Chương 1

Ngôi nhà mà Bảo Lâm cần tìm là một biệt thự rộng, có đôi cổng sắt với hàng rào phủ kín. Từ ngoài nhìn vào, Bảo Lâm thấy rất rõ khu vườn, với những cây cảnh được chăm sóc chu đáo. Mùi thơm của hoa tươi. Con đường trải sỏi trắng. Chưa đưa tay lên bấm chuông mà Bảo Lâm đã thấy ngài ngại, vì trước kia Bảo Lâm chỉ biết Tạ Thắng là một luật sư nổi tiếng, chứ đâu ngờ ông ấy còn giàu có thế này? Mà người giàu có thường hay phách lối!

Mưa vẫn rơi. Chiếc dù bông của Bảo Lâm ướt đẫm . Những hạt mưa phùn đều đặn, thỉnh thoảng theo gió phất vào mặt vào người Bảo Lâm. Một cảm giác mát lạnh chạy khắp toàn thân. Đứng ngoài cổng chần chờ, Bảo Lâm lưỡng lự không biết có nên bấm chuông không.

Rồi có tiếng chó sủa. một con chó thật to màu đen từ trong nhà chạy ra. Loại chó săn hung dữ. Nó chồm lên cổng sắt như định vồ Bảo Lâm. Nàng sợ hãi luì ra sau. Con chó vẫn nhe răng. những cái răng nhọn trắng thật đáng sợ. Có tiếng nói to từ trong vọng ra.

- Mực! Mực. Im nào! Đừng ồn ào!

Mực? Thì ra con chó tên "Mực". Sau đó là một người đàn ông cao lớn từ trong chạy ra nắm lấy sợi dây trên cổ chó kéo xuống. Anh ta ngẩng lên nhìn Bảo Lâm quan sát:

- Cô là Bảo Lâm?

Lâm chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt đáp.

- Vâng.

Một người trẻ tuổi đẹp trai, mày sậm, mũi cao. Da hơi ngăm đen. Giống như một người lại. Ở anh ta, có nét đẹp khác với người Châu á, có lẽ chừng quá 30 tuổi, nàng thầm đoán, người thanh niên vừa mở cửa vừa nói.

- Mời cô vào.

Đẩy con chó lùi ra xa, anh ta nhìn Bảo Lâm và nói với thái độ rất lễ phép.

- Luật sư Thắng đang chờ cô bên trong.

Nhìn dáng dấp và cách ứng xử cua anh ta, Bảo Lâm nghĩ đây không hẳn là người làm bình thường. Nhưng cũng không hẳn là chủ. Bảo Lâm thắc mắc tự hỏi không biết vai vế của anh ta trong gia đình này thế nào.

- Xin lỗi, ông là....

Tú Mẫn vừa nói vừa cười.

- Toi là Tú Mẫn, thư ký riêng của ông luật sư Thắng.

Nụ cười thật lôi cuốn, ánh mắt bén như nhìn thấu cả sự thắc mắc mới xuất hiện trong đầu Bảo Lâm. Mẫn nói.

- Tôi ở luôn tại đây. Nào, bây giờ mời cô vào, tôi xin được dẫn đường.

Tú Mẫn vỗ vào đầu con Mực! Chàng buông tay và chú chó Mực ngoan ngoãn chạy ngay vào trong nhà. Mẫn nói:

- Đừng sợ nó. Bao giờ quen, cô sẽ thấy là nó dễ thương vô cùng.

Bảo Lâm liếc nhanh về phiá Mẫn. Đây là thư ký riêng của luật sư Thắng? Đúng là một chuyện lạ Từ lâu Bảo Lâm cứ nghĩ là những người có sự nghiệp lớn thường mươn' nữ thư ký thôi, thường không những giỏi mà còn phải đẹp nữa.

Theo chân Mẫn vào trong, Bảo Lâm đi qua một vườn hoa rộng. Con đường trải sỏi đủ xe hơi ra vào. Hai bên đường được trồng rất nhiều loại hoa. Vườn hoa đẹp với những hàng cây tùng, cây bá được cắt xén khéo. Ngoài ra, còn những bụi trúc, hoa hồng và các loại hoa khác mà Bảo Lâm không nhìn rõ.

Bóng tối với ánh sáng lờ mờ khiến Bảo Lâm không thấy hết. Bất giác nàng liên tưởng đến chiếc sân nhỏ nhắn chật hẹp ở nhà mình, có một khoảng cách thật xa.

Nhà của Bảo Lâm thuộc diện công thự Cha là công chức nên được nhà nước cấp nhà cho ở. Một ngôi nhà trệt chật hẹp cất bằng vật liệu nhẹ, có sân nhỏ. Nhưng biết làm sao? Cả một đời công chức nhỏ như cha thì làm gì có được nhà cao cửa rộng? So với rất nhiều người khác, được như vậy là may mắn lắm rồi. Bảo Lâm cứ thế suy nghĩ.

Đi mãi rồi cũng tới trước cửa nhà. Một biệt thự hai tầng màu trắng. Ngôi nhà hơi cũ nhưng nó cũng giống như một cũng điện nhỏ. Bậc tam cấp và hành lang đều cẩn đá cẩm thạch trắng. Bảo Lâm thấy tim mình đập mạnh. Nàng chợt hồi hộp không biết rồi công việc có thích hợp với mình không? Cô tiểu thư nhà giàu, thi rớt đại học, phải chăng vì quá được nuông chiều? Một cô gái hẳn khó tính, khó nết. Đi dạy kèm mà gặp những học trò như thế này thì quá gaỵ Vì miếng cơm manh áo, chứ thật tình nàng chả muốn tí nào.

Bước qua mấy bậc tam cấp. Họ đứng trước hai cánh cửa gỗ chạm hoa văn. Tú Mẫn không gõ, đẩy cửa nhỏ nhẹ bảo Bảo Lâm:

- Cô vào đi, ông ấy đang đợi.

Bảo Lâm bước vào, để dù nơi kẹp cửa. Bên trong là một phòng khách rộng, đèn đuốc sáng choang. Tú Mẫn nói với vào trong:

- Thưa luật sư, cô giáo đã đến.

Bảo Lâm bước vào phòng. Có một người đàn ông đang ngồi trên ghế dài. Hinh` như ông ta đang hút thuốc. Khói thuốc đang tỏa trong không khí. Căn phòng khách rộng, trải thảm màu sữa. Bất giác Bảo Lâm nhìn xuống chân. Đôi giày của nàng đẫm ướt nước mưa, lại dính phớt một it' đất, không biết có làm bẩn thảm không? nàng chưa biết phải làm gì, thì người đan` ông kia đã đứng dậy hướng về phía Bảo Lâm.

Tạ Thắng, một luật sư tên tuổi, không những nổi tiếng trong giới tư pháp mà còn cả trên thương trường và báo chí. Lúc chưa gặp, Bảo Lâm đã hình dung ông ta phải có dáng dấp bệ vệ, bụng to, đầu sói, hơi lùn một tí, có đôi mắt sắc bén và đôi môi mỏng để biện hộ như một số luật sư nàng quen biết. Vậy mà bây giờ trước mặt nàng, hoàn toàn là một hình ảnh khác.

Một người đàn ông dong dỏng cao. Có lẽ trên cả thước tám. Đôi mắt đen, mái tóc bồng. Khuôn mặt có ngạnh với đôi kính cận trên mũi. Trông ông ta thật trẻ, chắc chỉ khoảng trên ba mươi một chút. Ăn mặc chải chuốt, đẹp trai. Bảo Lâm không dám tin một người còn trẻ như vậy lại có con gái thi rớt đại học. Hay là ta đã lầm chăng?

Giữa lúc Bảo Lâm chăm chú đánh giá luật sư thì hình như ông ta cũng để ý nhìn nàng. Bảo Lâm không biết cái ấn tượng đầu tiên của ông ta về nàng ra sao có điều Bảo Lâm thấy hơi ngượng. Nàng ăn mặc giản dị quá, một chiếc áo đầm đen với chiếc áo khoác cùng màu. Trang điểm lại sơ sài, có lẽ nàng giống một người đan` bà có tang. Người đàn ông lên tiếng, giọng nói ấm nhưng đầy quyền lực:

- Mời cô, mời cô đến đây ngồi.

Bảo Lâm bước tới như một người máy, nàng gần như quên cả anh chàng Mẫn! Nhưng khi nàng quay lại, thì Mẫn cũng không còn ở đấy. Bảo Lâm ngồi xuống ghế. Ông Tạ Thắng- Nếu đúng ông ta là Tạ Thắng- cũng ngồi xuống phía đối diện.

- Tôi nghĩ là...

Bảo Lâm nói với một chút căng thẳng, vì nàng nghĩ là người đan ông trước mặt chắc không phải là Tạ Thắng đâu, mà là em trai hoặc một người bà con nào của ông thôi.

- Tôi nghĩ là ông Tạ Thắng sẽ đích thân nói chuyện với tôi chứ?

Người đàn ông trước mặt hơi ngạc nhiên:

- Thì chính tôi nói chuyện với cô đây.

- Vậy ông là luật sư Thắng?

- Vâng, chính tôi là luật sư Tạ Thắng.

Bảo Lâm thấy bối rối. Sao ông ta trẻ thế. Nàng vặn hỏi:

- Nghe ông hiệu trưởng nói là ông cần một giáo viên dạy kèm cho con gái?

- Vâng.

- Thế con gái ông năm nay bao nhiêu tuổi?

- 18

Bảo Lâm lắc đầu.

- Tôi thấy ở đây có cái gì không phải. Ông làm gì có con gái lớn như vậy. Ông còn quá trẻ.

ông luật sư nhìn lên. Đôi mắt ông rất sáng:

- Cô khéo nói lắm. Có lẽ cô rất cần việc làm này phải không?

Bảo Lâm bàng hoàng. Nàng chợt thấy lòng đầy tự ái, má nóng lên. Thì ra ông ta đã nghĩ là vì quá cần việc làm nên Bảo Lâm đã trổ tài tâng bốc!

-Tôi không phải là chú chó con sẵn sàng ngoắc đuôi khi có cục xương. Tôi không phải là tay hề. Mặc dầu tôi ngheò, nhưng tôi vẫn là tôi. Đúng là con người cao ngạo nàng nghĩ thầm. Bảo Lâm ngồi thẳng lưng lại. Nghèo đói, cô đơn không hẳn là cái xấu. Nàng nhìn thẳng vào mắt luật sư Thắng. Bảo Lâm nghiêm nghị nói:

- Ông đã lầm rồi, luật sư ạ tôi không ngờ ông lại nhạy cảm và suy diễn hơi xa với cái tiếng "quá trẻ" đó. Vậy ông chỉ là một con người bình thường, quá bình thường. Thú thật, lúc đầu tôi rất bất ngờ trước cái bề ngoài trẻ trung của ông, nhưng ông chỉ được cái bề ngoài trẻ tươi, đẹp trai có. Còn bên trong, con người ông thì già nua, cố chấp, cao ngạo, lại tan` nhẫn. Ông cứ tưởng...

Bảo Lâm đứng dậy nhìn thẳng Tạ Thắng:

- Xin lỗi, tôi đã làm mất thì giờ của ông, bây giờ xin kiếu ông, nhờ ông tim` người khác cho.

Bảo Lâm quay lưng định đi về phía cửa.

- Cô Bảo Lâm!

Tạ Thắng gọi giật lại, Bảo Lâm quay sang.

- Cô quay lại đi, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.

Bảo Lâm không muốn ở lại, nhưng không hiểu sao, lúc này nàng vẫn không bỏ đi được.

- Nếu tôi vô tình làm cô tự ái thì cho tôi xin lỗi. Những lời ban nãy của cô dành cho tôi cũng khá nặng nề. Tôi mong là chúng ta huề nhé?

Bảo Lâm chợt thấy bối rối. Đôi má ửng đỏ. Thật vậy, không hiểu sao hai năm nay, Bảo Lâm thấy mình thay đổi khá nhiều. Dễ giận, dễ xúc động, vui cũng rất bất chợt, mà buồn cũng đôi lúc hết sức vô cớ. Có lẽ nhiều thứ dồn nén trong lòng, làm cho Bảo Lâm thay đổi như thế.

Bảo Lâm cúi xuống nhìn xuống, giọng hơi thấp, nói:

- Xin lỗi. Thật ra thì tôi cũng không cố tình muốn nói với ông như vậy. Có điều tôi không chịu nổi chuyện người khác nghĩ sai về mình.

Luật sư Thắng bước tới đứng trước mặt Bảo Lâm. Ông hỏi giọng rất điềm đạm.

- Bây giờ thì coi như thử hòa được chứ? Có that tôi trẻ hơn số tuổi tôi có không?

- Thật.

ông ta cười nói:

- Vậy cảm ơn cộ Tôi cũng cho cô biết tôi chỉ là một người bình thường, chứ không như lời đồn đại bên ngoài đâu.

Bảo Lâm ngẩng lên, không biết phải nói gì. Một chút hồ nghi, nàng không hiểu ông luật sư tên tuổi kia nói thật hay là lời nói trả đũa. Luật sư Thắng nghiêm chỉnh.

- Tôi lấy vợ không sớm lắm. Năm 23 tuổi cưới vợ, 24 có con. Bây giờ con tôi 18 tuổi. Chác hẳn cô đoán ra số tuổi tôi rồi chứ?

ông ngẩng lên nhìn Bảo Lâm, tiếp:

- Năm con gái tôi, Trúc Vỹ được 10 tuổi, thì chẳng may mẹ nó qua đời. Nhờ tôi ở chung với me ruột, nên Trúc Vỹ có bà nội chăm sóc nuôi lớn. Năm ngoái, nó thi rớt đại học, tôi muốn năm nay nó thi lại. Thú thật, cháu nó học kém lắm. Không có môn nào khá. Tôi biết cô chuyên dạy môn Văn và Sử, nên tôi cũng có mời thêm 1 giáo viên khác kèm cháu các môn Toán, Lý, Hóa. Cháu sẽ học môn này vào các đêm 2, 4, 6, còn cô thì dạy vào các ngày 3, 5, 7. được chứ?

Bảo Lâm ngồi lên. Nàng chưa định được tâm. Từ lúc bước vào đây tới giờ, nàng cảm thấy làm sao ấy.

Luật sư Thắng, một luật sư giỏi, nhưng không hiểu sao Bảo Lâm lại thấy không ưa những người quá giỏi. Phải chăng vì cái nhạy bén của họ? Cái tự hào "đặt để" của họ? Có lẽ, ông ta đa nghĩ là sớm muộn gì Bảo Lâm cũng phải nhận việc. Qua lời của ông ta, Bảo Lâm lại biết thêm một sự kiện khác. Cô học trò sắp dạy như một chú ngựa hoang mất mẹ từ nhỏ, sống với nội. như thế chắc chắn phải cứng đầu, cứng cổ, khó dạy. không dễ nuốt đâu, tốt nhất nên từ chối, có lẽ từ chối là tiện nhất.

Luật sư Thắng bước tới bàn lấy thuốc châm một điếu.

- Còn nữa, còn một điều tôi quên nói. tôi đề nghị lương cô là năm trăm ngàn 1 tháng. Tôi cũng biết là mẹ cô bệnh phải có người chăm sóc nên cha cô phải về hưu sớm. Cô cần tiền để phụ giup' gia đình, vì vậy tôi trả cho cô cao hơn giáo viên dạy kèm khác.

Bảo Lâm ngạc nhiên nhìn ông Thắng chưa biết xử trí ra sao. Nàng chợt thấy tức giận.

- Thì ra trước khi tôi đến đây ông đã điều tra... Ông còn biết gì về gia đình tôi nữa chứ?

- Tôi còn biết cô có 1 vị hôn phu tên là La Dũng cậu ấy đi du học đã 4 năm, và cô đang đợi chờ.

Trời đất! Mắt Bảo Lâm mở tọ Chỉ để chọn một cô giáo dạy kèm cho con gái mà phải điều tra lý lịch kỹ càng như vậy. Hơn cả sự nghiên cứu 1 vụ an'! Thật quá lắm.

Bảo Lâm nói như hét, giọng run lật bật vì tức giận:

- Một sự xúc phạm không thể chịu được. Đủ rồi ông luật sư ạ Xin ông hãy điều tra một cô giáo khác. Công việc hôm nay tôi xin không nhận.

Bảo Lâm lại quay đi.

- Lam` gì thế? không lẽ điều đó lại chạm đến lòng tự ái của cổ Đâu phải tôi làm một cuộc điều tra gì về cô đâu? Tất cả những chi tiết mà tôi biết được đó, đều do ông hiệu trưởng trường cô cũng cấp. Ông ấy rất quý mến cô, thương cô, sợ tôi không chọn cô nên cho tôi biết hết hoàn cảnh gia đình cộ Không lẽ chuyện đó cũng làm cho cô tự ái?

Bảo Lâm không quay lại. nàng nói:

- Mỗi người đều có những riêng tư thầm kín cần giấu.

Khi nghĩ đến cái tên La Dũng là tim Bảo Lâm tư nhiên đau nhói. Ông luật sư hỏi:

- Nghĩa là cô vẫn không muốn nhận việc?

- Không.

Lâm bước tới xoay nắm cửa, nàng chợt nghe tiếng cửa bên hông phòng khách mở, và tiếng nói lớn của luật sư.

- Trúc Vỹ vào đây, cha đã làm cô giáo giận, con vào thuyết phục thử xem.

Bảo Lâm quay lại hoàn toàn do sự tò mò. Nàng muốn biết đứa con gái nuông chiều quá lắm kia ra sao, vóc dáng, tính tình thế nào.

Chợt nhiên, Bảo Lâm như lặng người đi. Có một cánh cửa mở ở góc phòng khách. Phòng bên kia đầy sách, có lẽ là thư phòng. Một cô gái bước ra. Cô gái có đôi mắt đen như đêm đen, nhưng lại long lanh như viên ngọc sáng. Thân hình thon gầy, khuôn mặt đẹp. Đôi mi thanh tú, sống mũi thẳng, như người trong tranh. Những bước chân nhẹ nhàng không nhuốm bụi trần. Cô bé mặc chiếc áo màu thiên thanh rộng, trông giống như hoa sóng trên biển, như mây thu, như mợ Nói chung, là một cô bé đẹp, nhìn mà không chán mát. Bảo Lâm bị thu hút bởi vẻ đẹp thanh thoát của cô bé. Nàng không dám tin là có một cô gái đẹp lôi cuốn như vậy, đẹp đến độ ngay người cùng phái như nàng phải mệ Trúc Vỹ, cái tên cũng đẹp như người. Cô gái đã bước tới gần Bảo Lâm. Đôi mắt sáng lặng lẽ, nhất là cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh. Giọng cô bé thật nhỏ nhẹ, dễ thương, nói như vẫn xin.

- Nếu cô chịu dạy, em sẽ cố gắng hết sức để học.

Bảo Lâm chợt thấy xúc động. Nàng nhìn lên, rồi liếc nhanh về phía ông Tạ Thắng. Nàng bát gặp nụ cười, có lẽ ông ta đã hiểu được những gì xảy ra trong lòng cô, nên hỏi.

- Sao? Cô chịu dạy ba ngày thứ ba, năm, bảy chứ?

Bảo Lâm yên lặng gật đầu.

- Từ bảy giờ đến 10 giờ, có quá dài không?

Bảo Lâm lắc đầu.

- Vậy thì bắt đầu tuần sau nhé? Cô yên tâm đừng lo chuyện xe cộ. Tôi sẽ cho xe đến đón cô.

Bảo Lâm lại gật đầu. Quay lại, nàng bắt gặp ánh mắt của Trúc Vỹ. Cô bé đang nhìn nàng cười. Nụ cười của cô bé như những cơn xoáy nhỏ trên nước. Có một cái gì vừa dễ thương vừa nên thợ Bất giác Bảo Lâm cũng phải cười theo, một nu cười rất thật, thể hiện sự bằng lòng của mình.