Chương 1

Buổi chiều, trời vẫn chưa dịu nắng. Con đường cát đỏ vẫn còn như nóng hầm hậm bàn chân. Hoàng Anh cầm lái xe đạp thồ, còn Đỗ Quyên thì đẩy phụ.

Cả hai cùng đẩy mấy chiếc loa rời và đèn màu đi về phía sân khấu mà thấy mệt không thể tả.

Cả hai cùng đẩy một đoạn thì Hoàng Anh quay lại:

– Cố gắng chút nữa nha Quyên.

– Mi lo cho mi đi nhỏ ạ. Ta chỉ phụ đẩy thôi mà:

Cách nói đó của Đỗ Quyên làm Hoàng Anh phát tức cười. Cô nhìn những giọt mồ hôi trên gương mặt Đỗ Quyên, rồi nói chậm rãi:

– Mi xem trên mặt mi kìa nhỏ ạ, mồ hôi ướt nhòe cả rồi.

– Chứ nắng thấy mồ mà ai không toát mồ hôi hả nhỏ?

Hoàng Anh nở một nụ cười điềm nhiên, rồi phán đoán:

– Biết là vậy, nhưng nhìn vẻ mệt nhoài của mi, ta nghĩ từ đó giờ chắc mi chưa từng phải chịu vất vả như thế này.

Đỗ Quyên gật gù rồi nói nhanh như đồng tình:

– Chứ còn gì nữa. Từ đó giờ ta đâu có đẩy những thứ cồng kềnh như thế này.

Dừng lại một lát, rồi Đỗ Quyên nói như trách cứ:

– Mà nghĩ tụi con trai trong nhóm mi cũng tệ dễ sợ, mấy thứ này phải họ đẩy giúp mình thì đỡ biết mấy.

– Thôi mi đừng nói, vâng mấy anh mà nghè được sẽ buồn đấy.

Tự nhiên Đỗ Quyên lại bắt đầu thấy nổi giận. Cô vội nói một cách hấp tấp:

– Bộ ta nói vậy không đúng hả? Mấy công việc như thế này họ phải gánh vác cho mình mới phải chứ.

Hoàng Anh phân trần:

– Mỗi người có một việc rồi, ai cũng phải cố gắng thì mới hoàn thành.

Hình như câu nói nói đó của Hoàng Anh không có tác dụng gì. Đỗ Quyên lại nói một cách khó chịu:

– Mi nói gì mà kỳ lạ vậy Quyên?

Dừng lại một lát rồi Hoàng Anh chậm rãi nói thêm:

– Công việc của mình cũng nặng thật, nhưng mấy anh còn phải làm nặng hơn mình mà. Các anh dựng rạp sân khấu cũng vất vả lắm chứ bộ. Ta đâu có nói gì mà mi đem anh Hà Lâm ra để chọc ta.

Dường như Đỗ Quyên đã nhận ra mình đã nói hớ. Cô trầm ngâm một lát rồi dịu giọng:

– Ý ta muốn nói phải chi có anh Lâm phụ ta với mi thì cũng đỡ mệt hơn.

– Người ta cũng có công việc, mi làm như anh Lâm ngồi chơi nhìn mình làm vậy.

Hoàng Anh tròn mắt nhìn Đỗ Quyên, rồi nói như trêu chọc:

– Sao mi không giỏi rủ Khôi Tú theo để phụ mi vậy nhỏ?

– Người ta ở lại Sài Gòn dạy kèm chứ bộ.

Dừng lại một lát rồi Đỗ Quyên nói như yêu cầu:

– Thôi mình tiếp tục đi Hoàng Anh, đừng để mọi người phải chờ đợi lâu.

Hoàng Anh không nói thêm gì. Cả hai cùng đẩy xe đi về phía sân khấu. Một lúc sau thì hai người cũng đến nơi. Hình như sự xuất hiện của Đỗ Quyên là trung tâm cho sự chú ý của mọi người.

Một bạn nam trong nhón luôn trêu chọc:

– A! Trong nhóm sinh viên tình nguyện của tụi mình có một người không có tên trong danh sách đó nha.

Tự nhiên Đỗ Quyên thấy ngượng không thể tả vì câu nói đó. Cô cúi mặt xuống như né tránh sự chú ý của mọi người. Rồi Hoàng Anh liền nói như năn nỉ:

– Thôi, mấy anh đừng chọc nhỏ bạn em mà.

Cách nói đó của Hoàng Anh dường như không có tác dụng gì. Một bạn nam khác trong nhóm lại trêu chọc:

– Tụi anh đâu có ý chọc Đỗ Quyên đâu. Tụi anh chỉ muốn biết tại sao Đỗ Quyên không phải là thành viên trong nhóm thanh niên tình nguyện mà lại xuất hiện trên đảo lúc này.

Đỗ Quyên vẫn có cảm giác như ngượng cứng cả ngưới. Còn Hoàng Anh cũng bối rối chưa từng thấy, cô chỉ thấy tội cho Đỗ Quyên khi phải né tránh gia đình ép gả cho tên Việt kiều Mạnh Triều mà phải lên tàu theo cô ra tận nơi này.

Hoàng Anh trầm ngâm một lát rồi dịu giọng:

– Bạn em đang có chuyện buồn nên trốn gia đình đến đây. Mấy anh đừng trêu chọc cô ấy nữa.

Hoàng Anh vừa nói dứt câu thì mọi người đã trở nên nghiêm nghị hẳn ra.

Hình như chẳng ai muốn chọc Đỗ Quyên thêm nữa, và mọi người bắt đầu tiếp tục công việc riêng của mình.

Khi mọi người đã bỏ đi. Hoàng Anh liền quay qua Đỗ Quyên. Thấy nhỏ bạn vẫn lặng thinh không nói gì, Hoàng Anh liền nói như biện minh:

– Mấy anh trong nhóm ta lúc nào cũng vui vẻ như vậy đấy. Luôn thích trêu chọc người khác cho vui chứ không có ý gì đâu.

Đỗ Quyên cười gượng, rồi nói với giọng ỉu xìu:

– Ta biết là các anh chỉ chọc ta cho vui thôi mà.

Hoàng Anh hỏi thăm dò:

– Bộ lúc nãy mi giận mấy ảnh hả?

Đỗ Quyên nhìn nhỏ bạn, rồi cười tươi hơn một chút:

– Không hề!

Đỗ Quyên vừa nói dứt câu thì Hoàng Anh đã vỗ mạnh vai cô một cái:

– Như vậy mới là bạn ta chứ.

Vừa lúc đó thì Hà Lâm bước đến. Anh mỉm cười nhìn hai người:

– Có chuyện gì, hai người đùa vui dữ vậy?

Cả Hoàng Anh và Đỗ Quyên, mỉm cười mà không nói gì. Hà Lâm lại quay qua Hoàng Anh và hỏi một cách quan tâm:

– Em và Đỗ Quyên đã đẩy xong rồi hả? Em có mệt lắm không Hoàng Anh?

Hoàng Anh nũng nịu nói:

– Anh không phụ nên em mệt quá trời đây nè.

Hà Lâm liền nhỏ nhẹ nói:

– Anh cũng có công việc riêng của anh mà. Thôi, em ngồi nghỉ cho khỏe nha.

Từ nãy giờ, Đỗ Quyên vẫn lặng thinh và nhìn một cách chăm chú về thái độ của Hà Lâm chăm sóc cho Hoàng Anh. Tự nhiên cô thấy buồn ghê gớm và ước gì bây giờ có được Khôi Tú bên cạnh.

Một lát sau, Đỗ Quyên lặng lẽ bỏ đi như trả lại sự tự nhiên cho hai người. Đỗ Quyên đi về phía bãi biển, cô ngồi một mình dưới gốc phi lao mà lòng thấy buồn hiu hát. Đỗ Quyên cứ nhìn về phía biển mà nghĩ ngợi mông lung, mặc cho những cơn gió biển nhẹ vuốt ve mái tóc chiếc lá dài chấm vai.

Tự nhiên Đỗ Quyên như giật bắn người khi tiếng lách tách khè vang, cô ngẩng phắt người lên thì phát hiện có một kẻ lạ đang chụp ảnh mình. Hình như Đỗ Quyên thấy bực bội thật sự vì điều đó. Cô thốt lên:

– Anh làm gì vậy?

Tên thanh niên lạ hoắc ấy nở một nụ cười điềm nhiên:

– Anh muốn chụp cô bé một tấm ảnh.

Đỗ Quyên nói nhanh:

– Bộ anh muốn chụp ảnh ai là chụp hả? Ít ra là phải có sự đồng ý của tôi chứ.

Hình như tên thanh niên ấy vẫn tỏ thái độ trầm tĩnh trước sự bực bội của Đỗ Quyên. Anh chậm rãi nói:

– Nếu anh xin phép em rồi chụp thì mất tự nhiên. Lúc nãy em ngồi dưới gốc phi lao mà tóc bay trong gió nhìn thật ấn tượng, chắc chắn anh đang có trong tay một tấm ảnh rất đẹp.

Đỗ Quyên không thèm nói gì. Cô lướt nhìn anh ta một lát, phải công nhận là anh ta ăn mặc rất bụi, trong chiếc quần Jean, áo bull. Đặc biệt là anh ta luôn mỉm cười dưới hàm ria thật ấn tượng.

Anh ta nhìn Đỗ Quyên rồi nói như giới thiệu:

– Tên anh là Cát, nhìn em ngồi lúc nãy rất ấn tượng. Điều đó làm những nhà nhiếp ảnh như anh thật sự ngẫu hứng.

Hình như Đỗ Quyên hơi bất ngờ vì điều Cát vừa nói, cô tròn mắt nhìn anh ta:

– Bộ anh là nhiếp ảnh gia hả?

– Anh chỉ nhiếp ảnh của nghệ thuật nghiệp dư thôi.

Đỗ Quyên lại ngẫm nghĩ một lát rồi nói với vẻ bực bội:

– Nhưng anh là gì đi chăng nữa thì cũng không được chụp ảnh người khác tự tiện như vậy được.

Cát lại nhìn Đỗ Quyên và cười một cách trầm tĩnh:

– Lúc nãy anh đã giải thích với em rồi mà. Nếu em vẫn còn bực bội thì cho Cát này xin lỗi vậy.

Đỗ Quyên không nói thêm gì. Hình như cô đã cảm nhận một điều là Cát nói chuyện rất cởi mở và đặc biệt là anh có một nụ cười thật ấn tượng, không hiểu sao Đỗ Quyên không còn giận anh ta nữa.

Cát nhìn Đỗ Quyên một lát, rồi tò mò hỏi:

– Em tên gì? Mà em ngồi ở đây một mình chờ ai vậy hả?

Đỗ Quyên trầm ngâm một lát rồi nói một cách thành thật:

– Tên em là Đỗ Quyên. Em từ Sài Gòn đến đây theo đoàn sinh viên tình nguyện, em đang ngồi nhìn biển thì anh Cát đến đấy!

Cát khẽ gật gù:

– Vậy à? Em còn là sinh viên à?

– Dạ.

Dừng lại một lát rồi Đỗ Quyên hỏi một cách tò mò:

– Anh Cát là người ở đây hả?

Cát chậm rãi nói:

– Đã từ lâu anh không sinh sống ở đây nhưng cứ cho là người ở đây cũng được.

Hình như Đỗ Quyên thấy khó hiểu vô cùng vì câu nói đó. Cô tròn mắt nhìn Cát:

– Sao anh Cát lại nói như vậy hả? Em thật sự không hiểu?

– Nội anh quê ở huyện đảo này mà.

Đỗ Quyên khẽ gật đầu như hiểu ra điều Cát vừa nói lúc này:

– Thì ra là vậy à?

Cát chỉ mỉm cười, chưa nói thêm gì thì Đỗ Quyên lại hói thêm:

– Nhà nọi anh Cát ở gần đây không vậy?

Cát khẽ gật đầu rồi nhỏ nhẹ nói:

– Nhà nội anh ở khu nhà tole bên cạnh huyện đảo. Mấy ngày nay anh trở về Phú Quốc là anh ở cùng nội.

Đỗ Quyên hấp tấp nói:

– Vậy à? Tụi em cũng ở trọ gần đó đấy.

Cát lại mỉm cười nhìn Đỗ Quyên:

– Vậy hi vọng Cát này sè gặp lại Đỗ Quyên nhé. Còn bây giờ anh xin phép đi trước nha cô bé.

Nói xong. Cát liền vội và bước đi. Đỗ Quyên vẫn lặng thinh chưa kịp nói thêm gì. Hình như cô vẫn nhìn theo anh đang bước trên bãi biển đi về phía huyện đảo, không hiểu sao Đỗ Quyên đã có ấn tượng kỳ lạ về Cát. Một nụ cười luôn ở trên môi, cách nói chuyện mạnh mẽ, tự nhiên làm cô không thể quên anh được.

Buổi tối, sân khấu ngoài trời cũng đã chuẩn bị xong. Những ánh đèn màu đã sáng lên như đang sẵn sàng cho buổi diễn của đoàn sinh viên tình nguyện.

Sau tiết mục hát tiếp ''Hành trình tuổi hai mươí' của cả đoàn, các chiến sĩ biên phòng đều vỗ tay rầm rộ, rồi Hoàng Anh lại bước ra giới thiệu:

– Và để liên tục chương trình, bạn Đỗ Quyên sẽ đến với chúng ta với bài hát.

''Thuyền và biển'' của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu.

Đỗ Quyên tự tin bước ra sân khấu. Giọng hát ấm áp của cô bắt đầu ngân lên:

– “Chỉ có thuyền mới hiểu biển mênh mông nhường nào.

Chỉ có biển mới biết thuyền đi đâu về đâu.

Những ngày không gặp nhau, biển bạc đầu thương nhớ.

Những ngày không gặp nhau, lòng thuyền đau rạn vỡ.

Nếu từ giã thuyền rồi, biển chỉ còn sống vỗ.

Nếu phải cách xa anh, em chỉ còn bão tố.”.

Những tiếng vỗ tay lại vang lên, Cát liền bước lên sân khấu:

– Em hát hay lắm, Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên khẽ gật đầu như đáp lại lời tán tụng đó:

– Cảm ơn anh Cát.

Cát mỉm cười nhìn cô, rồi tự nhiên anh ta bắt lấy tay Quyên và tặng cô một chùm san hô màu tím:

– Cát xin tặng Đỗ Quyên nha.

Cử chỉ thân mật của Cát làm tim Đỗ Quyên như chao đi mấy nhịp. Cô nhận lấy chùm san hô rồi rụt rè rút tay lại:

– Em cám an anh Cát nhiều lắm.

Cát nhún vai một cái:

– Không có chi, hy vọng có dịp anh sẽ được thưởng thức lại giọng hát của em.

Cả hai đều không nói thêm gì và cũng rời sân khấu, suốt buổi diễn ấy, Đỗ Quyên ngồi phía sau sân khấu và không quên ngắm nhìn món quà của Cát dành cho cô. Hình như cô đã cảm nhận được rằng món quà của anh thật đẹp và có ý nghĩa thật sự.

Buổi diễn văn nghệ đã khép tại, Hoàng Anh trở ra phía sau sân khấu tìm Đỗ Quyên. Cô nhìn nhỏ bạn rồi nói như yêu cầu:

– Mình về nha Quyên.

Đỗ Quyên hơi thoáng giạt mình vì từ nãy giờ cô vẫn say mê nhìn món quà cua Cát. Cô ngước lên nhìn Hoàng Anh:

– Về hả nhỏ?

Hoàng Anh khẽ gật đầu:

– Ừ. Mọi người đã thu xếp xong hết rồi, mình trở về thôi.

Đỗ Quyên liền đứng dậy. Cô vẫn cầm chùm san hô tím trên tay. Thấy vậy Hoàng Anh nói như trêu chọc:

– Có gì đâu mà phải say mê ngắm nghía nó dữ vậy. Nó là của mi rồi mà, từ từ ngắm cũng chưa muộn.

Đỗ Quyên khẽ lắc đầu phản đối:

– Đâu có đâu.

– Mi đừng qua mắt ta nha nhỏ. Lúc nãy ta bước đến đây thì đã thấy rồi.

Cách nói đó của Hoàng Anh, làm Quyên ngượng không thể ta. Cô liền lảng sang chuyện khác:

– Ở đây buổi tối lạnh quá há Hoàng Anh?

Hoàng Anh cười mỉm mà không nói thêm gì. Rồi Đỗ Quyên lại nói như yêu cầu:

– Thôi, mình trở về đi. Ta thấy lạnh quá rồi nhỏ à.

Nói vừa dứt câu, Đỗ Quyên đi như chạy về khu nhà tập thể mà chẳng để ý gì đến Hoàng Anh. Cô ngã lưng ra giường, rồi đặt chùm san hô tím bên cạnh. Một lát sau, Hoàng Anh về đến.

– Cô nói như trách cứ:

– Mi làm gì mà chạy về bỏ ta đi một mình vậy nhỏ?

Đỗ Quyên nói nhanh:

– Ta đi một mình thì về trước. Biết đâu chút nữa anh Lâm đưa mi về thì sao.

Hoàng Anh nhíu mày nhìn nhỏ bạn:

– Mi làm như anh Hà Lâm cứ kề cận bên ta hoài vậy.

– Chứ còn gì nữa. Ta thấy ảnh lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho mi!

Hoàng Anh nheo mắt trêu chọc:

– Thấy người ta hạnh phúc, bộ mi muốn ganh tị hả nhỏ.

Đỗ Quyên khẽ liếc nhỏ bạn một cái:

– Ai thèm. Phải chi có Khôi Tú ở đây thì chưa chắc ai được người yêu quan tâm nhiều hơn.

– Ta biết rồi. Khôi Tú yêu mi nhiều lắm mà.

Đỗ Quyên mỉm cười mà không nói thêm gì. Hoàng Anh trở vào trong thay bộ đồ ngủ rồi trở ra nằm cạnh Đỗ Quyên, một lát sau, cô nói nhanh như sực nhớ:

– À, mi và anh chàng lúc nãy quen biết nhau như thế nào vậy Quyên?

Đỗ Quyên đã biết ngay là Hoàng Anh muốn hỏi về Cát. Sống chung với nhau gần bốn năm nay, nên cô chẳng còn lạ gì bạn với cái tính tò mò ấy. Cô trầm ngâm một lát rồi vờ hỏi:

– i muốn hỏi anh chàng nào hả?

– Cái anh chàng lúc này lên sân khấu tặng cho mi chùm san hô đấy.

Đỗ Quyên lặng thinh không biểu lộ gì. Hoàng Anh chăm chú nhìn phản ứng nhỏ bạn rồi lại hỏi một cách tò mò:

– Mi và anh ta quen nhau hả?

Hình như Đỗ Quyên không thể giấu giếm được trước thái độ tò mò của Hoàng Anh. Cô nói một cách thành thật:

– Ta mới quen anh ta lúc chiều này ngoài bãi biển.

Câu nói đó làm Hoàng Anh hơi bất ngờ. Cô tròn mắt:

– Mới quen hả?

– Ừ!

– Anh ta tên là gì vậy Quyên?

Đỗ Quyên nhỏ nhẹ nói:

– Anh ta tên là Cát.

– Vậy à?

Đỗ Quyên lặng thinh không nói thêm gì. Hoàng Anh cũng trầm ngâm một lát rồi phán đoán:

– Mới quen nhau mà anh ta tặng cho mi chùm san hô tím đẹp quá. Coi bộ anh ta kết mi thật rồi đó Quyên ơi.

Cách nói đó của Hoàng Anh làm Đỗ Quyên ngượng vô cùng. Cô vội lắc đầu như phản đối:

– Không có đâu, Hoàng Anh à mi đừng nói vậy kỳ lắm.

Hoàng Anh liền nói nhanh như khẳng định:

– Có gì mà kỳ chớ, nhìn anh ta là ta biết ảnh thích mi rồi.

Hoàng Anh vừa nót dứt câu thì Đỗ Quyên liền véo cô một cái. Đỗ Quyên nói với giọng hăm dọa:

– Mi không được nói như vậy nha nhỏ.

Hoàng Anh bướng bỉnh:

– Ta nghĩ sao nói vậy, làm gì mà mi cấm ta nói hả?

Đỗ Quyên không nói gì, cô liền véo mạnh hơn nữa. Hoàng Anh thốt lên:

– Mi véo ta đau quá nhỏ ơi.

– Cho mi chừa cái tội nhiều chuyện.

Hoàng Anh nói với giọng nài nỉ:

– Thôi, mi buỏng ta ra đi Quyên ơi. Ta hứa là không nói nữa đâu.

Đỗ Quyên không véo nhỏ bạn thêm nữa. Hoàng Anh lặng im một lát rồi nhận xét:

– Phải công nhận anh chàng “san hô tím” của mi đẹp trai cực kỳ.

Đỗ Quyên nói một cách khó chịu:

– Mi nói gì kỳ lạ vậy hả?

– Ta nhận xét về người khác thì có gì mà kỳ chứ?

Đỗ Quyên nói nghiêm túc:

– Mi nhận xét về ai là tùy mi. Nhưng mi nói gì là anh ''san hô tím'' của ta hả?

Hoàng Anh lại nheo mắt treo chọc:

– Ta thấy ảnh thích mi thật rồi. Trước sau gì ảnh cũng là của mi mà thôi.

Đỗ Quyên dịu giọng năn nỉ:

– Mi đừng nói vậy kỳ lắm mà Hoàng Anh!

Hoàng Anh tròn mắt:

– Bộ mi chê anh ''san hô tím'' hả?

Đỗ Quyên quya mặt sang hường khác mà không nói gì. Hoàng Anh lại tiếp tục trêu chọc:

– Vậy mi nhường anh chàng “san hô” lại cho ta nha Quyên.

Hình như đã hiểu ra Hoàng Anh đang trêu chọc mình. Cô ôm chặt lấy nhỏ bạn, rồi cứ véo hoài lên mặt cho Hoàng Anh năn nỉ xin tha.