Tôi quen anh khi tôi bắt đầu đặt chân vào cấp ba. Là con một, tôi thường mong mỏi có một người anh hoặc chị gì đó. Thế là, tôi nhận anh làm anh kết nghĩa. Có thể nói anh rất hợp với vai trò ấy. Anh lo lắng, khuyên nhủ tôi nhiều điều bổ ích.

Tôi còn nhớ có lần tôi hỏi anh:

"Có ai tặng hoa hồng mà không kèm theo ý nghĩa không, anh Hai ?" - Lần đó, anh không trả lời tôi ngay mà hỏi ngược lại:

"Có ai vừa tặng em hoa hồng, hở út?". Tôi gật đầu:

"Một người "bạn trai" của một chị bạn". "Tốt hơn hết em đừng nên giao thiệp với họ nữa mà sứt mẻ tình cảm. Anh chàng ấy thuộc dạng người "đứng núi này trông núi nọ", không tốt đâu. Dù sao thì em còn nhỏ, ráng lo học nghe út!". Tôi tin anh thật nhiều. Tôi thường kể hết cho anh nghe những buồn, vui, giận dỗi của mình.

Thỉnh thoảng, có lá thư ai đó nhét trong hộc bàn tôi cũng đưa anh xem. Tôi vô tư và cũng không kém phần bướng - tôi có thể cãi bướng với anh hàng giờ. Và cuối cùng bao giờ anh cũng nhường tôi với câu nói:

"Người ta cãi nhau là để tìm ra tiếng nói chung chứ không phải hơn, thua nhau". Tôi vẫn còn cố chấp đến độ "Em nghĩ tiếng nói chung ấy là:

Anh phải nhường em".

Anh cốc đầu tôi, tôi dẩu môi giận dỗi.

Có lẽ, tình cảm của tôi và anh sẽ tốt đẹp biết mấy nếu đừng có cái ngày anh đường đột.... tỏ tình với tôi! Lần đó, tôi hụt hẫng nhiều về anh. Tại sao, anh không cứ giả vờ làm anh của tôi thì có hay hơn không? Tôi lánh mặt anh hàng tháng trời.

Cuối cùng, anh đến cổng trường tìm tôi - ngỏ lời "xin lỗi" và xin được làm anh Hai như xưa - Tôi hỏi:

"Thế tình cảm đó thật hay giả" - "Anh không hề nói dối nhỏ bao giờ. Nhưng nhỏ không chấp nhận, biết làm sao hơn. Thế gian này khối người yêu một mình, thêm anh nữa có sao .". "Thế thì liệu tình cảm anh em mình có còn như xưa ?". Anh cúi đầu im lặng. Tôi biết "người ta không thể giả vờ khi người ta có một trái tim biết nói".

Thời gian thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt.... Tôi ra trường. Nhà tôi có một mình tôi, mẹ không muốn cho tôi đi học xa.

Tôi buồn thật nhiều và bi quan hơn lúc nào hết. Và chính anh lại là người an ủi, mang đến niềm tin cho tôi, vào những lúc ấy.

Trái tim chẳng là gỗ đá, tôi biết nghĩ về anh nhiều hơn lúc nào chẳng hay....

Và cho đến khi những gì muốn giấu, anh đã không giấu được tôi. Tôi mất anh hay đúng hơn là tôi đành phụ anh. Biết làm sao khi trong tình cảm tôi là kẻ ích kỷ - tôi không muốn có người phụ nữ nào bước vào cuộc đời anh trước tôi. Và tôi cũng không muốn anh san sẻ tình cảm cho ai. Điều tôi biết quá muộn màng so với năm năm trời tôi quen anh. Giá như, tôi đừng quá tin anh.... Giá như....! Có phải qua mỗi bi kịch người ta thường:

giá như....

Tôi cố tạo vẻ bình thản để nói lời chia tay. Anh gục đầu. Có hay, tôi cũng quằn quại trong thương nhớ ngổn ngang....

Thời gian lại thoảng qua nhanh như một cái chớp mắt....! Có lẽ, anh đã quên tôi ?! "Ai biết yêu rồi cũng một thời biết nhớ và biết quên!".

Hết