Chương 1

Lang thang bên bờ hồ Xuân Hương, hàng cây liễu phất phơ với những băng ghế đá thưa người khiến Thiên Ân thấy lòng nặng trĩu buồn phiền. Cô ngồi xuống một băng ghế trống, co ro lặng nhìn những vệt sáng lấp lánh phản chiếu dưới mặt hồ. Gió thổi lạnh quá, nhưng vẫn không lạnh lẽo và trống trải bằng tâm trạng của cô lúc này. Hắt xì hơi một cái, cô rùng mình khép vạt áo lại rồi lắc đầu nhè nhẹ như tự trách mình.

Ngày trước, mỗi lần đưa cô lên đây nghỉ hè, ba thường dẫn cô ra bờ hồ này ngắm cảnh. Và những khi cô hắt hơi, ba thường kéo cổ áo cô lên rồi mắng cô là hư quá, cái gì cũng để ba lo. Thiên Ân thở dài ủ rủ. Phải, cô là một đứa con gái vô tâm, lúc nào cũng để ba lo lắng, lúc nào cũng để ba phải quan tâm cho mình. Để rồi bây giờ, khi ba không thể lo tiếp được nữa thì cô cũng trở thành thừa thãi vô dụng, thậm chí không thể tìm được việc làm ổn định để tự nuôi thân.

Co hai chân lên ghế, Thiên Ân buồn rầu thu người lại cố chống chọi với cơn gió lạnh miền cao nguyên và tỳ cằm lên gối suy nghĩ vẩn vơ. Ba mất đã hơn nửa năm rồi, vậy mà cô vẫn chưa quên được chuyện cũ. Ngày xưa, có ba bảo bọc, thương yêu, có ngôi nhà ấm cúng và tiện nghi. Ba vốn cưng chiều cô, cô thích gì đều được toại nguyện. Cô còn nhớ như in những ngày đầu tiên vào lớp mười hai, ba bảo sẽ cho cô thi vào trường Mỹ Thuật, sẽ theo đuổi ngành học mà cô ham thích.

"Trường Mỹ Thuật" - cô nhếch môi cười mà nước mắt đã muốn quanh mi. Bây giờ thì tất cả chỉ còn là mộng ảo mà thôi. Cuộc đời thay đổi quá nhiều trong chưa đầy một năm. Từ bé đã mất mẹ, ba thương yêu chăm sóc cho cô như một công chúa trong thế giới thần tiên hiện đại của hai cha con, thế giới mà luôn ngập tràn những tiếng cười vui vẻ vô tư của cô. Cô thích học đàn, ba cho cô học đàn. Cô thích hội họa, ba cho cô học vẽ, ba dạy dỗ hoặc cho cô học tất cả những gì cô thích thú và muốn học, nhưng ba chỉ không biết trước để dạy cô làm sao sống còn ở đời khi đơn độc mà thôi.

Đến một ngày, ba cũng như mẹ khi xưa, bỏ cô mà ra đi đột ngột bằng một cơn đột quỵ bất ngờ. Vừa khóc cạn nước mắt, cô đã phải gượng nhìn lại những sự việc trước mắt mà hoảng sợ, kinh hoàng vì mới biết ra là mình chẳng hề có chút ấn tượng về chuyện thực tế ở đời. Nợ Ngân hàng, những hợp đồng bị hủy phải bồi thường, công ty đứng trước bờ vực phải đóng cửa và tuyên bố phá sản. Những chi phí linh tinh, những hợp đồng lằng nhằng rắc rối cô không làm sao hiểu thấu… Để cuối cùng ngày tòa án đến niêm phong nhà, cô phải ra đi với tâm trạng bơ vơ, ngơ ngác, một cái valy nhỏ, hai bàn tay trắng chưa từng quen với chuyện áo cơm.

Cô đã lang thang gõ cửa khắp bạn bè thân quen xưa của ba để mong họ giúp đỡ tìm một chỗ làm. Nhưng một đứa con gái chưa kịp tốt nghiệp trung học, không một nghề nào thì làm sao mà sống được ở một thành phố vốn đầy thực dụng như Sài Gòn. Bạn bè của ba cô hầu hết chỉ là bạn bè trên phương diện làm ăn, họ tội nghiệp cho đứa con gái mồ côi vô dụng như cô quá lắm thì vài lời khuyên vài tờ bạc, chứ làm gì có chuyện giúp đỡ hoặc cưu mang. Thiên Ân áp má lên cánh tay nhìn ra bờ hồ lăn tăn gợn sóng. Chợt một tiếng mời chào vui vẻ êm tai làm cô ngẩng lên nhìn:

- Chị ơi! Chị ăn mực nướng không? Khô mực nướng than nóng ngon lắm.

Một chú nhỏ tay xách giỏ đựng khô mực, bánh tráng và tay kia đung đưa một vỉa than hồng đứng cạnh mời chào. Vỉ than làm Thiên Ân thèm được vài phút hơ đôi tay lạnh giá của mình lên đó, nhưng rồi cô đành lắc đầu.

- Hay chị ăn bánh tráng nướng, khoai lang nướng, em bán mấy thứ lận - đứa trẻ vẫn nhiệt tình mời.

Thên Ân gượng cười:

- Chị... không ăn đâu, cảm ơn em.

Đứa nhỏ tiu nghỉu bỏ đi để lại một mình Thiên Ân nhìn theo vỉ than với ánh mắt thèm thuồng luyên tiếc. Hiện giờ trong túi cô chỉ còn vỏn vẹn vài ngàn lẻ, chưa biết ngày mai sẽ ra sao khi quầy bán đồ lưu niệm đã tuyên bố hết mùa du lịch, tạm không mướn người phụ bán nữa. Việc làm tiếp trước mắt vẫn chưa có, làm sao cô dám phung phí những tờ bạc cuối cùng ấy. Thiên Ân gục đầu xuống đôi tay mà tủi thân.

Ba ơi, có phải con vô dụng lắm không? Ngày xưa có ba, con chẳng hề biết đến nỗi nhọc nhằm của ba đã gồng gánh chuyện mưu sinh gian khó đến độ nào, bây giờ chỉ còn một mình trên cõi đời sao con sống mà chật vật khổ sở quá ba ơi! Thiên Ân bật khóc. Đôi vai cô run lên theo tiếng nấc nghẹn và cũng run lên theo từng luồng gió lạnh thổi tràn trên mặt hồ mênh mông. Gió vùng cao vô tình quá, cứ thản nhiên phủ sương lạnh xuống đôi vai gầy đang run rẩy trong bóng đêm âm thầm.

Chia tay người bạn, Văn đã định về phòng như không hiểu sao anh lại cảm thấy khó mà ngủ sớm được với một đêm như đêm nay. Trở dậy thay lại quần áo và khoác thêm cái măng tô, anh quyết định thả bộ vài vòng xuống phố, mong cảnh Đà Lạt về đêm có thể làm khuây khỏa những buồn bực trong lòng. Đêm Đà Lạt đẹp và lãng mạn với những đôi thanh niên nam nữ dìu nhau bước đi trong gió lạnh, tiếng nói cười nho nhỏ vẳng theo tiếng gió, hình ảnh ấy gợi lên sự ấm áp và biết bao êm đềm. Văn mỉm một nụ cười, dù dường như trong mớ người dạo phố kia, anh sô lô một mình.

Thật ra anh cũng đã cố thuyết phục Như Phượng đi cùng anh chuyến này nhưng thời tiết Đà Lạt mùa mưa đã khiến cô ái ngại từ chối. Nếu không, anh cũng đã như những đôi nam nữ kia, có thể cầm tay cô dạo phố đêm rồi. Đèn đuốc sáng choang quanh bờ hồ Xuân Hương, soi bóng xuống mặt hồ đen thẫm một thứ ánh sáng lung linh, mờ ảo. Những đôi lứa bên nhau đây đó. Rải rác quanh bờ hồ, những bà cụ, những em bé ngồi nướng khoai, nướng khô mực, nướng bánh tráng. Khói bay nghiêng từng cụm như muốn lẫn với sương mù.

Văn bước tránh một vũng nước nhỏ. Đà Lạt đã bắt đầu vào mùa mưa rồi, những cơn mưa mù trời làm buồn những người sống vào dịch vụ du lịch. Mờ sáng mưa, trưa cũng mưa, thậm chí tối cũng mưa rào, ra rích. Bởi vậy, đêm nay cũng khá may mắn khi tạm có một buổi quang đãng tạnh ráo như vậy. Đêm nay không mưa thật nhưng bù lại là gió thật lạnh và sương mù thật nhiều. Cái ẩm ướt của không khí làm Văn thấy thèm một khói thuốc.

Dừng chân bên công viên nhỏ cạnh bờ hồ, anh đốt lên một điếu thuốc. Đốm lửa hồng trong đêm lạnh làm không gian như ấm lại đôi chút. Có tiếng tằng hắng đâu gần đó, rồi một giọng nói của con gái ngập ngừng:

- Xin lỗi, ông có thể... cho tôi xin một điếu thuốc không?

Văn ngạc nhiên nhìn qua. Một cô gái mặc áo gió màu đỏ sọc trắng vừa đứng lên, tay co ro khoanh lại trước ngực, ánh mắt rụt rè như chờ đợi. Băng ghế đá sau lưng cô ta trống trơn.

"Một cô gái ngồi một mình nơi đây?" - Văn thầm lo lắng.

Cô gái dậm nhẹ chân tại chỗ và hắng giọng:

- Xin lỗi, nếu ông không thể....

Văn sực tỉnh:

- Ồ, xin lỗi. Mời cô - anh chìa gói thuốc ra.

Cô gái bước lại e dè rút ra một điếu thuốc:

- Cảm ơn.

Văn lịch sự bật quẹt. Ánh sáng soi tỏ khuôn mặt cô ta trong một giây. Cô gái này còn trẻ, có lẽ chưa bước qua tuổi hai mươi, khuôn mặt hơi xanh xao và u uẩn.

Hơi khói thuốc đầu khiến cô ta bật ho sặc sụa. Văn lập tức cau mày:

- Cô không biết hút à?

Cô gái quay người đi ho thêm vài tiếng nữa. Khi đã tạm lắng cơn sặc khói, cô ta ngẩng lên chùi nhanh khóe mắt ướt và cười:

- Xin lỗi. Hăng quá.

- Cô không biết hút phải không? - Văn nhăn mặt lập lại.

Cô gái gật đầu trong khi nheo mắt thận trọng hít một hơi khói nhỏ. Và lại sặc, lại ho. Văn lắc đầu vươn tay lấy lại điếu thuốc. Cô gái ngạc nhiên níu lại nhưng không được, cô ngơ ngác kêu lên:

- Thuốc của tôi mà. Ông vừa mới cho tôi xong.

Văn dụi điếu thuốc ấy vào thành chậu cảnh gần đó.

- Cô không biết hút thuốc, cũng chưa từng hút thuốc thì hút làm gì?

Cô gái vừa kinh ngạc vừa bực tức:

- Không biết... những cũng có thể được mà. Hơn nữa ông đã cho tôi rồi. Tôi muốn tập hút thử.

Văn lắc đầu nghiêm giọng:

- Hút thuốc đâu có tốt lành gì mà tập. Tôi thấy tuổi cô, nhất là con gái, không nên vì chuyện buồn phiền gì mà tập hút thuốc.

- Nhưng... đó là chuyện của tôi - cô gái phản đối - tôi đã xin điếu thuốc đó rồi.

Văn lãnh đạm:

- Tất nhiên là chuyện của cô. Chỉ có điều tôi không thích mình là người đưa điếu thuốc đầu tiên cho cô. Xin lỗi vậy.

Cô gái trừng mắt nhìn anh rồi như không biết làm sao trước cách cư xử nghiêm khắc khác thường của Văn. Cố nén cơn tức giận, cô mím môi quay ngoắt người trở về băng ghế dưới tán cây liễu. Văn nhún vai. Một kiểu bụi đời đầy mà. Các cô gái trẻ bây giờ nhan nhản trên các báo đài, cứ thích chuyện phiêu lưu mà bỏ nhà đi bụi, không hề biết thế giới bên ngoài phức tạp và nguy hiểm như thế nào với tuổi các cô. Bỏ lại cô gái choai choai đòi tập hút thuốc, Văn lại thong thả đi tiếp. Nhưng chỉ được dăm bước, có một tiếng hắt hơi sau lưng anh, rồi thêm một tiếng nữa. Văn dừng chân. Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi quay trở lại.

Cô gái lúc nãy co ro thu người trên ghế và đang liên tục hắt hơi.

- Cô bị cảm rồi đó - Văn lên tiếng.

Cô gái trẻ quay đi không trả lời. Im lặng một chút rồi anh hắng giọng quyết đinh:

- Đưa thuốc để một cô gái trẻ như cô tập hút thì tôi không thích, nhưng tôi có thể mời cô một ly cà phê nóng để bù lại.

Cô gái ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, ánh mắt như dò xét người đàn ông có ý tốt đột xuất kia.

- Sao? Không thích à? - Văn nhướng mày, tay phác một cử chỉ thờ ơ - Tôi thắng suông miệng nên mời cô thôi, không tiện thì thôi vậy.

Văn nhún vai định quay đi, thì cô gái đã chịu cất tiếng:

- Ở đâu?

Văn gật đầu. Giọng cô đã có vẻ dịu lại rồi. Đưa cho cô miếng khăn giấy để cô đừng sụt sịt cái mũi nữa, anh thành thật chỉ tay:

- Tôi không biết, đằng trước hình như cũng có vài quán.

Cầm lấy mảnh khăn và xì mũi, cô đứng lên. Văn để ý thấy cô ta quảy theo một cái túi du lịch nhỏ. Anh lắc nhẹ đầu. Vậy là đúng rồi, dân choai choai bỏ nhà bụi đời đây mà.