Chương 1
Thảo Vi từng cho rằng thời gian là loại bảo hiếm tốt nhất cho tình yêu, bởi vì ở bên nhau càng lâu con người sẽ càng thấu hiểu nhau. Nhưng mà cô lại quên mất rằng thời gian vốn dĩ không đáng tin cậy. Nó cướp đi thanh xuân của người con gái, rèn rũa sự bản lĩnh của người con trai. Thời gian làm hai người yêu nhau thành hai vecto ngược hướng càng đi càng xa. Có lẽ dù là thấu hiểu đến mấy người với người vẫn có những khoảng cách mà đối phương chẳng thể chạm đến Thảo Vi nhìn Hoàng Quân đến ngẩn người. người trước mặt có phải là anh không Chàng trai thư sinh dịu dàng với nụ cười chân thành. Chàng trai từng hứa sẽ chăm sóc cô cả đời, dẫu biết lời hứa của đàn ông chằng đáng tin chút nào nhưng với Hoàng Quân cô luôn có một sự tin tưởng không nghi kỵ Cô luôn tin tưởng anh sẽ không giống với những người đàn ông khác, bỏ rơi cô. Nhưng mà chuyện trước mặt là sao. Dù cố dối lừa trái tim mình thế nào thì đến phút này cô cũng hiểu một điều. Anh bỏ rơi cô thật rồi “ ông xã quen cô ấy sao”cô gái với mái tóc xoăn vàng óng ả có chút ghen tuông hỏi. Hoàng Quân nhíu mày nhìn cả hai khó xử. Cuối cùng thì điều anh sợ hãi cũng đã xảy ra, nắm chặt tay Hoàng Quân cười dịu dàng với cô gái tóc vàng “ anh không quen” rồi đi rất nhanh lướt qua Thảo Vi. Tiếng bước chân của hai người càng lúc càng xa Thảo Vi vẫn không thể nhấc nổi một bước Tám năm bên nhau chỉ đổi lấy một câu không quen biết. Nước mắt chỉ lặng lẽ lăn dài từng hạt từng hạt trên khuôn mặt cô. Lặng lẽ nép vào góc tường, cả người co lại giống như sáu năm về trước, nhưng mà chàng thiếu niên năm đó lại chẳng còn ở đây. “Vi đừng sợ còn tớ mà” “mình chia tay đi” Hoàng Quân vừa khuấy cafe vừa nói. Anh đã suy nghĩ rất nhiều cuối cùng anh vẫn không thể bỏ qua cơ hội được làm trưởng khoa. “ vâng” Thảo Vi cúi mặt kìm nén cảm xúc Nhìn cô như vậy Hoàng Quân có chút hổ thẹn xen lẫn tức tối nói “em như vậy là sao chuyện này không thể trách anh, chuyện quá khứ anh có thể bỏ qua nhưng mà em phải hiểu anh là con trưởng không thể không có con” Một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim Thảo Vi khiến cô gần như không thở nổi. Chuyện này cho đến cùng vẫn là sai lầm của cô sao Thanh xuân chỉ đến một lần cô sống hết mình yêu hết mình chỉ đổi lại kết cục này thôi sao. Đặt bàn tay lên bụng nơi này cô vẫn luôn cảm nhận thấy sự tồn tại của nó. Cô nghẹn ngào “ em….anh đã ở bên em sáu năm…” Hoàng Quân đập mạnh bàn tay lên bàn, từng câu cô nói có ý gì muốn chất vấn anh sao Sáu năm ở bên nhau anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi cô nhưng cơ hội lần này anh cũng không bỏ được. Anh không muốn tiếp tục sống một cuộc sống tầm thường nữa. Thế nên anh chỉ có thể từ bỏ cô. Nhưng bắt anh thừa nhận là bản thân chỉ là kẻ sở khanh anh lại không làm được nên chỉ có thể từng chút từng chút đổi lỗi cho cô “đó chỉ là thương hại, loại con gái như em ai có thể lấy chứ” “ nhìn kìa con nhỏ đó là con Vi lớp thiết kế đấy” “mẹ loại con gái gì không biết nó ngủ với trai có bầu nghe nói nó mới đi phá đấy” “ chuyện đó mà cũng làm ra nổi” “ thất đức thế” “ đúng thật không biết xấu hổ” “phải tao đã chẳng dám đi học rồi” Thảo Vi cứ chạy chạy mãi, những lời nói của mấy cô gái cứ vang vọng bên tai càng lúc càng to càng lúc càng gần, cô thực sự rất sợ. “aaa” trên trán lắm thấm mồ hôi Thảo Vi hoang mang nhìn quanh căn hộ nhỏ của mình. Thì ra chỉ là mơ “tinh tinh” tiếng điện thoại di động vang lên làm cô giật mình thì ra là tin nhắn của trưởng phòng. Đi công tác sao Thảo Vi nghi hoặc gọi lại “ sếp ạ đang nghỉ lễ mà” Đầu bên kia truyền đến tiếng nói liên hồi, Thảo Vi nhăn mày sếp tổng lại định lải nhải rồi “vâng em biết rồi” Xem ra đi chơi một chuyến cũng tốt cô cũng nên rời xa thành phố này một thời gian. 2h chiều, Thảo Vi ngồi trên chiếc xe khách theo con đường dài di chuyển đến thành phố T, đây là một thành phố rất nên thơ du lịch phát triển. Nó cũng chỉ cách trường đại học không đến trăm cây. Trở về đây giống như trở về một ngôi nhà củamình, nơi mà cô rất thân quen. Thảo Vi vẫn còn nhớ như in ngày hai bố con cô đi nhập học. Xe khách chỉ có một chuyến sáng đi chiều về, chiếc xe cũng chỉ có 40 chỗ, cảm đám người phải chen chật. Nắng nóng cũng không có điều hòa như bây giờ. Ngày đó bố chỉ đưa cô lên nhập học xong lại nhanh chóng trở về cho kịp xe, một mình cô bơ vơ nơi đất khách ngay cả đường về cũng chẳng biết. Cảm giác lạc lõng giống như bị bỏ rơi “phịch” xe đỗ lại trước cửa bến không vào “anh chị xuống hộ em nhé xe em đi sửa không vào bến nhé” tay phụ xe vừa nói vừa xách hành lý xuống xe cho khách. Thảo Vi cũng theo đó bước xuống xe, cái đầu tiên đập vào mắt cô là nắng vàng chói mắt phía xa một chàng trai tươi cười bước lại gần “chị là chị Thảo Vi phải không ạ” Thảo Vi gật đầu với anh ta “cậu là” “ em là Tú, nhìn chị trẻ thật đó không biết chắc em còn tưởng là sinh viên ấy chứ” cậu ta vừa xách đồ vừa nói với cô “ cậu thì dẻo miệng quá đấy” Thảo Vi chỉ cười trừ theo cậu ta lên xe. Công việc lần này của cô là lấy được hợp đồng làm quảng cáo cho khu du lịch MH thuộc tập đoàn khách sạn nghỉ dưỡng HP. Theo như lời trưởng phòng thì hợp đồng này rất quan trọng nên mới cử nhân viên ưu tú như cô. Đúng là lừa gạt có mà,tên áylà quá lười nên mới sai cô đi đấy chứ. Sau khi đến khách sạn thuộc khu nghỉ dưỡng cô có thời gian nghỉ ngơi một ngày trước khi gặp gỡ người quản lý để tiến hành bàn bạc về ý tưởng. Đi dạo quanh khu nghỉ dưỡng thực sự thì nơi đây chưa cần quảng cáo đã rất nổi tiếng rồi. giữa một thành phố tập nập có một nơi cảnh sắc không gian thiên nhiên như vậy ai mà không muốn tới chứ, chưa kể nó còn có một loạt hoạt động trải nghiệm đầy thú vị. Đặc biệt hơn cả là vườn trái cây đẹp mê ly nằm ở phía sau khu nghỉ dưỡng, Thảo Vi theo con đường nhỏ dẫn lên trên đỉnh đồi. Bầu không khí trong lành, cảnh đẹp nên thơ, dưới cái nắng vàng những trái mận đỏ bóng lấp lánh. Một bóng dáng cao gầy từng bước từng bước đến gần cô. Trái tim Thảo Vi có chút đập loạn lo lắng Người đó có phải anh Người cho em thời gian đẹp đẽ nhất Cũng cướp mất tình yêu và tuổi trẻ Giữa hai chúng ta là ai nợ ai Là anh hay là em