Chương 1
Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
… , trong đầu văng vẳng, là một tiếng rên khẽ của Từ Hành vừa lúc nãy nghe thấy.
***
Từ Hành có lết dậy thật sớm, cào tóc qua loa mấy cái, thu thập một chút, vội vội vàng vàng nhấc hòm đồ nghề hoá trang lên rồi ra ngoài.
Cậu là chuyên gia trang điểm, công tác tại một studio, chuyên nhận các loại hội diễn văn nghệ hoặc hoặc mấy vở kịch đề tài hiện đại.
Cậu dậy trễ, nhắn tin lên group chat của studdio hỏi một vòng, tất cả mọi người đã xuất phát, không có cách nào cho cậu đi nhờ, cậu đành phải tự bắt xe, vội vã chạy tới địa điểm.
Lần này chạy sự kiện ở một trụ sở lớn tổ chức dạ hội, mời không ít minh tinh, vô cùng long trọng. Ngày hôm nay công việc chính của Từ Hành là trang điểm cho buổi tổng duyệt của bọn họ.
Giờ đi làm cao điểm, đơn vị kia lại ở một con phố khu chính phủ, xe cộ chen nhau nước chảy không lọt.
Sắp muộn đến nơi, Từ Hành trả tiền, vội vã xuống xe mang theo hòm hoá trang chạy vào.
Ở cửa trụ sở này vừa hay có người quẹt thẻ qua cổng, Từ Hành đầu đầy mồ hôi chạy nhanh tới, lớn tiếng kêu lên: “Chờ đã, xin chờ một chút…”
Cậu không đuổi tới kịp, cửa sắt chậm rãi đóng lại.
Từ Hành bám vào cửa nói với người bên trong: “Có thể mở cửa cho tôi được không?”
Người kia đoán chừng là nhân viên đi làm, mặc chính trang, âu phục áo sơ mi, ống tay áo kéo tới khuỷu, cà vạt thắt chỉnh tề, cổ áo sơ mi vừa vặn kẹt ở dưới chỗ yết hầu nhô ra, áo khoác đáp ở trên cánh tay, quần tây thẳng tắp, giày da trơn bóng. Mái tóc không dài chỉnh tề vuốt ra sau gáy, vóc người rất cao, mặt không thay đổi trên dưới đánh giá Từ Hành.
Từ Hành hôm nay mặc quần bò rách xơ xác, chỗ rách lớn nhất mơ hồ có thể nhìn thấy hình xăm màu sắc rực rỡ trên phần đùi trắng nõn. Người kia vẫn dò xét, giống như thấy Từ Hành là một nhân vật khả nghi.
Từ Hành nhẫn nhịn sự khó chịu trong lòng, ôn tồn mà nói rằng: “Xin chào, tôi là chuyên gia trang điểm của buổi tổng duyệt hôm nay, có thể mở cửa giùm tôi được không? “
Người kia giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: “Chuyên gia trang điểm đều đã đến từ sớm.”
Có ý gì? Ý là nói mình muốn trà trộn đi vào á hả?
Từ Hành từ chối hiểu, đang muốn giải thích, người kia đã quay người đi. Bảo vệ đi tới hỏi hắn: “Anh Trần, làm sao vậy?”
“Đừng cho người kia nhân cơ hội lẻn vào.”
Từ Hành quả thực tức tím người. Mà đúng là do chính mình đến muộn, cậu không thể làm gì khác đành gọi điện thoại làm phiền đồng nghiệp xuống dưới đón cậu, thay cậu xác minh thân phận. Nói nửa ngày bảo vệ mới mở cửa cho cậu đi vào.
Bên trong phòng hóa trang rộng lớn ngồi đầy người, Từ Hành cũng không rảnh để bực bội, cậu lấy khẩu trang ra đeo lên, vội vã tập trung công tác.
Lần này chủ đề đêm hội vẫn là ca tụng – khen thưởng – trao giải, cực kỳ nghiêm túc, trang phục makeup đều lấy chủ đề “đoan trang”.
Độ khó kỹ thuật không cao, nhưng có rất nhiều người cần trang điểm, Từ Hành căn cứ theo yêu cầu trước đó bọn họ thông báo, nhịp nhàng phối hợp, bận bịu mấy giờ đồng hồ liền.
Vừa hay lãnh đạo lại đây thị sát công việc. Trong lúc nhất thời, bên trong phòng hóa trang âm thanh chào hỏi liên tiếp. Đi theo lãnh đạo là người phụ trách sự kiện, lại đúng là người Từ Hành gặp ở cửa sáng nay.
Chỉ thấy hắn mang trên mặt nụ cười, ngũ quan anh tuấn cười rộ lên quả thực là tuyết tan hoa nở, so với người lạnh như băng sáng nay thân thiết hơn nhiều.
“Đồ chân chó.*” Từ Hành lầu bầu một tiếng, tay cầm bút kẻ mắt suýt thì vẽ lệch.
(* ý chỉ người ân cần xu nịnh. )
Nhìn bên trong phòng hóa trang bận rộn nhưng ngay ngắn nhịp nhàng, lãnh đạo rất hài lòng, trên mặt cười ra nếp nhăn, tán thưởng nói: “Trần Ngang, lần này công tác tổ chức làm rất tốt, cậu phải cố gắng, nhất định không thể xảy ra sự cố.”
“Nhất định, ngài yên tâm.”
Từ Hành thu hồi ánh mắt, tiếp tục chuyên tâm hoá trang. Cậu đang makeup cho MC sự kiện lần này, là một tiểu thịt tươi đang hot dạo gần đây, tên là Cố Văn Nguyên, xuất thân ca sĩ, hình tượng đứng đắn, kỹ năng diễn xuất khá tốt, quốc dân độ* rất cao. Từ Hành làm việc với y mấy lần, cũng coi như quen biết.
(*độ nhận biết của công chúng cả nước)
“Ai da—— “
Từ Hành vội đem bút kẻ mắt dời đi, hỏi: “Làm sao vậy? Đâm vào mắt hả?”
“Không sao không sao, em tiếp tục đi.”
Cố Văn Nguyên cười đến bình dị gần gũi, nắm lấy tay cậu, nắm chặt một chút liền buông, chỉ là thời điểm buông ra, ngón tay y lại như có như không gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Từ Hành.
Từ Hành ngẩn người, cậu là gay, hoàn cảnh công tác lại khá thoáng với đồng tính luyến ái, cậu xưa nay không quá che giấu tính hướng. Cậu không có bạn trai, chỉ có một bạn giường cố định, quãng thời gian trước đã xuất ngoại.
Cậu chỉ là hơi kinh ngạc, Cố Văn Nguyên xây đắp hình tượng của bản thân cực kỳ hoàn mỹ, không ngờ ở trong lúc làm việc lại tán tỉnh trêu ghẹo người khác.
Cố Văn Nguyên nhan sắc tốt vóc người ổn, ngủ một lần cũng không thiệt thòi…
Cậu lấy lại bình tĩnh, tiếp tục kẻ vẽ mi mắt.
“Đừng vẽ quá đậm, nhẹ nhàng mỏng nhẹ một chút.”
Bên tai bất thình lình vang lên một thanh âm trầm thấp, Từ Hành sợ hết hồn, thiếu chút nữa chọc vào mắt Cố Văn Nguyên thật.
Cố Văn Nguyên vội vàng đứng lên: “Chào buổi sáng Trần tổng giám.”
Trần Ngang cười đến nhã nhặn lễ độ, Từ Hành kéo khẩu trang đến cằm, mà Trần Ngang cũng chẳng tỏ ra có quen mặt cậu, ánh mắt không hề liếc sang Từ Hành một cái, chỉ nói chuyện cùng Cố Văn Nguyên.
“Đợi chút nữa chúng ta lên lầu tập dượt, làm theo đúng kịch bản, thuận lợi hai giờ là có thể kết thúc.”
Cố Văn Nguyên đáp ứng liên tục.
Trần Ngang trước khi rời đi nhìn lướt qua Từ Hành, cậu buộc cao mái tóc dài lên, lộ ra hình xăm ở gáy, da dẻ rất trắng. Trên người hình xăm nhiều như vậy, không hề phù hợp với thẩm mỹ của Trần Ngang.
Từ Hành bị hắn nhìn cả người khó ở, nhanh tay phủ cho Cố Văn Nguyên một tầng phấn cố định lớp trang điểm, nói: “Ok rồi.”
Cố Văn Nguyên cười nói: “Lát nữa sau khi kết thúc em có bận gì không?”
Từ Hành khóe mắt hơi rủ xuống, khi cười rộ lên đôi mắt híp lại, môi hồng răng trắng, bộ dáng rất dịu ngoan: “Không có ạ.”
***
Trong lúc tổng duyệt Từ Hành cùng đồng nghiệp ngồi ở bên cạnh chờ dặm lại lớp makeup cho nghệ sĩ biểu diễn, đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Từ Hành thức dậy sớm, che miệng ngáp liên tục, bên cạnh mấy người đồng nghiệp liên tục nhỏ giọng bát quái.
“Ây dồi ôi bà nhìn hắn xem, lớn lên rất đẹp nha, vóc người cũng không tồi.”
Từ Hành thuận theo ánh mắt của bọn họ nhìn sang, Trần Ngang đứng ở dưới bục cầm kịch bản chỉ huy diễn tập, thanh âm của hắn từ microphone truyền tới, không nhanh không chậm, bình tĩnh thận trọng, cùng giọng của MC Cố Văn Nguyên không khác nhau lắm, đều trầm thấp êm tai.
“Chỉ là trưởng phòng nhỏ thôi mà…”
“Không phải đâu, bà xem hắn chịu trách nhiệm cho cả sự kiện lớn như vậy, tui vừa nãy lúc makeup còn nghe nói hắn rất nổi danh đấy, làm việc lưu loát giải quyết gọn gàng. Trong nhà còn có chút bối cảnh, còn trẻ như vậy, về sau nhất định còn thăng tiến nữa.”
Vừa vặn tổng duyệt được giải lao, Từ Hành đứng lên chậm rãi xoay người, vuốt vuốt đuôi tóc, đi về hướng phòng rửa tay.
Cậu mới vừa rửa qua tay, Cố Văn Nguyên cũng đi vào, đứng cạnh cậu, hai người cách nhau rất gần, ngón tay y chạm nhẹ vào hình xăm trên gáy của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Đây là hoa văn gì? Khó nhìn ra quá.”
Rõ ràng là ve vãn, nếu là lúc thường, Từ Hành khá thoải mái, chỉ là hiện tại với người khác trong phòng rửa tay, không dễ chịu lắm.
Cậu hơi di chuyển sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách, trả lời y: “Cá voi.”
Cố Văn Nguyên lại gần cậu thêm một bước: “Anh thấy trên người em hình xăm rất nhiều, trên đùi cũng có…”
Từ Hành có chút không được tự nhiên lùi lại, ai biết Cố Văn Nguyên đem cậu đẩy vào phòng vệ sinh, đặt cậu lên ván cửa, cúi đầu liền muốn hôn.
Từ Hành sợ hết hồn, vội vã nghiêng đầu tránh né, Cố Văn Nguyên hôn trượt vào hõm vai cậu, tay cách quần vân vê nửa người dưới của cậu.
Từ Hành hít vào một hơi, tuy rằng thời điểm cam go, nhưng bởi vì quá lâu không được giải tỏa, hơi có chút rục rà rục rịch, trên mặt nóng bừng, hừ ra giọng mũi.
Bên cạnh phòng vệ sinh riêng lại đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa, khiến hai người sợ đến ngẩn ra.
Từ Hành vội vã đẩy Cố Văn Nguyên, Cố Văn Nguyên cũng biết sợ, vội vàng từ phòng vệ sinh đi ra ngoài.
Đợi trong chốc lát, nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh, Từ Hành mới đẩy cửa đi ra ngoài, vừa vặn gặp Trần Ngang từ phòng vệ sinh bên cạnh cũng bước ra, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trần Ngang mặc đồ Tây ăn mặc chỉnh tề, Từ Hành quần áo lại bị lôi kéo xộc xệch, lộ ra non nửa một bên vai, trên mặt ráng hồng vẫn chưa rút đi hết.
Hai người mắt đối mắt một hồi, tầm mắt Trần Ngang rơi vào hõm vai của Từ Hành.
Từ Hành vội nhìn vào trong gương, thấy vai mình bị tên chết tiệt Cố Văn Nguyên hôn ra một cái dấu nhợt nhạt, trên da thịt trắng nõn rất dễ thấy, giống một đóa mân côi nhỏ.
“Khỉ thật.”
Cậu thấp giọng mắng một câu, kéo lại quần áo và cổ áo che khuất, vội vàng tránh khỏi Trần Ngang đang đứng bất động, đi ra khỏi toilet.
Trần Ngang đi tới bệ nước, ung dung thong thả rửa tay, trong đầu văng vẳng, là một tiếng rên khẽ của Từ Hành vừa lúc nãy nghe thấy.
Mang theo nồng đậm giọng mũi, mềm nhuyễn vô cùng, cực kì ghẹo người.
Hết chương 1.