Bó hoa cúc tây cuối cùng - Chương 01 - 02

Chương 1 : Tiệc cưới 

Bước xuống taxi, tay cầm túi xách, từ xa Đường Tinh Tuệ đã thấy Cao Nguyên đang đứng toét miệng cười bên cạnh cô dâu phụ. Nụ cười trông thật khó coi. Đường Tinh Tuệ không tránh khỏi cười thầm,đúng là « giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời ».

Chủ nhật cuối tháng chín, không khí ngọt ngào hạnh phúc tràn ngập khuôn viên vườn hoa tiệc cưới, Tinh Tuệ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hít một hơi thật dài, nhẹ nhàng bước đến chúc mừng cô dâu chú rể đang đứng ngay cổng chào có đính đầy hoa bách hợp.

 

« Tinh Tuệ !» Cô dâu vui mừng vẫy tay. Cô cũng tươi cười rạng rỡ bước đến.

« Cảm ơn cậu đã nói giúp Jacob dùm mình, mình thật sự thích chiếc áo cưới này ! » Cô dâu kích động kéo tay Tinh Tuệ « À, anh ấy còn thiết kế giúp mình 2 bộ lễ phục rất đẹp nữa ! »

« Không có chi. Đừng khách sáo, chỉ là tiện tay thôi » Tinh Tuệ khoác tay cười.

Đợi đến khi hoàn thành thủ tục chụp ảnh, Cao Nguyên tiến đến bên cô nói « Bao lì xì ! »

Tinh Tuệ liếc Cao Nguyên một cái, cho tay vào xách tay lấy ra một phong thư màu đỏ, rồi không thèm nhìn Cao Nguyên mà đưa thẳng cho phụ dâu.

Nghe nói, cô dâu phụ là em họ của chú rể, chỉ chừng hai mươi tuổi. Làn da trắng nõn, dáng người cũng rất đẹp, ngay cả Tinh Tuệ cũng nhịn không được phải liếc nhìn cô ấy một cái, trong bụng thầm nghĩ : Cũng khó trách Cao Nguyên giống như con khỉ nhảy lên nhảy xuống khi đứng bên cạnh.

« Cao Nguyên » Cô dâu và bọn họ đều là bạn từ tấm bé « Anh dẫn Tinh Tuệ vào bàn đi, cho cô ấy làm chủ xị, ngồi bên cạnh anh nhé »

« Ah… » Tinh Tuệ ngẩn người trong giây lát, muốn nói với cô dâu rằng cô không thể làm chủ xị, nhưng Cao Nguyên đã đẩy cô vào bên trong.

Hội trường hôn lễ là một phòng kiếng thật to, ở giữa được trải thảm đỏ, hai bên là bàn ghế chỉnh tề, lưng ghế được buộc những bó hoa bách hợp trắng noãn trông thật trang nghiêm và kiêu sa.

« Ba mẹ em ở bên kia, lại chào hỏi một tiếng đi » hôm nay Cao Nguyên không thể ăn mặc tùy tiện, vì gia đình anh và chú rể có quan hệ rất thân.

Tinh Tuệ hít một hơi thật dài, lững thững đi đến. Trên băng ghế là một nhóm những người lớn tuổi đang ngồi tán gẫu làm cô nhớ đến những buổi họp phụ huynh ở trường trung học. Lúc đó, những vấn đề bàn luận hơn phân nửa chủ đề là con cái nhà ai thành tích như thế nào, ai đứng nhất trong ba người đầu tiên của trường, ai là người ngỗ nghịch nhất, ai năm nay vượt qua được cuộc thi cấp mười đàn dương cầm… Nhưng bây giờ, cô suy đoán những lời đàm tiếu kia hơn phân nửa sẽ chuyển thành con trai nhà ai sẽ cưới con gái nhà ai, con gái nhà ai được gả cho con trai nhà ai, người nào vẫn còn độc thân và người nào đang có đối tượng theo đuổi…

Có chút bất mãn nhưng Tinh Tuệ vẫn mĩm cười đi đến đến trước mặt ba mẹ rồi dừng lại gật đầu chào.

« Tinh Tuệ, con đến rồi » Mẹ cô dâu lên tiếng trước. Hôm nay, bà mặc một bộ lễ phục trang trọng màu trắng ngà có đính những đăng ten rất tinh xảo, nếu là đồ may sẳn hay đặt thiết kế thì phải công nhận là rất phù hợp.

Ngoài mặt vừa làm ra vẻ nhiệt tình nói « Chào dì » trong lòng Tinh Tuệ vừa thầm ước đoán giá tiền của bộ y phục mà bà đang mặc. Vấn đề này đối với cô mà nói giống như một căn bệnh nghề nghiệp, không có thuốc chữa nhưng ai bảo cô làm nghề thiết kế thời trang làm gì !

« Ba, mẹ  » Cô xoay người lại chào ba mẹ nhưng ngay chính mình cũng cảm thấy giọng nói có chút khó chịu.

« Tinh Tuệ, con đến được là tốt rồi ! » Mẹ Cao Nguyên lên tiếng « Chúng ta còn lo lắng nghĩ con bận rộn như vậy sẽ không có thời gian đến đây. Cao Nguyên, con giới thiệu  Tinh Tuệ làm quen thêm vài người bạn nhe ! »

Cao Nguyên ở bên cạnh ra vẻ nghiêm trang gật đầu đồng ý. Đường Tinh Tuệ nhịn không được quay qua lườm Cao Nguyên một cái.

« Tụi mình…Tôi qua bên kia ngồi trước »

Cô quá quen với cách tổ chức hôn lễ kiểu này, những người lớn tuổi và giới trẻ ngồi riêng, phân chia rất rõ ràng.

« Ah, » mẹ Cao Nguyên vỗ vỗ tay cô « Con nên cùng Cao Nguyên đi ra ngoài nhiều một chút ».

Ậm ừ trả lời cho qua chuyện, cô vội vàng kéo Cao Nguyên rời khỏi cuộc trò chuyện của những người lớn tuổi.

« Anh còn cười ! » Tinh Tuệ vừa đi vừa trừng anh «Có phải anh rò rỉ tin tức, lén nói với mẹ là tôi sẽ đến ? »

« Đâu có » Cao Nguyên mím môi, « Nhưng thật sự ba mẹ em và ba mẹ tôi có ý tốt là muốn tôi giới thiệu bạn trai cho em… » Bực bội, không thể phát tán, cô chỉ liếc Cao Nguyên một cái.

Trình tự của hôn lễ được tiến hành theo dự định, ngồi trên ghế dài, Tinh Tuệ thầm bội phục mình vì đã tham gia rất nhiều hôn lễ rồi nhưng có đôi khi cô không phân biệt được đâu là thật sự cảm động, đâu thực sự là giả dối mọi thứ cứ như đan xen vào nhau như một mớ hỗn độn.

Như giờ khắc này đây, cô dâu, một trong những người bạn tốt thời thơ ấu của cô, đang mặt bộ áo cưới màu trắng dài do Jacob thiết kế, vẻ mặt xúc động như sắp khóc, tay đặt lên cánh tay của cha mình đang chậm rãi bước trên thảm đỏ tiến đến sân khấu… Chứng kiến khoảnh khắc trang trọng như vậy, cô tự hỏi mình có thật sự cảm thấy xúc động không? Phải, thật sự cô rất muốn nhưng đúng là cô dường như không có một chút cảm xúc nào !

Bỗng nhiên, Tinh Tuệ chợt ý thức được là mình đang lộ ra vẻ mặt cô đơn, vì vậy cô vội vàng nhếch môi tỏ ý đang thật tâm mĩm cười chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Giữa tiếng chúc phúc ồn ào, cô dâu bỗng nheo mắt lại, dỡ khóc dỡ cười, nhìn chăm chú vào một điểm.

« Này, vì sao mà cổ áo lại kéo thấp xuống như vậy…» Trong không khí trang trọng của hôn lễ, Cao Nguyên đột nhiên thấp giọng nói bên tai cô.

Đang có chút cảm động nên giọng nói của cô có vẻ lạt đi, cô trợn mắt hỏi : « Anh muốn thấp bao nhiêu ? Chữ V sâu đến rốn được không ? »

«  Như vậy rất tốt a… » Cao Nguyên tùy tiện trả lời.

“ Vậy sau này lúc anh kết hôn tôi sẽ thiết kế một bộ lễ phục như vậy cho cô dâu nhé”

Cao Nguyên trầm mặt, Tinh Tuệ lại quay đầu đi xem cô dâu, cha cô ấy đã đặt tay cô dâu vào tay chú rể để hai người nói lên lời hẹn ước.

“Ừ…” Cao Nguyên đột nhiên cuống cuồng nói một câu “Vậy tôi nhất định phải tìm cỡ từ 36C trở lên…”

“…” Cô dường như phải hết sức kiềm chế để đừng gõ vào đầu Cao Nguyên 1 cái.

Chủ hôn cũng bắt đầu đặt câu hỏi để cô dâu và chú rể nói lời hẹn ước.

“Em tin những thứ này sao?” Cao Nguyên bỗng nhiên lại hỏi.

“…” Tinh Tuệ nhướng mi mắt rồi chậm rãi quay đầu lại nhưng chính xác là trừng mắt nhìn Cao Nguyên “Là anh hỏi tôi?”

Cao Nguyên hơi sửng sốt, sau đó vội vàng khoát khoát tay, đứng dậy đem cặp nhẫn lên lễ đài.

Nghi thức buổi tối của hôn lễ, vào lúc trao nhẫn cưới, Tinh Tuệ chợt thấy Cao Nguyên con khỉ kia khi đang đứng sau lưng chú rể chỉ vào một người đàn ông cao lớn bên cạnh, dùng khẩu ngữ nói với cô “Người này như thế nào?”

“…” Cô dưới đáy lòng thở dài, giả đò như không nhìn thấy.

“Đây là bạn của tôi, Vu Nhâm Chi” đang lúc ăn uống linh đình, đầu óc choáng váng, Tinh Tuệ chợt nghe tiếng được tiếng mất của Cao Nguyên “Cậu ấy là một nhà vẽ tranh minh họa nổi tiếng”

“Nhiều chuyện quá hả?” Tinh Tuệ cảm giác mình hơi say, thở ra một hơi “Khi nào thì nhiều chuyện đến vây?”

Người đàn ông có thân hình cao lớn mím môi cười cười, sau đó vẫn rất phong độ đáp “Cô đừng nói là cô biết nói tiếng địa phương nhe!”

“…Đường Tinh Tuệ,” Cao Nguyên đại khái không ngờ rằng cô có chút say, cho nên ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi nói “Cô ấy là nhà thiết kế thời trang”

“Xin chào, rất hân hạnh” Vu Nhâm Chi ngồi yên gật gật đầu nhưng không đưa tay ra bắt. Vu Nhâm Chi nhìn qua khoản ba mươi sau, ba mươi bảy tuổi, mỗi khi cười khóe mắt hiện lên hai nếp nhăn không sâu lắm. Điều này không biết có thể lý giải rằng Vu Nhâm Chi là một người rất hay cười không?

Tinh Tuệ cuối cùng cũng bớt say, cố gắng nhướng mắt, nặn ra nụ cười “Rất hân hạnh được biết anh”

“Tôi qua bên kia một chút, các bạn cứ tự do tán gẫu nhé” Nói xong, Cao Nguyên rời đi.

Mặc dù hơi bất ngờ vì bị bỏ rơi, nhưng Vu Nhâm Chi vẫn giả bộ nâng ly rượu đỏ còn phân nửa đang cầm trong tay, bước đến ngồi xuống cạnh Tinh Tuệ.

“Tên của cô rất thú vị, vì sao không phải là “Tuệ Tinh”?” cử chỉ Vu Nhâm Chi rất ý tứ giữ khoảng cách nhưng cũng không tỏ ra lạnh nhạt với cô.

Tinh Tuệ tay cầm ly rượu, cúi đầu, cười cười nói “Anh không cần miễn cưỡng nói chuyện với tôi. Tôi lúc không say cũng không phải là người dễ giao tiếp, chứ đừng nói là lúc hơi say…Anh hòan tòan có thể không cần để ý đến tôi, cũng không cần để ý đến tên Cao Nguyên kia”

“…” Vu Nhâm Chi nhìn cô ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

“A, đúng rồi” cô lại bổ sung “Tôi tên là “Tinh Tuệ” nhưng thật ra là lúc cha tôi đi làm giấy khai sinh nhân viên đã làm sai, tôi đoán tôi vốn nên gọi là “Tuệ Tinh” đấy!”

“…”

“Nói thế nào cũng được, chúng ta xem như đã quen biết, nếu sau này có gặp ở đâu, cũng có thể chào nhau một tiếng”

Nói xong, cô phối hợp nâng ly lên uống. Kỳ lạ là, Vu Nhâm Chi không chút khách khí không nói từ biệt cô mà chỉ xoay người rời đi. Trước khi đi, anh nâng ly uống một ngum, kéo lại cà vạt tiếp tục nói “Nói thật, tôi căn bản không quen biết cô dâu và chú rể”

“?”

« Chỉ là chị của tôi và mẹ của cô dâu rất thân với nhau mà bà lại không chịu bỏ qua bất kỳ một khả năng nào để tôi có cơ hội làm quen với người khác giới nên đã ép buộc tôi đến đây »

Tinh Tuệ quan sát Vu Nhâm Chi xem ra cũng ra cũng được gọi là có khuôn mặt anh tuấn, mặc dù anh ta không đẹp trai hay khí phách mười phần như Cao Nguyên, nhưng đúng là Vu Nhâm Chi có vẻ rất tinh tường về đàn ông… Ở anh ta toát ra một sự thông mình và một cảm giác an toàn.

“Anh là gay?” Cô giơ ly rượu, nghiêm túc hỏi.

“Phốc…” Vu Nhâm Chi vừa mới nhấp vào miếng rượu đã không kềm được phun ra ngòai.

“Tôi có một người bạn rất thân, tên là Jacob, chính là người thiết kế áo cưới và lễ phục cho cô dâu, tôi dám cam đoan anh ấy là một người rất tốt. Anh ấy gần đây vừa mới thất tình, cho nên nếu như anh…” Đường Tinh Tuệ mượn rượu thao thao bất tuyệt nói, nói đến cuối cùng, cô cúi đầu xuống nhìn nhìn thấy Vu Nhâm Chi đã phun ra một chất dịch màu rượu đỏ lên áo sơ mi trắng, nhìn lại thấy chiếc váy màu tím nhạt của mình cũng đã có chút vết ố, ngẩng đầu lên hỏi “Anh…không phải là?”

“Tôi không…, vâng” Vu Nhâm Chi trả lời cứng như đinh đóng cột, khóe miệng còn chưa kịp lau sạch vết rượu đỏ.

Hai người nhìn nhau hai giây, sau đó không hẹn mà cùng cười rộ lên, ngay từ đầu chỉ là ngây ngô cười, về sau dứt khoát cất tiếng cười to. Cứ như vậy mà đỡ ngượng, Đường Tinh Tuệ mà Cao Nguyên biết từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi.

Sau khi kết thúc tiệc rượu, Tinh Tuệ cùng Cao Nguyên và các bạn học cũ cùng đi trêu chọc cô dâu chú rể. Hôm nay cô mặc một bộ váy màu tím nhạt bó sát người, giày cao gót nên đi hơi mỏi và cũng hơi say nên đã muốn về sớm nhưng Cao Nguyên và những người khác không buông tha cô nên cô đành phải đi theo.

Một chiếc phòng cưới to nhất được thuê khách sạn, đám người gào thét kéo nhau lên lầu, Tinh Tuệ chỉ muốn tìm ghế sofa để cởi giày ra nằm nghỉ một chút.

Cô là người cuối cùng đi vào nên đưa tay đóng cửa lại. Cả tầng lầu không một bóng người, không khí có vẻ vô cùng mờ ám. Cô ngẩng đầu nhìn bốn bức tường trong phòng, cách thiết kế rất giống với phong cách Địa Trung Hải nhưng bài trí quá xa hoa.

Cô mở tủ lạnh trong bếp lấy một chai nước khoáng ra uống vài ngụm, rồi đi trở lại phòng khách. Loay hoay tìm mãi không biết công tắc bật đèn ở đâu, bổng cửa gỗ đột nhiên bị một người từ bên trong mở ra, sau đó một cái bóng đen xuất hiện đưa tay ra kéo cô vào phòng.

 “A…” trong hơi men chếch choáng, cô chỉ thấy trước mặt một mảnh đen, chợt nhớ ra cô muốn thét lên một tiếng, nhưng miệng cô đã bị khóa lại.

Bóng đen thô lỗ đem cô dán lại bên tường, sau đó bắt đầu hôn. Cô bị hù dọa định há miệng muốn la lớn nhưng âm thanh chưa kịp phát ra đã bị hút đi. Cô vươn tay dung hết sức đẩy ra nhưng trước mặt vẫn không nhúch nhích, cô chỉ cảm thấy trong đầu “oanh” một tiếng nổ tung, cảm giác sợ hãi lập tức chiếm toàn bộ tâm trí, người nào phải xấu số lắm mới nhằm lúc trêu chọc cô dâu chú rể mà gặp phải tội phạm?

Nhưng một giây sau, một cảm giác quen thuộc dâng lên, cô kinh ngạc mấy giây mới thở phào nhẹ nhõm. Bóng đen buông môi cô ra, trán tì lên trán của cô, thở dốc nói “Coi như là tôi đã giới thiệu lầm người cho em đi…”

Đường Tinh Tuệ hung hăng vỗ lên đầu Cao Nguyên, anh một tay ôm lấy cô, thuần thục tách chân cô ra, một tay cởi váy cô xuống.

“Ừ…” nhờ ánh trăng xuyên qua cửa sổ, cô liếc nhìn anh nhưng dường như không nhìn thấy bất kỳ sự biến đổi nào trên khuôn mặt “ Anh ấy là một họa sĩ tài ba hơn nữa lại còn rất trẻ. Ba mẹ tôi đã tin tưởng nên nhờ anh giới thiệu người thích hợp cho tôi. Nhưng đời người ngắn ngủi lắm, thật không thể đợi được cơ hội nào tốt hơn…”

Không đợi cô trêu chọc, anh lại hôn tiếp. Lúc này đây không chỉ là miệng mà tay chân cũng rất gấp rút.

“Ah, ah…”Cô trong tình thế cấp bánh đẩy tay Cao Nguyên ra, nhưng anh thật vất vả mới dừng lại được để nhìn cô, cô quên là mình định nói gì chắc chắn là do uống rượu say nên đầu óc không còn linh hoạt.

“Đừng làm hư váy của tôi, váy này là tôi mượn của người ta, rất mắc tiền!” Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Cao Nguyên, Tinh Tuệ phải tìm bừa một lý do.

“Hư, tôi sẽ mua cái khác” Nói xong, anh tiếp tục chuyện còn dang dở.

Tinh Tuệ thấy tay Cao Nguyên đặt ngang hông mình bắt đầu đưa xuống, váy vốn không dài đã được vén lên đến bắp đùi, cho dù không cần nhìn mặt, cô cũng biết anh muốn làm gì.

“Ưm..” Cô rốt cuộc nhớ tới mình vừa muốn nói gì “Đừng, đừng ở chỗ này a!”

“Có sao đâu…” Anh một tay xoa lên ngực cô, rất quen thuộc khiêu khích nâng người cô lên.

“Cao Nguyên” Cô rất muốn la to, nhưng không dám chỉ có thể thấp giọng.

Cao Nguyên như không để ý, tự mình cởi thắt lưng. Cô gấp đến độ cúi đầu cắn cổ Cao Nguyên, anh bị cô cắn đau đến nỗi phải nhe răng trợn mắt nhưng chính thời điểm Tinh Tuệ còn đang suy nghĩ cách công kích anh như thế nào thì người này đã giật quần lót của cô tiến vào.

“A…” Cô run rẩy khẽ rên một tiếng, nảy sinh ý nghĩ ác độc đánh cho anh một cái nhưng cuối cùng vẫn là đầu hàng.

Trên đường trở về, Tinh Tuệ ở trên taxi ngủ thiếp đi, nếu không phải là lúc Cao Nguyên ôm cô lúc xuống xe lỡ để đầu cô đụng vào mui xe thì cô chắc vẫn như vậy ngủ say như chết.

Nửa đêm giật mình tỉnh giấc do bị mắc tiểu, nóng nảy đứng lên đi vào nhà vệ sinh, cô lại đụng đầu vào tường. Giật mình mới biết đây là nhà trọ của Cao Nguyên chứ không phải của mình.

“Em định làm gì…” Cao Nguyên mơ màng do bị giật mình đánh thức.

“Không có, không có việc gì…” Cô khịt mũi trả lời.

Sáng thứ hai khi tỉnh lại, Cao Nguyên đã đi rồi chỉ để lại một tờ giấy trên gối cho cô nói có cuộc họp, nếu cô rảnh thì buổi tối hẹn nhau ăn cơm.

Tinh Tuệ nhắm mắt lại, chiêm nghiệm cảm giác mình đang đắp chăn bông có mùi của một người đàn ông, trên người mặc một chiếc áo thể thao chơi bóng chuyền rất rộng của anh nằm trên chiếc giường to giá hai vạn nhân dân tệ trong một phòng có máy điều hòa, …

Đột nhiên, cô mở mắt ra, bật người ngồi dậy, nhớ tới một việc quan trọng: sáng nay cô cũng có cuộc họp – hơn nữa còn là đến muộn sẽ bị chém đầu!

“Này con khỉ chết bầm, ” cô vừa kéo tủ quần áo của anh ra vừa nghiến răng nghiến lợi, “Tôi hận anh chết đi được!”

Mười một giờ rưỡi trưa, lúc Đường Tinh Tuệ mắt đeo kính râm xông thẳng vào phòng họp, mặt Jacob từ xanh méc biến thành màu nâu xanh.

“Ah, lúc sáng tôi đến sớm lắm, nhưng là vừa rồi đột nhiên tiêu chảy nên phải vào bệnh viện khám, sorry!” Nói xong, cô tiến đến ghế ngồi như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy tập bản vẽ, làm bộ nghiêm túc lật xem…

Chương 2: Bạn Tình

“Có thể nói cho tôi biết là cô đeo kính râm mặc theo mode mùa thu năm 2010 của Celine là để che giấu cái gì không?” Buổi chiều lúc ăn cơm, Jacob không thay đổi sắc mặt đưa mắt hỏi Tinh Tuệ.

Tinh Tuệ sau kiếng râm liếc Jacob một cái, mờ ám nghĩ chắc là Jacob sẽ không thấy. “J, có phải mỗi lần tôi muốn mặc cái gì không đúng mode là anh không thể không ngừng chọc tôi? Tôi không có nhiều tiền để chạy theo thời trang, hơn nữa không phải tất cả những quần áo thời trang đều hợp với mình”

J bị cô trách móc một hồi, chẳng những không tức giận, ngược lại giơ tay lên vuốt lông mày, đồng ý gật đầu “Có đôi khi những thứ được gọi là thời trang thật chẳng có gì đặc sắc, giống như cái gì gọi là ba lô “túi chườm nóng”, tôi thật không hiểu nó dùng để làm gì?…”

“…” Tinh Tuệ cúi xuống ăn spaghetti, cho rằng việc đổi đề tài đã thành công.

“Nhưng cô vẫn chưa trả lời tôi đằng sau kính râm là cái gì, cùng với…” sự thật chứng minh, J sở dĩ có thể ngồi đến vị trí Tổng giám đốc thiết kế cũng không phải là có tiếng không có miếng “Cô làm gì mà mặc tòan…quần áo đàn ông”

Tinh Tuệ dừng nĩa lại trong tay, hít một hơi thật sâu, tháo kính râm xuống, chỉ vào hai mắt mình nói “Đằng sau cất giấu một đôi mắt mèo, lần này anh hài lòng chưa?”

J nhếch miệng “Cô mặc áo quần của bạn trai gấu mèo!”

Cô lại lần nữa đeo kính râm lên, dũng nĩa ăn hung hăng xoắn spaghetti: “Ngày hôm qua uống nhiều quá, sáng nay chưa kịp về nhà”

J nghĩ đến sáng nay cô đã đến muộn, giọng điệu mang theo vẻ bất mãn: “Cô phụ trách bộ phận nội y, mười giờ sáng ngày mai sẽ mở lại cuộc họp một lần nữa”

“…thật xin lỗi” Cô cúi đầu, cảm thấy mình thật đáng xấu hổ và vô trách nhiệm. Cô đã biết J nhiều năm, biết rõ J là một người rất có nguyên tắc, chưa nói là việc muộn này sẽ ảnh hưởng đến tiến trình điều hành của ban giám đốc, mà đối với những cuộc họp thường kỳ, người nào đến muộn là coi như phạm vào đại kỵ của J.

“Như vậy…” J hắng giọng, ngữ điệu đột nhiên thay đổi “Người đàn ông đó là ai?”

Khi đặt câu hỏi này, J thực sự xem mình không còn là cấp trên của cô mà là một người bạn rất thân.

“Vừa nhắc tới đàn ông, cô đã trở nên hưng phấn…” Vì vậy Tinh Tuệ cũng nheo mắt lại, trừng mắt nhìn Jacob.

“Đương nhiên, phương pháp trị liệu thất tình tốt nhất chính là một lần nữa vùi đầu vào một tình cảm mới”

“Loại tình cảm này không có vấn đề gì đáng quan tâm,” trong miệng chất đầy spaghetti, cô nói “Cái này… thuần túy là…tình dục”

“Tôi thật không cách nào lý giải nổi” J nói như tuyên cáo.

Tinh Tụê cười khổ, đạo lý gì đây, khi cô là một người phụ nữ thẳng thắng nói chuyện với một người đàn ông về một thứ tình cảm chỉ có tình dục không có tình yêu mà người đàn ông đó lại tuyên bố không có cách nào lý giải. Nhưng có lẽ, ách, nên coi J là phụ nữ thì tốt hơn!

“Được rồi, như vậy nói cho anh biết” cô cố gắng nuốt spaghetti xuống “Có lẽ lúc khi mười mấy, hai mươi mấy tuổi, anh sẽ thấy tình yêu là tất cả, là nguyên nhân làm cho địa cầu này chuyển động, là động lực sống… Nhưng khi đến ba mươi… nếu như anh vẫn còn ý nghĩ đó, tôi chỉ có thể nói, anh rất may mắn!”

“…”

« Nếu như không có lừa gạt, không có phản bội, thế giới này tốt đẹp biết bao vì bản tính của mỗi người đều rất thiện lương, địa cầu sẽ tràn đầy tình yêu…Nếu như anh thật sự được như vậy, tôi chỉ có thể nói – You are lucky… man ! »

« Vậy cô nói cho tôi biết thế giới hiện nay là như thế nào ? »

Đường Tinh Tuệ cười cười, lấy sức dùng ống hút chọc vào ly chanh muối nói « Cũng không khác gì mấy, chỉ là cái xấu nhiều hơn thôi »

“Nói thí dụ như?”

“… Dục vọng.”

“…”

“Tất nhiên là không phải đối với ai tôi cũng nói những điều này, nhưng tôi có thể rất thẳng thắn nói với anh, có đôi khi tôi thật sự rất khát khao…một cái gì đó…như là một loại… dục vọng. Nhưng tôi không có biện pháp cũng không có đối tác kinh doanh tình cảm thích hợp để cùng nhau quan hệ một loại…” Cô suy nghĩ nên miêu tả nó như thế nào “một loại… quan hệ tình cảm… bình thường, nên tôi phải dùng cách này để giải quyết…đương nhiên tôi cũng vậy, tuyệt đối không chơi cái gì gọi là…”tình một đêm” còn kiểu này đối với tôi là loại tình cảm mà tôi không cần người đó đối với mình phải có trách nhiệm”

J quan sát cô, từ từ trừng to mắt “Cô là nói…cô tìm một người seX friend?”

Tinh Tuệ giật bắn người lấy tay che miệng J, hận không thể nhào tới nhéo cổ J một cái “Anh nhỏ giọng dùm tôi một chút…”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi” J thật vất vả mới thoát khỏi cô, cẩn thận nhìn bốn phía một chút, xác định không có ai chú ý đến bọn họ, mới tiếp tục nói “Tôi chỉ là có chút giật mình khi nghe những lời này được nói ra từ một người bảo thủ như cô”

“….” Sắc mặt Tinh Tuệ hơi thay đổi một chút rồi làm bộ lơ đễnh “Ai cũng sẽ có lúc biến thành như vậy”

Lần này, đến phiên J nói không ra lời.

“Được rồi, cô cho tôi chút thời gian. Tôi cần chút thời gian để tiêu hóa cái tin có tính táo bạo này” J hít một hơi thật sâu “Nhưng tôi có thể biết quý ông kia là ai không?”

Tinh Tuệ vẫn giữ im lặng, chuyên tâm uống ly chanh muối của mình.

“…là người tôi quen biết?” J nheo mắt lại.

Tinh Tuệ im lặng nhìn trần nhà.

« Đừng nói là người của công ty đi ! »

« …không phải ! » Cô trả lời như đinh đóng cột.

J không đoán tiếp mà hỏi « Ba mẹ cô nếu biết được sẽ ra sao ? »

Cô nhún vai « Có lẽ tôi sẽ theo chân bọn họ giới thiệu nói « This is my seX friend » anh không thấy là như vậy thú vị lắm sao, not boy friend just seX

friend!”

« Cô nói với tôi như vậy, tôi sẽ cảm thấy thú vị nhưng ba mẹ cô…tuyệt đối sẽ không ! »

Tinh Tuệ cười khổ, điểm này cô vì sao mà không nghĩ tới, chẳng qua là…không muốn nghĩ tới cho xong.

« Cho nên ba mẹ anh cũng không biết anh là lệch nghiêng, phải không ? » ngược lại cô cố ý đem một quân cờ đánh trả J.

Nhưng J cũng không thèm để ý « Cô theo tôi thấy không giống, cô biết rất rõ ràng giữa hai loại người này…là không thể đánh đồng »

« Có cái gì không giống,» lúc nói lời này khóe miệng cô mang theo một tia không có ý cười, « khi cần, mọi người đều giống nhau. Hạnh phúc thật sự thật khó tìm »

Tối hôm đó, Tinh Tuệ không cùng Cao Nguyên ăn cơm. Bọn họ từ trước đến nay đều rất ăn ý, ví như những lúc không muốn cùng nhau ăn cơm, hoặc là… đều đồng thời cùng muốn thỏa mãn thể xác.

Cũng đúng thôi vì dù sao thì họ cũng đã quen nhau hai mươi mấy năm rồi, ngay cả giám đốc nhà trẻ lúc ấy là ai thì hai người cũng biết.

Ngồi trong căn hộ độc thân, lúc vừa ăn thức ăn mua ngòai vừa lên mạng, Tinh Tuệ thuận tay đem tên Cao Nguyên trong di động đổi thành « sex friend ». Hắc ! Cô cảm thấy cách xưng hô này thật đáng yêu.

Trùng hợp chính là, tên vừa đổi lại thì « sex friend » liền gọi điện đến.

« Em mặc quần jean của tôi vừa mua ? » Vừa bắt đầu Cao Nguyên đã hỏi.

« Ừ, yên tâm đi, tôi giúp anh mặc, qua hai năm tôi sẽ trả lại cho anh »

« Trả lại cho tôi »

Cô chỉ cười, tiếp tục ăn thức ăn. Thành thật mà nói, cô thật sự thích cái quần này, mặc dù là quần nam, nhưng Cao Nguyên eo nhỏ chân dài, cô mặc vào đeo thắt lưng, xắn ống quần lên nhìn tự nhiên thấy thật hấp dẫn.

« Cái quần này là tôi nhờ người đi Nhật mua dùm »

Cô cũng chỉ biết giả lơ, không chút chú ý nói sang chuyện khác « Tôi đã đem bộ lễ phục đến tiệm giặt ủi dưới lầu, chừng nào đến ngày anh đến lấy giúp nhé. Nhớ là biên lai tôi để trên bàn trà »

« Tôi không đi » Cao Nguyên bắt đầu phụng phịu đùa giỡn kiểu trẻ con.

« Ngoan ngoãn, nghe lời, chị sẽ cho em ăn kẹo »

« Em đi chết đi ! » Nói xong, « Pằng » đã cúp điện thoại.

Tinh Tuệ nhìn máy điện thoại trong tay, lơ đễnh nhún vai, tiếp tục ăn thức ăn còn dở dang.

Trước lúc trời tối, khi cô đang ở công ty làm thêm giờ để chỉnh lại bản thiết kế, « sex friend» lại gọi điện thoại đến.

« Tôi đã lấy váy dùm em rồi, chừng nào em đến nhận lại ?»

« Hôm nay không rảnh…» Cô sẳng giọng một câu rồi tắt điện thoại.

« Đang làm thêm giờ ? »

« Ừ. »

“… Khi nào thấy tiện?”

Nghe đến đó, Tinh Tuệ đột nhiên hiểu Cao Nguyên gọi điện hôm nay là có ý gì, vì vậy rất khẳng định trả lời « Tôi cũng không biết, mấy ngày nay có người của ban giám đốc bên châu Âu sang, loay hoay muốn sứt đầu mẻ trán »

« Không phải em chỉ chịu trách nhiệm về thiết kế nội y thôi sao, làm gì phải phiền toái như vậy ? » Giọng Cao Nguyên bực dọc.

« Tôi không có thời gian giải thích với anh nữa rồi, bên ngòai có một đám người chờ tôi » Cô cũng không nhịn được.

« … » Im lặng nửa ngày, « sex friend» cố gắng nhịn xuống, tức giận nói « Chừng nào em rảnh thì gọi điện cho tôi »

« …biết rồi »

Nói xong, hai người cùng tắt máy.

« Đúng là một tên quỷ háo sắc » Tinh Tuệ vừa sửa thiết kế trên máy tính vừa lẩm bẩm « Cũng không xem tình hình bây giờ như thế nào, đầu “bà đây” đã muốn nổ tung… »

Ra khỏi công ty đã mười một giờ, Tinh Tuệ tựa vào tường thang máy, vừa vuốt bả vai mỏi nhừ. Cô lấy di động, vừa ra xe vừa gọi điện thoại. Chuông reo thật lâu mới được nhận, cô muốn hỏi có phải anh đang ngủ hay không nhưng đầu bên kia điện thoại lại ồn ào một cách khác thường.

“Cao Nguyên, anh đang ở đâu?”

“Em chờ một chút…” Qua mấy giây, Cao Nguyên hình như đi đến một nơi yên tỉnh hơn, “Em làm thêm mới xong?”

“Ừ.” Cô đột nhiên có một dự cảm bất thường.

“A, em không cần phải đến đây. Tôi hẹn vài người bạn đi quán bar chơi.”

Một cảm giác tức giận bốc lên: “Anh cho tôi là loại người gì? Kỹ * nữ a? Kêu thì tới, đuổi thì đi?”

“…”

“Về sau đừng tới tìm tôi! Chúng ta hai mươi năm giao tình chặt đứt, tuyệt giao!”

Sau đó, cô hung hăng dập máy, không rõ lý do vì sao chỉ cảm thấy một khoảng mờ mịt trước mắt. Cô ngẩng đầu nhìn gương trong thang máy, phát hiện mắt mình toát ra hơi nước.

Đáng giận! cô âm thầm mắng. Thật may là trong thang máy chỉ có một mình…

Một mình lái xe về nhà, thuận tiện ghé cửa hàng tiện lợi mua bánh mì và đồ uống. Vì vội vàng làm cho xong bản thiết kế nên cô ngay cả cơm tối cũng không ăn đến giờ đã thấy rất đói. Dù là bây giờ rất mệt, không muốn ăn nhưng cô muốn mua để sẳn phòng nửa đêm đói tỉnh dậy thì cũng có thể ăn chút đỉnh.

Buồn bực về đến nhà, không muốn tắm rửa, cũng không hứng thú lên mạng, Tinh Tuệ quyết định nằm xuống ngủ. Một giấc ngủ ngon sẽ giúp ngày mai tỉnh táo. Nhưng vừa mới chợp mắt, chợt nghe có người nhấn chuông còn nặng nề đập cửa.

Ai a!

Cô nổi giận đứng dậy, đi ra phòng khách mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đã thấy Cao Nguyên đứng đó. Không cười, thậm chí còn thở hổn hển nhưng gương mặt vẫn rất anh tuấn.

“Làm sao anh lại…” Nói được một nửa, phút chốc cô bị anh bế lên, nhìn xem cửa ở trước mắt mình khép lại, sau đó đem cô ném lên giường.

Anh thật sự là vứt! Bởi vì sống lưng cô đụng lên nệm giường rất đau.

Không nói lời nào, tay anh vươn ra vuốt ve bầu ngực tròn trịa rồi cúi đầu xuống hôn  qua lớp váy lụa mềm mại mỏng thấu như tơ. Cô bị anh làm đau, nhưng giờ phút này lại cảm thấy anh so với mấy phút trước đây có điểm bất đồng. Anh như một cơn gió mạnh tập kích làm cô có chút bối rối.

« Đường Tinh Tuệ ! » Anh đột ngột buông môi cô ra, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn cô « Em thật là một phụ nữ hẹp hòi ! Không nói một lời lại mượn hai mươi mấy năm quen biết để uy hiếp tôi ! Là ý gì ? »

« …. » Cô chỉ ngây ngốc nhìn anh, nói không ra lời, cũng không dám có ý phản kháng.

« Em thật là, nếu em còn dám nói tôi xem em như là kỹ nữ, tôi sẽ lập tức tuyệt giao với em, em có nghe không…là tôi muốn cùng em tuyệt giao ? »

Tinh Tuệ ngoại trừ không ngừng gật đầu thì không thể thể hiện thêm cảm xúc hay động tác gì. Cao Nguyên mạnh mẽ trừng mắt nhìn cô, rồi mới tiếp tục hoàn thành công việc.

Tối hôm đó, Đường Tinh Tuệ cứ như vậy giữa lúc nửa tỉnh nửa mê bị Cao Nguyên làm thức giấc. Cô phảng phất nhớ mang máng lúc chạy nước rút, anh cúi xuống bên tai cô nói « Tôi muốn em, là tôi thật sự muốn em… »

Sau đó…cô liền ngủ mất.

Đồng hồ báo thức reo ầm ĩ, bỏ ngoài tai, Tinh Tuệ trở mình nghĩ thầm mình vẫn có thể tiếp tục ngủ. Nhưng chỉ chốc lát sau, trên mặt truyền đến một cảm giác nhoi nhói, làm cho cô mở hai mắt ra. Gương mặt anh tuấn màu xám trắng của Cao Nguyên lộ ra trước mặt cô…ngón tay còn sít sao vân vê hai bên gò má cô. 

«  Anh làm gì thế…” Gò má bị nhéo đau, cô ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn.

« Em làm như vậy mà được à ? » Anh nhăn mày lại « Tôi cố gắng như vậy, mà lúc đến cao trào em lại ngủ thiếp đi »

Tinh Tuệ cẩn thận suy nghĩ lại, dường như chính xác là có có chuyện như vậy.

“Cái kia…” Cô lên tiếng giống như miệng ngậm một đống giấy vụn, “Nếu như anh không ngại… Có thể trước tiên đừng nhéo mặt tôi nữa…”

Cao Nguyên tức giận buông tay ra, nhưng vẻ mặt vẫn là cực kỳ khó chịu.

Đường Tinh Tuệ bị đau vuốt gò má, nhe răng trợn mắt: “Tôi quá mệt mỏi. Ngoài ra là vì anh đề nghị muốn hẹn, tôi vì ráng làm xong công việc nên mới như vậy”

“Đây được coi là lý do sao? Tôi lần đó đi công tác từ Mỹ về, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, lúc xuống máy bay lại bị bão, thiếu chút nữa là không thể hạ cảnh được. Vừa nhận được điện thoại của em, đã lật đật chạy đến đó sao? “

“cái đó…” Cô chống chế, “Vậy bây giờ anh muốn thế nào?”

“Làm lại!” Anh nói được giống như một nhà thiết kế nội thất không hài lòng một bức tường đã được trang trí, yêu cầu phải xé giấy ra dán lại cho đồng dạng.

“Bây giờ?” Đường Tinh Tuệ cảm giác mình bổng trở nên tỉnh táo.

Cao Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nghiêm túc trả lời: “Không còn sớm lắm nhưng cũng đủ thời gian, hay là tôi sẽ làm nhanh một chút để có thể ra khỏi nhà lúc tám giờ một phút”

Cảm giác thật muốn khóc, cô là người chứ đâu phải là công trình làm lại giấy dán tường!

“Nhanh lên.” Nói xong, anh dùng đầu gối dễ dàng đẩy ra hai chân của cô, nằm ở trên người cô, dự định bắt đầu “Làm việc” .

“Đợi một chút!” cô dùng sức xoay đầu anh lại, “Có phải là anh đã bất đắc dĩ.”

Cao Nguyên trầm mặc mấy giây, sau đó nói: “Chúng ta lần đó không phải là bất đắc dĩ ?”

Này…, cô lại suy nghĩ lung tung, nói không sai, hai người bọn họ bình thường như củi khô gặp lửa, cơ hồ trước đây đều không có ý đùa giỡn thể xác nhưng vấn đề hiện tại cũng không phải là có đùa giỡn thể xác hay không mà là…

“Anh có phải tối hôm qua làm không nỗi nên sáng nay mới muốn làm đàng hoàng không? Tôi muốn tắm rửa đi làm!”

Anh  quan sát cô, sau đó chậm rãi hỏi: “Là em xác định?”

“Xác định.”

“Thật xác định?”         

“Thật xác định.”

“Là em thật xác định, nhất định, và khẳng định?”

“Tôi thật sự … a!” Lời còn chưa nói hết, anh liền tiến vào, cảm giác hơi đau, nhưng cô thét chói tai nguyên nhân không phải là cái này, mà là vì sợ hết hồn.

Anh bắt đầu cử động, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, một cái nháy mắt cũng không. Tinh Tuệ dùng đầu đẩy bờ vai anh ra, nhưng không đủ sức, vì vậy nhịn không được mắng lên: “Anh là con khỉ, háo sắc!”

Nhưng cô biết rõ … là chính cô liên tục không hiểu vì sao … chỉ cần Cao Nguyên một khi bắt đầu động, cô liền thấy không có sức chống đỡ. Cho nên mắng vài câu sau, cô cũng chỉ còn chút sức thừa để kêu rên và thở dốc.

Khi sắp đến cao trào, Cao Nguyên đột nhiên thở hổn hển chế nhạo hỏi  ”Ai là con khỉ, ai là đồ háo sắc?”

Cô ánh mắt mê ly, nói không ra lời, chỉ có lắc đầu.

Vì vậy anh hài lòng không kiêng nể gì cả, xông tới ở trong cô mà phóng thích.