao vậy? Xin nghe phân giải lần tới! 886~! Ta rốt cuộc làm sao vậy? ?

 Lão tử còn muốn hỏi ngươi đó! !

 SHIT! !