Chương 1 - Người con gái khuyết tật
“Đến tận bây giờ mà còn chưa thay váy cưới, nãy giờ chị làm gì trong đây vậy?”Hàn Ngọc mặc một chiếc đầm cúp ngực màu đỏ rượu, chân mang một đôi giày cao mười hai phân bước vào. Gương mặt Hàn Ngọc không quá mỹ miều, nhưng bù lại cô ta có đôi mắt hồ ly vô cùng thu hút cánh đàn ông, khiến ai trông thấy cũng bất giác mà bị hút hồn ngay. Đôi môi đỏ chót nở nụ cười châm biếm, cô ta nhìn cô gái mặc chiếc váy hoa dài đến mắt cá chân đang ngồi trên xe lăn, giọng nói đầy chế giễu.
“Quên mất, chị sắp trở thành Sở thiếu phu nhân nên muốn tỏ vẻ cao ngạo trước đây mà.”
Dạ Vũ vẫn chuyên tâm trang điểm, không để ý đến Hàn Ngọc. Bị lơ như vậy có ai mà không tức giận, huống chi cô ta còn là một người nổi tiếng nóng nảy, khó chiều. Hàn Ngọc tiến lại, đẩy Dạ Vũ ngã khỏi xe lăn, khiến cô nằm sõng soài trên mặt đất.
“Chị nghĩ bản thân được gả vào Sở gia là giỏi lắm ư? Đừng cho rằng vịt sống chung với thiên nga sẽ hóa thiên nga, một kẻ tàn phế như chị sớm muộn cũng sẽ bị đuổi cổ ra khỏi đó thôi.”
Dạ Vũ chống tay xuống đất, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Hàn Ngọc. “Không phải cô đùn đẩy cuộc hôn nhân này cho tôi sao, nếu không bây giờ tại sao tôi lại xuất hiện ở cái chỗ bẩn thỉu này?”
Hàn Ngọc bị đôi mắt đó làm cho kinh sợ, nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại bình tĩnh. Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên, nụ cười càng thêm phần châm biếm: “Không phải do tôi thấy chị nghèo khổ quá mới nhường lại cho chị ư? Một con nhỏ nhà quê được gả vào nhà giàu, sau này được đổi đời, đáng lẽ chị nên vui mới phải.”
Làm gì có ai không muốn gả vào Sở gia, một trong những gia tộc quyền quý nhất cả nước chứ! Hàn Ngọc cũng vậy, nhưng thời gian trước cô ta lỡ vượt rào với bạn trai mình. Nếu để bên đó biết được con dâu mới cưới đã mất đi cái ngàn vàng của người phụ nữ thì Hàn gia chắc chắn sẽ không yên với họ.
Khi phu nhân của Sở gia đến nhắc lại chuyện hôn ước giữa hai nhà, cha mẹ cô ta lo lắm chứ. Sau một hồi bàn bạc, bọn họ quyết định để Dạ Vũ thay thế cô ta gả qua đó. Thuyết phục Dạ Vũ là cả một quá trình, cuối cùng hai người phải lấy tro cốt mẹ nó ra để đe dọa. Tuy vậy, con khốn này lại nhất quyết giữ họ Nhữ, họ của mẹ nó, chứ không chịu đổi sang họ Hàn.
“Chị mà còn lề mề nữa là có chuyện với Sở gia đấy.” Nói xong, cô ta quay ra cửa gọi người hầu vào. “Các người còn không mau vào đây chuẩn bị cho Đại tiểu thư, toàn một đám ăn hại chẳng làm được trò trống gì.”
Ba người hầu tiến vào, cúi mặt xuống nghe Hàn Ngọc mắng. Phát hỏa xong rồi, cô ta hất cằm rồi nghênh ngang rời đi. Đợi cô ta đi khỏi, ba người đó mới dám ho he trách móc Dạ Vũ.
"Tại cô ta mà chúng ta mới bị tiểu thư la rầy."
"Đúng đúng, đã nghèo lại còn tàn phế, vậy mà nghe được gả vào Sở gia là lật đật chạy về Hàn gia ngay. Đã thấy người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như thế này."
"Cô ta làm gì xứng đáng mà được gọi là Đại tiểu thư? Chẳng qua chỉ là một đứa con gái đầu đường xó chợ mà thôi."
"..."
Dạ Vũ nghe những lời này, gương mặt của cô vẫn chẳng mảy may biểu hiện cảm xúc gì. Cô đã quá quen với điều này rồi, mỗi lần ai đó muốn xúc phạm cô thì họ lại lôi đôi chân này ra để thỏa mãn cái thú vui "tao nhã" của mình.
Uất ức không? Có chứ, rất nhiều là đằng khác. Nhưng cô có thể làm gì được bây giờ? Lúc đầu cô còn phản bác lại, tuy nhiên có lẽ điều gì cũng sẽ chai sạn theo thời gian. Cô cảm thấy chỉ cần sống là chính mình, cứ mặc đi những lời đàm tiếu mà vươn lên hoàn thiện bản thân, vậy ắt sẽ hạnh phúc hơn.