Chương 1 - Xà họa
Thủy Nguyên phu phụ đứng trước vườn hoa do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đưa tay về phía cửa gỗ, nhưng khi vừa chạm đến, cánh cửa liền mở ra, trước mặt là một nữ tử xinh đẹp mặc bộ ki- mô- nô hoa anh đào , nữ tử cúi người , nghiên thân làm một tư thế ‘Mời’ .Thủy Nguyên phu phụ mạc danh kỳ diệu mà liếc nhau, vẫn đi vào, mới vừa vào cửa, liền thấy một thiếu niên đang thu dọn bàn trà .
Dưới ánh nắng mặt trời tóc thiếu niên hơi phiếm ra ánh sáng màu xanh, khuôn mặt tuấn tú tướng mạo khoảng mười tám mười chín tuổi, giữa đôi chân mày lộ ra một cỗ ngạo khí, vừa tự nhiên vừa có khí chất thần thánh .
“Thỉnh chờ một lát, An Bội tiên sinh chốc nữa sẽ đến.” Nói xong, dẫn phu phụ đến bên cạnh bàn, dâng lên hai chén trà.
“Cái kia… Xin hỏi, An Bội tiên sinh làm sao biết chúng tôi sẽ đến?”
“Hai người ở trên đường không phải luôn nói muốn tới gặp An Bội tiên sinh sao?”
“Đúng vậy… Nhưng mà…”
“Cái gọi là minh minh chi trung tự hữu* , chính là như vậy.” Thiếu niên mỉm cười đứng dậy, gọi nữ tử vừa mới mở cửa “Anh, ngươi ở đây đón khách, ta đi xem An Bội Tấn Nhất.”
( Minh minh chi trung tự hữu : ý nói chính là bên trong tự có sắp xếp )
Thủy Nguyên phu phụ ngồi bên bàn trà, bưng chén trà nhìn xung quanh, thần xã cũng không phải rất lớn, đồ dùng cũng không nhiều, nhưng rất sạch sẽ, hơn nữa trên núi rất u tĩnh, bên ngoài tiếng suối rơi róc rách tiếng chim hót líu lo, làm nên một phong cảnh.
Thủy Nguyên gia xảy ra chuyện lạ, cố ý đến tìm âm dương sư An Bội Tấn Nhất, sớm nghe nói An Bội Tấn Nhất tính tình quái dị, An Bội gia trăm vạn khu nhà cao cấp để qua một bên không để ý, chỉ thích ở trong thâm sơn u tĩnh , bây giờ nhìn thấy quả thật không phải lời đồn; nhưng cảnh trí tuyệt đẹp này , đến ngay cả thần tiên yêu quái cũng muốn , huống chi là người ?
Không lâu sau , An Bội Tấn Nhất mặc một bộ kimono tóc vấn cao từ trong đi ra, mặt dài nhỏ tuấn mỹ như hồ tiên trong núi, chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười với Thủy Nguyên phu phụ.
“Tôi là An Bội Tấn Nhất, nhị vị đợi lâu.”
“Tôi là Thủy Nguyên triết phu, vị này chính là thê tử Mỹ Giai.”
“Lệnh lang xảy ra chuyện đại khái tôi cũng đã biết, nhưng tôi hy vọng các người có thể đem quá trình kể lại từ đầu.”
Hai phu phụ liếc nhau, cảm thấy An Bội tiên sinh đều biết hết mọi chuyện, dù bọn họ chưa nói gì, An Bội tiên sinh biết con bọn họ xảy ra chuyện lạ, trong lòng còn chút hoài nghi liền tan thành mây khói.
“A… Là như vậy ” Thủy Nguyên tiên sinh mở miệng trước “Đêm qua từ khi trời mưa con tôi vẫn cứ luôn bị đau lưng, sau đó nó thật sự không chịu nổi, tôi và thê tử liền dẫn nó đến bệnh viện, lúc đến bệnh viện con tôi nó đau đến độ không đứng dậy được, bác sĩ kiểm tra lại không phát hiện ra bệnh gì, nhưng nhi tử luôn luôn như thuận, sẽ không cố ý làm vậy để lừa gạt chúng tôi đâu, tôi và thê tử cân nhắc cả đêm, tôi mới nhớ đến một chuyện rất bất thường, cho nên tôi cố ý đến đây để hỏi An Bội tiên sinh.”
An Bội Tấn Nhất gật đầu, ý bảo Thủy Nguyên tiên sinh nói tiếp.
“Tôi suy nghĩ một lát, thì phải nói đến chạng vạng ngày hôm qua…”
Chạng vạng thời điểm, sắc trời tối xuống, Thủy Nguyên phu nhân vừa mới mua thức ăn, nhìn mây đen ngoài cửa, cảm thấy có thể là dấu hiệu sắp có bão. Chờ mãi mà không thấy trượng phu và nhi tử trở về, liền ra cửa đứng chờ, đại khái đến bảy giờ hơn, trượng phu đã trở lại, hai người đồng thời đứng chờ nhi tử, tuy rằng không có mưa, nhưng sắc trời vẫn rất tối , thấy nhi tử vẫn chưa về, Thủy Nguyên phu nhân bắt đầu lo lắng, có khi nào xảy ra chuyện rồi không , đành nhờ trượng phu đến trường học xem.
Thủy Nguyên tiên sinh cũng sợ nhi tử gặp chuyện, chạy đến trường học, con đường rất nhỏ, hai bên có rất nhiều cỏ , bình thường cũng ít người qua lại , lúc này càng có vẻ âm trầm. Thủy Nguyên tiên sinh đi tới, phát hiện có một đạo thanh quang nằm giữa đường, đến gần mới thấy , là một con thanh xà đang chắn ngang trên đường.
Thủy Nguyên tiên sinh dừng bước, trong lòng một trận cổ quái, con rắn cả người nằm giữa đường, cho dù đi cũng phải là hình chữ “S” , làm gì có con nào lại nằm thẳng băng như thế? Thủy Nguyên tiên sinh hoài nghi là có người cố ý để mấy con rắn chết thành như vậy, tiến lại xem xét, phét hiện đôi mắt đỏ ngầu của nó rõ ràng có thần, tín tử “ti ti” phun ra .
Thủy Nguyên tiên sinh lập tức sợ hãi, đi qua sao? Lại sợ bị rắn cắn, giết nó lại càng không thể, ngẫm lại, không thể giết nó, vậy làm nó rời đi là được.
Vì thế liền cầm một nhánh cây ven đường, nhẹ nhàng đẩy đẩy eo rắn, con rắn vẫn nằm im như cũ, Thủy Nguyên tiên sinh lại lo cho nhi tử, lớn mật, dùng nhánh cây chọt thân cắn, đem rắn đẩy vào bụi cỏ bên cạnh .
Chuyện gì cũng không có phát sinh.
Thủy Nguyên tiên sinh nhẹ nhàng thở ra, đi về trường học, chỉ mất năm phút, liền thấy thân ảnh của nhi tử, Thủy Nguyên tiên sinh hỏi nhi tử sao lâu như vậy, nhi tử cũng không rõ , chỉ nói mình về đúng giờ , cũng không biết vì sao lại mất thời gian như vậy.
Thủy Nguyên tiên sinh chỉ vui vì nhi tử không có chuyện gì, không hề nghĩ lại chuyện của con rắn kia.
“Con tôi đau lưng, nhất định do cổ xà kia quấy phá, tôi dám khẳng định .” Thủy Nguyên tiên sinh không biết ngữ khí của mình đã có một chút cừu hận .
“Tấn Nhất…”
“Ân…” An Bội Tấn Nhất vỗ nhẹ cánh tay đang khoát lên vai mình “Mạt Thần, chúng ta đã lâu không xuống núi, không bằng đi xem nhé ?”
“Cũng tốt.”
An Bội Tấn Nhất, 23 tuổi, là một trong ba đại gia tộc lớn nhất Nhật Bản, âm dương dư đương nhiệm gia chủ An Bội gia tộc, cũng là một trong tám gia tộc được tuyển định bảo vệ phương đông thứ 214 “Thập Thần Túc”. Một năm trước cũng những người khác vào Thập Thần Túc đồng thời dập nát cổ đạo thân thiên vì mãnh thú viễn cổ có ý đồ muốn tỉnh lại.
Mạt Thần, sắp 19 tuổi, phụ thân là linh thú Kỳ Lân tại Trung Quốc, mẫu thân từng là y thế thần cung tế chủ, cũng là linh môi thứ 213 trong Thập Thần Túc , Mạt Thần tiếp nhận sứ mệnh mẫu thân vẫn chưa hoàn thành . Đến khi trưởng thành, Mạt Thần đã có thể tự do biến thành kỳ lân, mái tóc biến thành màu xanh, dưới ánh mắt chói rọi sẽ xuất hiện những cái vảy nhỏ.
Sau khi kết thúc sứ mệnh Thập Thần Túc, Mạt Thần và An Bội Tấn Nhất ẩn cư tại thần xã nơi phong ấn con ác thú kia, vừa trông coi phong ấn vừa giúp mọi người giải quyết một số sự tình kỳ quái.
Đến bệnh viện, An Bội Tấn Nhất nhìn nam hài đã hôn mê bất tỉnh, hai mắt và hai má hóp lại, tốc độ gầy yếu vượt qua mức có thể tưởng tượng, phần eo hở ra một khối, bác sĩ đã kiểm tra phát hiện có vật gì đó ở bên trong, nhưng chụp X- Quang kết quả vẫn là một tấm ảnh tối đen , không biết nó là gì.
An Bội Tấn Nhất nhìn thoáng qua khối sưng to kia, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Thủy nguyên phu phụ lập tức đứng im tại chỗ, giống như hi vọng cuối cũng cũng đã biến mất.
“Tấn Nhất, đứa nhỏ này không cứu sao?” Mạt Thần tâm địa từ bi, không muốn thấy ai phải chết đi.
“Thực đáng tiếc ” An Bội Tấn Nhất nhẹ nhàng sờ sờ hai má Mạt Thần, rồi hướng Thủy Nghiên phu phụ, “Thực đáng tiếc tôi bất lực, thực xin lỗi.”
“An Bội tiên sinh nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp đúng hay không? !” Thủy nguyên phu nhân không muốn tin tưởng, loạng choạng kéo áo khoác của An Bội Tấn Nhất.
“Mỹ giai! Mỹ giai, đừng như vậy…” Thủy Nguyên tiên đinh kéo thê tử về, thê tử nằm trên vai trượng phu khóc đến thương tâm.
“Thủy Nguyên tiên sinh, đây là phòng bệnh, chúng ta hãy đến hành lang , tôi có lời muốn nói với ông.” An Bội Tấn Nhất nhẹ nhàng kéo tay Mạt Thần, mỉm cười với Mạt Thần.
Mạt Thần hơi oán trách trừng mắt nhìn An Bội Tấn Nhất, khóe miệng lại nhịn không được kéo lên.
Đến trên hành lang, An Bội Tấn Nhất đỡ bả vai Mạt Thần đẩy Mạt Thần đến trước mặt Thủy Nguyên tiên sinh “Thủy Nguyên tiên sinh, tuy tôi bất lực, nhưng , vị tiểu bằng hữu này có thể cứu lệnh lang.”
“Thật sự? !” Thủy Nguyên tiên sinh không dám tin nhìn Mạt Thần, nhìn An Bội Tấn Nhất một cái thấy hắn không giống như đang nói giỡn, liền nắm tay Mạt Thần “Ngài nhất định phải cứu con tôi! Tôi chỉ có một đứa con trai này thôi …”
An Bội Tấn Nhất kéo tay Mạt Thần lại, ánh mắt có chút bất mãn “Thủy Nguyên tiên sinh, cứu lệnh lang là chuyện cần làm, nhưng cứu được lúc này, không chắc cứu được lần sau, cho nên , có một số việc hi vọng ông có thể cẩn thận nhớ kỹ .”
“Được, An Bội tiên sinh cứ nói.”
“Lúc trước ngài đã chọc vào chính là một con xà linh pháp lực rất mạnh, hôm qua chính là ngày đó đẻ trứng, sỡ dĩ nó nằm giữa đường như vậy là vì đang hấp thụ linh khí của anh trắng, con trai ngài thật lâu cũng không về nhà được là do nó bày ra ảo cảnh, tôi không biết ngài đánh bậy đánh bạ làm sao lại phá được ảo cảnh đó, nhưng một loạt hành động của ngài khiến nó không đẻ trứng được , linh khí cũng không hấp thụ đủ, đành phải đem đứng gieo lên thắt lưng con ngài, để trưng tự hấp thụ tinh khí của lệnh lang , đó là nguyên nhân khiến lệnh lang bị như vậy.”
An Bội Tấn Nhất sờ đầu Mạt Thần “Lấy trứng ra khỏi thân thể lệnh lang rồi trải qua trị liệu cũng không có gì khó, vị tiểu bằng hữu này linh lực rất mạnh, có thể lấy trứng ra, nhưng chúng tôi chỉ có thể lấy trứng ra , còn lại các người phải tự làm, vì con xà linh kia đã nhận đình là gia đình các ông, nếu chúng tôi lấy trứng đi, ngày tiếp theo nó cũng sẽ tìm đến nhà của hai người, không thấy trứng cả nhà tiên sinh sẽ có tai ương ngập đầu.”
“A… vậy cái trứng kia, chúng tôi phải ấp như thế nào?”
“Đưa nó đến một nơi tối nhưng thoáng mát, đúng mười hai giờ mỗi đêm dùng bùa đốt lên hung khói một hai phút là được, bởi vì không mượn tinh khí của con người, cho nên phương pháp này phải duy trì một thời gian dài, nếu không khóe cái trứng ấy sẽ chết, lúc ấy chúng tôi cũng bất lực.”
“Tôi đã biết, tôi nhất định làm theo ” Thủy Nguyên tiên sinh liên tục gật đầu, “Hiện tại, xin An Bội tiên sinh cùng vị tiểu huynh đệ này cứu tôi đi .”
An Bội Tấn Nhất cười khổ nhìn Mạt Thần một cái, Mạt Thần mỉm cười lắc đầu, “Không quan hệ, cứu người đi ~ “
An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần cùng Thủy Nguyên tiên sinh về phòng bệnh, Thủy Nguyên phu nhân nằm bên cạnh giường bệnh khóc không ngừng, Thủy Nguyên tiên sinh kéo thê tử qua, nhỏ giọng nói thầm, Thủy Nguyên phu nhân lập tức cùng trượng phu ra khỏi phòng .
Thủy Nguyên tiên sinh có chút lo lắng và tò mà, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn vào.
Chỉ thấy An Bội Tân nhất lấy từ đâu đó ra ba lá bùa, dán xung quanh lưng nam hài, lại lấy ra một con dao , nhìn Mạt Thần gật đầu, Mạt Thần nhắm mắt vén tay áo lên, An Bội Tấn Nhất liền chém xuống, máu lập tức chảy ra, dọa Thủy Nguyên tiên sinh một thân mồ hôi lạnh, sau đó thấy An Bội Tấn Nhất đâm xuống lưng con mình, Thủy Nguyên tiên sinh liền chạy vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh hai người không để ý đến ông, Thủy Nguyên tiên sinh phát hiện những nhát dao kia đâm xuống, nhưng con mình hoàn toàn không mất một giọt máu, Thủy Nguyên tiên sinh hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra .
Tay An Bội Tấn Nhất chui vào trong cái khối đen ấy, chậm rãi lấy ra một cái trứng nhỏ như hòn đá, rồi kéo tay Mạt Thần qua, để máu của cậu nhỏ lên đó.
An Bội Tấn Nhất thở phào nhẹ nhõm một hơi, cầm lấy khăn mặt lau tay cho Mạt Thần, sau khi lau sạch sẽ , nhẹ nhàng bún vào trán Mạt Thần một cái , lúc nay cậu mới mở mắt ra.
“Này… Xong rồi?” Thủy Nguyên tiên sinh giống như vẫn còn đang khiếp sợ.
“Xong rồi.”
Thủy Nguyên tiên sinh chạy lên cầm tay Mạt Thần, phát hiện trên tay cậu cả một vết thương cũng không có.
“Này…”
“Thủy Nguyên tiên sinh không cần để ý, trước đến xem có phải lệnh lang đã khỏe lại rồi hay không?” Mạt Thần biết An Bội Tấn Nhất mà ôn nhu như nước là thế nào cũng đang ăn giấm chua, vội bỏ tay ông ra chỉ chỉ nam hài trên giường bệnh .
Thủy Nguyên tiên sinh chấn kinh, Thủy Nguyên phu nhân vừa đến nhìn thấy bộ dạng của nhi tử cũng hoảng sợ. Một phút trước còn gầy gò như thây khô, bây giờ lại khỏe mạnh hồng nhuận.
“Này… Đây quả thực…” Thủy Nguyên phu nhân lập tức quỳ gối trước mặt An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần, hai người vội đỡ bà dậy.
“Đại lễ vẫn là miễn đi, chỉ hy vọng Thủy Nguyên tiên sinh nhớ rõ lời tôi nói vừa rồi .” Anh Bội Tấn Nhất vươn tay, đem khối trứng kia cho ông “Về phần thù lao, chờ sau khi ấm trứng xong , xác của nó thỉnh đưa đến nhà An Bội.”
“Được , tôi nhất định làm theo.”
“Cứ như vậy, chúng tôi cáo từ.”
An Bội Tấn Nhất cùng Mạt Thần như gió đi ra ngoài cửa, khi Thủy Nguyên tiên sinh đuổi theo, đã không thấy bóng dáng hai người đầu .
Hai tháng sau, vào một buổi sáng, An Bội Tấn Nhất đang nằm ngang trước cửa nhấp nháp ly rượu xanh, gió nhẹ thổi qua, sợi tóc trên trán theo gió đong đưa, thời tiết rất tốt, tâm tình An Bội Tấn Nhất cũng tốt theo .
“Tấn Nhất.”
Trước mắt xuất hiện thân ảnh của một tiểu thiếu niên, An Bội Tấn Nhất trong lòng một trận ngọt.
“Là nhà của anh đưa đến, mang đồ vật này cho anh .” Mạt Thần mở ra hộp gấm ra , bên trong là những mảnh vụn trong suống lấp lánh “Có phải là xác trứng kia không? Thật đẹp nha ~ “
“Ai quan tâm chứ?” An Bội Tấn Nhất cười mỉm đụng vào chóp mũi Mạt Thần “Dù xinh đẹp cỡ nào cũng không bằng bảo bối nhà anh.”
“Nói cái gì đó, anh uống nhiều quá hả?” Mạt Thần đỏ mặt, đóng hộp gấm lại , xoay người muốn đi, lại bị An Bội Tấn Nhất kéo vào trong ngực.
“Anh quyết định , về sau anh sẽ không để bảo bối nhà anh vì cứu người khác mà khiến mình đầy vết thương.” An Bội Tấn Nhất vùi đầu vào vai Mạt Thần, tóc hắn cọ cọ khiến cậu ngứa ngáy.
“Sao mới sáng sớm đã làm nũng rồi?” Mạt Thần cũng xoay người ôm lấy An Bội Tấn Nhất.
“Dù sao vương đã quyết định, về sau nghe theo.”
“Được…”
Ba năm sau, Thủy Nguyên phu nhân hạ sinh một cô con gái, khi cô bé vừa y y biết nói , phát hiện một con rắn da xanh mắt đỏ nằm thẳng trên cửa sổ…