Chương 1
1 – Em đi tìm khắp thế gian này chỉ để gặp anh 1. Màn sương mờ ảo bao trùm không gian, những cây ngô đồng cách đó không xa dường như đang ẩn khuất trong cõi tiên. Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy những buổi sáng sương mù như thế này. Bố mẹ đang nói chuyện dưới tầng, giọng nói rất khẽ, nói đi nói lại cũng chỉ xoay quanh vấn đề sống tự lập của con gái. Xuân Phi quyết định chuyển đồ đạc xuống dưới tầng. Cô ngồi xuống, không nói một lời nào, cầm dĩa cắt quả trứng trên đĩa thành hai phần. Những lúc như thế này cô không biết phải nói gì, dường như có nói bao nhiêu lần thì cũng vô ích. – Ăn xong có cần bố đưa đi không? – Không cần đâu ạ, Tô Kính Hy sẽ đưa người của công ty chuyển nhà đến. – Con đúng là chẳng hiểu gì cả. Bố không kìm được quát lên – Chẳng phải cuối tuần Kính Hy phải đưa bố mẹ nó đến Thượng Hải chơi sao? – Anh bảo anh ấy đến ạ. – Mày nói với anh chuyện chuyển nhà rồi sao? Mẹ ngạc nhiên thốt lên, đôi lông mày trau lại – Anh mày thi đấu ở Thượng Hải, những chuyện cỏn con như vậy mà cũng gọi điện cho anh. Gọi điện không mất tiền chắc? Cả nhà này chỉ có mày là nhiều chuyện, không biết cái gì cả. – Bà đừng mắng con nữa. Xuân Phi nó ngốc nghếch như vậy đều là do bà mắng nhiều quá đấy. – Hứ, con gái giống hệt ông, từ một cái khuôn mà ra, không ngốc mới là lạ. May mà Thuần Uyên giống tôi. Nếu hai đứa con giống ông thì tôi không biết trông chờ vào đâu. Bố không nói nữa, dường như con gái giống mình cũng là chuyện không thể chấp nhận được. Trên bàn ăn chỉ có tiếng hàm răng va đập vào nhau, phát ra tiếng ken két chói tai, thỉnh thoảng vang lên tiếng cằn nhằn của mẹ: – Lại kén ăn hả. Xuân Phi bặm môi, bữa sáng ngày hôm nay thật khó nuốt. Cô không hề biết cuối tuần Tô Kính Hy phải đi Thượng Hải. Cô cũng không bao giờ quan tâm đến điều đó. Bởi vì anh trai chưa bao giờ nói cho cô biết những chuyện này. Anh chỉ cố gắng hết sức để cô có một cuộc sống thật tốt. Mặc dù những điều mà anh làm không phải là những điều cô muốn. An Dương Xuân Phi sống ở trung tâm thành phố. Nhưng trường của cô lại ở ngoại thành, đây là trường tư dành cho quý tộc. Từ hồi tiểu học, bố đã không ngại nắng mưa lái xe đưa cô đến trường. Xuân Phi luôn mong chờ đến một ngày được sống tự lập một mình, có thể thoát khỏi nỗi phiền muộn khi phải ngồi trên xe. Nhưng khi cái ngày ấy đến thật thì cô lại có cảm giác không chân thực. 2. Lúc này là lúc mà thời tiết vô cùng oi bức. Cái nắng nóng gay gắt khiến người ta không thể chịu đựng được. Có thể dùng từ “cay độc” để ví với mặt trời. Xuân Phi chống tay đứng dưới ánh nắng chói chang, chỉ đạo những người ở công ty chuyển nhà đưa đồ đạc vào khu nhà Hương Hải. Cô có cảm giác hình như mình sắp tan chảy, nếu không thì vì sao hai chân lại mềm nhũn ra thế này? Tô Kính Hy đứng dưới bóng cây, tay cầm que kem trêu đùa cô: – Bà chủ không nóng à? Khoảnh khắc ấy, Xuân Phi có cảm giác dường như tất cả âm thanh trên thế giới này đều rời xa cô. Âm cuối trong câu nói của Tô Kính Hy cùng với tiếng ve kêu trên cành cây trở thành tiếng tuýt tuýt liên hồi vang lên bên tai cô. Cô ngã lăn ra đất, tiếng gáy đập xuống gạch khiến Tô Kính Hy sợ đến nỗi hồn bay phách lạc. Tô Kính Hy nghĩ: Quả nhiên là nên cách cô nàng phiền phức này cách xa càng tốt, nếu không chắc chắn một ngày nào đó mình sẽ bị cô ta hại chết. Tô Kính Hy cõng Xuân Phi mặt mày tái nhợt đến phòng y tế gần đó thì phát hiện có ba bốn người nằm ngổn ngang ở đó. Cô ý tá đeo kính bình tĩnh nói về phía phòng thuốc: – Tiểu Trương, lấy bình nước muối ra đây, lại có người ngất rồi. Sau đó cô ấy chỉ về phía chiếc giường còn trống và nói với Tô Kính Hy đang đứng ở cửa: – Đặt bạn gái của cậu xuống chiếc giường kia, sau đó lấy rượu cồn xoa vào lòng bàn tay, trán và các khớp của cô ấy. Cô ấy không phải bạn gái của tôi. Tô Kính Hy chưa kịp nói câu ấy thì y tá đã chạy vào phòng thuốc như một cơn lốc xoáy. Anh lẩm nhẩm một hồi, sau đó tận tâm tận lực xoa cồn cho Xuân Phi. Đôi lông mày của Xuân Phi co lại vì đau. Tô Kính Hy chợt nhận ra một điều, anh quen biết cô bao nhiêu năm rồi? bốn năm hay năm năm? Có lẽ lâu hơn. Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào hiếu thắng như thế này. Dù phải phơi mình dưới cái nắng gay gắt thì cũng không chịu mở miệng nhờ anh giúp. – Tô Kính Hy….. – Cô nàng phiền phức, em đúng là khiến người khác hết hồn. Nếu em có mệnh hề gì thì ông anh trai thương em gái hơn cả tính mạng của mình không phanh thây lột da anh mới là lạ đấy. Những lời mà Xuân Phi muốn nói bỗng chốc tắc nghẹn trong cổ họng. Đột nhiên cô thấy tức giận. Cô không hề kiêng nể, quay mặt sang một bên và nói: – Này, em còn nhớ là anh cũng biết nấu ăn. Tối nay em muốn ăn cá sốt hành. Cá không được rán quá già. Em còn muốn ăn món khoai tây sốt ở nhà ăn của học viện Giai Kỳ. – Cô nàng phiền phức, đồ quỷ kén ăn, anh chúc em mười năm không có ai theo đuổi. Sắc mặt của Tô Kính Hy trông rất khó coi, khó coi đến nỗi khóe miệng run lên. – Không sao, không biết chừng nếu không có ai theo đuổi em thì anh trai em sẽ bắt anh lấy em. Từ trước đến nay anh rất nghe lời anh trai em mà. Tô Kính Hy không nói được lời nào. Xuân Phi đắc trí nhìn anh. Im lặng một hồi lâu, Tô Kính Hy chịu thua, ném cho Xuân Phi một cái lườm rồi đi ra ngoài. Nụ cười của Xuân Phi đóng băng trên khuôn mặt. Vốn dĩ cô muốn nói – xin lỗi, cảm ơn anh – Nhưng với người coi cô là rắn rết như anh thì cũng không cần thiết phải nói những lời lịch sự như thế. – Trời ơi, tay em làm sao thế kia? Y tá giật nảy mình. – Hả? Xuân Phi cũng giật nảy mình. Cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình sưng phồng lên như cái bánh bao. Y tác ngạc nhiên hỏi: – Em không thấy đau sao? – Có ạ, bây giờ mới thấy rất đau, chỉ là lúc nãy không chú ý. Cô thật thà nói. – Em vừa cãi nhau với bạn trai à. Chị n nói cho em biết, em còn nhỏ tuổi, thích ngắm những anh chàng đẹp trai. Nhưng những người đàn ông đẹp trai đều rất đa tình. Em thử nghĩ mà xem, sau này chết đi tất cả đều biến thành đầu lâu xương cốt, chẳng phải là đáng sợ như nhau sao? – Bạn trai của chị…. Xuân Phi định hỏi bạn trai của cô y tá trông như thế nào. – Chị không có bạn trai. Haizzz, những người theo đuổi chị đều rất xấu trai, ảnh hưởng đến khẩu vị của chị. – Người chết đi đều biến thành đầu lâu xương cốt, chẳng phải đều giống nhau sao. Xuân Phi bật cười. Thì ra trên thế giới này không chỉ một mình cô không nói thật với lòng mình. 3. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa kính, hắt vào căn phòng. Xuân Phi ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, sau này thực sự sẽ sống một mình sao? Nhưng ngay lập tức khóe môi của cô từ từ nhếch lên, cuối cùng biến thành đường cong. Cô không thể kìm được nghĩ đến hai từ “tái sinh”. Xuân Phi nhìn tờ lịch Naruto treo trên tường, ngày mùng 1 tháng 9 được khoanh tròn bằng bút đỏ, từ bây giờ đến ngày đó còn bốn ngày. Chưa bao giờ Xuân Phi lại mong chờ ngày khai giảng như thế này. Trước đây, mỗi khi đến ngày khai giảng của học viện Giai Kỳ cũng là lúc mà cơn ác mộng của Xuân Phi bắt đầu. Bởi vì điều đó có nghĩa là, trong nửa năm tới, ngày nào cô cũng phải ở trong xe một tiếng rưỡi. Nếu không may bị tắc đường đến muộn thì còn bị cô giáo phạt đứng. Tuy nhiên những cơn ác mộng đó sắp trở thành dĩ vãng. Buổi sáng mẹ gọi điện thoại nhắc nhở Xuân Phi: “Sau khi cuộc thi piano kết thúc anh sẽ về thăm mày. Trong thời gian này mày không được gọi điện thoại cho anh. Tiền học phí và tiền sinh hoạt tao đã gửi vào thẻ của mày rồi. Chưa biết kiếm tiền thì phải tiêu pha tiết kiệm một chút”. Lúc ấy Xuân Phi mới nhớ đến chuyện nộp học phí. Mọi người xếp hàng dài trước chiếc máy ATM cuối đường. Khó khăn lắm mới chờ được đến buổi tối không có người, cô nhét thẻ vào máy, nhưng đợi rất lâu mà không thấy tiền đâu. Xuân Phi đứng ngây ở đó và nghĩ: Mình đúng là quá may mắn, gặp đúng cái máy ATM hỏng. Lúc ấy cô mới phát hiện ở một chỗ không bắt mắt lắm bên cạnh máy ATM có ghi hàng chữ “máy gặp sự cố”. Thế là cô ức chế lấy lại thẻ rồi ra về. – Này, bạn gì ơi, máy rút tiền này….. Một giọng nói lạ nhưng rất có sức hút vang lên bên tai Xuân Phi. Xuân Phi không quay đầu lại mà nói: – Cái máy ấy hỏng rồi. – Bạn đừng đi vội, cái máy ấy không hỏng đâu. Giọng nói rất có sức hút lại vang lên, ngữ khí rất kiên định. Xuân Phi quay đầu lại, không biết ánh đèn trong đêm tối quá mê hoặc hay là nụ cười của chàng trai này quá đẹp mà cô ngây người không nói được lời nào. Những sợi tóc màu cà phê đậm bay bay trên khuôn mặt ôn hòa và tinh xảo. Đôi mắt biết cười dường như lúc nào cũng đang mỉm cười và phát ra ánh sáng lấp lánh. Anh ấy đến trước máy rút tiền, đưa tay gạt gạt khe rút tiền một lúc lâu, sau đó một tập tiền tuôn ra. – Hả? không phải là hỏng rồi sao? Xuân Phi ngạc nhiên thốt lên. – Không phải là hỏng mà là khe rút tiền có dính kẹo cao su. Anh ấy đưa tiền cho Xuân Phi và nói – Đây là mánh khóe rất phổ biến gần đây, bạn không xem tin tức à? Còn nữa, nếu máy rút tiền hỏng thì nhân viên ngân hàng sẽ dán thông báo máy gặp sự cổ ở trên màn hình của máy chứ không phải dán ở chỗ không bắt mắt như thế này. Xuân Phi như chợt nhận ra điều gì đó, đập vào đầu mình và nói: – Trời ơi, tôi thật ngốc. Tôi đọc tin ấy rồi. Cảm ơn anh. – Haha, lần sau chú ý nhé. Tạm biệt. Trên tay anh ấy có cầm một bình nước giữ nhiệt bằng inox mà nhà trường phát cho. Trên chiếc bình ấy có in hai chữ “Giai Kỳ”. – Anh cũng là học sinh của học viện Giai Kỳ à? Xuân Phi đứng chắn trước mặt anh ấy và nói – cấp ba đúng không? Dường như đây là lần đầu tiên cô đứng chắn trước mặt người khác, cánh tay dang ra như chuẩn bị ôm lấy anh ấy vậy. Nghĩ đến đấy, da mặt mỏng manh của Xuân Phi đỏ ửng lên vì e thẹn. – Haha. Anh chỉ mỉm cười nhìn cô. – Lẽ nào là đại học…. Xuân Phi e thẹn nhìn anh. Nhưng chàng trai trước mặt không cho cô bất kỳ câu trả lời nào, chỉ mỉm cười nhìn cô. Mình có nên biết điều mà rời đi không nhỉ? Đứng chắn trước mặt anh ấy thế này giống như là muốn bắt chuyện vậy. Vốn dĩ là muốn bắt chuyện mà. Xuân Phi nghĩ mãi nghĩ mãi, cô thấy mặt mình nóng ran, chân cũng lùi ra sau. – Haha, tạm biệt. Anh vẫn chỉ mỉm cười. Mặt Xuân Phi đỏ bừng, cô nhường đường cho anh đi. Anh vừa đi được hai bước thì nghe thấy giọng nói mềm mại của một cô gái vang lên từ phía sau: – Triệt. – Kỷ Vi, em chậm chạp quá. Anh ấy quay người lại, mỉm cười và nói. – Xin lỗi, cửa hàng đông người quá. Cô gái nũng nịu khoác tay anh. Chắc là cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng Xuân Phi giống như một kẻ háo sắc đứng chắn trước mặt anh, thế nên mới ném cho Xuân Phi một ánh nhìn đầy thù địch. Bỗng chốc Xuân Phi cảm thấy rất xấu hổ. – Ừ, chúng mình mau đi thôi, đừng để mọi người chờ quá lâu. Chàng trai nói với cô gái. Xem ra anh chàng này đã có chủ rồi. Cô gái đi bên anh da trắng, chân dài, dáng chuẩn, đúng là một mỹ nhân. Xuân Phi vội vàng đi về hướng ngược lại với họ giống như vừa làm sai chuyện gì vậy. Thật là mất mặt. Xuân Phi thở dài rồi nghĩ: Sao mình có thể đứng chắn trước mặt người khác như một kẻ háo sắc như thế được cơ chứ? Nếu sau này mà gặp lại người đó ở trường thì quả thực cô sẽ xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng cao đầu. 4. Buổi lễ đón học sinh mới hàng năm của nhà trường hết sức long trọng. Trên cánh cửa theo kiến trúc châu Âu có treo hàng chữ đỏ bắt mắt. Lá phong tháng chín màu đỏ nhạt, gợi cho người ta cảm giác trong suốt mơ hồ dưới ánh mặt trời. Xuân Phi cầm cuốn sách tiếng anh, ngồi trên bãi cỏ dưới bóng cây nhưng cơ bản không nhớ được một từ mới nào. Con châu chấu nhảy từ bụi cỏ ra khiến cô giật nảy mình. “Xuân Phi, cậu ngồi đấy làm gì? “Học từ mới”. “Bà chị của em, chị bình thường một chút có được không?” Một cô gái tóc ngắn sốt sắng kéo cô dậy, “Buổi lễ đón học sinh mới bắt đầu rồi, mau đưa mình đến hội học sinh, tuyệt đối sẽ không bị tóm đâu”. “Đến hội học sinh làm gì?” “Ở buổi lễ đón học sinh mới có rất nhiều anh đẹp trai đứng tiếp đón. Hiệu trưởng nghĩ ra cái chiêu này quả là tuyệt. Những anh chàng đẹp trai này mặc đồng phục giống nhau. Năm ngoái mình cũng đi xem rồi. Đẹp trai lắm ý”. Xuân Phi không nỡ từ chối cô gái. Cô gái nhìn Xuân Phi với ánh mắt khẩn cầu. Cô suy nghĩ ba mươi giây rồi hỏi: “Tiểu Thái, có đúng là thích thế không?” Thoạt nghe Xuân Phi nói Tiểu Thái có chút mơ hồ. Xuân Phi nói thường thiếu chủ ngữ như thế. Hai người học cùng lớp từ hổi tiểu học. Xuân Phi không thích nói nhiều, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ. Những lúc cô ấy ngơ ngẩn còn nhiều hơn những lúc bình thường. Cô nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ý của Xuân Phi. Cô híp mắt nói: – Thích chứ, nhưng cũng chỉ có thể nhìn trộm thôi. Xuân Phi, cậu thích chàng trai như thế nào? Thực sự không có người nào mà cậu thích sao? – Người thích….người mình thích….phải có mái tóc màu cà phê đậm….có nụ cười ấm áp như gió xuân….còn nữa….chưa có bạn gái. – Đấy là yêu cầu gì? Cậu đang bôi bác mình. Cô gái gườm gườm nhìn Xuân Phi. Xuân Phi cười nhạt hai tiếng rồi nghĩ: Nếu là bình thường thì từ chối Tiểu Thái cũng chẳng sao cả. Chỉ sợ bây giờ nói không thì cô ấy lại giận mấy ngày liền. Sân vận động của trường rất rộng, dù sao thì cũng là trường quý tộc mà, chỗ đỗ xe còn không đủ, xe xếp ngang xếp dọc ở sân vận động. Tiểu Thái dắt tay cô đi qua sân vận động, trong hội trường vang lên tiếng người nói ồn ào, phòng tiếp đón ở tầng trên của hội trường, những anh chàng đẹp trai và các cô gái xinh đẹp trong bộ lễ phục màu xanh lam đang bận rộn sắp xếp quà tặng phụ huynh. – Này, sao cậu lại mặc quần của mình……? – Quần từ năm ngoái ngắn rồi mà. Thỉnh thoảng lại nghe thấy những lời nói đó ngoài cửa sổ. Tiểu Thái che miệng cười bí hiểm. Xuân Phi lầm lì ngồi sau cô. Sao lại có thể làm chuyện điên rồ giống cô ta được nhỉ? Xuân Phi vỗ vai Tiểu Thái nhưng Tiểu Thái đang phấn khích nên không thèm để ý đến cô. – Tiểu Thái, mình đi đây, mình không muốn cùng cậu làm những chuyện điên rồ như thế này. Xuân Phi khẽ nói. Tiểu Thái bám chặt tay vào cửa sổ, hai mắt trợn tròn như hai quả cầu thủy tinh. Xuân Phi ngồi xuống chân tường, quyết định canh chừng giúp cô ấy. Bên trong cửa kính là một thế giới khác, thế giới của những người tỏa sáng. Tô Kính Hy ở trong thế giới ấy. Anh trai cũng ở trong thế giới ấy. Chỉ có điều thế giới ấy quá chật hẹp, dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể chen vào được. – Này, hai cô đang làm gì vậy? Hai chị lớp trên xinh đẹp đứng ở cửa phòng tiếp đón. Hai người họ bị hội trưởng sai đi chuyển quà đã đủ tức giận giận lắm rồi, không ngờ vừa ra cửa lại gặp phải hai kẻ vụng trộm. Đối với người ngoài hành tinh hoàn toàn không có chút nhạy cảm, ngay cả lúc canh chừng cũng mất cảnh giác như Xuân Phi, Tiểu Thái cũng chẳng muốn ca thán, phàn nàn nữa. Biết làm thế nào được đây? Những người như Xuân Phi, khi gặp những chuyện như thế này, cô ấy chỉ có thể dương mắt nhìn, dường như chuyện không hề liên quan đến mình. Hai tên quỷ nhỏ vừa ngốc vừa đần. Bỗng nhiên một chị cao gây cười và nói: – Thôi, chị làm gì mà đáng sợ thế? Chẳng phải các em thích ngắm anh đẹp trai sao, đi cùng chị vào kho chuyển đồ, quay về rồi có thể quang minh chính đại mà ngắm các anh. – Thật ạ? Hai mắt Tiểu Thái sáng như đèn pha ô tôi – Có được chụp ảnh kỷ niệm không ạ? – Được chứ. Hai chị đồng thanh nói. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tiểu Thái gật đầu và nói – Em đi, em đi. Xuân Phi đá vào chân Tiểu Thái nhưng lại bị cô ấy giẫm một cái đau điếng – Đồ ngốc – Xuân Phi chửi thầm trong bụng, có thế mà đã mu muội. Đợi tý nữa đi chuyển quà rồi sẽ mệt đứt cả hơi cho mà xem, làm gì có tâm trạng mà ngắm với chả nghía. – Tôi không đi. Xuân Phi nói. – Vậy thì bạn của em sẽ phải chuyển đồ bằng hai người đấy. Chị cao gầy hơn một chút nói. – Tùy thôi. Xuân Phi đứng dậy, phủi bụi dính trên váy đồng phục, đang định đi thì bị một chị khác kéo tay lại: – Thái độ gì vậy, có còn muốn ở trong trường này nữa không? – Chị có thể đến tìm hiệu trưởng đuổi tôi không? Xuân Phi nói. Dĩ nhiên không thể tìm hiệu trưởng đuổi cô, cũng không thể uy hiếp cô. Hai chị lớp trên nhìn nhau, không biết phải ứng phó như thế nào. Nhưng ở học viện Giai Kỳ, chị lớp trên có thể dạy bảo các em lớp dưới “một cách đúng mực”. Họ nhìn nhau, khuôn mặt toát lên vẻ phấn khích. Đúng là khiến người khác ngứa ngáy chân tay. Con quỷ nhỏ này không coi ai ra gì, dạy bảo nó một chút cũng tốt. Đúng lúc mà một người trong số họ đang giơ tay lên thì – – Quà chuyển về chưa? Giọng nói của một chàng trai vang lên. – A…..bạn Hạ…..đang đi chuyển đây….. Cô gái cao gây hơn một chút cười trừ và nói. Cô kia thì đang vung tay, cánh tay như đông cứng trong không trung, mặt đỏ bừng, gườm gườm nhìn Xuân Phi. – Haha, mình cần người đến giúp. Anh chàng đó chỉ tay về phía Xuân Phi và nói: - Này, em lại đây giúp anh trang trí bảng. 5. Trên tấm bảng ở hành lang có viết hàng chữ: “Chào mừng đến với học viện Giai Kỳ”. Quả bóng màu hồng mới vẽ được một nửa. Anh chàng đó cầm một hộp phấn màu, xem ra khi đi lấy phấn ở phòng tiếp đón đã gặp bọn họ. Xuân Phi nghi ngờ không biết có phải thần may mắn đã mỉm cười với mình không. Trước đây mỗi lần có chuyện không may xảy ra cô đều khó mà tránh khỏi tai họa. Nhưng dường như gần đây cô gặp vận may. Vừa mới đến trường đi rút tiền thì bị lừa, lại bị chị lớp trên ức hiếp, nhưng đều là anh chàng có mái tóc màu cà phê đậm này đã giúp cô thoát nạn. Đôi mắt biết cười của anh thật đẹp, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh được. – Phấn xanh. Chàng trai nói. Xuân Phi vội đưa phấn cho anh. Anh ấy đang định tô màu thì lại cúi đầu xuống bật cười nhìn cô: – Anh cần phấn xanh chứ không phải phấn vàng. Xuân Phi luống cuống lục tìm trong hộp phấn màu, chỉ thấy đầu óc mơ hồ, càng căng thẳng thì lại càng run. Chỉ nghe thấy một tiếng “phịch”, hộp phấn màu rơi xuống đất, những viên phấn nhiều màu sắc lăn lóc trên hành lang. Con người thường gặp chuyện đáng xấu hổ lúc mà người ta không muốn nó xảy ra nhất. Xuân Phi cúi đầu nhặt viên phấn màu xanh đưa cho anh, không dám ngẩng đầu lên, cô sợ nhìn thấy ánh mắt ngán ngẩm của anh. – Có phải là mệt không? Nghỉ ngơi một chút đi. – Không ạ. – Haha, thực ra hai cô gái ấy không phải là người xấu. Hội trưởng bảo họ đi chuyển quà, họ rất tức giận, vì thế mới trút giận lên đầu hai em. Em không cần vì chuyện ấy mà cảm thấy không vui. – Em biết. Cô ngừng một lát rồi hỏi: – Anh Hạ, có phải là em rất đáng ghét không? Chắc anh chàng này họ Hạ, lúc nãy một chị đã gọi anh ấy như thế. Trên tấm bảng đen là những quả bóng bay trên bầu trời, màu hồng nhạt và màu xanh da trời. Dường như anh ấy chỉ biết vẽ bóng bay, hơn nữa lại không thành thạo lắm, ngay cả hình dáng của bóng bay cũng không đẹp lắm. Anh dừng tay lại, nhìn vào mắt Xuân Phi và nói: – Không đáng ghét. Xuân Phi cảm thấy dường như có âm thanh rất nhỏ vang vọng bên tai, nhẹ nhàng, ấm áp. Câu trả lời của anh là câu trả lời mà cô muốn nghe. Nhưng cô không hề có chút cảm giác vui mừng nào. Cô ngồi xuống tiếp tục nhặt phấn. Cô cho rằng cái miệng và trái tim mỗi người đối lập với nhau. Trong lòng nói là ghét nhưng ngoài miệng lại nói không ghét. Bản thân cô cũng là người không nói thật với lòng mình. Trên hành lang có tiếng phấn cọ xát vào bảng đen, còn có tiếng thở nhè nhẹ. Dường như thời gian để hai người im lặng như thế. Đến tận khi có người gọi: – Hạ Sâm Triệt, cậu vẽ xong chưa? Hội trưởng bảo cậu vào hội trường phát quà. Thì ra anh ấy tên là Hạ Sâm Triệt. Xuân Phi thấy cái tên này rất hợp với anh ấy. Mắt anh hơi cúi xuống, dường như có gợn sóng lăn tăn trong suốt trong khóe mắt của anh. Anh giống như một cây xanh cần được bảo vệ vậy. Hôm ấy, trong đầu Xuân Phi không ngừng vang vọng câu nói – cảm ơn em – mà lúc quay người đi anh ấy đã nói. Nhưng cô không nhận ra rằng giọng nói của Hạ Sâm Triệt bỗng nhiên hạ thấp xuống, nụ cười trên khuôn mặt anh cũng biến mất, anh gọi bốn tiếng – An Dương Xuân Phi – nhưng bốn tiếng ấy giống như tiếng nước chảy trong đêm tối mịt mù. 6. Thực đơn trong nhà ăn lại điều chỉnh. Món khoai tây sốt xì dầu mà Xuân Phi thích ăn nhất đã chuyển thành món khoai tây sốt cà chua. Xuân Phi bưng khay đựng thức ăn mà mặt mũi ỉu xìu, người đứng sau khó chịu thúc giục – Này, bạn kia, nhà ăn của nhà bạn à? Xuân Phi quay lại nhe răng cười – Thế thì của nhà bạn à? Vì phương châm nam sinh không tranh giành với nữ sinh, anh chàng đứng sau lầm lì chờ cô gái thông minh lanh lợi chọn thức ăn như chọn học sinh ưu tú. Tiểu Thái đứng ở cửa nhà ăn giục cô: – Nhanh lên, đói sắp chết rồi đây này. Trên đường về nhà, Tiểu Thái nói đông nói tây, xếp những tấm ảnh của hội trưởng hội học sinh đã chụp trộm được trong buổi lễ đón học sinh mới thành chiếc quạt. Anh chàng hội trưởng này quả nhiên có khí thế, khuôn mặt nghiêm nghị đến nỗi có thể kẹp chết ruồi. Cô nói rất hào hứng, khi quay sang thì thấy Xuân Phi không có chút phản ứng gì. Xuân Phi cúi đầu, ủ rũ nhìn xuống đất, khuôn mặt ẩn chứa nỗi u uất. Tiểu Thái hỏi: – Này, lần trước cái anh chàng đẹp trai gọi cậu đến giúp có liên lạc với cậu không? – Không. – Lạ thật, trông có vẻ anh ta đối xử rất tốt với cậu, lại còn cứu cậu nữa. – Hình như anh ấy đối xử tốt với tất cả mọi người. – Vậy thì là lăng nhăng. – Tiểu Thái. – Được rồi được rồi, đừng kích động như thế. Tiểu Thái nhếch mép cười, nghĩ bụng: Xuân Phi vẫn là người rất dễ tức giận như thế, sau kỳ nghỉ, ngoài việc da trắng hơn một chút thì cô ấy hoàn toàn không có chút tiến bộ nào cả. Đi bộ từ học viện Giai Kỳ về tòa nhà Hương Hải chỉ mất mười phút. Cây quế bì bên đường in bóng khổng lồ như muốn nuốt chìm con đường. Ánh đèn bên đường tỏa ánh sáng yếu ớt. Những cơn gió thu thổi đến, mùi hướng của lá cây lan tỏa trong không gian. – Xuân Phi, sao chỗ ấy đáng sợ thế? Tiểu Thái nhìn thấy cô đi dưới bóng cây. – Có quỷ mới biết được. Xuân Phi làu bàu. Tòa nhà Hương Hải có ba mươi hai tầng. Đây vốn là phòng tân hôn của một người cậu họ xa của Xuân Phi. Chỉ có điều, vừa trang trí phòng xong thì cậu liền chia tay với vợ sắp cưới. Cậu sợ rằng ở đó sẽ thấy đau lòng, lại biết trường của Xuân Phi ở gần đây nên chủ động để Xuân Phi đến ở. Thậm chí Xuân Phi còn có ý nghĩ rất xấu xa: May mà cậu và vợ sắp cưới chia tay, nếu không thì chắc chắn bố mẹ sẽ không chịu bỏ tiền để cho cô sống ở ngoài. Bố cằn nhằn nhiều nhất là chuyện: Tiền lương cộng tiền thưởng cả năm của bố cũng chỉ có tám mươi nghìn tệ. Bố bỏ năm mươi nghìn tệ cho con học trường quý tộc là vì cái gì? Chẳng phải là vì con sao? Mẹ cằn nhằn nhiều nhất là chuyện: Nếu mày bằng một nửa của anh mày thì chúng tao đã tạ ơn trời đất rồi. Xuân Phi vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói của một nam sinh. Giọng nói nhỏ nhẹ tuy đã bị át đi bởi tiếng hét của Tiểu Thái nhưng cô vẫn nghe thấy ba chữ “ông anh tốt”. Tô Kính Hy và An Dương Thuần Uyên đứng dựa người vào tường, nói chuyện rất hăng say. – Cô nàng phiền phức, sao bây giờ mới về, chờ em mãi. Nói xong câu ấy, Tô Kính Hy mới nhìn thấy cô gái đứng sau Xuân Phi với nét mặt rất gian tà. Anh ngượng ngùng đứng ngây ra. – Oa, Xuân Phi, cậu sống chung với nam sinh. Tiểu Thái ngạc nhiên thốt lê lên – lại còn hai anh. Xuân Phi hận một nỗi không thể bóp chết cô ta – Đây là anh trai mình và bạn của anh ấy. Tiểu Thái ngượng ngùng cúi đầu. Đúng là cô gái ăn nói không biết suy nghĩ. 7. Nửa đêm, Xuân Phi nghe thấy có người khẽ đẩy cửa phòng mình. Cô vẫn chưa ngủ say. An Dương Thuần Uyên chỉnh điều hòa xuống hai bảy độ, sau đó rón rén đến cạnh giường đắp chăn cho cô. Mắt Xuân Phi trợn trừng trừng. Đợi đến khi mắt của Thuần Uyên thích ứng với bóng tối, anh mới ngạc nhiên phát hiện ra điều đó. Thuần Uyên đặt tay lên trán cô và nói: – Chưa ngủ à? Xuân Phi nằm sát vào trong, nhường chỗ cho anh. Thuần Uyên nằm xuống để Xuân Phi gối đầu tay mình. Dường như Xuân Phi gầy đi, cô nằm co quắp bên cạnh anh giống như một chú mèo con. – Anh, để em đoán nhé, lần này anh giành giải nhất, đúng không? – Chưa nhớ được hết bản nhạc, giải nhì. – Giải nhì cũng rất tốt. Có phải bị mẹ cằn nhằn không. Giải nhất được một trăm nghìn tiền thường. Giải nhì chỉ có năm mươi nghìn, ít hơn một nữa. E rằng mẹ sẽ đau lòng đến nỗi không thể ngủ được. Xuân Phi bật cười – Đúng là không biết đủ. Thuần Uyên không nói gì. Anh không biết nên nói gì. Nói theo em hay nói ngược lại với em. Cô bé đang trong giai đoạn dậy thì, có nhiều quan điểm trái ngược với bố mẹ. Tuy biểu hiện không rõ rệt nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được. Không gian chìm trong tĩnh lặng, Xuân Phi ho một tiếng phá tan sự tĩnh lặng ấy. Thuần Uyên cao một mét tám. Anh quấn chăn cho em gái còn chân của mình thì thò ra ngoài. – Xuân Phi, đừng nghĩ nhiều quá, đến lúc ấy lên thẳng hệ đại học của Giai Kỳ là được. – Em biết rồi. Giọng nói của Xuân Phi có chút không thoải mái. Tất cả hy vọng của mọi người trong nhà đều gửi gắm vào anh trai, cô chỉ cần an phận học hết đại học, tốt nhất là qua mai mối lấy được người đàn ông giàu có. Nói chuyện với anh trai chỉ có trong đêm tối không nhìn thấy mặt nhau thì mới tự nhiên như thế này. Thuần Uyên vốn là một người khiến người khác có cảm giác xa lạ. Những người như anh dù có đối xử ôn hòa với người khác thì vẫn mang chút gì đó lạnh lùng xa cách. Xuân Phi cảm thấy trái tim của anh giống như vực sâu tối tăm. Cô muốn lén chui vào đó nhưng sợ mình sẽ trượt chân ngã xuống vực thẳm. Khoảng cách an toàn nhất giữa cô và anh trai có lẽ là lúc này, dùng hơi ấm của cơ thể để bày tỏ sự gắn bó với nhau. Cô muốn khóc. Buổi sáng thức dậy Xuân Phi thấy trên đầu giường có một tập tiền. Những ngón tay cầm tập tiền nắm chặt lại rồi lại buông ra, sau đó cô ném chúng vào ngăn kéo, đi ra ngoài đánh răng rửa mặt. Mùi thơm quen thuộc lan tỏa trong phòng. Cô dụi mắt, đúng như cô dự đoán, chiếc đĩa trên bàn ăn bày những lát khoai tây tẩm xì dầu và hành đang tỏa mùi hương quen thuộc. Cô nuốt nước bọt thèm thuồng. Tô Kính Hy cười đắc trí và nói: – Hôm qua tâm trạng của em không tốt là vì món này đúng không. Anh biết mà. – Vâng. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Xuân Phi – Nhà ăn không làm món này nữa, enh đi mua ở đâu vậy? – Mới sáng sớm ông anh tốt đã bắt xe bus vào thành phố mua đấy. Anh ngừng một lát rồi nói – Anh không điên như thế đâu. Dường như trái tim của Xuân Phi có một sợi dây mảnh bị đứt vì không thể chịu đựng được sự quan tâm quá lớn ấy. Giọng nói của cô không vui vẻ chút nào, chỉ hỏi một câu: – Anh ấy đâu? – Về nhà rồi. Hôm qua cậu ấy vừa từ Thượng Hải về, vẫn chưa về nhà. Xuân Phi cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, sau đó vào phòng khách nằm trên ghế sôfa gặm táo. Đôi lông mày rất đẹp của Tô Kính Hy trau lại – Nhân lúc còn nóng mau ăn đi. – Em không muốn ăn nữa. Cô nheo mắt nói với anh – Sau này em không bao giờ ăn khoai tây sốt xì dầu nữa. Không, muốn, ăn, nữa. – Cô nàng phiền phức, anh ghét nhất là cái kiểu bướng bỉnh ấy của em. Tô Kính Hy kích động lao ra phòng khách. Xuân Phi lấy cây gãi ngứa làm vũ khí. Anh cũng không chịu thua, vớ lấy cái gối ôm. Không biết cuộc tranh đấu đã diễn ra bao lâu, cuối cùng Xuân Phi kiệt sức, nằm vật trên ghế sôfa, thở hổn hển giống như con cá trên bờ. Cổ của Tô Kính Hy đỏ ửng vì những vết móng tay cào xước. Đúng là tên nữ tặc hung hăng tàn ác. Tô Kính Hy chửi thầm trong bụng. 8. Xuân Phi ôm tập vở đứng ở cầu thang, dương mắt nhìn Hạ Sâm Triệt với nụ cười như nắng xuân và cô bạn vừa nói vừa cầm cây lai nhà đi đến trước mặt. Chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng trên người anh sáng đến chói mắt, càng tô thêm vẻ đẹp trai của anh. Chiếc áo mở hai khúc đến ngực, vị trí khiến người ta suy nghĩ xa vời. Lại thế rồi, xem mày kìa, đúng là không biết xấu hổ. Xuân Phi tự chửi mình. Cô đang định cúi đầu bước qua, giống như người tàng hình nhưng lại nghe thấy có người hét to sau lưng mình – An Dương Xuân Phi, trời ơi, may mà cậu vẫn chưa vào văn phòng, cuối cùng thì mình cũng chép xong bài tập về nhà rồi. Xuân Phi tức giận nghiến răng nghiến lợi, lúng túng đứng đó. Hạ Sâm Triệt quay sang nhìn cô, lông mày hơi trau lại, nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Xuân Phi cũng quay sang nhìn anh. Ánh mắt của họ gặp nhau giữa không trung, nhẹ nhàng chạm vào nhau, sinh ra luồng điện nhỏ. Anh khẽ gật đầu với cô, sau đó quay sang nghe bạn của mình nói. Họ đi đến chỗ rẽ của cầu thang. Cô gái nói với Hạ Sâm Triệt: – Cô gái lúc nãy tên là An Dương Xuân Phi à. Đúng là cái tên độc, cả trường chỉ có một. Hạ Sâm Triệt bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Xuân Phi và nói: – Đúng vậy, cái tên khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc. Xuân Phi thấy mặt nóng ran, đi thật nhanh qua hành lang. Có lẽ họ đã gặp nhau vô số lần ở hành lang này, đã đi lướt qua nhau như thế này, cô nghe thấy giọng nói của anh hoặc anh bị cô gái ôm tập vở, vừa đi vừa cúi đầu va vào người. Xin lỗi. Không có gì. Không chạm mắt nhau, không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng khi đã có chuyện xảy ra thì giống như đám mây tích tụ đã lâu, che lấp ánh mặt trời khiến trời đất tối tăm. Xuân Phi đứng dưới mái hiên, trời mưa như trút nước. Đột nhiên nhớ tới câu nói: Em đi tìm khắp thế gian này chỉ để gặp anh. 9. Sao anh ấy biết mình tên là An Dương Xuân Phi nhỉ? Một buổi sáng sau khi thức dậy, đột nhiên Xuân Phi nhớ tới điều đó. Vào cái ngày diễn ra buổi tiệc đón học sinh mới, anh đã gọi tên cô. Cô cảm thấy ngứa ngáy vì lo sợ. Rốt cuộc anh ấy là người như thế nào? 10. Tiết ba chiều thứ năm là tiết thể dục, Xuân Phi chạy quanh sân vận động một vòng lấy lệ, sau đó chạy đến ngồi hóng mát dưới cây quế bì. Thầy thể dục nói: – Này, em An Dương, như thế này là không được. Tuy nói như vậy nhưng khuôn mặt của thầy không hề có chút tức giận, ngược lại rất hiền hòa. Một số nữ sinh không phục làu bàu rằng – Nhìn người ta cứ như là đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình ấy. – Nếu không phục cô hãy về nhất trong cuộc thi đi. – Nếu tôi cũng chăm chỉ như An Dương Xuân Phi, không biết chừng sẽ giành giải nhất toàn trường. – Đừng có mà khoác lác, có bản lĩnh thì vượt qua An Dương Xuân Phi là được rồi. …….. Những lời nói còn lại bị gió cuốn đi, họ vừa chạy vừa nói chuyện. Thầy thể dục huýt sáo và nói: – Nếu còn nói chuyện thì chạy hai vòng. Tiếng than thở và cằn nhằn của họ khiến Xuân Phi phì cười. Những lời không nghe thấy có lẽ là – cô ta thì giỏi giang gì chứ….. Cô cũng thấy mình không hề giỏi giang. Nếu muốn cô có liên quan đến hai chữ “giỏi giang” ấy thì đó chính là cô có một người anh trai giỏi giang. Tô Kính Hy đứng cạnh sân bóng, hai tay đút túi. Đối với một số nam sinh cuối cấp không hề có áp lực học tập, giờ ngữ văn trốn ra ngoài chơi bóng rổ cũng không có gì là đáng chê trách cả. Nhưng anh không biết chơi bóng, chỉ đứng cạnh sân bóng. Hình bóng thầm lặng và sân bóng huyên náo dường như biến thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Có lẽ chính là hai thế giới hoàn toàn khác. Thế giới của Tô Kính Hy cô không thể bước chân vào được, thế giới thuộc về một mình anh. Xuân Phi muốn lén lút chui vào phòng học nghỉ ngơi nhưng Tô Kính Hy tinh mắt đã nhìn thấy cô. Cô chạy, anh cũng chạy, cuối cùng cô bị anh bắt được ở cửa phòng học. Tô Kính Hy bóp mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: – Anh không phải là quỷ, em chạy cái gì mà chạy? Xuân Phi túm chặt lấy cổ tay của anh, cố gắng kéo thật mạnh đến khi những ngón tay ấy được nới lỏng ra mới làu bàu: – Bị người ta nhìn thấy thì mất mặt lắm. Cổ anh vẫn còn những vết xước, người ta tưởng em cào thì làm thế nào? – Thế nào là tưởng em cào, vốn dĩ là do em cào mà. Tô Kính Hy bóp mạnh hơn - Hai ngày hôm nay anh đã bị rất nhiều ánh mắt công kích, em cùng chia sẻ với anh một chút. Chi bằng anh cũng cắn một cái vào cổ em nhỉ? – Tô Kính Hy. Xuân Phi đá vào chân anh. Tô Kính Hy đau đến nỗi cúi người ôm chân, nhân lúc ấy cô đánh vào đầu anh, co cẳng chạy về phía lớp học. Thực ra cô biết Tô Kính Hy đang nghĩ gì. An Dương Thuần Uyên ở trường học khác trong thành phố, phải đi mười ba tuyến xe mới đến đây được. Trong trường học rộng lớn này, người mà Tô Kính Hy có thể nhảy bổ vào như thế này mà không cần kiêng nể gì cũng chỉ có Xuân Phi. Câu nói nghiêm túc nhất mà anh từng nói là: Trên thế giới này, tôi chỉ có hai người bạn, họ đều mang họ An Dương. Anh gọi cô là cô nàng phiền phức cũng được. Gặp mặt là đối đầu với cô, thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Dù thế nào cũng không sao cả. Xuân Phi cũng không biết mình bị làm sao. Mỗi lần gặp Tô Kính Hy trong trường đều cảm thấy không tự nhiên. Có lẽ là nghe người ta nói quá nhiều lần – cô ta thì có gì giỏi giang. Cô sợ rằng phía sau câu nói ấy là một câu nói khác – Anh chàng đẹp trai kia bị mù rồi, sao lại có thể thích cô gái không có chút gợi cảm nào cơ chứ? Có lẽ là tự ti. Cô cũng không rõ. 11. Đúng năm ngày không điện thoại cũng không xuất hiện trước cửa. Xem ra lần này Tô Kính Hy giận thật, phá kỷ lục bốn ngày rưỡi. Lúc mua ngô trên đường, Xuân Phi nghĩ, có phải mình đã đá quá mạnh không nhỉ? Cũng chính trong khoảnh khắc hối hận ấy, một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu Xuân Phi, đó là “đáng đời anh ta”. Mặt cô cũng đỏ suốt cả một buổi chiều. Đúng là anh chàng quá quắt. Xuân Phi vừa bước ra khỏi thang máy, chưa kịp cúi đầu tìm chìa khóa thì một người đã chui từ bóng tối ra, giống như ma nữ tóc tai bù xù khiến Xuân Phi sợ đến nỗi toát mồ hồi lạnh. – Sao mày lại tắt máy? – Hết pin ạ. Là mẹ, Xuân Phi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tìm chìa khóa. – Sao không sạc pin? Giọng nói của mẹ đầy trách móc. Đợi đến khi vào phòng, Xuân Phi bật điều hòa, mẹ mới nóng lòng ngắm nghía căn phòng một lượt, nỗi tức giận trên khuôn mặt tan biến. – Căn phòng trang trí thật đẹp. May mà cậu mày chưa kết hôn, nếu không thì sao chúng ta có thể có được chuyện tốt lành như thế này. Khi nói câu ấy, mẹ hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt hết sức khó coi của cô con gái lúc ấy đang đứng cạnh máy lọc nước. Xuân Phi cũng đã từng có ý nghĩ ấy, giống hệt mẹ. Đúng là di truyền. Ngoài vẻ bề ngoài ưu tú, không biết cô đã di truyền bao nhiêu nhân tố u ám trong tính cách của mẹ? Xuân Phi nghĩ mà thấy rùng mình. Cô ngồi trên ghế sôfa, không ngừng chuyển kênh, vừa liếc nhìn mẹ, vừa tìm phim thần tượng Đài Loan. Trong lòng cô có linh cảm chẳng lành. Mẹ vượt một quãng đường xa như thế đến đây chắc chắn là vì chuyện gì đó? – Xuân Phi, mau dọn đồ của mày sang phòng bên. – Hả? Cô tưởng mình nghe nhầm. – Hôm qua tao đi uống cà phê với cô Tần Sở, nghe nói con trai cô ấy học lớp 12, chuẩn bị thi, vì thế định tìm phòng ở gần trường. Tao nghĩ mày ở cái phòng rộng như thế này thật là lãng phí…….” – Mẹ, không được. – Mày ăn nói kiểu gì đấy, tao đã nói với cô Tần Sở rồi. Tao đẻ mày ra, lẽ nào tao không quyết định được chuyện nhỏ nhặt này? Mẹ ấn vào trán con gái rồi nói – Mau chuyển đồ sang phòng bên, cuối tuần thằng kia chuyển đến. Xuân Phi ngồi trên ghế sôfa không nhúc nhích. Cô rất muốn hỏi mẹ – con có phải là con đẻ của mẹ không? Thỉnh thoảng Xuân Phi cũng nghe các cụ già nói về bí mật của các nhà. Ví dụ con gái nhà An Dương, vừa đầy tháng đã bị đưa xuống nhà bà nội ở quê. Bà mẹ thích làm đẹp, muốn giữ dáng nên không chịu cho con bú. Đến tận năm hai tuổi Xuân Phi mới được đưa về nhà. Thực ra cô có thể hiểu được mẹ. Mẹ làm việc bao nhiêu năm trong đoàn múa, chưa từng được làm người múa chính, sau khi lấy chồng sinh con liền làm giáo viên biên đạo múa. Vì thế mà rất có thể sẽ hận con cái vì đã làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình. Cô bé Xuân Phi hai tuổi đã có những ký ức rất rõ rệt. Sau khi mẹ đưa cô về nhà, việc đầu tiên là tắm rửa cho cô từ đầu đến chân như đánh vảy cá vậy. Mẹ vừa tắm vừa làu bàu – đúng là ông bà nội thế nào thì nuôi được đứa cháu thế ấy, giống hệt bố mày. – Này, ngồi ngây ra đấy làm gì, hai mẹ con cùng dọn dẹp. – Mẹ, không được. Cô lại nhắc lại một lần – con không thích ở cùng người khác. – Tao nói cho mày biết, mày đừng có coi mình là thiên kim tiểu thư. Tao sợ người ta không muốn ở cùng mày nên đã vỗ tay vào ngực đảm bảo rằng con gái mình biết làm việc nhà, lại thích nấu ăn nên người ta mới đồng ý đến ở đấy. Mẹ kéo Xuân phi đang ngồi ngây trên ghế sofa, nhẹ giọng nói – Thôi, con gái ngoan của mẹ, con phải người lớn một chút chứ, đừng để mẹ mất mặt với người ta. Cửa sổ ở phòng bên có chiếc rèm màu trắng đục, ngăn cách với màn đêm ngoài cửa sổ. Cô sếp những cuốn tiểu thuyết tình yêu trên bệ cửa sổ một cách ngăn nắp. Lúc giúp tôi trải ga trải giường, bỗng nhiên mẹ hỏi – Lần trước anh đưa tiền cho rồi chứ”. Xuân Phi ngây người nói – Chưa ạ. – Lạ thật, sao tiền trong tài khoản của nó lại thiếu hai nghìn? Không biết chừng cái thằng ngốc này lại có bạn gái rồi. Mẹ cười khì khì, bỗng nhiên quay sang nói với Xuân Phi – Con gái không giống con trai, đừng có để con trai dỗ dành vài câu là mê muội. Mẹ mày là người từng trải nên hiểu rất rõ. 12. Bầu trời tháng mười xanh đến trong suốt. Ánh nắng mặt trời bị những đám mây lớn xé thành những đường sáng yếu ớt, chiếu rọi trên phiến lá, dưới mặt đất. Tiết trời mùa thu thật đẹp. Tô Kính Hy giơ cánh tay ra và nói: – Này, cho em dựa”. – Biến. Im lặng một lúc lâu, anh lại lặng lẽ giơ cánh tay và và nói: – Này, cho em cắn. – Anh có thôi đi không, biến đi cho em nhờ. Tô Kính Hy nhảy lên, vòng tay qua cổ Xuân Phi để cô ấy dựa vào người mình và nói: – Đến đây đến đây, cắn vào cổ em có được không? Xuân Phi không nghĩ ngợi gì mà vung tay ra, làn da mỏng hơn cả con gái của Tô Kính Hy lập tức xuất hiện vết hằn đỏ. Cuối cùng anh bỏ cánh tay đặt trên vai cô xuống, đôi lông mày trau lại, ánh mặt toát lên sự phẫn nộ: – Rõ ràng là em đá anh trước, anh cắn vào cổ em thì cũng đã cắn rồi, rốt cuộc em muốn thế nào đây? – Anh bị làm sao đấy, thích hành hạ mình thì tự lấy roi da mà đánh vào người ấy. Xuân Phi ngồi xuống, gục mặt xuống đầu gối – Đều là do các người, liên quan gì đến tôi. Đều là do các người, liên quan gì đến tôi. Suốt buổi sáng Xuân Phi ủ rũ mệt mỏi, không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, dường như không phải vì chuyện bị cắn mà không vui. Tô Kính Hy vốn định kéo tóc cô, nhưng bàn tay giơ lên rồi lại dừng lại, đặt xuống đầu cổ. – Nếu có chuyện gì không vui thì nói ra đi. Bạn bè với nhau không nên giữ trong lòng. – Không có. Xuân Phi không biết nói với anh thế nào. Tất cả những chuyện mẹ quyết định, cô không thể chống lại được. Số điện thoại lạ đã rung lên hai lần, còn có một tin nhắn của mẹ: Xuân Phi, về nhà ngay, mày giỏi lắm. Càng như vậy cô lại càng thấy chán, quyết định tắt điện thoại, cùng Tô Kính Hy đi tàu điện trên cao vào thành phố ăn uống. Người đó đứng ở hành lang nhìn đồ đạc và làm mồi cho muỗi suốt một buổi chiều cũng không liên quan đến cô. Đáng đời. 13. Không có đồ đạc ở hành lang. Lẽ nào người đó đợi lâu đến phát ngán nên đã kéo va li về nhà rồi? Đúng là tính khí của cậu chủ, như thế càng tốt. Nụ cười nở trên khóe môi Xuân Phi. Cô bước vào nhà, xõa tóc ra, thay đôi dép lê màu hồng phấn, sau đó vào phòng vệ sinh tắm. Phòng khách không bật đèn, ánh sáng mờ ảo chiếu từ phòng chính. Cô nghĩ chắc mình quên không tắt đèn ở phòng chính, thế nên vừa lau tóc vừa đi về phía đó. Cô đẩy cửa bước vào. Một chàng trai rất cao đứng quay lưng về phía cô. Anh ấy đang mặc áo phông, chiếc áo phông mặc đến cánh tay chưa kịp chui vào. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngoảnh đầu lại, để lộ một nụ cười thân thiện đến nỗi khiến người ta không thể cưỡng lại được. Hạ Sâm Triệt. – Em về rồi à. Sao anh ấy lại ở đây? – Lần trước khi cô Vân đến chỗ em, anh nhờ cô lấy chìa khóa dự phòng. Thì ra mẹ lấy chìa khóa dự phòng không phải là tiện cho mình, anh ta đã sớm chuẩn bị cho kế hoạch xâm chiếm. Thật đáng sợ. – Em thay quần áo đã, lát nữa ra phòng khách nói chuyện nhé. Cô vẫn đang khoác khăn tắm, xõa tóc lòa xòa, trông giống như ma nữ vậy. An Dương Xuân Phi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp anh trong tình huống như thế này. Cô tưởng rằng cuộc gặp gỡ của họ chỉ là bi thương. Ví như họ đi lướt qua nhau ở hành lang, cô đứng từ xa nhìn anh nói chuyện với những cô gái khác hoặc cô mang vở bài tập đi qua phòng anh, sau đó vờ như vô tình nhìn vào trong. Những điều này cô đã làm. Lần nào cũng vậy, sau khi bình tĩnh lại, cô lại mắng mình tẻ nhạt, vô vị. Nửa tiếng sau, Xuân Phi mặc quần áo gọn gàng bước ra phòng khách. Anh đang ngồi trên ghế sôfa xem thế giới động vật. Sau khi nhện cái và nhện đực giao phối với nhau, nhện cái ăn thịt nhện đực, cái gì với cái gì đây. Cô bình tĩnh đi đến trước máy lọc nước rót nước, sau đó ngồi ở vị trí cách anh xa nhất. – Sau này làm phiền em rồi. Hạ Sâm Triệt nói. – Vâng. – Nghe cô Vân nói em nấu ăn rất ngon. Sau này tiền thức ăn anh chi, thật ngại vì đã làm phiền em. Thấy anh khách sáo như vậy, Xuân Phi không nói được lời nào, chỉ có thể ngồi đó như một con ngốc để anh dắt mũi. Cô nghi ngờ Hạ Sâm Triệt đã hạ độc mình, nếu không vì sao mỗi lần nhìn thấy anh lưỡi cô lại cứng lại, tim đập rộn ràng. Một lúc lâu sau, cô đi đến trước tủ giày trước cửa, dọn dẹp tầng trên cùng. Sau này sẽ sống cùng với anh. Sau này còn cùng anh dùng chung một chiếc bát, dùng chung một đôi đũa, dùng chung bồn cầu, thậm chí còn hít thở cùng một bầu không khí, ngắm cùng một khung cảnh. Xuân Phi liếc nhìn Hạ Sâm Triệt, anh khoanh chân ngồi trên ghế, vừa xem vở ghi chép vừa xem thế giới động vật. Khi nhìn thấy những chú chim nhỏ đang tranh giành thức ăn trong tổ, anh bật cười. Anh đúng là một người bí ẩn.