Đêm mùa hạ cao xa. Ngoài kia là biển đen bao la chập chùng, và bên kia dãy núi xanh mờ là thành phố hoa đèn sáng rỡ. Gió từ khơi xa đưa những con sóng vỗ vào những kẽ đá xám lạnh cái điệp khúc quen quen nghe hoang vắng, buồn buồn. Buổi chiều, tôi và Vy lang thang khắp thành phố; đi qua những con đường, những quán nước ven bờ biển (nơi chúng tôi đã từng đến), như muốn nhìn ngắm, thu giữ đủ điều, trọn vẹn những chứng tích kỷ niệm cho một lần cuối. Và bây giờ, chỗ ngồi khuất trong chiếc quán lọt thỏm giữa khu vườn yên tĩnh ngó mông ra biển - như mọi lần - chúng tôi cùng im lặng bên nhau nghe tiếng sóng rì rào ru dỗ. Tôi nói với Vy, giọng trĩu nặng buồn: "Hát cho anh nghe đi Vy, bản nhạc mà chúng mình thích... ". Tiếng sóng, tiếng gió ngoài kia như chợt im câm cùng tôi nuốt lấy từng lời, từng tiếng hát trầm ấm thầm thì của Vỵ Một bản nhạc quen - có biển xanh làm nền - có kẻ ở và ngưòi đi, có chia ly và tiễn biệt, có trông mong và chờ đợi. "Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về, gọi hồn liễu lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya. Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ, sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ... ". Tiếng hát Vy như chùng xuống, nghẹn lại. Hồn tôi cũng như chùng xuống, chơi vơi, bay bổng... Ngày mai tôi sẽ ra đi, xa Vy, xa thành phố biển hiền hòa này - có thể là mãi mãi - về một nơi chốn nào khác mà tôi cũng chưa hình dung được. Tôi như cánh chim trời lãng du phiêu bạt, nên chốn này chỉ là chỗ tạm dừng ngơi nghỉ khi đôi cánh đã rã rời, rồi lại nối tiếp cuộc hành trình. Ngoài Vy ra tôi không có, không còn một thâm tình hệ lụy buộc ràng nào khác. Ngày mai đi xa, tôi không có gì để chuẩn bị, vì hành trang gói ghém mang theo nhẹ hẫng trên tay nhưng ắp đầy nặng trĩu kỷ niệm, nồng nàn tình yêu của Vỵ Cám ơn Vy, cám on biển và cám ơn cả những vì sao rưng rức buồn trong đêm naỵ Hát nữa đi Vy ơi, khúc tình ca dạt dào tiếng sóng biển quê em. (Quê hương anh không có biển, chỉ có dáng núi xa xanh, những cánh rừng cao su cũng xanh bạt ngàn tít tắp trên miền đất đỏ hai mùa nắng bụi mưa bùn... ). Ngày mai, ít nhất trong khoảng không gian cách chia vời vợi này, anh vẫn hằng ủ ấp dưỡng nuôi niềm tin rằng mình còn mãi hoài nhớ nhau, phải không Vy? - O - O - O - Tôi đã trở về đây, Vy ơi, biển ơi! Chỉ là sự tình cờ, không mảy may tìm kiếm đợi mong một điều gì. Có chăng chỉ là chút hoài niệm bâng khuâng về quá khứ. Mười năm rồi còn gì. Khoảng thời gian biền biệt đủ để đổi thay một đời người, đủ để làm phai nhòa dấu tích, xanh rêu bao kỷ niệm. Bây giờ - tôi không còn có Vy nữa; mọi nơi cũng đã xa, mọi người cũng đã lạ, nhưng mọi điều chưa hẳn lãng quên. Mười năm. Biển đời tôi vẫn vỗ hoài những con sóng tình mênh mang nhung nhớ, và tiếng hát thầm thì của vy ngày nào như mơ hồ còn phảng phất, vấn vương đâu đó: "Ngày mai em đi thành phố mắt đêm đèn vàng, nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương... "