Chương 1
San Hô ngồi im lặng trên triền đá lặng lẽ quan sát anh Cát xâu những con ốc biển lại thành những chiếc vòng nhỏ xinh để đeo cổ, đeo tay ... Cát vốn khéo tay nên đã làm được những chiếc vòng rất đẹp, San Hô rất thích:– Anh xâu chi nhiều vậy?Cát không ngẩng đầu lên:– Để em đeo chứ chi.– Nhưng em chỉ có hai cái tay và một cái cổ thôi. Anh làm gì mà nhiều vậy?Cát cười:– Thì để dành, hư cái này thì đeo cái khác. Hay là mỗi ngày đeo một cái cho mới.San Hô lắc đầu:– Thôi đi, anh xỏ nhiều cho mất công! Hư thì em nhờ anh làm cái khác, lo gì?Cát buồn buồn:– Nhưng mai mốt anh không làm cho em được nữa ...– Tại sao?– Thì ... tại vì anh sắp đi xa rồi.San Hô kêu lên:– Anh đi đâu? Anh không được đi!Cát gãi đầu:– Nhưng anh không thể không đi.– Tại sao chứ?– Tại vì ba mẹ anh đi cả rồi, anh ở lại với ai đây?San Hô vui mừng:– Vậy thì anh sang ở nhà em, ba mẹ em thương anh lắm mà. Hai đứa mình có dịp chơi chung nhiều hơn.Cát lắc đầu:– Không được đâu?– Tại sao lại không được, em về nói với ba mẹ em là ba mẹ em chịu liền hà.– Nhưng ba mẹ anh muốn anh đi theo làm sao anh không đi được.San Hô giận dỗi giậm chân:– Em hổng chịu, hổng chịu đâu? Tại sao anh không nói là anh thích ở lại. Bộ anh hết thích chơi với em rồi hả?Cát khó khăn giải thích:– Không phải đâu! Chính anh cũng không muốn đi. Nhưng ... không thể được.San Hô lúc lắc hai bím tóc, mếu máo:– Anh định nghỉ chơi em ra chắc.– Không có đâu!– Em không chơi với anh nữa đâu, anh thấy ghét lắm.San Hô bỏ chạy vào làng. Cát vội vã chạy theo:– San Hô, chờ anh với?San Hô chạy khá chậm nên Cát bắt được dễ dàng. Con bé vừa vùng vẫy vừa khóc:– Anh thấy ghét lắm, buông em ra! Em nghỉ chơi với anh luôn.Nói rồi, San Hô khóc ngon lành, con bé sụt sịt:– Anh thích đi chơi, hổng thích chơi với em.Cát chậm rãi:– Không phải vậy đâu.– Em hổng biết, em ghét anh.Cát cố sức an ủi nhưng không được, San Hô vẫn nhất định đòi nghỉ chơi anh Cát và về nhà. San Hô khóc rất nhiều nên hai mắt đỏ hoe.Cùng lúc đó, mẹ của Cát đang ngồi ở nhà San Hô. Bà cũng tỏ vẻ buồn bã khi phải xa quê.– Tôi rất tiếc chị à ... - Bà nói – Nhưng tôi phải đi thôi. Chả lẽ lại để ông ấy đi một mình. Dù rằng tôi chẳng muốn đi.Mẹ San Hô an ủi:– Có gì đâu mà chị phải băn khoăn dữ vậy. Hay là ... chị cứ nói với anh ấy đừng đi.– Đâu có được! Công ăn việc làm, không đi thì mất việc, có mà chết đói à.Bà nhìn quanh rồi chép miệng:– Chị Nga nè! Sắp đi rồi mới thấy tình làng nghĩa xóm nó quý. Tôi tiếc vô cùng. Nhất là tình bạn giữa tôi và chị, không biết khi nào chúng ta mới có dịp gặp lại nhau.Bà Thúy Nga mỉm cười:– Chị lo chi cho mệt, thời đại thông tin đại chúng, nhấc điện thoại ''alố' cái là xong thôi mà.– Đành vậy, nhưng tôi vẫn thấy tiếc.Bà Nga mỉm cười:– Chị chuẩn bị đồ đạc xong chưa?– Xong cả rồi chị ạ. Tôi chỉ đi từ giã bà con hàng xóm nữa là đi thôi.Cùng lúc đó, San Hô chạy vào nhà. Vừa thấy mẹ của Cát, cô bé đã khóc nức nở:– Bác Hai ơi! Anh Cát ghét ghê đi. Con nghỉ chơi anh Cát luôn.Mẹ Cát vốn rất thích San Hô, bà bế cô bé đặt lên đùi mình.– Thế nào, anh Cát, ghẹo con gái của bác Hai gì nào?– Anh ấy đòi bỏ con di, con nghỉ chơi anh Cát rồi.– Vậy anh Cát nói anh Cát đi đâu?– Con hổng biết.Mẹ Cát cười:– Không biết sao lại giận anh?– Tại con ghét. Con nói anh ấy ở lại mà anh ấy hổng chịu.Mẹ Cát dỗ dành:– Thôi nào, nín đi con gái ngoan! Con gái khóc nhè xấu lắm. Đừng giận anh Cát tội nghiệp, anh Cát đi là vì công chuyện mờ.San Hô quẹt mắt:– Công chuyện gì cơ?– Thì đi học.– Ở đây cũng học được vậy?– Thì được. Nhưng hai bác đi rồi thì ai nấu cơm cho anh Cát ăn đây? Rồi ai chăm sóc anh Cát khi anh Cát ốm?San Hô nhìn mẹ mình:– Thì mẹ của con sẽ nấu cơm cho anh Cát ăn, rồi chăm sóc anh Cát khi anh Cát ốm.– Vậy còn San Hô thì sao? Làm sao mẹ San Hô có thể chăm sóc cả hai người một lúc. Hơn nữa, nếu anh Cát không đi, anh Cát sẽ nhớ hai bác, anh Cát bệnh thì sao?– Vậy thì hai bác cũng không đi.Mẹ Cát nhìn San Hô:– Nếu không đi thì hai bác sẽ không có tiền. Cả nhà sẽ bị đói bụng, anh Cát cũng không đi học được mà phải đi bán báo kiếm tiền như mấy bạn kia kìa. San Hô có muốn vậy không nào?San Hô bậm môi. Viễn cảnh vẽ ra quả là bi đát. Con bé mủi lòng:– Vậy thì tội nghiệp anh Cát lắm.– Tất nhiên rồi. Vì thế San Hô nên để cho anh Cát đi thì hơn.San Hô suy nghĩ rồi hỏi:– Vậy chừng nào anh Cát về?– Khi nào có dịp. Tết chẳng hạn.Mẹ Cát nói dối. Thật ra, bà chẳng biết khi nào có dịp về vì đây là một chuyến đi dài. Ông Sâm, ba của Cát được phân công sang làm giám đốc chi nhánh mới của công ty ông đang làm. Công việc buộc ông phải định cư ở Canada. Thật ra thì vẫn có thể về, nhưng công việc trong những năm đầu thì khá nhiều nên khó mà sắp xếp được thời gian. Hai bà mẹ thì biết điều đó nhưng San Hô thì không. Con bé ngây thơ:– Thật không hả bác?– Tất nhiên là thật rồi. Trước nay, bác có gạt San Hô bao giờ.San Hô suy nghĩ một lúc nữa rồi gật đầu:– Cháu biết rồi.– Vậy đừng trách anh Cát nữa nghen.San Hô níu tay mẹ của Cát:– Vậy chừng nào anh Cát đi?– Ngày kia. San Hô sang nhà với anh Cát đi, anh Cát soạn cho San Hô nhiều đồ chơi lắm.San Hô tuột xuống khỏi lòng mẹ Cát và chạy biến sang nhà tìm anh Cát.Thấy San Hô qua, Cát mừng lắm. Cậu không muốn San Hô giận mình chút nào.– Anh phải hứa là sẽ về đó. Ngoéo tay đi!San Hô đưa ngón tay bé xíu ra, Cát cười xòa:– Ừ, anh hứa.Rồi Cát kéo San Hô vào nhà:– San Hô vào đây. Anh Cát cho San Hô nhiều đồ lắm.– Em hổng thích!– Vậy chứ San Hô thích gì?San Hô chỉ chiếc vỏ ốc đang ở trên cổ Cát.– Em thích cái đó.– Vậy thì anh tặng em làm kỷ niệm – San Hô cũng tặng anh nè.San Hô gỡ chiếc vòng đeo tay bé xíu của mình ra.– Nhưng anh đeo đâu có vừa.– Thì anh cất vào túi áo.Cát làm theo:– Ừ, lúc nào anh cũng sẽ mang theo.San Hô mân mê chiếc vỏ ốc. Con bé quên hẳn việc giận Cát. Trong trí óc non nớt của San Hô, Cát ra đi rồi sẽ trở về như lời đã hứa. San Hô chỉ hơi buồn là mai mốt đây sẽ khô ng có ai chơi với mình.Thấm thoát mà tới ngày Cát đi, San Hô tiễn tận sân bay. Con bé khóc nức nở trên đường về. Nhưng rồi mọi chuyện cũng nguôi dần, San Hô lên lớp hai, lớp ba, lớp bốn ... rồi lớp sáu. Gia đình cô bé cũng rời làng lên thành phố để San Hô được học ở trong một ngôi trường tốt hơn. Việc rời làng đã làm gia đình San Hô và gia đình Cát hoàn toàn mất liên lạc nhau. Tuổi thơ qua đi, San Hô cũng quên dần mọi chuyện, dù rằng những trò chơi thuở bé, những lời hứa của Cát vẫn còn trong tâm trí. Nhất là chiếc vỏ ốc lúc nào cũng ngự trị trên cổ San Hô như một lời thuở ấu thơ mà cô không thể nào quên.Hải San mặc quần tây, sơ mi, cà vạt đúng điệu một nhân viên nam rồi vào công ty. Cô thản nhiên bước đến ghế ngồi mặc sự ngạc nhiên của những người xung quanh, có lẽ do cô là cô gái duy nhất đến xin việc này. Hải San không biết rằng trong phòng giám đốc bây giờ cũng có người ngạc nhiên không kém gì những người đang ngồi cạnh cô. Đó là Khánh Hải. Khánh Hải lật xấp hồ sơ.Anh dừng lại ngay cái tên:Trịnh Thị Hải San với vẻ ngạc nhiên tột độ. Lúc đầu Khánh Hải tưởng mình nhìn lầm nhưng sau khi định thần lại, anh biết cái nhìn ban đầu của mình là hoàn toàn chính xác.Khánh Hải lầm bầm:– Có lẽ là vội quá nên điền lộn tên ... người yêu chăng? Chứ chẳng lẽ con gái lại nộp đơn xin làm ... tài xế.Tên Hải San rõ ràng là tên con gái, lại có chữ “Thị”. Khánh Hải đoan chắc là mình đoán đúng. Anh tò mò gọi ngay tên Hải San vào trình diện.– Anh ...Khánh Hải định bảo ''anh ngồi xuống''. Nhưng khi nhìn lên anh biết mình lầm.Hải San thản nhiên:– Chào ngài giám đốc.Khánh Hải vẫn chưa hết bối rối.– Cô ... là Hải San.– Dạ phải!– Trịnh Thị Hải San?– Đúng!Khánh Hải buột miệng:– Chẳng lẽ cô là ... con gái.Hải San hừ giọng:– Tất nhiên. Chẳng lẽ là con trai sao?– Con gái ... sao nộp đơn xin làm tài xế?– Bộ con gái không làm tài xế được sao? Mẩu tìm người đâu quy định nam hay nữ. Chỉ nói là:Tuyển l tài xế riêng, tuổi đời từ 18- 25, có bằng lái xe, có 3 năm kinh nghiệm thôi mà.Khánh Hải đáp khó khăn:– Nhưng ... chúng tôi nghĩ con trai là điều hiển nhiên. Xưa nay, tôi có thấy con gái lái xe bao giờ.Hải San gục gặc đầu:– Không sao! Cái gì cũng có ngoại lệ mà.Cô nói cứ như mình là giám đốc, còn kẻ trước mặt là nhân viên vậy.Khánh Hải ''hừ'' giọng:– Cô làm như mình là giám đốc không bằng. ''Không sao, cái gì cũng có ngoại lệ'' - Khánh Hải lặp lại nguyên văn câu nói của Hải San rồi tiếp tục - Nhưng tôi không thích ngoại lệ, cô rõ chưa?Hải San không vừa:– Vậy thì ông kêu tôi vào đây để làm gì?Khánh Hải thú thật:– Tại tò mò thôi. Tôi cứ nghĩ là anh chàng nào đó mải nghĩ nên biên lộn tên ...người yêu của mình vô.Hải San nhún vai:– Lý do không chính đáng, tôi không tin. Vì chẳng ai đi xin việc mà lại ghi lộn tên người khác vào đơn cả.– Cô không tin thì thôi. Nhưng nghe tôi hỏi nè, có bao nhiêu việc, tại sao lại không làm mà xin vào làm tài xế.– Tại tôi thích – Thích gì kỳ vậy?Hải San mở lớn mắt:– Có gì mà kỳ?– Cô là con gái, sao không thích thêu thùa may vá, đàn ca hay múa hát mà lại thích lái xe?– Mỗi người có sở thích riêng. Tôi thích là tại thích, thế thôi, không có lý do gì cả. Cũng như ông vậy, ông thuộc ... tuýp người thích làm giám đốc. Cũng đâu có lý do.Khánh Hải tuy bực mình nhưng cũng khá thích thú với cách nói chuyện ngang phè của Hải San:– Thích là giám đốc? Cô có ý nghĩ lạ thật đấy.Hải San tiếp lời:– Có gì mà lạ. Tôi quan niệm trên đời này mỗi người một nghề, và làm nghề gì cũng đều do thích cả. Ông cũng không ngoại lệ.Khánh Hải không trả lời mà nhìn Hải San:– Cô bao nhiêu tuổi?– Hai mươi bốn.Khánh Hải so vai:– Vậy tuổi đời của tôi chưa đủ để làm ... ông của cô đâu.Hải San tỏ vẻ khó hiểu một lúc rồi cũng nghĩ ra Khánh Hải đang định nói gì.– Vậy chú ...– Cũng không đủ nữa. Tôi chỉ mới hai mươi tám tuổi thôi.Hải San gục gặc đầu:– Không ngờ ông còn trẻ vậy?– Trẻ sao lại gọi tôi bằng ông, gọi bằng danh xưng khác đi.Hải San cười:– Gọi bằng gì cũng đâu quan trọng, vì tôi và ông chỉ gập có một lần này thôi.Khánh Hải ngạc nhiên:– Sao cô nói vậy?Hải San chậm rãi:– Có gì đâu. Ông không nhận tôi vào làm việc, vậy thì sau cuộc nói chuyện này chúng ta chia tay rồi, gọi là gì cũng đâu còn quan trọng.– Ai nói là tôi không nhận cô?– Ông chớ ai. Ông chả bảo là ''không thích ngoại lệ'' là gì?Khánh Hải thận trọng:– Cô biết lái xe ... thật chứ?Hải San kêu lên:– Trời đất! Anh tưởng tôi nói giỡn chắc. Tôi đi xin việc thật chứ bộ Khánh Hải hỏi tiếp:– Trước nay cô làm gì?Lái xe du lịch, đưa khách đi hành hương.Khánh Hải tò mò:– Tại sao cô chọn nghề này?– Tôi thích đi du lịch nhưng khó có dịp. Vì thế, tôi quyết định làm tài xế, đó là nghề duy nhất để tôi có thể đi tự do.– Chỉ vậy thôi sao?Hải San mím môi:– Vậy là chính đáng lắm rồi. Ông còn đòi gì nữa?Khánh Hải gật đầu:– Thôi được, coi như tôi phá lệ, nhận cô vậy. Nhưng phải thử việc ba tháng.Đồng ý chứ?Hải San mím môi:– Ông không tin tôi hả?– Tất nhiên là tin, nhưng phải thử việc, đó là quy định của công ty.– Không ... phá lệ lần nữa được à?Khánh Hải lắc đầu:– Rất tiếc!– Vậy được, bao giờ tôi đến công ty làm đây?– Ngày mai. Với một điều kiện.Hải San tò mò:– Gì vậy? Có khó lắm không?– Rất dễ, chỉ sợ cô không thực hiện thôi.– Anh nói đi, tôi sẽ làm mà.Khánh Hải cười:– Có lẽ không cần nói nữa rồi.– Sao cơ?Khánh Hải nhún vai:– Tôi định bảo cô thay đổi cách xưng hô, cô đã thực hiện rồi còn gì.Hải San nhớ ra. Cô hơi quê nên đánh trống lảng:– Còn gì nữa không ạ?– Không! Cô có thể về.Hải San gật đầu định rời phòng giám đốc, nhưng đúng lúc đó cửa phòng bật mở, một người bước vào. Chưa kịp chào Khánh Hải, Hải San đã sửng người lại nhìn người mới bước vào:– Hải San!Người đó cũng nhìn sững Hải San một lúc rồi kêu lên. Đến lúc này Hải San biết mình không lầm:– Lâm An? Có phải là Lâm An không?– Phải. Em không nhận ra anh thật sao?Hải San vui vẻ:– Tất nhiên nhận ra rồi, nhưng không dám gọi, anh sang trọng quá, gọi anh, anh không nhìn thì quê chết.Lâm An cười, hỏi lại:– Anh là hạng người không tình không nghĩa sao?Hải San chưa trả lời thì Khánh Hải xen vào:– Hai người là bạn hả?– Phải! - Lâm An xác nhận - Tôi và Hải San là bạn, nhưng đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau.Lâm An đặt xấp hồ sơ lên bàn:– Nhờ anh ký giùm những hợp đồng này, tôi làm xong cả rồi.Rồi quay sang Hải San, Lâm An vui vẻ:– Em đến đây làm gì?– Xin việc?Hải San đáp làm Lâm An khá ngạc nhiên. Anh chỉ bộ trang phục trên người Hải San:– Việc gì mà ăn mặc ... lạ thế.– Tài xế.Lâm An kêu lên:– Cái gì!Rồi anh nhìn Khánh Hải vẻ khó hiểu. Trong đầu Lâm An, Hải San đang đùa với anh.Không ngờ Khánh Hải xác nhận:– Cô ấy nói thật đấy. Tôi đã nhận cô ấy rồi.– Nhận?Khánh Hải nhún vai:– Đúng vậy!Lâm An còn ngạc nhiên thì Hải San đã lên tiếng:– Có gì đâu mà anh ngạc nhiên dữ vậy, làm tài xế thôi mà. Trên thế gian này có cả trăm ngàn người ấy chứ?– Nhưng họ không phải là con gái?Hải San lớn giọng:– Tại sao ai cũng có ý nghĩ như vậy chứ? Chả lẽ con gái không có quyền làm tài xế sao?Lâm An khó nhọc nói:– Nhưng ... anh thấy nó ... kỳ kỳ làm sao ấy?Hải San nhún vai:– Có gì đâu mà kỳ. Đó cũng là một nghề nghiệp chính đáng mà.Lâm An vẫn nhăn nhó:– Tất nhiên! Nhưng ...Hải San không nói nữa, cô cười:– Thôi, em về. Ở đây một hồi, giám đốc sẽ cho em nghỉ việc mất. Ai đời mới sáng sớm đến gõ cửa, phá rối cả buổl sáng làm ... người ta không làm việc được.Khánh Hải thở ra:– Tôi không hẹp lượng vậy đâu? Cô đừng nói quá như vậy.Lâm An gật đầu phụ họa rồi quay sang Hải San:– Anh về cùng em, trưa rồi.Hải San gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Cô chào Khánh Hải rồi cùng Lâm An ra về.Lâm An là bạn của Hải San. Anh lớn hơn cô một tuổi, học trên một khóa.Trong một buổi giao lưu, cả hai quen nhau và chơi với nhau rất thân. Rất tiếc là mấy năm gần đây bị mất liên lạc đột ngột.– Tại sao bao nhiêu thư anh gửi đều bị trả về?Lâm An hỏi khi cả hai yên vị trong một quán nước yên tĩnh nơi góc đường.– Em chuyển nhà. - Cô trả lời.– Sao lại chuyển nhà?– Thì bị người ta đuổi, không chuyển nhà thì phải làm sao? Em lại không có địa chỉ mới của anh, làm sao thông báo cho anh được.Lâm An thở dài chấp nhận, anh quan tâm:– Dạo này cuộc sống của em thế nào?– Cùng bình thường thôi.Bình thường là thế nào?Hải San đùa:– Thì vẫn ăn, ngủ, làm việc, đi chơi ...Lâm An cười:– Anh không hỏi chuyện đó.– Vậy anh định hỏi gì? Ngoài chuyện đó ra chẳng còn chuyện gì nữa cả?Lâm An tặc lưỡi:– Vậy thì thôi.Hải San tiếp lời:– Anh hỏi em rồi, giờ em hỏi lại nè! Anh ... có ... người yêu chưa?Hải San hỏi khá táo bạo, nhưng vốn quen với bản tính của Hải San nên anh trả lời tỉnh rụi:– Chưa. Còn em?Hải San cố ý không trả lời, cô nói vào:– Vậy thì để em giới thiệu cho anh nhỏ bạn, nó dễ thương lắm.Lâm An đùa:– Dễ thương bằng em không?– Em mà đễ thương? Ai nói với anh vậy?– Cần gì ai nói, tự anh cảm nhận không được sao?Hải San nhún vai:– Vậy là cảm quan của anh bị .... sâu ăn mất rồi. Em mà dễ thương thì cả thế gian này người ta thành thiên thần hết.Lâm An cười:– Em nói quá mất rồi, làm gì dữ vậy chứ?Hải San trở lại đề tài cũ:– Anh thấy thế nào?– Cái gì?– Thì chuyện em nói với anh đó, em sẽ giới thiệu cho anh nhỏ bạn của em.Lâm An lắc đầu:– Thôi đi!– Tại sao?– Anh không thích.Hải San chun mũi:– Tại sao lại không thích? Em bảo đảm với anh nó dễ thương lắm mờ.– Hiện tại anh chưa thích.Lâm An trả lời rồi lảng sang chuyện khác:– Em đang ở đâu? Hôm nào có dịp anh sẽ ghé.Hải San đưa cho Lâm An địa chỉ của mình rồi chia tay anh mặc dù cả hai còn khá nhiều chuyện nói. Hải San biết Lâm An phải đi làm buổi chiều nên cô không muốn làm phiền.