Chương 1
Tử Cấm Thành –“Y Nhĩ Mãnh Hãn, ngươi muốn đi đâu ?” Một nam tử trẻ tuổi có ngoại hình thô lỗ cao to lên tiếng cản lại. “Hôm nay là lễ mừng vạn thọ của thái hoàng thái hậu, không thể chuồn trước được, nếu hoàng thượng hỏi ta không biết phải trả lời thế nào. Tuy tiết mục diễn trên đài đã xem chán từ lâu nhưng vẫn phải nhẫn nại.”
“Ta chỉ là đi xem xung quanh một chút, ngươi chờ ở chỗ này đi.” Y Nhĩ Mãnh Hãn nhàm chán trả lời.
Hai người đều mặc triều phục hoa văn mãng xà, đầu đội mũ chồn đen ấm áp nhưng Y Nhĩ Mãnh Hãn ngũ quan anh tuấn, vóc người cao gầy, dáng vẻ lộ rõ sự cao quý. Hắn hai mươi bốn tuổi, thần thái bình ổn, con ngươi luôn phát ra tia sắc bén.
Nghe vậy, Cáp Lặc Mã nặng nề đặt tay lên vai Y Nhĩ Mãnh Hãn, thở dài. “Từ khi ngươi lên làm thủ lĩnh thị vệ trong cung thì cả ngày chỉ ở trong cung, cũng không thấy ngươi nghỉ ngơi. Ngươi có mấy ngày không về phủ của mình rồi ? Chúng ta đều biết ngươi rất xem trọng trách nhiệm nhưng cũng đừng ép mình làm quá. Xem khuôn mặt già dặn cứng ngắc của ngươi giống như đã quên cười thế nào kìa, dường như trên đời này không một chuyện gì hay một người nào có thể khiến ngươi vui cả.”
Y Nhĩ Mãnh Hãn lạnh nhạt nói: “Người hưởng hoàng ân saocó thể không tận tâm tận lực, có thể giúp hoàng thượng sớm ngày tự mình chấp chính chính là chuyện vui vẻ nhất với ta.”
“Chỉ cần giải quyết ba cố mệnh đại thần kia thì hoàng thượng tự nhiên có thể sớm ngày tự mình chấp chính. Vậy còn ngươi ? Còn có gì có thể làm ngươi vui ?”
Y Nhĩ Mãnh Hãn tránh khỏi bàn tay của Cáp Lặc Mã đặt trên vai. “Ta không cần gì cả.” Lại liếc mắt nhìn lên ba tầng tuồng đài hết sức xa hoa đang diễn “Phong thần bảng” huy hoàng náo nhiệt, thấy thái hoàng thái hậu tập trung xem thế này mới thong thả rời đi.
Vì cử hành lễ mừng vạn thọ, hoàng thượng thể hiện hiếu thuận ban thưởng yến tiệc diễn ra ba ngày nên Y Nhĩ Mãnh Hãn càng phải tăng cường canh gác trong cung, bảo hộ an nguy của hoàng thượng một chút cũng không thể khinh thường.
Trên đường tuần tra chỉ thấy toàn bộ hoàng cung nơi nơi giăng đèn kết hoa, bên tai truyền đến giọng nam điệu bắc tái tạo ra cảnh thái bình, không ít vương công đại thần đều mang theo gia quyến tiến cung chúc thọ, ai cũng nhân dịp này biết thêm về hoàng cung xa hoa lộng lẫy. Trong đó không thiếu một số khuê nữ chưa thành hôn đều nhìn Y Nhĩ Mãnh Hãn bằng ánh mắt đầy ái mộ. Dù sao hắn cũng được phong La Bối Lặc, lại là thân tín của hoàng thượng, nhưng đối với những chuyện đó, ánh mắt hắn đều không thay đổi.
Lúc hắn trở lại Từ Ninh Cung, đi qua một tiểu hoa viện liền truyền đến một giọng nữ kiêu căng khiến mày không khỏi chau lại, không hy vọng lúc này có người sinh sự. Hắn cất bước đi về hướng phát ra âm thanh liền nhìn thấy cách đó không xa một vị cách cách toàn thân cao quý đang mắng một nha đầu quỳ gối trước mặt, bộ dáng kiêu ngạo thật là làm người ta sinh ghét.
“…Vừa rồi vì sao không nhắc nhở ta có cục đá ? Hại bổn cách cách ngã một cái mất hết mặt mũi, đều là nha đầu chết tiệt ngươi làm hại !”
“Nô tỳ biết sai rồi.” Nha đầu cất tiếng nói mềm mại trong vắt nhận sai.
“Một chút cũng không nghe ra ngươi đang hối lỗi, ta xem ngươi căn bản là cố ý đúng không ?” Đan Châu nắm chặt khăn thêu mẫu đơn, nghiến răng nói. “Ngươi có biết ngày mai, chuyện cách cách Khánh Thân Vương phủ té ngã trong cung sẽ truyền khắp kinh thành hay không ?”
Thân ảnh nhỏ nhắn quỳ trên mặt đất run rẩy, thoạt nhìn giống bị mắng khóc.
Đan Châu hừ hừ. “Hiện tại khóc cũng vô dụng, mặt mũi bổn cách cách mất hết đều là lỗi của ngươi.” Dứt khoát liền vươn hai ngón tay véo xuống cánh tay nha đầu.
“Nô tỳ lần sau không dám.” Nha đầu thanh âm mếu máo cầu xin tha thứ.
“Đều là nha đầu chết tiệt nhà ngươi !” Đan Châu lại véo một cái, bằng không không thể hết giận được.
“Ô…” Thân ảnh nhỏ nhắn lại càng run hơn.
Y Nhĩ Mãnh Hãn trừng vị cách cách tự cao tự mãn kia, thì ra là con gái Khánh Thân Vương, quả nhiên là cha nào con nấy, đều ngang ngược vô lễ như nhau.
Mặc dù ở trong nhà quyền thế, nô tài nha đầu bị chủ tử ngược đãi đã là chuyện đương nhiên nhưng hắn đối với loại hành vi này luôn khinh bỉ phỉ nhổ, không đồng ý. Tuy bọn họ thân phận thấp kém hèn mọn nhưng cũng không phải heo chó, có thể muốn đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng. Tuy nhiên, việc này hắn cũng không tiện can thiệp.
“Lần sau nếu ngươi không mở to mắt hơn ta sẽ cho ngươi tiêu đời.” Cuối cùng cũng véo mệt, Đan Châu thuận thuận khí. “Bổn cách cách muốn đi chúc thọ hoàng thái hậu, ngươi tự mình trở về đi, đừng theo ta nữa, nhìn thật là chướng mắt.” Nói xong liền uốn éo xoay đi.
Y Nhĩ Mãnh Hãn ẩn mình ở dưới bóng cây nhìn thân ảnh nhỏ xinh kia còn đang quỳ nơi đó, xem hai vai nàng không ngừng run lên, giống như khóc rất ủy khuất, rất thương tâm. Nhưng này cũng không có liên quan tới hắn, trái tim lạnh lùng của hắn một chút cũng không bị ảnh hưởng, càng sẽ không đi quan tâm một nha đầu không biết.
Hắn xoay người, đang muốn rời khỏi hoa viên lại nghe thấy tiếng cười trong trẻo…
“Ô…Ô…Ha ha…Nàng ….lại có thể ngã….chổng vó…Ngay cả chậu hoa cũng bay….Cái vẻ mặt đó….Cả đời ta cũng không quên….Thật buồn cười….Ha ha…”
Nha đầu kia cười đến nỗi không dừng lại được. “Không thể cười … Phải nhịn xuống …Không được…Đau bụng quá…”
Nàng đây là đang cười ?
Đúng là chuyển biến bất ngờ khiến Y Nhĩ Mãnh Hãn hắn hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, xoay người nhìn nha đầu kia…
Nàng cười đến nỗi chảy cả nước mắt, rút khăn tay lau khóe mắt, sau đó nâng đầu gối đứng lên.
“ Ta thật là thông minh tuyệt đỉnh, trước khi tiến cung biết sẽ bị phạt quỳ nên đã lót vải bông dày ở đầu gối…Thật tốt, một chút cũng không đau…Quỳ thêm vài lần nữa cũng không lo, nếu không phải muốn tiến cung xem mặt mũi hoàng thượng trông như thế nào thì ta cũng không tráo đổi với Minh Nguyệt. Nhưng cũng may đến đây, không thì ta đã để lỡ mất màn hay này.”
Nha đầu kia ngẩng đầu lên khiến hắn nhìn rõ khuôn mặt nàng, xem ra khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt trắng nõn, miệng nhỏ đỏ hồng, đôi mắt to phát sáng có thần. Trên khuôn mặt lúc này hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng yếu đuối sợ sệt, càng không chút thương tâm khổ sở, trên hai gò má đỏ hồng cũng chỉ vì cười quá độ.
Nhuế Tuyết thở một hơi, không chú ý tới còn có người khác ở đây. “Xem cá tính nàng ta kiêu ngạo, bốc đồng, ngang ngược nếu không sửa, thật không biết sau này ai dám lấy nàng ta….” Mới định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị khiến nàng sợ tới mức nhảy lên.
“Ngươi thật to gan, dám ở sau lưng nói xấu chủ tử !”
Nhuế Tuyết nhanh chóng nhìn về phía phát ra âm thanh, mặc dù bóng cây che phủ nhưng vẫn có thể thấy được nam nhân đứng đó thân hình cao lớn mà tràn ngập sức mạnh như thế nào. Lúc hắn đến gần, tuấn dật kiên cường, gương mặt hờ hững ánh vào đáy mắt nàng – sống mũi rất thẳng, môi mỏng mím chặt biểu hiện hắn là nam tử có ý chí siêu việt. Khi ánh mắt sắc bén lãnh đạm lại hậm hực không vui bắn qua, khoảnh khắc đó lòng của nàng không khỏi đột nhiên chấn động. Nàng cảm thấy mình và nam nhân này cùng một loại, nàng có thể thấy hắn không vui vẻ.
“Làm càn !” Y Nhĩ Mãnh Hãn trầm giọng quát. Nha đầu kia cư nhiên dám nhìn thẳng hắn ?
Nhuế Tuyết mặc dù không biết nam nhân này là ai, nhưng nhìn hoa văn mãng xà thêu trên áo bào cũng nhìn ra thận phận cao quý của hắn. Vì vậy nàng nhanh chóng cúi đầu, quỳ trước nói sau.
“Nô tỳ … xin hãy tha tội cho nô tỳ, nô tỳ chỉ là đang nghĩ nô tỳ lúc nói xấu sau lưng chủ tử lúc nào…” Dù sao đối với loại chuyện này đánh chết cũng không thể thừa nhận, nếu không kết cục sẽ rất bi thảm.
“Còn dám chối cãi ? Bổn bối lặc gia nghe rất rõ ràng.” Cho dù chủ tử đối với nàng không tốt thì nàng cũng phải nhận thức rõ thân phận của mình, mà không phải quở trách sau lưng chủ tử. Tôi tớ gian xảo như thế này phải giáo huấn, cũng đồng thời nhắc nhở nàng, nếu lần sau để chủ tử nàng nghe thấy thì e rằng mạng nhỏ của nàng cũng không còn.
Không ổn ! Người này không ngờ lại là bối lặc gia.
Nàng nên sớm nghĩ đến ở trong kinh thành, tùy tiện một bảng hiệu rơi xuống cũng có thế động đến hoàng thân quốc thích, huống chi lúc này nàng đang ở trong đại nội hoàng cung, nàng cần phải nghĩ cách thoát cửa ải này.
Nhuế Tuyết nghiêng trán, cố gắng suy nghĩ lời của hắn.“Xin thứ cho nô tỳ hay quên, không nhớ mình đã nói cái gì, xin bối lặc gia chỉ rõ cho nô tỳ.”
“Ngươi nói nàng ta kiêu ngạo, bốc đồng, ngang ngược nếu không sửa, thật không biết sau này ai dám lấy nàng ta.” Y Nhĩ Mãnh Hãn lặp lại lời nàng nói, xem nàng chống chế như thế nào.
“Như vậy xin hỏi bối lặc gia, trong những lời này có chỉ đích danh ?” Nàng ra vẻ buồn bực hỏi. “Nếu không có, làm sao mà biết nô tỳ nói ai ?”
Y Nhĩ Mãnh Hãn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nén giận nhìn chằm chằm. “Ngụy biện !”
“Nô tỳ không dám, nô tỳ lại càng không dám nói xấu chủ tử, cũng không phải mượn gan trời, nếu Vương gia và cách cách biết được thì đầu nô tỳ cũng thật khó giữ.” Nhuế Tuyết khúm núm nói. “Hơn nửa là vừa rồi bối lặc gia nghe lầm, cũng may lúc này không có người khác, bối lặc gia trời sinh anh minh thần võ nên chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra thế nào ?”
Hắn hừ lạnh một tiếng.“Ngươi rất có tài ăn nói.”
“Đa tạ bối lặc gia khen ngợi.” Nàng chỉ muốn nhanh chóng chuồn đi, nói nhiều tất có những lời thất thố.“Vậy bây giờ nô tỳ có thể đi hầu hạ cách cách không ạ ?”
Đôi con ngươi đen tĩnh lặng thâm trầm trừng nha đầu cổ quái xảo quyệt trước mặt, biết nàng muốn bỏ chạy, hắn sẽ không để nàng như ý, muốn trị nàng để nàng nhận thua.“Vừa rồi ta lại nghe được nàng ta muốn ngươi trở về, không cần đi theo hầu hạ ?”
“Ách…… Là như thế sao ?” Nhuế Tuyết cười gượng, hóa ra hắn đều nghe thấy tất cả.
Y Nhĩ Mãnh Hãn nhướng mày rậm lên. “Ngươi không tin ? Muốn tìm nàng ta đến đối chất không ?”
“Không, không cần, nô tỳ làm sao dám làm phiền bối lặc gia.” Nàng suy sụp hạ vai, biết lần này gặp đối thủ khó đối phó. “Nếu bối lặc gia đều nghe thấy tất cả, nô tỳ tiếp tục chối cãi cũng vô dụng. Vậy trước khi chết bối lặc gia có thể cho nô tỳ hoàn thành tâm nguyện ?”
“Nói !” Y Nhĩ Mãnh Hãn từ trên cao liếc xuống nhìn nàng, nha đầu kia nhìn như khúm núm kỳ thật rất thông minh giảo hoạt, lá gan cũng không nhỏ, cũng dám đưa ra yêu cầu với hắn.
Nàng nuốt nước miếng. “Nô tỳ rất muốn một lần nhìn thấy hoàng thượng trông như thế nào, hạ nhân cả đời như nô tỳ cũng không thấy được cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là được rồi.”
“Chỉ như vậy ?” Hắn lại tiến lên một bước nhìn rõ ràng vẻ mặt tinh quái của Nhuế Tuyết, đôi mắt sáng rực kia như đang có chủ ý gì quỉ quái.
Nhuế Tuyết bễu cái miệng nhỏ nhắn, thật tình sám hối. “Nô tỳ thực sự biết sai rồi, lúc này nguyện vọng lớn nhất trong lòng cũng chỉ có như vậy, chỉ cần gặp hoàng thượng nô tỳ sẽ lau sạch cổ, tùy bối lặc gia chém.” Cái này thực sự thảm, chẳng lẽ ngày này sang năm chính là ngày giỗ của nàng sao ?
“Ngươi tên gì ? Bổn bối lặc có thói quen trước khi chém đầu phải hỏi tên của đối phương trước.” Y Nhĩ Mãnh Hãn chỉ là cố ý muốn dọa nàng, quả nhiên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phút chốc tái xanh, điều này làm cho tâm tình của hắn cực tốt.
“Nô tỳ tên…… Nhuế Tuyết.” Xong đời rồi.
Y Nhĩ Mãnh Hãn thấy nàng thực sự bị dọa liền nhất thời mềm lòng.
Lúc đầu là muốn trách cứ nàng một phen, nhưng hắn nói một câu nàng có thể trả lời lại một câu, phản ứng cực nhanh, nha đầu bình thường không thể so được, bất tri bất giác liền cùng nàng nói nhiều như vậy, ngay cả chính mình cũng cảm thấy khó tin. Mà muốn nói nàng làm càn nàng lại nói được đạo lý rõ ràng, không tìm thấy lý do có thể nghiêm trị.
“Ngươi cũng chỉ có thể đứng xa trộm nhìn hoàng thượng.”
Nàng dập đầu hai cái. “Đa tạ bối lặc gia hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nô tỳ, nô tỳ sau khi chết nhất định sẽ ở trên trời phù hộ bối lặc gia thân thể khoẻ mạnh, tiền đồ sáng lạn, Phúc Thọ kéo –”
“Đủ rồi !” Hắn tức giận khẽ mắng, nha đầu kia thật là làm người ta dở khóc dở cười. “Ai biết ngươi vừa xoay đi có mắng sau lưng bổn bối lặc hay không ?”
“Nô tỳ đương nhiên sẽ không, hiện tại liền đem miệng khâu lại.” Nhuế Tuyết nói xong liền che môi.
Y Nhĩ Mãnh Hãn cũng không tin lời của nàng, nói không chừng lúc này trong lòng đang thầm mắng hắn. Chính bản thân hắn lại không biết đáy mắt đang hiện vài phần ý cười. “Ngươi thật nhanh mồm nhanh miệng, ở Khánh Thân Vương phủ chỉ sợ thường bị ăn hèo phải không ?”
“Ưm……” Nàng một hồi lắc đầu một hồi lại gật đầu.
“Cho phép ngươi mở miệng nói chuyện.” Phản ứng của nàng khiến hắn vừa bực mình vừa buồn cười.
“Hô…… Đa tạ bối lặc gia.” Không thể nói chuyện rất đau khổ.“Bối lặc gia muốn nghe nói thật ?”
“Đương nhiên.” Cuộc đời hắn hận nhất chính là lừa gạt.
Nhuế Tuyết cúi đầu. “Hèo quả thật ăn không ít, tuy nhiên nô tỳ cũng tích lũy được kinh nghiệm. Gặp không ít chuyện, nếu thấy chủ tử tức giận không có chỗ phát, muốn bắt ngươi ra trút giận thì ngươi phải học lựa gió bỏ buồm thế nào, biết chuyển lực chú ý, nói tới chuyện tốt tự nhiên da thịt sẽ ít chịu khổ một chút. Kể từ đó cũng có thể thuận tiện luyện trí nhớ, lâu dần phản ứng tự nhiên cũng nhanh, cũng có thể ít bị ăn mắng. Chỉ cần nghĩ như vậy trong lòng liền thoải mái, cho nên cũng giống như chuyện xem ngươi nghĩ như thế nào, mới có thể làm cho mình thấy tốt hơn chút.”
Nghe có vẻ cũng chấp nhận được.” Y Nhĩ Mãnh Hãn giật mình nói.
“Đa tạ bối lặc gia khích lệ.” Nàng có chút đắc ý nở nụ cười.
“Này không phải khích lệ.” Nàng đúng là da mặt dày.
“Nô tỳ coi đó là lời khích lệ, như vậy trong lòng cũng cảm thấy sảng khoái.” Nhuế Tuyết biết đã không cải thiện được tình hình vậy thì học buông thả chính mình.
Y Nhĩ Mãnh Hãn suy nghĩ ý tứ sâu xa trong lời nàng nói. Nàng mới từng ấy tuổi mà đã có thể nhìn thông suốt, ai nói nàng không biết thân phận, bởi vì nhận thức được thân phận nên mới để bản thân chịu đựng, sau mới thể hiện nỗi lòng sau lưng chủ tử.
Mới nghĩ đến đây Y Nhĩ Mãnh Hãn không khỏi bật cười, hắn khi nào trở nên mềm lòng như vậy, cư nhiên giải vây cho một nha đầu, tìm cớ cho nàng, một chút cũng không giống hắn thường ngày.
Thấy hắn không nói lời nào Nhuế Tuyết liền lén ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhìn đôi mắt sâu như đáy giếng lúc này đã có ý cười liền cảm thấy hắn càng thêm đẹp mắt, hai má phút chốc nóng bừng.
“Bối lặc gia, lúc này có thể đi nhìn hoàng thượng không ?” Nàng trong lòng thầm mắng chính mình, thật không hiểu mình miên man suy nghĩ cái gì, người ta chính là bối lặc gia cao cao tại thượng.
Đuôi lông mày hắn nhướng lên. “Ngươi như vậy là muốn sớm bị chém đầu ?”
“Nô tỳ đương nhiên không muốn, chính là ngang một đao, thẳng một đao đều là chết, kéo dài càng lâu lại càng sợ, còn không bằng dứt khoát một chút, nô tỳ sau khi chết mười sáu năm sau lại là một hảo hán…… Không phải, là hảo nha đầu, nhất định đến hầu hạ bối lặc gia.” Nàng nói thật ngọt nha !
Y Nhĩ Mãnh Hãn rất muốn nghiêm mặt nhưng vẫn cứ buồn cười nở nụ cười. “Ta cũng không muốn nha đầu ngươi đến hầu hạ, để tránh ta tức chết.”
“Sẽ không, nô tỳ sẽ cố gắng làm cho bối lặc gia vui vẻ, đem phiền não tất cả đều ném qua một bên, cả ngày mỉm cười.” Nhuế Tuyết nói đến hoa bay lộn xộn.
Hắn bóp trán. “Trên đời này không có chuyện gì buồn cười, cũng không có gì vui vẻ.”
“Nô tỳ cảm thấy được sống chính là một điều vui vẻ, chỉ cần nghĩ đến có đầu, có thể ăn lại có thể ngủ liền cười hì hì.” Nàng chân thành nói.
“Ngươi là đang cầu bổn bối lặc không chém đầu ngươi ?” Y Nhĩ Mãnh Hãn hừ lạnh hỏi.
“Bối lặc gia nhận ra ?” Nhuế Tuyết nhắm mắt thừa nhận.
“Hừ !” Hắn khẩu khí lạnh lùng dọa nàng, xem nàng còn có trò gì. “Không phải muốn nhìn thấy hoàng thượng sao ? Đi theo ta.” Thấy nàng ủ rũ, khóe miệng của hắn nhếch lên cao như là tìm được chuyện làm cho mình vui vẻ.
Chính điện Từ Ninh Cung —
Y Nhĩ Mãnh Hãn để Nhuế Tuyết đi theo mình, người ngoài thấy hơn phân nửa cho rằng đó là tỳ nữ trong phủ hắn, trên đường gặp phải không ít người, ai cũng thái độ cung kính hành lễ, ngay cả một số Vương gia, Quận vương, cho dù thân phận cao hơn hắn cũng không dám ra vẻ thái quá.
Nhuế Tuyết đi theo phía sau nghe người khác gọi tên của hắn, còn nghe được nội dung câu chuyện mới biết hắn không phải quý tộc bình thường mà là thân phận cực kì cao quý, ngay cả một chút tư tưởng với hắn cũng không có tư cách.
Đi đến bên trái sân khấu, tuy cách một khoảng nhưng vẫn nhìn thấy được tiểu hoàng đế mười ba tuổi tự mình chọn bánh trái, hiếu thuận dâng cho tổ mẫu trước, vừa xem diễn vừa thưởng thức, tổ tôn tình thâm, dật vu ngôn biểu.
* tổ mẫu : bà nội
* dật vu ngôn biểu : tình cảm bộc lộ trong lời nói
“Hóa ra là hoàng thượng…… tuổi còn nhỏ hơn so với ta, nhất định rất vất vả……” Nhuế Tuyết kiễng mũi chân, nhìn cẩn thận lại nhìn thấy Đan Châu cũng ngồi ở ghế dành cho vương công quý tộc, thiếu chút bị nàng phát hiện liền vội vã rụt đầu lại.
“ Nhìn rồi ?” Hắn hai tay đặt sau lưng, nheo mắt nhìn nàng đi tới vừa vuốt xong cổ của mình thì khóe miệng nhếch lên.
Nàng cười gượng hai tiếng. “Đa tạ bối lặc gia đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của nô tỳ, đầu nô tỳ đã sẵn sàng, nhưng mà nơi này nhiều người, sợ sẽ dọa người khác nên hãy tìm một nơi yên tĩnh.”
“Bổn bối lặc nếu thật sự muốn trách tội thì lúc này ngươi đã không đứng ở đây.” Y Nhĩ Mãnh Hãn cho tới bây giờ không có muốn đầu của nàng, đều là tự nàng nói.
“Bối lặc gia sẽ không chém đầu nô tỳ ?” Gương mặt nàng vừa mừng vừa sợ.
Y Nhĩ Mãnh Hãn nửa đe dọa nửa cảnh cáo trừng nàng. “Trước gửi lại trên cổ ngươi, nếu ngày nào đó bổn bối lặc lại nghe ngươi nói xấu sau lưng chủ tử……”
“Sẽ không, nô tỳ cam đoan sẽ không.” Nàng sờ sờ cổ, xác định đầu vẫn còn, hai chân chút thì như nhũn ra. “Hy vọng bối lặc gia sẽ không có ngày cần đến đầu của nô tỳ, nô tỳ còn muốn nhìn ngắm thế giới này thêm vài năm nữa.”
Y Nhĩ Mãnh Hãn không khỏi cảm thấy nha đầu này thật thú vị, một chút tác phong, bộ dáng cũng không giống một nha đầu nên có, nếu ai cũng như nàng ta chắc sẽ làm chủ tử rất vất vả.
Hắn chưa bao giờ nhìn qua diện mạo của nữ tử nào, là đẹp là xấu với hắn mà nói cũng không quan trọng, nhưng vì cá tính của nàng nên trong mắt hắn thấy rất sống động.
Hắn lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn sinh động ở trước mắt, chỉ là một nha đầu nhưng vẻ mặt không thấy nửa điểm sợ sệt thấp kém, dáng vẻ thông minh gan dạ lại có một sức quyến rũ nói không nên lời…..
Y Nhĩ Mãnh Hãn ngẩn người, rốt cục là hắn đang muốn nghĩ đi đâu đây ? Làm sao có thể đối với một tiểu nha đầu sinh ra hứng thú ? Chẳng lẽ là hắn thực sự đã quá mệt rồi ? Xem ra, đêm nay vẫn nên trở về phủ ngủ một giấc thật tốt.
“Bối lặc gia đang nghĩ gì vậy ạ ?” Nhuế Tuyết thấy hắn nhìn mình mà không nói gì, thật sự lo lắng hắn đổi ý muốn đầu của nàng.
“Không có gì.” Hắn thu lại tâm tư không nên có.
“Nô tỳ có thể nói một lời thật lòng được không ạ ?” Nàng thật sự không nhịn được.
“Nói.”
“Nếu sau này tâm tình bối lặc gia không thoải mái, hoặc là gặp chuyện không như ý, chỉ cần nghĩ trên đời không có chuyện gì lớn cả, có một số việc đừng để ở trong lòng, không có gì kết mà không giải được.” Nhuế Tuyết khuyên giải chân thành.
“Làm càn !” Y Nhĩ Mãnh Hãn mắng chửi.“Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy ?”
“Nô tỳ không dám.” Nàng lập tức quỳ xuống.
“Ta thấy ngươi thật ra cái gì cũng dám.” Hắn cảm thấy như bị nàng nhìn thấu, không khỏi để ý.
“Vâng, nô tỳ sai rồi, lần sau nô tỳ không dám, chỉ là……” Dù biết rõ nếu chọc giận hắn mệnh nàng sẽ khó giữ, nhưng nàng không quản được miệng của mình.
“Ngươi còn muốn ngụy biện ?” Y Nhĩ Mãnh Hãn sắp bị nàng chọc giận.
“Nô tỳ là một nha đầu, không có tư cách nói đạo lý gì đó với bối lặc gia, chỉ là hy vọng bối lặc gia đừng làm khó chính mình, hãy để bản thân vui vẻ hơn, không có gì sai cả.” Nói xong, nàng vội vã cúi đầu. “Hiện tại bối lặc gia muốn chém nô tỳ đầu sao ?”
Hắn hàm dưới co rúm, lòng bị chấn động, không biết vì sao nàng lại hiểu bản thân hắn như vậy, hiểu suy nghĩ của hắn.“Ngươi là từ đâu tới ?” Thấp giọng nói.
“Nô tỳ là nha đầu Khánh Thân Vương phủ .” Nhuế Tuyết kinh ngạc trả lời.
Nghe nàng nói như vậy, Y Nhĩ Mãnh Hãn không khỏi phẫn nộ nói: “Ai hỏi ngươi cái đó ? Đứng lên đi.”
“Đa tạ bối lặc gia khai ân.” Nhuế Tuyết thở ra một hơi, sờ sờ cổ, maylà còn bảo vệ được cổ.
“Lần này tha cho việc ngươi làm càn.” Hắn hừ nói.
“Bởi vì nô tỳ nói đúng ?” Nàng nhỏ giọng.
Nha đầu kia thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, khuôn mặt tuấn tú giật giật sắp phát hỏa.
“Bối lặc gia khai ân, nô tỳ không nói.” Nhuế Tuyết đông một tiếng lại quỳ xuống, tuy rằng trên gối quấn vải bông nhưng vẫn đau.“Tê……”
“Đừng quỳ, đứng lên.” Y Nhĩ Mãnh Hãn thấy bộ dạng nàng nhe răng trợn mắt, thật sự là muốn cười, trên đời này cũng chỉ có nàng có thể làm được.
“Nô tỳ có thể đi rồi sao?” Nàng cười hắc hắc, xoa đầu gối đứng dậy.
“Hoàng cung lớn như vậy, ngươi biết đi hướng nào sao ?” Nếu thật cho nha đầu kia tùy ý đi lung tung, khó bảo toàn nàng sẽ không phạm sai lầm, đến lúc đó khó có thể bảo đảm cho nàng.
Nhuế Tuyết y y a a nửa ngày, sau đó cười phốc một tiếng thật chân thành khiến lòng hắn rung động, vì sao nàng có thể cười như vậy ? Chẳng qua chỉ là một nha đầu mặc cho chủ tử đánh chửi lại có thể sống thoải mái vui vẻ như vậy, Y Nhĩ Mãnh Hãn thực sự không hiểu.
“Như vậy ngộ nhỡ lạc đường ở trong cung vậy coi như không tốt, nói không chừng ba ngày ba đêm còn chưa thể tìm thấy cửa lớn ở đâu, bối lặc gia là người tốt, xin chỉ điểm cho nô tỳ.”
Hắn giả vờ tức giận liếc nàng một cái. “Ngươi biết bổn bối lặc là người tốt ?” Người người đều nói hắn lạnh nhạt vô tình, cũng chỉ có nàng dám nói như vậy.
“Bối lặc gia muốn nghe nói thật ?” Nàng không dám lỗ mãng, vẫn là hỏi trước đối phương.
Y Nhĩ Mãnh Hãn cố ý trầm mặt. “Ngươi dám có nửa điểm giả dối, phạt năm mươi đại bản.”
“Vâng, nô tỳ liền nói thật, chỉ cần gặp được người có thân phận tôn quý đều a dua nịnh hót một phen trước, chuyện xấu tự nhiên sẽ không rơi xuống người mình, đây là việc mỗi hạ nhân tự bảo vệ mình.” Nhuế Tuyết vội vàng lộ ra bộ dạng nịnh bợ khiến hắn thấy buồn cười. “Bối lặc gia không chỉ là người tốt, lại càng anh tuấn kiên cường, phong thái hiên ngang, là đại anh hùng đệ nhất Mãn Thanh ta ……”
“Công phu xu nịnh thúc ngựạ ngươi thật học tốt.” Hắn rất kiềm chế mới có thể giữ vững vẻ mặt không biểu cảm.
“Đây là đương nhiên, nô tỳ có thể sống đến tuổi này cũng không phải chuyện dễ dàng, hoàn toàn dựa vào chút công phu này.” Nàng không chút khiêm tốn nói.
“Đi thôi.” Đây là lần đầu tiên trong đời Y Nhĩ Mãnh Hãn không biết nên nói gì, thật sự là phục nàng.
Mới rời Từ Ninh Cung không xa, một giọng nói lỗ mãng nghênh diện đến —
“Đây không phải Y Nhĩ Mãnh Hãn bối lặc sao ?”
Người đến là một công tử khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc áo khoác chồn tía mịn màng sang quý, tuy rằng không có tước vị gì nhưng cũng hoành hành ngang ngược. Lúc này theo sau hắn có vài nô tài, mặc dù ở trong cung không coi ai ra gì, nhưng cũng không ai dám đắc tội.
“Còn tưởng rằng hôm nay vạn thọ thái hoàng thái hậu, bối lặc gia bận tối mày tối mặt, không ngờ lại ở chỗ này liếc mắt đưa tình với tỳ nữ.”
Ánh mắt Tháp Tư Cáp rơi lên người Nhuế Tuyết, mắt híp nhỏ nhất thời trợn to, đánh giá từ trên xuốn dưới, lóe lên tia ham muốn. “Bộ dạng thật không tồi, khó trách ngươi lại quên chức trách của bản thân.”
“Nghe nói Mục Đô Lý đại nhân mấy ngày nay còn bệnh không dậy được, ngươi thế nào lại tiến cung ?” Khuôn mặt tuấn tú của Y Nhĩ Mãnh Hãn trầm xuống, tận lực dùng thân mình ngăn ánh mắt dâm uế của hắn, không cho hắn liếc nhìn Nhuế Tuyết , lúc này xuất hiện cảm giác chiếm hữu ngay cả hắn cũng không phát hiện.
Tháp Tư Cáp vẫy vẫy quạt xếp, đắc ý cười. “A mã ta quả thật bệnh không sai, ngạch nương còn tốt nên lúc này đã tự mình đi chúc thọ thái hoàng thái hậu, bối lặc gia yên tâm, ta sẽ không nói cho bất cứ ai biết.”
“Tốt nhất ngươi lập tức đi tìm lão phúc tấn, trong cung cũng không phải nơi khác để tùy ngươi đi loạn, nếu dám sinh sự, bổn bối lặc tuyệt đối không khoan hồng.” Bởi vì Mục Đô Lý đại nhân quá mức sủng nịch Tháp Tư Cáp nên đã làm cho hắn trở nên vô pháp vô thiên.
“Dạ, dạ.” Tháp Tư Cáp đạo đức giả phụ họa. “Bất quá, tỳ nữ này là nha đầu trong phủ bối lặc gia sao ? Khí chất cùng khuôn mặt quả nhiên không tầm thường, không bằng đem thưởng cho ta đi.”
Y Nhĩ Mãnh Hãn nheo mắt cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất lập tức biến khỏi mắt bổn bối lặc.”
“Cũng chỉ là một nha đầu, bối lặc gia muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bên người ta lại thiếu, đem nàng cho ta, ta nhất định sẽ vô cùng yêu thương.” Tháp Tư Cáp nuốt nước miếng cười, quản hắn là Đa Lạp bối lặc gì chứ, a mã ở trong triều quyền thế rất lớn, ai dám không nể mặt. Nói xong, đưa tay muốn kéo Nhuế Tuyết qua.
Nhuế Tuyết khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lập tức tránh khỏi tay của đối phương.
“Trốn cái gì ?” Hừ ! Hắn muốn nữ nhân thế nào là không thể không có, không thể chối từ. Tháp Tư Cáp lại vươn tay lần nữa muốn bắt lại bị một cước đá bay, lại lăn hai vòng, mũ trên đầu cũng rớt xuống. “Oa a…… Đau chết ta !”
Nô tài bên người hắn quả thực sợ hãi, vội vàng phóng tới cứu chủ tử.
“Y Nhĩ Mãnh Hãn, ngươi dám đối với ta như vậy ?” Tháp Tư Cáp ngồi dậy, thẹn quá hóa giận rít gào, bộ dáng chật vật bị nhiều người như vậy nhìn thấy nên hận ý đối với Y Nhĩ Mãnh Hãn càng thêm tăng.
Hắn tức giận lạnh lùng chất vấn: “Tháp Tư Cáp, ngươi rốt cuộc là dựa vào cái gì mà có thể làm càn vô lễ như vậy ?”
“A mã ta là cố mệnh đại thần của tiên hoàng, hoàng thượng tương lai có thể tự mình chấp chính hay không còn phải nhin sắc mặt hắn……” Y Nhĩ Mãnh Hãn từng bước một bước tới, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh như băng, Tháp Tư Cáp sợ tới mức không dám nói thêm gì nữa. “Ngươi…… Ngươi không cần lại đây……”
Y Nhĩ Mãnh Hãn đứng lại, khinh miệt cúi xuống nhìn hắn, thanh âm từ trong kẽ răng bật ra. “Bổn bối lặc muốn nghe xem Mục Đô Lý đại nhân biết được hành vi của ngươi sẽ nói như thế nào ? Sẽ lại thế nào che chở cho ngươi ?”
“Ta…… Ta sẽ không bỏ qua ngươi, nhớ kỹ cho ta !” Tháp Tư Cáp nói xong, dưới nâng đỡ của nô tài nhanh chóng rời đi, nghĩ rằng tuyệt đối phải để Y Nhĩ Mãnh Hãn chết rất khó coi.
“Bối lặc gia……” Nhuế Tuyết cảm thấy bất an.
“Ta sẽ không cho hắn động vào ngươi chút nào.” Y Nhĩ Mãnh Hãn cho rằng nàng sợ hãi nên mới cam đoan.
“Nô tỳ là lo lắng cho bối lặc gia, ở trong triều gây thù hằn sẽ chỉ làm cho mình thêm phần nguy hiểm, lại càng không nên vì một nha đầu mà mạo hiểm, đều là lỗi của nô tỳ.” Nàng để lộ vẻ lo lắng.
“Nếu vừa rồi bổn bối lặc ngồi yên mặc kệ, ngươi sẽ làm sao ?” Y Nhĩ Mãnh Hãn nhìn nàng thật sâu.
“Tất nhiên là tùy cơ ứng biến.” Nhuế Tuyết cười nhạt , đáy mắt để lộ sự rộng lượng hiếm thấy. “Nô tỳ tuy là hạ nhân, nhưng ở trong phủ Khánh Thân Vương cũng gặp nhiều nghe nhiều, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt để ứng phó với chuyện có thể xảy ra, đối với sự sống chết tự nhiên cũng không xem trọng lắm, bằng không ngày qua ngày sẽ không thể tiếp tục.”
“Ngươi thật ra nhìn rất rõ.” Nha đầu như vậy làm cho người ta muốn đối với nàng tốt một chút, trên đời này người muốn làm người ta yêu thương có lẽ chỉ có một mình nàng.
“Này coi như là ưu điểm của nô tỳ.” Nàng nói mặt không đỏ khí không suyễn.
“Khụ !” Hắn nhất thời cười lạc giọng, bản thân đã bao lâu không phát ra tiếng cười thật lòng ?
Nhuế Tuyết cũng phốc một tiếng nở nụ cười. “Thật cao hứng có thể chọc bối lặc gia vui, nhưng nô tỳ phải nhanh chóng trở về, còn có rất nhiều việc đang chờ nô tỳ !”
“Vậy đi thôi.” Y Nhĩ Mãnh Hãn áp chế xúc động muốn đưa nàng về Khánh Thân Vương, hắn mở miệng chẳng phải cũng ti tiện háo sắc giống Tháp Tư Cáp sao.
Đây là lần đầu tiên hắn muốn tùy hứng một lần trong hai mươi tư năm qua……
Lễ mừng vạn thọ kết thúc, lại qua mấy ngày.
Hôm nay Y Nhĩ Mãnh Hãn mặc liền bào đi ở giữa chợ, những người bên cạnh đông như mắc cửi nhưng thân ảnh cao to của hắn vẫn nổi bật như cũ, cùng Cáp Lặc Mã tục tằng uy mãnh đi cùng một chỗ thu hút không ít ánh mắt.
“Ngươi nói phải tặng cái gì mới tốt ?” Cáp Lặc Mã thật sự là không có chủ ý nên đành phải tìm người cùng đi để thương lượng, nhưng xem ra tìm lầm rồi, người này căn bản không giúp được gì.
Y Nhĩ Mãnh Hãn liếc hắn một cái, những lời này không biết đã nghe bao nhiêu lần, rốt cục phá vỡ trầm mặc. “Muốn tặng lễ thì để tổng quản đi thu xếp, là ai mà cần thận trọng đến bối lặc gia ngươi tự mình chọn lựa ?”
“Kia đương nhiên khác nhau, bởi vì nàng…… Khụ, khụ !” Bỗng nhiên dừng lại, Cáp Lặc Mã hắng giọng, thế nào lại cảm thấy kỳ quái không tự nhiên. “Di ? Chỗ kia bán cái gì ? Ta đi qua nhìn thử !” Vì thế bước nhanh về hướng sạp bán ngọc, đều là hàng kém chất lượng nhưng vẫn là làm bộ chọn rất nghiêm túc.
Bình thườngnCáp Lặc Mã có lời nói thẳng nhưng lúc này lại chỉ nói một nửa, ấp a ấp úng, Y Nhĩ Mãnh Hãn cũng không tìm rõ ngọn nguồn mà chờ hắn tự mình nói ra.
Lúc này khóe mắt lướt qua đám người phía trước, giống như nhìn thấy gì đó liền xoay mình .
Hắn hẳn là nhìn nhầm, không có khả năng khéo như vậy !
Hôm kia tiến cung, chẳng qua là xa xa nhìn thấy một cung nữ thân hình rất giống, hắn lập tức xúc động gọi nàng lại mới phát hiện nhận sai người…… Vì một nha đầu mới gặp mặt một lần mà phạm vào sai lầm không nên phạm, cho tới giờ Y Nhĩ Mãnh Hãn nhớ tới cũng không khỏi bật cười, hắn thường bị người ta nói là nam nhân tự kiềm chế đến gần như không có cảm tình không ngờ cũng sẽ có lúc giống như bị quỷ mê suốt ngày.
Thấy Y Nhĩ Mãnh Hãn, ánh mắt Nhuế Tuyết thoáng chốc sáng ngời, bước nhanh đi đến trước mặt hắn.
“Bối lặc gia cát tường !” Bởi vì đang ở bên ngoài nên nàng không hành đại lễ, chỉ cúi thân mình.
Bất quá thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm, như là không nhận ra, hai má Nhuế Tuyết nhất thời một mảnh nóng ran, hóa ra người ta căn bản đã quên nàng, bất quá ngẫm lại cũng là chuyện đương nhiên, dù sao với thân phận của hắn thì sao có thể đem một nha đầu để trong lòng ? Nàng nghĩ như vậy liền thả lỏng, tự ti hối tiếc cũng không phải là bản tính của nàng.
“Nô tỳ về trước.”
Hắn phục hồi tinh thần lại, mang nàng đến nơi Cáp Lặc Mã không nhìn thấy mới mở miệng hỏi: “Ngươi…… Thế nào ở chỗ này ?” Hóa ra thật là nàng, hắn còn tưởng rằng lại nhận nhầm người khác là nàng.
Nhưng lại có ai giống nàng có đôi mắt bất cứ lúc nào cũng phát sáng, cười rộ lên môi sẽ cong như vầng trăng, mặc dù thân phận thấp kém lại tự nhiên thoải mái, bề ngoài cung kính lại có thể đem đen nói thành trắng làm cho người ta dở khóc dở cười, đã muốn chém đầu của nàng nhưng lại luyến tiếc……
Trời…… Chẳng lẽ hắn thật sự trúng tà ?
Y Nhĩ Mãnh Hãn hít một hơi thật sâu, ổn định tim đập mạnh, hắn cũng không cho phép bản thân xao động như vậy.
“Nô tỳ đi mua chút bánh mật cung cho chủ tử (bánh ngọt), vì chủ tử chỉ thích ăn ở chỗ này.” Nhuế Tuyết chỉ chỉ cái giỏ trên cổ tay, nếu để cho chủ quán trực tiếp đưa đến vương phủ thì đã sớm bị các nha đầu khác hầu hạ chủ tử nửa đường chặn lại tranh công đi, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả mẩu bánh cũng không thừa. “Mua xong nhịn không được bị nơi náo nhiệt này hấp dẫn…… Bối lặc gia coi như không nhìn thấy nô tỳ, nô tỳ căn bản không ở nơi này.”
Hóa ra hắn còn nhớ rõ mình ! Lòng của nàng bình bịch, bình bịch kinh hoàng…… Nhưng nàng cũng không hy vọng xa vời gì, chỉ là hy vọng nhìn thấy hắn vui vẻ, cười nhiều hơn, nàng nhìn ra trong lòng hắn có nhiều khúc mắc nên mới không vui, hy vọng có thể giúp được hắn……
Nghe xong, Y Nhĩ Mãnh Hãn nhíu mày, chính là cố ý không thuận theo nàng. “Nhưng là ta quả thật nhìn thấy ngươi, vậy phải làm sao bây giờ ?”
“Vậy phải làm như thế nào bối lặc gia mới có thể làm như không thấy ?” Nàng kiên nhẫn, cười hỏi.
“Cái này phải xem ngươi.” Hắn nhìn xuống đôi mắt sáng của nàng.
“Một miếng mật cung ?” Nhuế Tuyết thử hỏi.
“Bổn bối lặc dễ đuổi như vậy sao ?” Hắn giả vờ không vui nói: “Ít nhất hai miếng.” Hóa ra mình cũng biết nói đùa.
Nhuế Tuyết hả hả cười. “Này thật không dễ.” Vì thế nhấc cái giỏ lên, định lấy hai miếng bánh.
“Nói thế thôi.” Y Nhĩ Mãnh Hãn cũng không phải thực sự tham bánh. “Ta sẽ không nói ra.” Hắn cũng không hy vọng nàng bị trách phạt.
“Vậy đa tạ bối lặc gia.” Nàng cười cười. “Hôm nay thời tiết tốt lắm.”
“Tốt lắm.” Hắn sửng sốt, không rõ thế nào đột nhiên thay đổi đề tài.
“Bối lặc gia tâm tình cũng tốt lắm.” Nhuế Tuyết đổi đề tài.
“Bổn bối lặc tâm tình tốt hay không ngươi cũng biết ?” Y Nhĩ Mãnh Hãn ra vẻ không vui.
“Nô tỳ đương nhiên biết, bởi vì bối lặc gia nở nụ cười, mặc kệ nụ cười này có phải xuất phát từ đáy lòng hay không, chỉ cần nở nụ cười sẽ cảm nhận được nó có ích, điểm ấy nô tỳ lai có rất nhiều kinh nghiệm –”
Nói đến chỗ này, bởi vì trên đường nhiều người nên lưng của nàng bị người đụng mạnh một cái, cả người ngã bổ nhào vào thân hình cao lớn trước mặt, mà Y Nhĩ Mãnh Hãn cũng theo bản năng đỡ lấy vai nàng, nhất thời hai người đều ngây người.
Nàng chợt lùi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng. “Thật…… Thật xin lỗi, nô tỳ cũng không phải muốn ngã vào……”
“Bổn bối lặc thích nha đầu dáng người đầy đặn khỏe mạnh hơn.” Hắn cũng không muốn cho nàng biết vừa rồi thật muốn ôm lấy nàng không buông.
Nhuế Tuyết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vội vàng hỏi: “Thật vậy sao ?” Lời nói vừa nói ra, nàng không chỉ mặt đỏ bừng mà cả bên tai cũng đỏ. “Nô tỳ không có ý khác, bối lặc gia đương nhiên thích nha đầu dáng người đầy đặn khỏe mạnh hơn…… Giống như nô tỳ vậy…… Ách…… Không phải……” Trời ạ ! Nàng rốt cuộc đang nói cái gì ?
Ánh mắt Y Nhĩ Mãnh Hãn dần dần sâu hút.
Bởi vì hắn cũng đã hiểu, kỳ thực có thể không để ý, cô nương nhà quyền quý luôn không ảnh hưởng được mình, cũng không quấy nhiễu được hắn, nhưng lúc này lại muốn sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của nha đầu kia, thậm chí muốn kéo nàng vào trong lòng yêu thương một phen…… Giống như có người đã ném một hòn đá vào trong lòng khiến mặt nước chết lặng khơi dậy gợn sóng.
Ngực bị thắt chặt là cảm giác chưa bao giờ có, góc nào đó trong lòng giống như có đám lửa nhỏ đang thiêu đốt, mặc dù không nóng nhưng lại khiến người ta thấy ấm áp.
“Thật sự là quái, lúc này đầu nô tỳ lại toàn là nước đậu xanh, không có tác dụng.”
“Ngươi thích ta ?” Hắn nói thẳng ra lời nàng muốn nói.
Oanh ! Nhuế Tuyết mặt đỏ bừng, nhìn nhìn trái phải. “Lúc này là ở trên đường cái…… Loại chuyện này không thích hợp nói ở chỗ này……”
“Vậy ngươi cảm thấy ở đâu thích hợp ?” Nha đầu kia chẳng những không có phủ nhận, cũng không giống các cô nương khác ra vẻ dè dặt hoặc thẹn thùng, mà vì nàng thành thật làm cho tâm tình hắn rất tốt.
Nhuế Tuyết hả hả cười. “Nô tỳ giả bộ hình như quá giả, nô tỳ chỉ là một nha đầu, lại không xứng với bối lặc gia, có thể trò chuyện cùng bối lặc gia như thế này đã cảm thấy thỏa mãn rồi.”
“Ngươi lại không giống một nha đầu.” Y Nhĩ Mãnh Hãn hừ một tiếng.“Có nha đầu nào giống ngươi, đầu không biết đã bị chém mấy lần rồi, vậy như vậy đi, nếu lần tới còn có thể gặp lại ngươi vậy ta liền hướng Khánh Thân Vương yêu cầu lấy ngươi.”
Suy nghĩ này đã sớm ở trong lòng, luôn không xua đi được, giống như kêu hắn tùy hứng một lần đừng đè nén nữa, yêu thích chính là yêu thích, cần gì phải lừa dối mình……
Khi Y Nhĩ Mãnh Hãn nói ra như vậy thì tâm tình hắn ngược lại đã xác định.
Nghe vậy nàng liền cứng họng.
“Này là lần đầu tiên thấy ngươi nói không nên lời.” Ánh mắt hắn nhu hòa, đắc ý cười nói. “Mau trở về đi, để tránh cho người Khánh Thân Vương phủ bắt được ngươi.”
Nàng còn chưa có phản ứng kịp, chỉ có thể cúi người chào hắn, còn có loại cảm giác đang ở trong mộng.
Là thật sao ?
Này chứng tỏ bối lặc gia cũng thích nàng ?
Cảm giác được phía sau có ánh mắt nhìn chăm chú, Nhuế Tuyết không kìm được quay đầu lại, ánh mắt đen sâu cứ như vòng xoáy muốn hút cả người nàng. Cho dù vì vậy mà tan xương nát thịt, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Hết chương 1.