Mở đầu
à nơi có cả đền thờ nữ thần Artemis lẫn toà thánh thờ Đức mẹ Maria. Nơi đây là hiện thân của cả cái tôi bản ngã lẫn chiều sâu tâm hồn. Đây cũng là hình ảnh thu nhỏ của những thứ cao khiết hư ảo lẫn những điều trần tục thấp hèn, là nơi kết hợp cả chế độ nô dịch lẫn sự tự do, phóng khoáng. Ephesus – Là sự hoà quyện của những điều đối lập. Bản thân thành phố ấy cũng có tâm hồn như mỗi con người chúng ta.
Một buổi chiều muộn tháng Mười, có hai người ngồi bên nhau cạnh con suối Meles gần thành phố cổ Ephesus. Mặt trời đang khuất dạng dần sau ngọn núi Bulbul, nhuộm hồng cả một góc trời. Với những ai am hiểu ngôn ngữ của bầu trời thì chắc hẳn sẽ sớm hân hoan đón chào cơn mưa.
"Thánh Paul đang giảng đạo cho mọi người về Mẹ Maria đấy", cô gái trẻ nói. "Anh có nghe thấy đám đông phẫn nộ đang gào thét, phản đối và nguyền rủa ông ấy không? Hàng nghìn người nổi loạn chống lại tôn giáo mới – thứ tôn giáo ngăn cấm họ thờ nữ thần của mình. Hãy nghe tiếng những bước chân đang giậm trên nền đất và tiếng họ la hét kìa, ‘Chúng tôi không muốn Maria! Chúng tôi tôn thờ nữ thần Artemis!’"
"Artemis ư?" Chàng trai trẻ hỏi lại. "Một nữ thần sao? Nữ thần Diana của La Mã?"
"Đừng quan tâm đến bà ấy làm gì," cô gái trẻ đáp lời. "Bà ấy chẳng là gì ngoài một ảo tưởng đã được hình hài hoá và được người ta tôn thờ."
"Em có vẻ biết nhiều về bà ấy nhỉ?"
"Em hiểu rõ bà ấy như chính bản thân mình ấy chứ."
"Được rồi, vậy sao em không kể cho anh nghe về bà ấy nhỉ?"
"Bà ấy là nữ thần săn bắn," cô gái bắt đầu kể. "Đó là một nữ thợ săn thực thụ – người dùng cung tên của mình để đem đến cho kẻ thù một cái chết đột ngột và ngọt ngào. Đó là một tâm hồn tự do bị cầm tù, một người phụ thuộc nhưng rất đỗi kiêu hãnh. Nhờ có cây oliu mà mẹ bà – bà Leto đã sinh ra bà cùng với..."
Sau khi đã hít một hơi sâu, cô gái nói thêm "người em song sinh của bà..."