Chương 1

Trời càng về chiều, nghĩa trang càng vắng. Đến khi những tia nắng yếu ớt cuối cùng cũng bỏ đi thì hầu như nghĩa trang không còn bóng người. Bóng tối chụp xuống thật nhanh làm những ngôi mộ thoắt ẩn thoát hiện. Từng cơn gió thốc lên lạnh buốt, lũ côn trùng lại bắt đầu rỉ rả điệp khúc của mình. Xa xa là những đốm lửa lập lòe. Tất cả như góp phần làm tăng them vẻ lạnh lẽo, hoang vắng của bãi tha ma.

Thế nhưng có hai người hình như không bị chi phối bởi ngoại cảnh. Họ đang quỳ trước phần mộ mới xây, mắt đăm đắm nhìn ảnh người đã khuất.

Cả hai người đã ở tư thế này rất lâu và không biết đến bao giờ mới đứng dậy rời khỏi. Trên mặt mỗi người còn hiện vẻ đau thương cùng cực. Người vùa nằm xuống ấy là ông Trần Gia Nghiêm, một nghệ sĩ dương cầm tài hoa. Người đàn ông trung niên đang quỳ ấy là Trần Minh Hoàng, con trai ông Nghiêm. Còn cô con gái, còn rất trẻ quỳ cạnh là Trần Quý Lan, con gái ông Nghiêm.

Ông Hoàng đã thôi bất động. Ông có vẻ như từ một cơn mơ nào đó trở về. Ông đảo mắt nhìn quanh, nhìn cô em gái, nhìn mộ cha, rồi quay sang ngôi mộ kế bên.

Người ông chợt run nhẹ, tay co lại thành nắm đấm, vầng trán thì đã hằn sâu những nếp suy tư. Hai mươi năm, rốt cuộc ông đã chờ được ngày này. Hai mươi năm, dù cuộc sống có nhiều biến cố lớn lao, nhưng ông quyết không dời nhà đi vì mong có ngày hôm nay. Ông đã tưởng tượng ra thật nhiều điều về cái ngày này. Nhưng điều ông không ngờ tới là khi gặp lại thì cha ông đã sắp ra đi, còn Thanh Trúc đã là người thiên cổ mười bốn năm rồi.

Tuần trước, ông nhận được điện tín của cha ông, hối hả xuống đây thì mới hay cha đang hấp hối. Cha nhắn ông tới chỉ để gặp mặt lần cuối cùng, để xin lỗi và mong ông cưu mang đứa em gái mà ông không hề biết mặt trong suốt mười tám năm cô hiện hữu trên đời, Trần Quý Lan.

Ông Hoàng bất giác nghiêng người nhìn sang đứa em gái: “Một bản sao của Thanh Trúc”. Nén tiếng thở dài, ông nhẹ đặt tay lên vai lay :

- Về chưa em?

Mắt Quý Lan rời di ảnh:

- Em muốn ở lại với ba thêm chút nữa.

Ông Hoàng thoáng phân vân. Có lẽ nhân dịp này, ông nên trao đổi với cô đôi chút. Mấy ngày qua, vì bận rộn lo tang lễ, phần vì tâm trạng ông không được quân bình, phần vì Quý Lan ngất đi lien tục nên anh em ông chẳng có dịp để trò chuyện.

Ông Hoàng hung hắng giọng, tìm cách mở lời :

-Quý Lan này! Chuyện của ba với dì… em biết chứ?

-Dạ, ba có kể cho em nghe.

Ông Hoàng hỏi gằn lại:

-Em biết hết à?

-Dạ có thể nói như vậy.

Ông Hoàng nghe rung động toàn thân:

-Nghĩa là mâu thuẫn giữa ba với anh…

Ông bỏ lửng câu nói. Quý Lan gật đầu, nhẹ giọng:

-Dạ, ba có nói.

Cô cúi đầu thấp xuống, nhìn đôi tay mình:

-Thật ra, chuyện anh không chấp nhận mẹ em cũng là lẽ thường tình. Làm con, ai lại muốn có người thay thế địa vị độc tôn của mẹ mình trong trái tim ba. Huống chi mẹ em nhỏ hơn ba anh rất nhiều, nhỏ hơn anh nữa và còn là học trò của anh.

Nói đến đây mặt Quý Lan đã đẫm nước mắt. Cô khẽ hít mũi.

Trời ơi! –Ông Hoàng kêu thầm -Cả cách khóc của Quý Lan cũng giống Thanh Trúc kỳ lạ. Khóc không ầm ĩ, không la lối hoặc nức nở ồn ào, khóc một cách lặng lẽ.

Từng giọt, từng giọt nước mắt trào ra. Trông đẹp não nùng.

Ông Hoàng bước tới ôm siết Quý Lan vào lòng. Ra cô bé vẫn chưa biết gì cả. Bí mật này chỉ có 3 người biết. Hai người đã đi vào lòng đất, còn ông Hoàng phải chon vùi nó thôi, không ai được biết nữa, kể cả vợ và con gái ông.

Hai mươi mấy năm qua, mọi người đều không biết ông Nghiêm và bà Thanh Trúc bỏ đi ở ẩn chủ yếu vì ông chứ không phải vì không chịu nổi búa rìu dư luận như ai nấy lầm tưởng. Thôi, hãy để mọi người hiểu như thế tốt hơn. Hãy để quá khứ khép lại.

-Anh xin lỗi, chỉ tại hồi trẻ anh cố chấp quá.

-Không, anh không có lỗi, ba mẹ em cũng vậy.-Quý Lan chắc giọng.

Ông Hoàng hít một hơi thật sâu:

-Ừ, không ai có lỗi cả. Chuyện tình của ba và dì rất đẹp, phải không em?

-Dạ.-Quý Lan ngước lên tìm mắt ông.-Và em rất tự hào về ba mẹ.

Ông hiểu ý Quý Lan nên mỉm cười:

-Tốt thôi, em gái. Trời cũng tối rồi, anh em mình về đi.

-Em…

-Không được cãi lời anh Hai, chắc chị Hai và bé Lam đang sốt ruột chờ mình ở nhà.

Quý Lan dạ nhỏ. Cô chậm chạp bước theo ông Hoàng.

“Anh Hai, chị Hai, bé Lam”-Quý Lan khẽ lẩm bẩm một mình-cô có vẻ còn xa lạ với gia đình ông Hoàng quá.

Ông Hoàng lên tiếng phá tan sự im lặng:

-Nghe ba nói em vừa đậu đại học Luật hả?

-Vâng.

-Vậy hôm rầy em nghỉ học bao lâu rồi?

-Dạ, cũng gần một tháng.

-Bài vở thì sao? Em có nhờ ai chép giùm không?

-Dạ không. Mới vào đại học nên em chưa quen thân ai. Đợi lúc đi học lại em sẽ mượn tập chép.

-Thế thì bài vẻ nhiều lắm, nếu chép không xuể em cứ nhờ Hải Lam chép phụ.

-Dạ

Vỗ nhẹ tay Lan, ông Hoàng nói:

-Đừng có ngại gì hết, biết chưa? Tuy mới gặp nhau, nhưng chúng ta là an hem mà. Hải Lam lớn hơn em một tuổi, cũng là sinh viên như em. Nó học bên kinh tế.Hai đứa đồng lứa với nhau hẳn là dễ gần gũi với nhau thôi.

-Vâng.

-Em kể cho anh nghe về cuộc sống của em với ba đi, Quý Lan.

Nãy giờ thụ động là thế nhưng khi nghe nhắc đến ba, mặt Quý Lan bừng sáng. Ông Hoàng tinh ý nhân ra điều đó ngay.

-Được không em?

-Dạ được chứ anh.

Và giọng Quý Lan miên man cất lên.

Buổi tối, trong một căn phòng xinh xắn, mọi cánh cửa sổ đều mở rộng để cô chủ của nó có thể ngồi ngắm sao trời.

“Đâu là ngôi sao của mình?”-Quý Lan thầm tự hỏi. Chắc là vì sao nào chỉ đứng một mình thôi. Cha cô bảo cô, mỗi vì sao trên bầu trời tượng trưng cho một con người dưới trần gian, nên hai vì sao đứng gần nhau, sáng chói trên bầu trời kia là tượng trưng cho ba và mẹ cô. Ban đấu chỗ đó có ba vì sao lận, nhưng lúc mẹ mất đi một vì sao đã rơi xuống. Lúc đó Quý Lan chợt hỏi tại sao không có ngôi sao của anh Hai đứng chung? Ba đã ôm Lan vào long trả lời rằng, do anh Hai không có cuộc sống chung và anh Hai còn buồn ba mẹ nen ngôi sao không ở chung chỗ được.

Ngày ba mất, Quý Lan đã thức suốt đêm nhìn lên bầu trời chờ một ngôi sao sa xuống, chờ một ngôi sao lẻ loi trên bầu trời đi tìm ba ngôi sao khác để đứng chung. Vâng, cô đã dọn về sống chung với gia đình anh Hai rồi, nhưng không biết ba thành viên ở đây có thể hiểu và hoà hợp với nhau không? Do vậy, cô cũng không biết ngôi sao kia có thể tìm được ba vì sao khác để chung sống hay chưa, hay còn bơ vơ lạc lõng ở một nơi nào đó.

Chắc chắn tìm được thôi, chỉ là sớm hay muộn. Tinh thần Quý Lan phấn chấn hẳn lên khi nghĩ tới điều này.

Dĩ nhiên ban đầu hai bên đều không tránh khỏi sự ngượng ngập, bỡ ngỡ, quen quen, là lạ. Nhưng Quý Lan hiểu anh chị Hai và Hải Lam đều có cảm tình, thiện chí với cô. Mọi người đều cố gắng tạo điều kiện cho cô được thuận lợi hoà nhập, gắn bó vào gia đình. Bản thân cô cũng cần cố gắng nhiều hơn nữa.

Anh Hai cô hiện đang làm phó giám đốc cho một công ty đa quốc gia, chị Hai thì làm tư vấn bảo hiểm. Nhìn chung kinh tế gia đình cũng khá nên anh Hai quyết định bao nhiêu tiền thu được từ hoa lợi dưới quê đều gửi hết vào ngân hàng cho cô. Anh cô nói: Lúc trước ra đi, ba đã để lại phần lớn tài sản cho anh. Do vậy phần ruộng vườn dưới quê, tất cả thuộc về Quý Lan. Nhưng anh Hai yêu cầu cô phải tốt nghiệp đại học mới có quyền sử dụng tài khoản đó.

Cộc… cộc… cộc

Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Quý Lan.

-Cô Út! … vào được chứ?

Quý Lan với Hải lam cứ bị lấn cấn cách xưng hô, bởi Quý Lan là cô lại nhỏ hơn cháu mình một tuổi.

-Ừ, Lam cứ vào đi.

Hải Lam ùa vào phòng

-Cô Út, con…

Chữ “con” Hải Lam nói ra thật ngượng nghịu, cô đâm ra lung túng ngừng ngang. Lam xốc xốc mớ tóc.

-Xin lỗi cô Út, con chưa quen.

Nghe cách xưng hô mới của Hải Lam, Quý Lan chợt nảy ra một ý:

-Ừ, đúng là không quen, hay là vây, Lam cứ xưng tên, còn gọi cô Út là Út được rồi. thử xem!

Hải Lam gật gù:

-À, Lam mới phát hiện cái này hay lắm, muốn nói cho Út nghe.

-Lam nói đi.

Mắt cả hai người gặp nhau, không nhịn được, cả Hải Lam với Quý Lan cùng phì cười:

-Cũng thuận miệng, thuận tai lắm.

-Út có nhớ lần đầu gặp nhau Lam có nói tên Út quen quen không?

Quý Lan mỉm cười:

-ừ, Út nhớ.

-Lam biết nghe tên Út ở đâu rồi. Út biết Pearl Buck chứ?

-Có phải là người đạt giải Nobel năm 1938 không?

Hải Lam vỗ tay:

-Đúng rồi, chính bà ấy. Trong truyện “Trang” và ”Gió đông gió tây” của bà ấy đều có nhân vật nữ tên Quý Lan.

Quý Lan gật đầu:

-Ừ, ba cũng nói vậy.

-Ông nội à?-Hải Lam xụ mặt- Mất hứng hết trơn, làm Lam tưởng mình là người đầu tiên phát hiện ra sự trùng hợp này.

Quý Lan cười nhỏ: “Hải Lam con nít dễ sợ”. Không biết nghĩ ngợi chi đó, Hải Lam xoay người Quý Lan lại, ngắm nghía một cách tỉ mỉ làm Lan cứ gai cả người lên.

-Đừng nhìn nữa, mắt Lam thấy ghê.

Không thèm bận tâm đến lời yêu cầu của Quý Lan, Hải Lam nói:

-Lam nghĩ mấy cô Quý Lan trong truyện của Pearl Buck đẹp cỡ Út là cùng.

Quý Lan mắc cỡ mặt đỏ bừng:

-Lam nghĩ tới đâu vậy? Út làm sao so được với những nhân vật trong truyện chứ.

Hải Lam cãi:

-Sao không? Út không biết mình đẹp lắm ư một vẻ đẹp rất cổ điển: mày liễu, mắt to đen láy, lông mi dài cong vút, mũi thon, miệng nhỏ, khuôn mặt trái xoan, dáng mảnh mai ẻo lả, nước da trắng mịn như mem sứ, có điều hơi xanh, nhưng cũng không sao. Mỗi cử động Út toát ra có vẻ gì đó rất trang nhã, dịu dàng.

Quý Lan bật cười to, bẹo má Hải Lam:

-Thôi đi, Hải Lam đang diễn tuồng đó hả? Út nổi da gà hết trơn.

Hải Lam vẫn không dấu cái nhìn ngưỡng mộ:

-Thật đó, Lam thích vẻ đẹp cổ điển của Út lắm đó.

Quý Lan nói nghiêm túc:

-Còn Út thích vẻ đẹp của Lam. Nhìn Lam hay hay, đầy năng động, nhiệt tình, sôi nổi của tuổi trẻ. – Lan chợt cười nhẹ lắc đầu – Cô cháu mình đang sao thế? Tự dưng ngồi lăng xê mình qua, lăng xê mình lại, dị ghê.

Hải Lam cười theo:

-ừ, mèo khen mèo dài đuôi, dị thật!-Lam đứng bật dậy, rủ rê-Mình đi ăn cơm chay đi Út.

Quý Lan nhướng mày:

-Ngay bây giờ à?

-Vâng, ngay bây giờ. Lam mới biết chỗ bán cơm chay này ngon lắm, giá lại rẻ.

Quý Lan chạy theo đà kéo của Hải Lam:

-Ở đâu?

-Tiệm Thiền Viên ở đường Nguyễn Văn Đậu.

Bữa cơm chay diễn ra trong không khí rất vui. Vì lần đầu tói quán nên hai cô thấy món gì cũng ngon, món gì cũng muốn ăn. Thế là Hải Lam kêu mỗi món một phần ăn để có thế nếm được nhiều món. Vừa ăn, Hải Lam vừa kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất làm cho Quý Lan cười no một bụng.

Song khi đến khi ra về thì một sự cố đã xáy ra. Cái cầu thang của cửa tiệm thì nhỏ, hơi dốc và trơn. Quý Lan đã cố gắng đi xuống cẩn thận nhưng … chạy trời không khỏi nắng, một bao ni long không biết vì sao có mặt trên bậc thang và … Lan trượt ngã trước khi nhận ra sự hiện diện của nó.

Kiểu té như Quý Lan trông thật buồn cười, cô té ngồi tưng tưng xuống từng bạc cầu thang y như trong phim hoạt hình.

Hải Lam vội đỡ Quý Lan lên, lo lắng nhìn gương mặt ngáo ộp của Lan:

-Út có sao không?

Quý Lan ngớ ngẩn lắc đầu. Có lẽ cô vẫn chưa tỉnh hồn nếu như không có tiếng cười và những tiếng bàn tán:

-Con gái sao đi đứng bất cẩn thế?

-không biết có bị gì không?

-Chắc không, vì còn đứng được mà.

-Cầu thang dốc nên hơi khó đi.

Ghét nhất là lời bàn tán của đám thanh niên gần chân cầu thang:

-Chắc cô bé ra đường quên mang theo kính, nhìn dễ thương quá hả?

-Hồi nãy, tao định chạy lại đỡ rồi, nhưng…

-Hôm nay là ngày chay, tao sợ động lòng, phật giận nên không dám.-Một gã bạn thêm vào.

Cả bọn khoái trí cười hỉ hả:

-Thằng quỷ!

Quý Lan cúi gầm mặt, kéo Hải Lam băng nhanh ra ngoài.

-Út ổn chứ?

Quý Lan bặm môi:

-không ổn, Út đang chờ đất nứt để chun xuống đây.

-không phải, ý Lam hỏi Út có đau chỗ nào không đấy?

Quý Lan lắc đầu:

-không có.

-chắc chứ?

-Ừ.

Hải Lam liền quay mặt đi cười khinh khích. Quý Lan nhăn mặt:

-Cười gì đây?Ra Lam cũng giống mấy người trong kia cười chọc quê, chế nhạo Út.

Hải Lam vừa cười, vừa xua tay:

-không có, không có.

Quý Lan khổ sở:

-Còn cười nữa?

Hải Lam không thể nhịn được cười:

-Út cho Lam cười một cái làm ơn. Lam nhịn từ trong đó ra đây rồi, không chịu nổi nữa đâu.

-….

-Hồi nãy Út té, mắt cứ mở to ngơ ngác, chân xoạc ra tưng tưng xuống mấy bậc thang, nhìn giống con nít vậy. Ngô ngố nhưng dễ thương lắm.

-Hải Lam!

Thấy mặt Quý Lan đỏ bừng, mắt rơm rớm, Hải Lam hơi hoảng:

-Xin lỗi, xin lỗi. Để Lam đi lấy xe. Cô cháu mình về ngay. Đừng nhè nhe Út, xin lỗi đó.

Hôm nay, Quý Lan đi xin việc. Đây là công việc mà Huyên, cô bạn mới quen ở trường giới thiệu.

Huyên đang bán hang nửa buổi ở một tiệm băng đĩa nhạc, nhưng có việc bận phải nghỉ nên giới thiệu Lan đến thay.

Quý Lan xem lại địa chỉ một lần nữa rồi mới bước vào cửa hiệu.

Cô gái ngồi sau quầy mỉm cười:

-Em muốn mua đĩa nhạc nào, em gái?

Quý Lan lắc nhẹ đầu:

-Dạ, em không có mua đĩa, em đến để xin việc.

Cô gái vui vẻ:

-Vậy em là bạn học của Huyên phải không? Em cứ đi thẳng vào, lên lầu 2, ở căn phòng thứ hai đếm từ trái qua, anh Lâm đang đợi em trong đó.

-Dạ, cám ơn chị.

Đến đúng căn phòng cô gái dưới nhà chỉ, Lan gõ cửa:

-Vào đi!

Đẩy cửa bước vào, Quý Lan cúi đầu chào người đàn ông đang ngồi nơi bàn giấy:

-Chào ông.

Người đàn ông rời mắt khỏi đống giấy tờ ngước lên nhìn. Quý Lan bắt gặp đôi mày ông ta thoáng cau lại như khó chịu về một điều gì đó. Bất giác, Quý Lan cúi xuống xem xét mình có sơ xuất gì không? Hoàn toàn không! Chiếc sơ mi được đóng thùng trong chiếc quần tây rất lịch sự. Vậy ông ta khó chịu vì điều gì?

Người đàn ông khoát tay.

-Cô ngồi xuống đi.

Quý Lan kéo ghế ngồi xuống:

-Cám ơn.

-Cô là bạn học của Huyên?

-Vâng.

-Cô đủ 18 tuổi chứ?

-Dạ?-Quý Lan ngạc nhiên.

-Trông cô còn trẻ quá.

-Tôi có mang theo giấy chứng minh đây thưa ông.

Quý Lan trao cho Lâm bộ hồ sơ xin việc, trong đó có đựng bản sao giấy chứng minh của cô.

Lâm hờ hững cầm lấy. Hoặc là anh nhận cô gái vô ý vô tứ này làm việc, hoặc là anh phải kiếm gấp người khác thôi. Chắc anh phải chọn phương án 2, chứ mướn một người như thế vào làm chỉ tổ rách việc. Không muốn tốn thời gian vô ích, Lâm đi thẳng vào vấn đề:

-Cách đây 2 ngày tôi có gặp cô ở tiệm cơm chay Thiền Viên thì phải?

Quý Lan hơi đỏ mặt, cô biết tại sao ông ta cau mày khó chịu rồi:

-Vâng. Hôm đó tôi thật bất cẩn.

-Cô còn nhớ việc hôm trước à?-Lâm hỏi bằng giọng giễu cợt.

-Vâng.

Lâm quan sát Quý Lan:

-Thế cô nghĩ gì?

-Dạ…tôi hơi áy náy, vì bữa đó do xấu hổ, tôi đã hấp tấp bỏ ra ngoài mà quên lượm bao ni lông. Tôi không biết có ai là nạn nhân kế tiếp của nó không nữa.

-Đâu có ai đểnh đoảng như cô đâu mà lo.-Lâm nghĩ thầm-Nhưng cách trả lời quái thật. Chẳng hiểu cô nàng nai thật hay nai giả đây? Song dù sao vì câu nói này, Lâm sẽ cho cô ta một cơ hội.

-Cô là…

-Trần Quý Lan, thưa ông.

-À! Nghe Huyên giới thiệu thì cô rất giỏi tiếng anh và có sự hiểu biết về âm nhạc. Vậy anh văn cô có bằng nào rồi?

-Dạ, bằng C.Còn về âm nhạc, tôi xin được nói rõ. Đối với nhạc ngoại thì tôi chỉ biết tương đối rõ những nguời đã thành danh trước thập niên 90. Đối với nhạc Việt Nam thì tôi không biết được nhiều lắm, chỉ một số ít người thôi.

Lâm trầm ngâm:

-Cho ví dụ.

-Dạ, về nhạc sĩ, tôi chỉ biết nhạc của Văn Cao, Hoàng Hiệp, Hoàng Việt, Lê Hựu Hà, Trịnh Công Sơn,…Về ca sĩ tôi biết nghệ sĩ nhân dân Thu Hiền, Lê Dung…

Lâm nhịp nhịp ngón tay lên bàn:

-Còn ai nữa không?

-Dạ còn, nhưng những người này hiện nay đang sống ở hải ngoại.

-Cô cứ kể đi.

-Vâng như Khánh Ly, Thái Thanh, Phạm Duy, Thanh Lan, Hoàng Thi Thơ, Trầm Tử Thiên, Lê Uyên Phương…

-Thôi đủ rồi, cô bao nhiêu tuổi vậy?

Lan thầm thắc mắc, không hiểu sao ông ta cứ hỏi tuổi cô hoài:

-Dạ 18.Tháng tới tôi được 19 rồi.

Không thể tin được, có người trong thời đại này không hề biết gì tới nhạc trẻ.Những tên tuổi cô ta kể toàn là những người gạo cội, lão thành. Có lẽ người trẻ nhất cũng đã ngấp nghé 50. Thật là…

Lâm ngán ngẩm:

-Tác giả nào sáng tác bài Tiến Quân Ca?

-Dạ, Văn Cao.

-Tình Ca của ai?

-Dạ Hoàng Việt.

-Elton John đoạt giải Oscar đầu tiên với bài hát gì?

-Can you fell the love tonight, thưa ông.

-Cô biết nhóm Rolling Stones chứ?

-Vâng.

-Người đứng đầu nhóm có tên là gì?

-Dạ Rollin Stone Blues.

-Bản đầu tiên của Modern Talking là gì?

-Là You’re my heart, you’re my soud, thưa ông.

-Frank Sinatra đã đoạt bao nhiêu giải Grammy?

-Dạ 9 lần.

-John Lennon mất khi nào?

-Vào cuối năm 1980 thưa ông.

Kiến thức của Quý Lan đã thực sự chinh phục Lâm. Anh không dám hỏi nữa vì không biết sự hiểu biết của Lan tới đâu. Không khéo anh làm trò cười cho cô mất.

-Được rồi, tôi nhận cô vào làm việc.Thứ hai tuần sau cô có thể bắt đầu tới đây làm.

-Vâng, cám ơn ông.

-Kêu tôi bằng anh được rồi.

Quý Lan hơi chựng lại:

-Vâng.

-Cô còn thắc mắc gì không?

-Dạ, tôi muốn hỏi về lương tháng của mình.

“Thẳng thắn lắm”- Lâm mỉm cười:

-800,000 mỗi tháng. Còn cô bán hàng theo ca nào là do sự thu xếp của các cô.

-Vâng.

-Cô còn thắc mắc gì nữa không?

-Dạ không- Quý Lan đứng lên gật đầu chào ra về-Xin phép anh.

-Cô cứ tự nhiên.

Nhìn dáng Quý Lan khuất sau cánh cửa, Lâm khẽ mỉm cười.Cái ác cảm ban đầu dường như đã vơi đi.Anh cảm thấy cô nhóc này khá ngộ nghĩnh, cứ như là người sống cách đây vài thập niên.

********

Tối đó, khi Quý Lan đề cập đến việc cô đi làm thêm, ông Hoàng đã rất giận:

-Em nói sao? Đi làm à?

-Dạ.

-Không được.

-Anh hai!

Ông Hoàng nhìn xoáy vào mắt Quý Lan:

-Em đang nghĩ gì vậy?

Dẫu biết rằng ông sẽ giận khi cô ra ngoài làm việc nhưng cô không ngờ ông giận đến thế. Quý Lan đâm ra dần dừ:

-Em không hiểu ý anh.

Ông Hoàng cười khan:

-Nói đi!

-Dạ…

-Lý do em quyết định đi làm ấy.

Bà Hải Vân nhẹ giọng:

-Kìa anh! Đừng làm em nó căng thẳng, chuyện cứ để từ từ.

Quý Lan lí nhí:

-Dạ, tại em thấy mình có nhiều thời gian trống. Với lại, em…

-Nếu em cảm thấy rảnh rỗi, em có thể đi học ngoại ngữ, vi tính.

Hải Lam láu táu vọt miệng:

-Ông nội dạy Út từ nhỏ, nên Anh, Pháp, Hoa Út rành cả rồi. Vi tính Út biết sử dụng căn bản. Có nền tảng rồi thì ở nhà tự trau dồi cũng được mà ba.

Ông Hoàng lừ mắt. Hải Lam hơi rét, nhưng cô đã hứa ủng hộ Út nên bấm bụng làm tới luôn:

-Khi nào Út cảm thấy cần học hỏi thêm gì, Út sẽ tự đăng ký học. Vả lại đi làm thêm có cái gì xấu đâu mà ba giận. Út lớn rồi, ba thả lỏng một chút cho Út thở với ba.

-Con nói hay quá đó Lam.

Hải Lam lè lưỡi, cụp mắt không dám nhìn cha.

-Nè! Con đang đòi quyền tự do cho Út hay cho con vậy? Bộ con đang khó thở lắm hay sao?

-Anh Hai à! Em…-Quý Lan bứt rứt nói không tròn câu.

-Em làm sao Quý Lan? Nếu em cảm thấy thời gian trống trải thì em có thể đi học thêm càis gì đó. Thiếu gì thứ để em chọn, tại sao em nhất định phải đi làm?

-…

-Hử- Ông Hoàng ngừng một lát, khẽ giọng- Xài tiền của anh bộ khó vậy sao Lan?

Ông Hoàng làm Quý Lan cảm động đến muốn khóc. Quả thật, khi quyết định xin đi làm, Lan có tâm lý ngại sống bám anh Hai. Không ngờ cô đã xúc phạm đến tình cảm của anh cô. Nhưng đã đến nước này có muốn rút lui cũng không được. Làm thế chẳng khác nào cô xác nhận cô có suy nghĩ không muốn sống dựa dẫm vào anh.

Quý Lan bèn xếp nhanh những ý tứ trong đầu, rồi bắt đầu lựa lời để nói:

- Em xin lỗi vì đã làm anh buồn. Thật ra lúc quyết định đi làm, em không để ý mấy đến vấn đề tiền bạc. Đơn giản em chỉ muốn làm công việc gì đó có liên quan đến âm nhạc. Nhà mình, ai cũng yêu âm nhạc, phải không anh? Và em cũng muốn có điều kiện tiếp xúc nhiều hơn để sớm hoà nhập cuộc sống nơi đây.

Mày ông Hoàng dãn ra:

-Anh hiểu rồi.

Hải Lam ôm cánh tay cha:

-Còn nữa, công việc này sẽ giúp Út dễ dàng hơn trong việc sưu tầm đĩa nhạc. Ba biết cái sở thích quái chiêu này của Út rồi mà.

Ông Hoàng cười nhẹ:

-Cái con bé này!Thôi được, hai cô cháu đã thuyết phục được tôi. Nhưng nói trước, Quý Lan không được từ chối xài tiền anh đưa, biết chưa?

-Dạ.

Ông Hoàng vỗ vỗ đầu em gái:

-Em cứ đi làm, nhớ đừng để bị ai ăn hiếp. Có gì cứ việc nghỉ. Em gái anh giỏi như vậy, không mướn được em là tổn thất của người ta, không có gì sợ hết,biết chưa?

Quý Lan chớp mắt xúc động:

-Dạ.

Còn Hải Lam cong môi:

-Ba này xúi dại.

Bà Hải Vân nhẹ nhõm nói với chồng:

-May quá! Nẫy giờ em cứ lo nồi chè mình bị ế.

-Ế sao được mà ế? Con hứa ủng hộ mẹ hết mình.