Chương 1

Hoàng hôn chầm chậm dần buông, biển chiều nhạt nắng, Chấn Huy thả hồn theo những cơn sóng vỗ. Chợt một đám người đang tắm dưới biển nhao nhao hẳn lên làm thu hút ánh mắt của Chấn Huy:

– Cứu! Cứu! Cứu!

Chấn Huy chạy như bay xuống biển khi thấy một cô gái đang bị sóng biển cuốn trôi xa dần.

Anh sãi người bơi nhanh đến bên cô gái và đỡ cô từ từ vào bờ. Mọi người xúm quanh cô gái, Chấn Huy nói như ra lệnh:

– Mọi người hãy giãn ra để cô ấy thở, đừng vây quanh cô ấy như vậy.

Đợi mọi người giãn ra, Chấn Huy làm vài động tác hô hấp để cô gái nhả nước.

Lát sau, cô gái từ từ mở mắt. Vân Thi, một người bạn đi cùng leo lên:

– A, Song Tú tỉnh lại rồi:

Chấn Huy mỉm cười, anh tự nhiên nắm lấy tay Song Tú và đỡ cô ngồi dậy.

SongTú ngơ ngác, cô hốt hoảng khi tay một người đàn ông lạ đang nắm lấy tay mình, cô trợn mắt:

– Anh làm gì vậy? Tôi và anh đâu quen nhau sao anh lại nắm tay tôi?

Chấn Huy nhìn cô, trân trối song anh vẫn im lặng. Song Tú lại tiếp:

– Anh định lợi dụng hả?

Vân Thi khều vai Tú thấy cô đã quá trớn:

– Tú! Chuyện không phải vậy đâu.

Sóng Tú phủi tay Vân Thi, cô tiếp:

– Mi đừng xen vào, nếu không lợi dụng thì sao anh ta lại nắm tay ta chứ!

Đôi mày Chấn Huy nhíu lại, anh nhún vai và bước đi.

Song Tú nhìn theo hằn hộc:

– Anh bỏ đi dễ dàng vậy à? Tôi không cho phép anh bỏ đi.

Chấn Huy vẫn không quay lại, anh bước đi thật nhanh vào bờ. Song Tú nhìn theo căm phẫn:

– Hắn ta quả là xem thường người khác.

Thi Oanh bất bình:

– Mi thật chẳng ra làm sao cả, mi chưa tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra thì đã quát tháo người ta trong khi chính anh ấy đã cứu mi.

Song Tú ngơ ngác:

– Mi nói vậy là sao?

Vân Thi chen vào:

– Lúc nãy mi bị chuột rút, mi không biết à? nếu không có anh ấy thì mi đã về hầu hạ cho bà thủy rồi. Mi không biết cám ơn người ta đã đành lại còn mắng người ta một cách không thương tiếc.

Song Tú thất thần, cô đang cố nhớ về những chuyện đã xảy ra. Lúc đó, cô đang bơi cùng Vân Thi và Thi Oanh thì cô một con sóng ập đến và ...cô không còn nhớ gì nữa.

Song Tú lay lay tay của Vân Thi:

– Mi nói cho ta nghe đi Thi, anh ấy đã cứu ta.Thật sao?

Vân Thi trợn mắt:

– Phải!

– Vậy tà ta đã làm một việc vô duyên vậy sao?

– Đúng luôn!

Song Tú chợt nhớ lại ánh mắt của Chấn Huy lúc đó, anh nhìn cô vừa ngỡ ngàng lại vừa có cái gì đó như bất mãn. Lòng Song Tú chợt dâng lên cảm xúc khô tả, cô thấy giận mình kinh khủng. SongTú dáo dác dáo tìm kiếm Chấn Huy nhưng bóng anh đã khuất dạng.

Ngồi dưới sân trường vào buổi sáng mát mẻ, Song Tú thả hòn vu vơ nhớ lại chuyện của hôm đi biển:

Cô chợt nhói lòng nhớ lại ánh mắt của Chấn Huy, cô thở dài:

– Biết đến khi nào mình mới gặp anh ấy để xin lỗi và cảm ơn đây? Mình thật vô duyên khi thốt ra những lời đó.

Song Tu đang thơ thẩn chợt có một cánh tay đập mạnh lên vai cô. Song Tú giật mình, cô quát:

– Ai vậy?

Vân Thi vui vẻ:

– Là ta chứ ai.

Song Tú liếc mắt:

– Mi làm ta hết hồn mà.

Vân Thi trêu đùa:

– Ta thấy mi có hồn đâu mà mất. Hình như hồn của mi đang lênh đênh trên biển phải không?

Tú đỏ mặt song cô lảng chuyện:

– Mi nói gì mà nghe lạnh át thế hả? Mi làm như ta là ma không bằng.

Vân Thi tủm tỉm:

– Mi đừng có lảng chuyện nữa, mi hãy khai thật đi.

Song Tú tròn mắt:

– Ta phải khai với mi cái gì hả?

– Mi đang nhớ đến anh chàng đã cứu mi phải không?

Song Tú trợn mắt:

– Mi đang nói gì vậy hả? Đúng là tầm bậy hết chỗ nói.

Vân Thi nháy mắt:

– Ta nói tầm bậy nhưng đúng tùm lum phải không nhỏ.

Song Tú giận dỗi:

– Ta không thèm nói chuyện với mi nữa ta vào lớp đây.

Vân Thi chạy theo Song Tú, cô lại trêu:

– Ta nói đúng tim đen của mi rồi phải không?

Song Tú cố đi nhanh vào lớp để tránh những câu dò hỏi vừa Vân Thi.

Vài ngày sau, Song Tú phải đi tua tận Đà Lạt để thực tập. Suốt chặng đường, Vân Thi cứ líu lo:

– Lần này ra Đến Đà Lạt ta phải chụp thật nhiều ảnh mới được.

Thi Oanh trề môi:

– Mi tối ngày chỉ lo có bao nhiêu đó, lỡ như thực tập kỳ này không xong ta xem mi còn thích chụp ảnh nữa không.

Song Tú chen vào:

– Mi nói nó làm chi vậy Oanh? Ta thấy để nó chụp ảnh cũng tốt mà.

Thi Oanh ngạc nhiên:

– Mi nói vậy là sao hả?

Song Tú tinh quái:

– Vân Tú nó chụp ảnh là để diệt chuột, diệt gián ấy mà. Ảnh của nó mà dán vào những chỗ có gián thì bảo đảm chết sạch.

Cả đoàn xe cười nghiêng ngả bởi câu nói đùa của Song Tú, Vân Thi tức giận, cô đánh túi bụi vào người Song Tú:

– Mi dám nói vậy hả? ta cho mi chết luôn.

Song Tú la í ới. Quang Minh chợt đứng lên,anh lớn tiếng:

– Thi ơi! Khi nào về thành phố em nhớ đến nhà anh nha. Em giúp anh với, nhà anh nhiều chuột lắm.

Mọi người lại cười ồ lên,Vân Thi có vẻ giận, cô ngồi xuống ghế và im lặng.

Thật vậy, Kỷ nguyên an ủi:

– Em đừng giận mọi người làm gì. Họ chỉ đùa thôi.

Vân Thi dỗi hờn cô liếc mắt sang SongTú:

– Em thấy giận Tú kinh khủng, cũng tại nó khui chuyện nên mọi người mới ...

Song Tú cắt ngang lời Vân Thi:

– Nên mọi người mới tôn thờ mi đến vậy, mi không những không cám ơn ta còn trách ta nữa.

Vân Thi phụng phịu:

– Mi đáng ghét lắm, ta không ưa mi chút nào cả.

Song Tú nheo nheo đuôi mắt:

– Mi giận ta thật sao hả? Ta định khi nào đến Đà Lạt sẽ cùng mi chụp ảnh nhưng mi giận ta rồi thì thôi vậy.

Vân Thi lừ mắt:

– Ai thèm chụp ảnh với mi chứ.

Song Tú nhún vai:

– Mi đã nói vậy thì thôi.

SongTú im lặng, cô cố gắng để không phải cười ra thành tiếng vì cái giận dỗi của Vân Thi. Hơn ai hết cô rất hiểu tính cách của bạn mình. Nó tiểu thư vậy đó.

Nó vốn được chiều chuộng từ nhỏ mà. Nó là con của ông triệu phú Tạ Đình, ông nổi tiếng cả đất Sài Gòn này.

Thế là một buổi sáng thực tập đã trôi qua. Buổi chiều, Song Tú cùng đám bạn dạo chợ Đà Lạt Vân Thi lên tiếng trước:

– Lẽ ra đêm nay ta sẽ đãi tụi bây một chầu tụi bây thích nhưng vì cơn giận hôm qua vẫn còn nên thôi:

Thi Oanh chen vào:

– Mi thật là giận dai như dĩa, Tú nó chí đùa thôi mà.

Vân Thi hĩnh mũi:

– Mi có biết đùa như vậy là thấy ghét lắm không hả? Ta rất dị ứng với cách đùa đó:

Thi Oanh nhún vai:

Ta đành bó tay bó luôn chân với mi thôi, chuyện vậy mà cũng đi giận cho được.

Song Tú khều vai Thi Oanh:

– Mi đừng cãi với Vân Thi nữa, nó đang đùa với mi đấy. Ta hiểu nó mà, nó có giận ai lâu bao giờ đâu.

Vân Thi mỉm cười:

– Đúng là chỉ có tri kỷ mới hiểu lòng nhau, mi quả là rất hiểu ta.

Thi Oanh vỗ tay đánh bốp:

– À! Hóa ra hai mi đã làm lành với nhau rồi hả? Vậy mà làm ta lo lắng muốn chết. Hai mi phải bù lại cho ta mới được.

Cả vân Thi và Song Tú đều nói:

– Mi muốn bù cái gì?

Thi Oanh ra chiều suy nghĩ.

– Bây giờ ta đang rất đói. Hai mi hãy cho ta có cái gì bỏ bụng đi đã.

Vân Thi vui vẻ:

– Tưởng gì, chuyện đó dễ ẹc, bọn mình cùng đi ta bao hết.

Thi Oanh reo lên:

– Ô! Vân Thi muôn năm.

Song Tú lừ mắt:

– Mi đổi tông nhanh thật đó Oanh.

Thi Oanh vui vẻ:

– Có ăn là ta đổi tông nhanh vậy đó, mi có đi không thì bảo.

– Dĩ nhiên là phải đi chứ, của chùa mà.

Ba cô gái lại vui vẻ sánh bước. Chợ Đà Lạt hôm nay thật đông:

Mọi người chen chút nhau thật nhộn nhịp. Song Tú chợt giật bắn người khi chẳng thấy Vân Thi và Thi Oanh đâu cả. Cô đưa mắt kiếm tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy đâu cả.

Song Tú vô cùng lo lắng, cô chen qua mọi người ra đến một con đường vắng. Cô lang thang một mình trên đường, Song Tú chợt nghe có tiếng xe gắn máy chạy rất gần mình và rồi.

– “Cướp” ... cướp cứu tôi với?

Song Tú cố gắng dùng hết sức lực của mình để la to lên khi túi xách của cô đã bị hai tên thanh niên giật lấy.

Mặc cho Song Tú có la lớn bao nhiêu, hai tên cướp vẫn chạy. Chiếc xe bỗng khựng lại vì cô một người đang đứng đằng xa chặn đầu xe. Một tên cướp ra lệnh.

– Đâm thẳng vào nó luôn cho ta.

Tên cướp hụ ga phóng tới, anh thanh niên né sang một bên, rồi dùng chân đạp mạnh một tên cướp khi xe vừa chạy tới. Cả người và xe đều ngã xuống đường. Hai tên cướp lồm cồm ngồi dậy và móc dao ra, xấn tới anh thanh niên:

Cả ba ẩu đả trong tiếng la thất nhanh của Song Tú.

– “Cứu”! Cứu với!

Lát sau, anh thanh niên đuối sức vì bị đâm một nhát vào tay hai tên cướp bỏ chạy, Song Tú chạy nhào đến bên anh thanh niên:

– Trời ơi! Máu ra nhiều quá! Tôi phải đưa anh đến bệnh viện thôi.

Chấn Huy xua tay.

– Cô đừng quýnh lên như vậy? Tôi không sao Song Tú nhìn vào vết thương rồi nói:

– Anh bị đâm sâu như vầy còn nói là không. Nói xong, cô móc trong túi lấy cái khăn tay và quấn vết thương lại cho Chấn Huy:

– Anh phải nghe lời tôi mới được. Anh nhất định phải đến bệnh viện vì máu đã ra rất nhiều.

Chấn Huy cố mím cười trấn an:

– Cô đừng quá lo! Tôi biết phải làm sao mà.

Song Tú dứt khoát:

– Anh đừng cái tôi nữa. Tôi sẽ đưa, anh đến bệnh viện.

Song Tú nhanh tay vẫy chiếc ta xi vừa trờ tới. Thế là cô và Chấn Huy đến bệnh viện. Sau khi băng bó vết thương xong. Song Tú và Chấn Huy ngồi nơi băng đá để chờ lấy thuốc. Song Tú hơi lựng khựng và ấp úng:

– Tôi ... tôi có chuyện này muốn hỏi anh nhưng không biết có tiện không.

Chấn Huy nhướng mắt:

– Cô cứ tự nhiên, đừng ngại.

Song Tú lén nhìn Chấn Huy một lần nữa rồi nói:

– Tôi thấy anh quen lắm, bình như tôi và anh đã gặp nhau.

Chấn Huy cười quyến rũ:

– Cô thật sự thấy quen tôi à?

Song Tú gật đầu chắc nịch:

– Phải!

Chấn Huy tự nhiên:

– Cô không nhớ là gặp tôi ở đâu sao Song Tú?

Song Tú giật mình khi nghe Chấn Huy gọi tên mình. Cô lắp bắp:

– Sao anh lại biết tên tôi vậy?

Chấn Huy nhún vai.

– Tôi nghe bạn bè cô gọi thôi mà:

– Anh có thể nói cho tôi biết là chúng ta đã gặp nhau ở đâu không vậy?

Chấn Huy ranh mãnh:

– Tôi thật buồn khi cô đã quên tôi. Chúng ta chỉ không gặp nhau có một tháng thôi mà.

Song Tú nhíu mày:

– Anh có thể nói rõ hơn được không?

Chấn Huy nhướng mắt:

– Cô đã từng cho tôi là kẻ lợi dụng, cô không nhớ hả?

Song Tú chợt nhớ ra:

Cô thấy áy náy vô cùng. Cô nhìn anh đầy sự hối hận.

– Chuyện hôm đó tôi hoàn toàn sai, tôi thành thật xin lỗi anh?

Chấn Huy chợt nhìn Song Tú rồi nói:

– Cô không còn cho tội là kẻ lợi dụng nữa sao?

Song Tú nhìn anh như để tìm lại ánh mắt mà anh đã từng nhìn cô lần trước.

– Tôi đã xin lỗi anh rồi mà. Chẳng lẽ anh giận đai đến vậy.

Chấn Huy mỉm cười nhìn Song Tú. Sau đó anh vờ nghiêm nghị:

– Cô có biết là cô đã chạm đến lòng tự trọng của tôi rồi không vậy? Nếu đổi ngược lại là cô thì cô sẽ nghĩ sao hả?

Cách nói của Chấn Huy như đang trách móc, Song Tú, cô thấy hơi ê.

– Tên này cũng khó tình thật, người ta đã xin lỗi tôi mà còn không chịu.

Hừm! đáng ghét.

Song Tú nghĩ vậy nhưng cô lại cố dịu giọng:

– Chuyện hôm đó tôi thật sự là không cố ý mà. Tôi đâu biết anh chính là ân nhân của tôi.

Chấn Huy lém lỉnh:

– Hóa ra cô là người chẳng chịu tìm hiểu chuyện gì cả:

Cô chỉ tin vào những gì mà mình thấy thôi à?

Song Tú làu bàu:

– Anh có cần phải cay cú với tôi như vậy không hả? Song Tú này đã hạ mình xin lỗi, vậy mà anh lại còn làm tới hả?

Chấn Huy bắt bẻ:

– Tôi chẳng làm gì cô đâu nhé? Cô đừng tự họa ra chuyện rồi lại đổ lỗi cho tối. Tôi không đủ khả năng để chịu đâu.

– Anh vừa thôi nhé! Anhcó biết mình quá đáng lắm không hả?

Chấn Huy nhún vai:

– Tôi nói thật lòng mà. Tôi làm phật ý cô à?

Song Tú giận thật sự, cô đứng phắt dậy:

Tôi đã sai lầm khi xin lỗi anh. Tôi hối hận về điều đó:

Nói xong, cô bỏ đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Chấn Huy. Anh chỉ biết lắc đầu nhìn theo dáng cô đi. Anh mỉm cười một mình:

– Cô ấy thật đầy cá tính, chắc là đã làm cho bao chàng phải khổ đây.

Chấn Huy cố gượng đứng đậy để lấy thuốc.

Bây giờ, anh mới cảm đau âm ỉ, vết thương như rướm máu trở lại làm anh đau nhói. Anh cố nén đau và bước đi. Chấn Huy vừa đi vài bước thì Song Tú đã trở lại. Cô nói như giải thích:

– Tôi không muốn người ta cho tôi là kẻ vô trách nhiệm nên mới quay trở lại.

Anh cho tôi biết nhà anh ở đâu. Tôi sẽ đưa anh về.

Chấn Huy phì cười:

– Cô làm gì mà nói dữ vậy? Tôi đâu có trách gì cô.

Song Tú liếc mắt:

– Tôi chỉ muốn làm tròn bổn phận của một người mang ơn thôi. Tôi mong anh hãy hợp tác.

Cách nói của Song Tú làm Chấn Huy phải bật cười thành tiếng:

– Cô cho tôi hỏi nhé! Thường ngày cô mang ơn người khác thì cô sẽ làm gì để trả ơn.

Song Tú chớp mắt:

– Tôi sẽ làm những gì trong khả năng của mình.

Chấn Huy chợt hỏi:

– Cô đưa tôi về. Cô không sợ à?

Song Tú nói cứng:

– Tôi sợ gì chứ?

– Chỗ tôi ở chỉ toàn là nam không đấy, tôi chỉ sợ tụi nó trêu cô thôi.

– Vậy mà cũng nói tôi chẳng sợ đâu.

Chấn Huy nheo mắt:

– Vậy phải làm phiền cô rồi.

Song Tú nheo nheo đuôi mắt:

– Anh thật lắm chuyện.

Chấn Huy trợn mắt nhưng anh không nói gì cả, anh mỉm cười và đi theo Song Tú.

Thật là trùng hợp, chỗ Chấn Huy ở cũng là nơi mà Song Tú và mọi người đang ở, Song Tú reo lên:

– Anh ở chỗ này sao?

– Có gì không ổn à?

SongTú lắc đầu:

– Không có gì!

Chấn Huy mỉm cười:

– Có phải cô đang thuê dãy phòng trọ bên không?

Song Tú ngạc nhiên:

– Sao anh lại biết vậy?

– Tôi biết khi cô vừa đến đây.

Song Tú khó hiểu:

– Tôi đâu thây anh trong hai ngày qua. Chẳng lẽ ...

– Tôi đến đấy trước cô và tôi nhận ra cô ngay hôm cô vừa mới lên.

Song Tú như quên đi mình đang giận Chấn Huy nên cô ngồi trong phòng anh và nói chuyện một cách thoải mái:

– Hóa ra anh đã nhận ra tôi ngay từ đầu sao anh lại không nói với tôi?

Chấn Huy trợn mắt:

– Trời! Tôi làm sao dám nhận cô trước chứ? Lở như cô lại cho tôi là kẻ lợi dụng thì có phải quê mặt tôi không hả?

Song Tú chu môi:

– Anh lại nhắc nữa. Anh có biết là tôi khó chịu lắm không hả?

Chấn Huy khinh khỉnh:

– Tôi không cố ý nhắc lại đâu. Cô đừng khó chịu làm gì.

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa rồi một cô gái bước vào. Cô gái thốt lên khi thấy cánh tay của Chấn Huy:

– Anh Huy! Tay anh làm sao vậy?

Chấn Huy xua tay:

– Anh đâu có gì. Em làm gì mà lo lắng dữ vậy An?

Thoại An nhìn vào tay Chấn Huy:

Cô xuýt xoa:

– Anh bị như vầy mà bảo là không à? Anh nói em biết đi, anh bị làm sao vậy?

Thoại An chợt nhìn qua Song Tú với cái nhìn không mấy thiện cảm:

– Cô là ai vậy?

Song Tú cảm thấy khó chịu với cái nhìn và cách nói của Thoại An nhưng cô vẫn lịch sự:

– Tôi là bạn của anh ấy.

Thoai An trợn mắt:

– Bạn! Cô là bạn anh Huy khi nào vậy?

Song Tú thoải mái:

– Mới hôm nay thôi!

Lúc nãy anh bị tai nạn, may là nhờ có Tú đưa anh về đây.

Thoại An thốt lên:

– Hai người mới quen thôi sao?

– Phải!

Thoại An lại hỏi:

– Anh nói đi. Anh bị gì vậy?

– Anh đã nói là tai nạn mà. Em đừng quá lo.

Thoại An thấy có người lạ nên cô không hỏi thêm. Cô đỡ lấy tay anh đau làng.

– Chắc là anh lắm!

Chấn Huy hắng giọng:

– Anh không sao. Em đừng xem anh như con nít vậy.

Song Tú cảm thấy mình bị dư thừa. Cô thấy đã đến lúc mình phải rút lui nên nói:

– Tôi phải về đây. Anh cố gắng bôi thuốc để cánh tay mau lành nhé!

Chấn Huy gật đầu:

– Tôi biết tự lo cho mình mà. Cám ơn cô!

Đợi Song Tú đi rồi. Thoại An lay nhẹ tay Chấn Huy:

– Anh còn đau không vậy. Anh làm em lo Chấn Huy trấn an:

– Anh hết đau rồi. Em đừng lo, em hãy về phòng nghỉ đi:

Thoại An phụng phịu:

– Anh đuổi em hả. Người ta lo cho anh mà anh lại đối xử với người ta như vậy à?

Chấn Huy nhíu mày nhưng anh vẫn dịu giọng:

– Em đừng vậy mà An! Anh đâu có ý đó. Anh mà chỉ muốn em về nghĩ mai còn làm việc.

Thoại An dẫu môi:

– Em về phòng đây. Em không làm phiền.

Nói xong cô bỏ ra ngoài. Chấn Huy mệt mỏi, anh nằm xuống giường và nhắm nghiền đôi mắt. Hình bóng Song Tú chợt hiện lên trong mắt anh. Chấn Huy lắc thật mạnh đầu để xua tan hình bóng đó:

– Chuyện quá gì đã xảy ra vậy? Sao mình lại nghĩ đến cô ta, một hoa hồng đầy gai nhọn.

Buổi sáng, lớp của Song Tú lại đi thực tập. Song Tú là sinh viên năm cuối của trường đại học Y Khoa. Cha mẹ cô mất sớm, cô phải ở nhờ nhà cậu mợ.

Song Tú rất thông minh đã nhiều năm, năm nào có cũng đạt danh hiệu học sinh xuất sắc. Điều này, Song Tú đã làm cho mọi người rất nể phục cô, một cô gái nhà nghèo vượt khó.

Song Tú hoàn thành bài thực tập của mình khá tốt, những tiếng vỗ tay vang lên làm Song Tú hơi ái ngài nhưng cô vẫn lịch sự.

– Cám ơn các bạn!

Buổi thực tập kết thức. Thi Oanh và Vân Thi ào đến, Vân Thi rối rít:

– Mi giỏi lắm nha Song Tú. Mi định khao tụi này món gì để ăn mừng đây.

Song Tú mỉm cười:

– Tùy hai mi thôi.

Vân Thi vô tư:

– Mi đúng là bạn tốt.

Thanh Sơn chợt chen vào:

Mấy tiểu thư có thể cho tụi anh đi cùng không vậy?

Vân Thi dẫu môi:

– Mấy anh đi theo làm gì hả?

Thanh Sơn nhún vai:

– Ờ thì đi chung cho vui vậy mà.

Song Tú vui vẻ:

– Mi đi thôi!

Thế là cả nhóm kéo nhau đi, đến một quán cũng sang trọng. Vân Thi lại lên tiếng trước:

Mọi người cứ tự nhiên nha, chầu này Song Tú khao hết.

Song Tú chợt giật mình khi nghe hai từ ''khao hết' làm cô xốn xang ,trong dạ.

Như hiểu lòng cô, Tấn Minh lên tiếng:

– Mấy em đã đi cùng tụi anh thì tụi anh làm sao có thể để tụi em khao chứ?

Thi Oanh tinh nghịch:

– Anh Minh nói vậy có nghĩa là ...

Tấn Minh cắt ngang:

– Tụi anh khao hết.

Nghe vậy, Thi Oanh, Song Tú và Vân Thi nữa đánh tay vào nhau và la to:

– Zde! Zde!

Song Tú mỉm cười như thầm cảm Tấn Minh.

Tấn Minh và Thanh Sơn tuy cùng khóa với Song Tú nhưng tuổi còn họ thì lớn hơn hẳn các cô. Chính vì vậy nên mỗi lần đi chơi các cô đầu ưu tiên như thế.

Thanh Sơn chợt hỏi khi mọi người đang ngon miệng:

– Trong nhóm tụi em đã dự định khi ra trường công tác ở đâu chưa vậy?

Thi Oanh xưa tay:

– Tụi em dễ lắm phân công ở đâu tụi em đi đó.

– Oanh dễ chịu qúa ta! Nhưng nếu lỡ trường đưa Oanh lên núi thì sao hả?

Vân Thi tinh nghịch:

– Nó sẽ khám bệnh cho hổ và khỉ. Oanh nó vốn rất yêu động vật hoang dã mà.

Biết bạn trêu mình, Thi Oanh nheo mắt:

– Nói vậy mà cũng nói được, mi đúng là thấy ghét.

Vân Thi cười tỉnh:

– Ta đùa chứ bộ.

Song Tú cũng nói:

– Anh Minh và anh Sơn đã có dự định gì chưa?

Thanh Sơn như nhìn xuyên qua mắt Song Tú, anh nói:

– Anh đang còn chờ quyết đính của một người nên chưa chắc chắn đi đâu.

Song Tú tránh ánh mắt của Thanh Sơn, có khờ Song Tú cũng biết rằng Thanh Sơn đang ám chỉ mình. Song Tú lảng chuyện:

– Vân Thi! Mi định xin đi đâu vậy?

Vân Thi nhún vai:

Ba ta đã xin cho ta ở trung tâm thành phố rồi nhưng ta còn đang suy nghĩ.

Thi Oanh trợn mắt:

– Mi chảnh vừa thôi Thi được làm ở tại thành phố mà mi còn bảo là đang suy nghĩ.

Vân Thi nhướng mắt:

– Ta thật sự chẳng muốn làm ở đây đâu. Gần nhà ta dễ bị kiểm soát lắm.

Thi Oanh lắc đầu:

– Ta phục mi luôn rồi.

Mọi người đang nói chuyện Thanh Sơn bỗng thốt lên:

– Huy! Huy!

Song Tú giật mình, cô nhìn lên bắt gặp anh Chấn Huy cũng đang nhìn về phía mình. Cô nhanh nhau lảng tránh. Chấn Huy rất tinh ý nên anh hiểu cử chỉ đó của cô. Song anh lại vui vẻ nói với Thanh Sơn:

– Mày làm gì ngoài này vậy Sơn?

Thanh Sơn tươi cười:

– Ta đi thực tập.

Rồi anh đưa tay giới thiệu:

– Đây là các bạn của tao, mày làm quen Chấn Huy nhìn khắp một lượt rồi nói:

– Các bạn của mày tao đều quen hết rồi.

Thanh Sơn ngạc nhiên:

– Mày đang đùa đấy à?

Chấn Huy nhún vai:

– Nếu mày không tin thì hỏi các cô sẽ biết thôi.

Vân Thi và Thi Oanh đều quay lại nhìn anh. Vân Thi chợt la lên:

– A! Anh chính là người đã cứu SongTú hôm ở biển đây mà. Ôi! Trái đất này thật nhỏ bé.

Thi Oanh cũng góp phần chen lấn:

– Chúng ta thật có duyên đó nha, lần này Song Tú đã có dịp trả ơn cho ân nhân của mi rồi đó.

Thanh Sơn Và Tấn Minh đều nhìn về phía Song Tú:

– Chuyện này là sao vậy?

Song Tú không hiểu sao tim mình tự nhiên đập loạn xạ. Cô cố gắng làm tỉnh:

– Chuyện đơn giản thôi, anh Huy đã cứu em hôm tụi em đi biển.

Tấn Minh trêu đùa:

– A? Thì ra là anh hùng cứu mĩ nhân hay đấy!

Chấn Huy đấm vai bạn:

– Mày làm gì mà phô trương dữ vậy? Mày làm tao ngại với cô ấy quá!

Vân Thi đùa:

– Sao mi không nói câu nào để tự ý cám ơn ân nhân Vậy Tú? Chẳng phải cách đây mấy hôm mi còn ao ước rằng được gặp lại ân nhân để cám ơn sao?

Song Tú đỏ mặt với những câu nói đùa của Vân Thi. Cô nghe giận Thi ghê gớm:

– Con nhỏ này, mi đùa gì mà ác thế hả?

Song Tú chỉ nghĩ vậy chứ không nói ra. Im lặng một lát, cô nói:

– Tú cám ơn anh Huy nha.

Chấn Huy mỉm cười nhìn cô.

– Tôi sẽ nhận câu cám ơn này của Tú nhưng tôi lạ lắm hễ tôi giúp ai thì bắt buộc người đó phải trả ơn cho tôi.

Bị bắt bí Song Tú quýnh quáng:

– Anh ...anh muốn tôi trả ơn gì vậy hả?

Chấn Huy vờ suy nghĩ rồi nói:

– Tôi cho cô nợ đấy.

Song Tú nhăn mặt, cô nghe bực tức trong lòng. Hóa ra Chấn Huy cũng ghê gớm lắm chứ chẳng đơn giản như đêm qua cô nghĩ.

Thấy Song Tú tự nhiên im lặng. Thanh Sơn lên tiếng:

– Em đang suy nghĩ gì vậy Tú?

Song Tú lơ ngơ.

– Em đâu suy nghĩ gì? Em đang nghe mọi người nói chuyện mà.

Thi Oanh nhướng mắt đùa:

– Chắc là Song Tú đang suy nghĩ mình phải đền Chấn Huy bằng cách nào.

chứ gì? Ai bảo hôm đó nó dám mắng ân nhân làm chi.

Song Tú nhìn Oanh tròn mắt:

– Mi lại nhấc nữa à?

Chấn Huy lên tiếng giải vây khi thấy Song Tú bị bắt ép:

– Mọi người đừng làm khó cô ấy nữa. Nhân hôm nay hội ngộ, chầu này tôi đãi xem như ra mắt mọi người. Từ đây chúng ta là bạn nhé.

Vân Thi vỗ tay:

– Sao mà anh Huy nói chuyện nghe hay quá vậy Vân Thi phục anh luôn rồi.

Chấn Huy cười quyến rũ:

– Thi qúa khen rồi!

Tấn Minh chợt đề nghị:

– Tôi có ý này không biết có ai tán thành không đây.

Thanh Sơn vỗ vai bạn:

– Có gì thì mày cứ nói nghe xem, còn bày đặt màu mè nữa.

Tấn Minh nói hùng hồn:

– Bây giờ cả bọn chúng mình hãy kéo đến “Đồi thông hai mộ”chơi chịu không hả?

Vân Thi hưởng ứng.

– A! Vậy thì vui qúa!

Song Tú định từ chối nhưng cô lại thấy làm vậy là quá vô duyên nên đành im lặng đồng tình hưởng ứng.

Sáng chủ nhật, Song Tú nằm quấn chăn suy nghĩ ngợi. Cô mơ màng nhớ về Chấn Huy, nhớ từng ănh mắt và cử chỉ của anh và đặc biệt là nụ cười thật quyến rũ làm trái tim nhỏ bé của Song Tú phải xuyến xao.

Đang thả hồn tận đâu đâu. Chợt có tiếng gõ cửa, Song Tứ giật mình. Cô quay về với thực tại.

Song Tú uể oải bước xuống giường mở cửa:

– Mợ và Chi tìm con?

Bà Kim Dung bước vào hất mặt về phía Song Tú:

– Mày sung sướng quá hả con? Mặt trời đã lên cao rồi mà mày còn nằm quấn chăn, bộ mày chờ tao mời mày xuống ăn cơm hả?

Song Tú lén nhìn qua đồng hồ, chỉ mới 5 giừ 30 phút sáng thôi mà. Biết vậy nhưng SongTú đành im lặng!

Kim Chi chanh chua.

– Chị tưởng chị là công chúa nhà này chắc. Chị đừng quên chị chỉ là cháu của ba tôi thôi, đừng lên mặt nhé! Chị phải biết thân phận ăn nhờ ở đậu của chị chứ.

Song Tú nghe nghiệt ngã và cay đắng cho đời mình. Cô cố nén để nước mắt đừng trào ra:

– Thưa mợ! Con biết con phải làm gì mà.

Quay qua, Kim Chi cô tiếp:

– Chị biết chị đang ăn nhờ ở đậu nhà em. Chị biết thân phận của mình mà.

Kim Chi liếc xéo:

– Chị biết vậy thì tốt.

Kim Chi hắng giọng nói tiếp:

– Chị có biết là tôi chưa ăn sáng không hả?

Chị luôn bảo mình là biết thân phận vậy mà mỗi một chuyện làm điểm tâm sáng chị cũng không làm được.

Song Tú đau đớn vô cùng:

Cô cố nói cứng:

– Chuyện ăn sáng vẫn do chị hai làm mà. Sao hôm nay Chi lại nói với chị.

Kim Chi trừng mắt:

– Tôi muốn chị làm thì sao hả? Trong mắt tôi chị và con ở ấy đều như nhau thôi.

Song Tú tối sầm mặt mày. Cô không ngờ Kim Chi lại thốt ra những lời nói đó. Vài giọt nuớc mắt tủi hờn chực trào ra.

Bà Kim Dung quát tháo:

– Mày định làm ra vẻ đau khổ để ông cậu mày cho là tao ăn hiếp mày đấy hả? Mày cũng ác lắm.

Song Tú quẹt nhanh nước mắt:

– Mợ đừng nghĩ vậy mà oan cho con mà. Con đi làm điểm tâm sáng liền đây mà.

Vừa nói xong, Song Tú chạy nhanh ra ngoài. Cô không muốn nghe thêm một lời cay đắng nào nữa.

Bữa cơm sáng được dọn ra, ông Hào vừa ăn vừa nói:

– Dạo này cậu thấy Tú gầy đi đấy nhé! Con có ăn uống điều độ không vậy?

Song Tú cảm động trước những lời quan tâm của cậu. Cô lén nhìn qua bà Dung rồi nói:

– Dạ! Chắc dạo này con bận ôn thi nên có gầy đi chút xíu mà cậu.

Ông Hào nhìn Tú đầy mãn nguyện:

– Con cố gắng lấy được bằng bác sĩ nhé! Cậu rất tin tưởng ở con.

Quay sang Kim Chi ông nghiêm nghị:

– Con phải học hỏi ở chị Tú đấy, đừng có mãi lo chơi nữa.

Kim Chi phụng phịu.

– Ba này! Ba làm con ăn cơm hết ngon luôn rồi.

Ông Hào nghiêm khắc:

– Ba không trách đùa đâu nhé!

Bà Dung bênh con:

– Có gì ông cũng để dùng bữa cơm đã, con nó đang ngon miệng mà ông lại ...

Ông Hào có vẻ giận:

Bà cứ mãi bênh nó như vậy làm sao mà nó nên người được đúng là con hư tại mẹ.

Song Tú nghe mệt mỏi, chán chường ghê gớm. Cô cứ nhớ hôm nay mình sẽ có một ngày chủ nhật thật đẹp không ngờ lại hoàn toàn trái ngược. Cô lại miên man nghĩ về cha mẹ mình. Cô đang nhớ họ da diết.

Buổi chiều sân trường vắng vẻ, Song Tú ngồi thơ thẩn một mình. Cô thật sự sợ khi phải nghĩ đến việc về nhà và phải đối mặt với mợ và Kim Chi. Cô bỗng bồi hồi nhớ lại lúc ấu thơ:

Ngày xưa gia đình cũng vào hàng khá giả, cuộc sống hạnh phúc đầy ắp tiếng cười. Và rồi tai họa ập tới. Khi cô vừa lên năm thì cũng là lúc cô phải rời xa cha mẹ. Hai người đã bị tai nạn trong một lần về quê. Lần đó Song Tú may mắn thoát chết và cũng kể từ ngày đó cô phải về sống với gia đình cậu.

Nghĩ đến đây, nước mắt Song Tú chực trào ra, cổ họng cô đắng ngắt. Song Tú gào lên trong lòng:

– Cha mẹ ơi! Cha mẹ có biết giờ này con đang nhớ cha mẹ lắm không? Sao cha mẹ lại nỡ bỏ con một mình trên thế gian này chứ?

Song Tú khóc lặng lẽ trong đau khổ, chợt cô một cánh tay đặt lên tay có Song Tú kinh ngạc cô ngước lên.

– Là anh à?

Thanh Sơn tự nhiên ngồi xuống cạnh Song Tú. Anh nhìn cô rơi lệ mà lòng nhói đau.

– Em hãy nói cùng anh đi Tú? Chuyện gì đã xảy đến với em vậy?

Song Tú lắc đầu:

– Em không có gì đâu. Anh đừng bận tâm làm gì.

Thanh Sơn nhíu mày:

– Em nỡ nói với anh vậy sao Tú? Chẳng lẽ anh không xứng đáng để tâm sự nỗi lòng sao?

Song Tú đang có tâm trạng giờ lại thêm Thanh Sơn, cô trở nên quạu qụo:

– Tú đã nói là không có gì mà.

Thanh Sơn nhìn Tú một lúc rồi nói:

– Em nói em không có gì nhưng tại sao em lại khóc.

Song Tú khịt mũi:

– Tú có một chút chuyện riêng thôi. Tú đang rất cần sự yên tĩnh.

Thanh Sơn nói giọng trách móc:

– Em đuổi khéo anh hả Tú? Anh không thể cùng em tâm sự sao?

Song Tú bực bội nhưng vẫn cố dịu giọng:

– Anh Sơn đừng nghĩ vậy. Bây giờ Tú đang rối lắm. Tú rất mệt mỏi.

Thanh Sơn vẫn nói:

– Em đi chơi cùng anh nhé! Nếu đi chơi em sẽ bớt buồn.

Song Tú nghe bực bội vô cùng:

– Xin lỗi! Tú muốn về nhà.

Thanh Sơn nhanh nhảu:

– Anh đưa em về.

Song Tú gạt phăng:

– Không được đâu! Gia đình Tú khó lắm, Tú không dám đâu.

Thanh Sơn kiên nhẫn:

– Sao em cứ lảng tránh anh hoài vậy Tú? Chẳng lẽ em không biết tình cảm của dành cho em sao?

Song Tú lặng thinh như hóa đá. Chuyện này xảy ra đốn với cô thật bất ngờ.

Không phải cô không biết Thanh Sơn yêu cô nhưng cô không ngờ anh lại nói thẳng thừng như vậy.

Thấy Song Tú cứ lặng thinh, Thanh Sơn lại.

– Em hãy bằng lòng để anh bảo vệ và lo lắng cho em đi Tú.

Song Tú nghe giận anh ghê gớm. Trong lúc cô đang buồn bã như vậy mà anh lại ...Song Tú gay gắt:

Anh đừng nói chuyện này nữa. Tú chưa nghĩ đến mấy chuyện đâu. Anh Sơn hãy tìm cô gái khác đi.

Thanh Sơn nhìn sâu vào mắt Song Tú:

– Em nói chuyện tàn nhẫn vậy sao Tú? Em tình chuyện tình cảm dễ dàng vậy sao hả? Yêu ai thì yêu sao?

Song Tú nhưng chịu đựng được. Cô gào lên:

– Anh đừng nói nữa, Tôi không muốn nghe đâu.

Thanh Sơn ôm vai Song Tú và nhìn chầm chặp vào cô:

– Em định sống cực khổ và tủi nhục trong căn nhà đó đến sao giờ hả?

Song Tú kinh ngạc cô nhìn sững vào anh:

– Sao anh lại biết nhà tôi? Anh đang nói bậy gì vậy hả?

– Em đừng nói tránh. Anh biết tất cả về em. Anh biết em luôn chịu khổ khi ở căn nhà đóvà hôm nay em khóc cũng là vì họ đúng không?

Song Tú đầu ngỡ ngàng nhưng cô khoa lấp:

– Anh đừng nói bậy. Tôi không cho phép anh xúc phạm đến gia đình tôi:

Thanh Sơn không cảm thấy giận Song Tú mà ngược lại anh thấy thương cô nhiều hơn:

– Em cao cả làm nhưng em có biết mình cố chịu đựng là khờ dại lẩm không.

Anh quyết định rồi, ngày mai anh sẽ đến nhà để xin cưới em.Anh không muốn nhìn em đau khổ nữa.

Song Tú hết chịu đựng được. Cô nói như la lên:

– Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Anh đừng làm tôi làm tôi phải đau thêm nữa có được không hả?

Thanh Sơn nghe nhói lòng.

– Hóa ra lòng tốt của anh lại được em xem là làm em đau khổ.

– Em làm anh hụt hẫng quá!

Song Tú nhăn mặt:

– Anh đừng nói nữa! đừng nói đi nữa.

Song Tú vừa nói vừa ôm đầu. Cô gắng sức chạy nhanh đi để khỏi phải nhìn thấy Thanh Sơn nữa. Thanh Sơn nhìn theo dáng SongTú mà lòng đầy nhói đau.

Anh thấu hiểu mình đã thất bại.