Đầu thế kỷ 21. Tôi ngồi nhìn gió. Gió có khác gì với gió mùa này năm trước? Gió thổi làm gợn lăn tăn những đợt sóng một dòng sông tật nguyền. Tôi ngồi nhìn gió và hư cấu đời mình. Rồi tự tra vấn, một kỷ nguyên mới đã hình thành, quả đất vẫn chuyển động nhịp nhàng từng khoảnh khắc những vòng xoay nghiệt ngã, loài người sẽ đi về đâu? Họ vẫn thở, vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn yêu đương làm tình như tôi đã từng yêu em?
* *
*
Cuối thế kỷ 20.
Em ra đón tôi nơi phi trường. Nắng nhỏ từng giọt mồ hôi xuống mặt đường nhựa. Loài người chen chúc nhau trong khỏang không gian 200 mét vuông chật chội. Em đã chờ tôi. Chờ tôi từ hơn 3 năm về trước. Sài Gòn tạ lỗi những mảnh tình gãy đổ, chênh vênh. Chiều dài 12 ngàn cây số thu hẹp trong một vòng taỵ Em ghì tôi vào lòng. Khóc...
Chồng em lánh mặt. Cố tình lánh mặt để em đón tôi về sống cùng em 30 ngày hè ngắn ngủi. Và chúng tôi đã có những ngày thật mặn nồng bên nhau.
* *
*
Tôi trở lại Sài Gòn sau nhiều năm xa xứ. Tất cả đã đổi thay như thời gian cào mòn vài vết thâm trên gương mặt của những con người hối hả ngược xuôi trên đường phố. Tôi gặp em qua một bức tranh. Bức tranh trừu tượng treo lơ lửng trong một gallery trên đường Đồng Khởi.
Bức tranh sơn dầu, khổ 60/80. Bố cục cô đọng, gợi mở. Những mảng màu u trầm đen trắng, đậm nhạt lấp lửng, chồng chồng lên nhau toát lên một không gian ấm lạnh, sâu lắng, khốc liệt mà ma quái, cuốn hút tâm trí người thưởng ngoạn. Tôi say sưa nhìn ngắm bức tranh bằng cảm giác đê mê của người bay bổng trên thượng giới. Hoặc về với địa ngục, nơi chốn vây khốn hồn người. Tôi choáng váng một khoảnh khắc tê dại hai con ngươi đờ đẫn. Buổi chiều. Sài Gòn cợt đùa tiếng huyên náo ngựa xe xuôi ngược. Tôi tìm đến tác giả, người họa sĩ vẽ nên bức tranh tuyệt mỹ. Con hẻm chật chội. Những vũng nước mưa còn đọng lại trên nền đất lồi lõm. Căn nhà khuất sâu sau giàn hoa giâm bụt, cuối phố. Tôi bấm chuông. Người phụ nữ đẹp, duyên dáng, gương mặt trong sáng đượm vài nét u buồn nhìn tôi mỉm cười. Bàn tay, tấm áo lốm đốm vài vết sơn ngả màu, loang lổ. Em mời tôi vào nhà. Căn phòng treo đầy tranh. Vài khung bố đặt chồng lên nhau, xiêu vẹo. Những týp màu nằm ngổn ngang bên cạnh giá vẽ đứng sừng sững nơi góc xép. Thật bừa bộn căn phòng họa sĩ. Em pha một bình trà. Mời tôi ngồi bệt xuống nền đất. Rồi lan man, chúng tôi loanh quanh những câu chuyện sắc màu nghệ thuật. Hết một buổi chiều. Nắng liêu xiêu gãy đổ dưới những vòm cây thành phố.
Em là họa sĩ nổi tiếng. Đã từng vẽ nhiều bức tranh giá trị. Đã dự những cuộc triển lãm quan trọng trên thế giới. Gặp em lần này, qua bức tranh trừu tượng, với tôi là một “biến cố” rất tình cờ. Quen em qua bức tranh. Và vì bức tranh mà tôi và em đã buộc chặt vào nhau như một định mệnh. Không làm sao có thể bứt lìa được.
Biển Vũng Tàu đêm rằm tháng tám đẹp mượt mà như da con gái dậy thì. Ánh trăng vằng vặc treo lơ lửng trên bầu trời huyền ảo. Những đợt sóng trắng xóa vỗ êm lên bờ cát phẳng lặng. Âm thanh rì rào, xào xạc. Tôi ôm em lăn tròn ra bãi cát. Làm tình trên bãi cát. Những hạt cát li ti bám lên thân thể nhầy nhụa những giọt mồ hôi và tinh khí. Cơn gió nhè nhẹ mơn trớn da thịt. Đêm trần truồng. Một mắt ngắm em, mắt kia tôi gom không gian cho vào giấc ngủ.
* *
*
Mùa xuân, Hà Nội có những cơn mưa phùn rỉ rả. Gió rít từng cơn buốt vào da thịt. Khách bộ hành co ro trong những tấm áo gió. Hà Nội mùa xuân. Thành phố ẩm ướt những con đường lầy lội. Hàng cây đẫm nước một buổi chiều đến muộn. Hồ Tây lờ mờ những con sâm cầm bơi trong sương. Hoa gạo đỏ rực phủ xuống mặt hồ Hoàn Kiếm. Trầm mặc và êm ả. Lần đầu tiên về thăm, tâm trạng của Khang lâng lâng một niềm hoài cổ. Mảnh đất ngàn năm văn vật đưa anh tìm đến với cội nguồn. Hà Nội xanh, đẹp, êm đềm, thơ mộng, nhưng lạnh. Hà nội thâm trầm gãy đổ hè phố. Hà nội thanh tao và khập khiễng những nghèo nàn bần tiện. 50 năm cùng những biến đổi khôn lường.
Khang vào một quán cà phê bên đường, nơi góc phố. Hàng cây hoa sữa lặng lẽ ngậm sương, cúi đầu. Trời chiều quạnh và lạnh. Nhâm nhi một tách cà phê nơi Quán Gió. Đời Khang, có được một lần cái cảm giác đê mê như thế quả là sướng thỏa. Quán cà phê thưa người. Nơi góc phòng, cô gái trẻ duyên dáng, xinh xắn, ngồi lặng lẽ chống cằm nhìn vào khoảng không trước mặt, nghĩ ngợi. Mái tóc dài Hà Nội buông lơi trên tấm lưng hơi gầy. Lâu lâu, cô lắc nhẹ mái đầu, đưa tay vén vén những sợi tóc mai lòa xòa trên trán. Cô gái có một nét thu hút lạ thường. Vừa thâm trầm, vừa ngổ ngáo. Thỉnh thoảng, Khang lén nhìn cô và bắt gặp ánh mắt tinh nghịch của cô nhìn mình. Cặp mắt đẹp như chưa từng cảm nhận.
Khang dễ bị quyến rủ bởi những người con gái có đôi mắt đẹp, hồn nhiên, thông minh, sắc sảo và thâm trầm sâu lắng. Những người con gái nổi bật thường tìm thấy ở Khang một sự tin cậy, một hình ảnh lớn lao để có thể một đời cho hết. Khang sinh ra để yêu đàn bà và để được đàn bà đắm say.
Khang không tin ở số mệnh. Nhưng đời quả có lắm chuyện lạ lùng đến kinh ngạc. Khang gặp lại cô gái ấy, rất ngẫu nhiên, tại phòng tranh trên đường Tràng Tiền, trong một ngày nắng nhạt. Làm quen với nhau qua một bức tranh. Bức tranh trừu tượng, khổ 60/80. Rồi họ hẹn gặp lại nhau. Chiều. Mưa phùn lất phất phủ mờ đường phố Hà Nội. Nơi cái quán cà phê hôm trước, Khang ngồi nhìn mưa và đợi cô gái. Lặng lẽ trong một góc thu hẹp. Cô đến. Những hạt mưa bụi bám đầy lên người, lên mái tóc. Và họ đưa nhau vào một cuộc tình say.
* *
*
Mùa hè năm sau, Khang trở lại Hà Nội. Hai tuần sống bên nhau, trọn vẹn một đời người. Tình yêu đẹp nhưng nghiệt ngã. Họ yêu nhau. Xa nhau. Nhớ nhung. Mong đợi. Và tình yêu đó dường như không có đoạn kết.
* *
*
Tôi trở lại Hòa Lan. Một khoảng cách không gian thật lớn. Sự đối chọi giữa ấm lạnh, sự trầm lặng sạch sẽ và tiếng ầm ì bụi bậm, niềm trơ trọi và những ràng mối chồng chéo nghĩa tình. Thời khắc chông chênh và dư âm tản mạn, quấn quít làm tôi ngầy ngật cả tuần không khuây nỗi nhớ. Như một nỗi ám ảnh... đẹp. Và em, bên đó, hằng giờ khắc khoải đợi trông...
Ngày tháng tiếp theo. Em gởi liên tục những bức điện thư... tình. Bốn mùa, Âu Châu mưa dầm, nắng vội.
“Anh,
Hãy về với em. Em không thể sống thiếu anh được. Về ngay với em đi anh.
Anh còn nhớ đêm trăng Vũng Tàu? Em vẫn nhớ da diết. Cái nhớ luôn quấn quít bên lòng. Những đêm khắc khoải thèm khát anh cứ căng phồng da thịt. Nỗi buồn nghiệt ngã làm em tê dại chân taỵ Một tình yêu lớn, một hạnh phúc lớn và một nỗi đau lớn. Anh ơi, ai san sẻ cùng em?
Trên đời, tìm được một người mà mình có thể yêu thương hết lòng là điều hiếm hoi, là sự bố ban ân sủng của trời. Em sẽ mãi chờ anh. Hãy nhanh về với em, anh nhé!”.
Tôi đã không thể về sống mãi với em, bên đó. Nơi mà tôi yêu thương nồng nàn, và cũng là nơi mà tôi đã đánh đổi đời mình để ra đi. Tôi cũng không thể đưa em sang đây, một vùng đất mà tôi không có nhiều gắn bó. Chốn này sẽ không là nơi dung thân phù hợp giúp em tiếp tục đi lên trong ngành hội họa đầy kỳ thú. Từ lâu, tôi đã chọn cho mình một đời sống đơn độc, như số mệnh đã ban cho tôi từ khi tôi mới vào đời. Nhưng tôi không thể chối bỏ tình em, như thuở ban đầu tôi đã không muốn lẩn tránh và tự kiềm chế.
“Anh,
Về đây với em. Em không thể chịu đựng nổi sự cô độc. Nếu mình thực sự không có tương lai với nhau, hãy cứ nói rõ cho em biết...
Em đã chờ anh trong mỏi mòn. Những đêm trăn trở làm em tủi phận. Đã nhiều ngày em không thể vẽ được. Vắng anh, lòng em rã rượi, trơ trọi. Cây cọ và khung bố vẫn nằm im vô hồn bên giá vẽ. Em chỉ muốn bỏ hết tất cả để có được anh bên mình. Tại sao anh lại có thể điềm tĩnh và dửng dưng đến thế?
...
Anh,
Em không thể như những người đàn bà khác. Quyết trả giá cả cuộc đời cho tình yêu, bằng mọi giá giữ lấy một người đàn ông cho mình. Tình yêu đối với em là tất cả. Em không thể và không muốn yêu một ai khác ngoài anh. Nếu không thể là của nhau, có lẽ, em sẽ sống nốt quãíng đời còn lại của mình như thế. Em sẽ dành hết tâm hồn cho nghệ thuật.”
...
“Anh,
Một nhạc sĩ nổi danh đang theo đuổi em. Anh ta biết rằng em vẫn yêu anh, và chấp nhận sự hiện hữu của anh trong đời em. Anh ấy chỉ cần có em, muốn được có em dù phải đánh đổi bất cứ một điều kiện gì.”
* *
*
Bặt tin em một thời gian. Tôi thảng thốt như người mất trí. Một tối, Diễm gọi điện thoại cho tôi. Tôi hỏi “Diễm ơi, dạo rày em có còn viết lách?”. Diễm cười “Để làm gì?”. Tôi bảo “Để viết một cuốn tiểu thuyết năm trang cuộc tình của chúng mình lớn bằng năm lần quả đất.”
Và rồi em đi lấy chồng. Lấy chồng để có được một đời sống gia đình ổn định. Em yếu đuối, tôi biết. Nhưng em là người sống quyết liệt với nỗi đam mê của mình. Làm bằng được những điều mình thích. Lấy chồng như một nỗ lực hóa giải đời sống bế tắc. Tình yêu là niềm day dứt mong tìm đến. Thu phong, những chiếc lá úa rụng rơi khi chưa kịp úa vàng. Còn em. Em vẫn chờ tôi, khắc khoải chờ tôi bên người chồng chắp nối.
Giống như em, tôi hiểu, và tôi trân trọng, trên cõi đời này, có lắm người đã “yên ấm” gia đình, nhưng trong tâm tưởng của họ, họ luôn “phải” sống cho và sống vì một hình ảnh “thoáng ẩn thoáng hiện” nào khác. Và đấy mới là cuộc sống thật sự của họ. Riêng tôi, người nữ chính là vũ trụ huyền nhiệm trói chặt đời tôi trong hiện hữu mê hoặc đời sống.
* *
*
Mùa hè 1996, từ Hà Hội, Khang bay vào Sài Gòn. Sài Gòn náo nhiệt những buổi chiều xuống phố. Và tại đây, Khang đã gặp Miên, người nữ họa sĩ tài hoa đầy ấn tượng.
* *
*
Bức thư gởi đến từ Hà Nội. Em khóc hết một mùa đông. Tần ơi, mưa xuân Hà Nội có làm em ướt tóc?