Chương 1

Nhất Vĩnh ngừng chiếc du lịch lại bên kia cổng trường Đại học. đón Diễm Chi, Nhất Vĩnh đưa mắt nhìn vào cổng đã thấy ngay bóng dáng của Diễm Chi, với chiếc áo dài tha thướt bước ra khỏi cổng trường, ẩn hiện trong đám sinh viên ra cổng. Mỉm cười anh gọi khẽ:

– Diễm Chi! Anh đây nè.

Diễm Chi ngoái nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi đúng tên nụ cười duyên dáng lại nở trên môi, khi cô bắt gặp đôi mắt quyến rũ đầy lãng mạn của Nhất Vĩnh nhìn cô. Diễm Chi vui mừng, cô reo lên:

Anh Nhất Vĩnh! Hôm nay anh đi đâu vậy?

Anh cười giọng ấm.

– Nhớ em quá, anh đến tìm em nè.

Dẩu môi, cô nói:

– Đừng có xạo em hổng tin.

Vĩnh lại cười:

– Em không tin anh sao? Nhớ em quá trời, bỏ cả công việc đến đón em. Lên xe, anh chở em về nha.

Chớp nhẹ đôi mi dài, cô hỏi:

– Cả tuần nay sao không đến thăm em hả? Anh đi đâu?

Vừa dứt câu truy gạn, Diễm Chi đã nhéo anh một cái đau điếng. Vĩnh chợt nhăn nhó reo lên:

– Ui da! Đau anh, em.

Rồi anh lại tiếp giọng ngọt ngào:

– Em không thương anh hay sao mà lại hành anh như thế hả cưng?

Cô lại hờn:

– Ai đó có yêu tui bao giờ?

Chau đôi mày, anh nói:

– Này nhé! Em nói thế. không thấy tội nghiệp anh sao? Lại giận anh nữa, thôi về nhé bé cưng?

Nói dứt lời, Nhất Vĩnh nắm tay người yêu dắt đi. Diễm Chi dẫn dỗi vùng khỏi tay anh. Cô nũng nịu:

– Em hông đi!

Ngắt chót mũi cô Vĩnh ngạo nghễ:

– Không đi là anh bồng lên xe đấy bé!

Cô la lên:

– Ái, em không giỡn à nha, người gì dễ ghét.

Vĩnh cười:

– Yêu lắm đó bé, lên xe đi rồi mặc tình giận anh bé yêu ơi!

Đôi mắt thật sắc, Chi nhìn anh buông giọng:

– Dễ ghét.

Anh lại đùa dai:

– Dễ yêu chứ cưng! Em mà ghét anh hoài chắc có nước anh chết mất.

Diễm Chi giậm chân nũng nịu:

– Thôi, em không nói nữa, em giận anh cho coi, ghẹo em hoài hả?

Anh tròn mắt nhìn người yêu, khẽ nắm bàn tay nhỏ nhắn của Chi, anh dìu cô ra xe, giọng anh năn nĩ:

– Đừng giận anh nữa em yêu, anh sẽ đền em tất cả để đền bù trong tuần qua anh không đến thăm em.

Lời nót âu yếm nồng . nàn của Vĩnh như xọa dịu được nỗi thương nhớ da diết của cô mấy ngày qua. Mong gặp lại anh để vơi đi thương nhớ, chẳng lẽ bây giờ lại làm khổ nhau nữa sao? Nghĩ thế nhưng ý nghĩ nghi ngờ trong cô bắt đầu thuần lại, có lẽ anh bận nhiều việc, bận công tác, bận tiếp khách bận hội họp ...

Đó là lý do anh không đến thăm em được phải không Vĩnh?

Mở cửa xe dìu người yêu lên ngồi sát bên, xe chuyển bánh ...

Nhất Vĩnh nhìn Chi, anh âu yếm hôn nhẹ vào trán cô yêu thương:

– Đừng giận anh. Đền cho em đấy.

Đẩy anh ra cô nói nhỏ:

– Anh vậy đó, không ý tứ gì hết, lỡ bạn bè em thấy rối sao?

Anh cười giọng trêu đùa:

– Mặc kệ, trước sau gì cô bé Đoàn Diễm Chi cũng là vợ của Nguyễn Nhất Vĩnh này thôi.

Liếc mắt nhìn anh:

– Anh liều lĩnh lắm, em ghét anh quá đi.

Anh hỏi Diễm Chi:

– Sao? Bây giờ đưa em về nhà hay đi chơi nè?

Nhìn anh, cô dò xét:

– Anh định đưa em đi đâu nào?

– Về nhà hay đi chơi?

Vĩnh nói nhanh:

– Dĩ nhiên là đưa em đi chơi rồi, để bù vào thời gian anh không gặp em.

Hất mặt, cô trách móc:

– Em ghét nhất lốt chuyện vòng vo của anh.

Choàng tay qua vai Chi, kéo cô ngã vào anh, Vĩnh ngọt ngào trêu chọc:

– Ghét là yêu đó có phải em? Em ghét anh, trái lại anh thì rất yêu em, yêu không thể nào quên được. Chi ơi! Nếu trái đất này chuyển động nổ tung ra cũng không ngăn cấm được tình yêu của anh đối em.

Nhìn anh tha thiết, cô khẽ nói:

– Có thật thế không anh?

Cho xe chạy thật chậm, Vĩnh cúi hôn vào bờ môi mọng đỏ của Chi:

– Anh yêu em không bao giờ gian dối đâu bé yêu của anh! Đừng nghi ngờ.

Rồi một nụ hôn nồng nàn khác lại rơi trên môi, Diễm Chi nghe lòng đam mê bất tận.

Đẩy anh ra, cô nhắc nhở:

– Anh phải cẩn thận đấy.

Anh nhìn cô tình tứ:

– Cám ơn em đã lo cho anh nhiều như thế.

Giọng cô trách nhẹ:

– Anh liều lĩnh và ngoan cố lắm.

Vĩnh nói nhanh:

– Đừng trách anh chứ em! Lời nói của anh không đúng sao? Lúc nào em cũng nghĩ đến anh còn gì hạnh phúc cho bằng hả em yêu?

Đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, Diễm Chi suy nghĩ. Vĩnh nói đúng, cô lúc nào cũng lo cho anh, không bao giờ trong đầu cô quên được anh.

Cô yêu Nhất Vĩnh, giám đốc một công ty hải sản nổi tiếng, với đôi mắt long lanh sáng thật ngây thơ, Diễm Chi có nét đẹp toàn vẹn, đôi môi cong cong thêm vào đó đôi lúm đồng tiền trên má nằm dưới cánh mũi thẳng.

Dáng mảnh mai cùng mái tóc dài ông ánh ôm lấy bờ vai, Diễm Chi đã làm mềm lòng Nhất Vĩnh, Giám đốc trẻ điển trai, với đôi mắt đa tình quyến rũ đầy lãng mạn.

Tình yêu của Diễm Chi và Nhất Vĩnh rất nên thơ. Trong một hôm Chi đi học về, giữa đường xe chết máy và chàng hiệp sĩ đa tình Nhất Vĩnh đã làm anh sửa xe bất đắc dĩ bên lề đường cho cô bé Diễm Chi.

Siết nhẹ vai nàng, anh âu yếm hỏi:

– Chi nè, em đang nghĩ gì đó?

Nhìn anh trong suy nghĩ:

– Em đang nghĩ về anh.

Tròn mắt, Vĩnh ngạc nhiên:

– Nghĩ về anh? Bộ em không tin anh hả Diễm Chi?

Khẽ gật đầu:

– Em tin anh, nhưng có lúc em lại lo sợ vẩn vơ.

Vĩnh nhìn Chi thấy rõ những ý nghĩ trong cô:

– Em lo sợ anh không thật lòng phải không Diễm Chi?

Ngã đầu vào vai anh, Chi thì thầm nho nhỏ:

– Anh Vĩnh! Nếu như, nếu như một ngày nào đó anh quên em, bỏ em có lẽ em không sống nổi đâu.

Ôm lấy đầu Chi ngã hẳn vào vai anh. Nhất Vĩnh trìu mến, giọng ấm áp:

– Đừng nghĩ quẩn em ạ! Anh không bao giờ xa em đâu, hãy tin vào tình yêu của chúng mình.

Chớp đôi mi dài cong cong, cô nói:

– Vâng! Em tin chứ, nhưng em nghĩ anh là một giám đốc, tiền tài danh vọng trong tay anh đều có cả, lại nữa anh rất đẹp trai, thử hỏi làm sao em biết đầu ...

Vĩnh cướp lời cô:

– Anh cấm em đó. Từ đây về sau không được nghĩ vẩn vơ nữa nghe, anh buồn lắm đó.

Hơi buồn giọng:

– Anh có biết một tuần anh không đến, là một tuần em mất ăn mất ngủ, học không ra học, chơi không ra chơi, anh đã choán hết thời gian của em.

Anh lại cúi xuống hôn đôi má hồng của cô thật tình tử:

– Tình yêu của em chân thật, cao thượng như thế, anh đâu bao giờ chối bỏ được, chỉ tại mấy ngày nay anh bận việc công ty lu bù em yêu ạ.

Diễm Chi trách:

– Anh không điện cho em được sao?

– Em nói lạ. Điện thoại cho em nơi nào đây? Lại nhà ư? Anh chỉ sợ ba mẹ rầy rồi anh không được gặp em thì sao chứ?

– À, em quên.

Nâng mặt, anh hỏi:

– Sao? Tin anh chưa em yêu? Còn lo sợ gì nữa không hả?

Khẽ mỉm cười:

– Em tin rồi.

Diễm Chi lại ngã đầu vào vai anh, chưa bao giờ cô thấy được hạnh phúc như hôm nay, anh yêu cô thật đấy.

Bàn tay cô nhè nhẹ vuốt lên ngực Vĩnh, Chi nghe ấm áp làm sao, hơi hướm của người đàn ông làm cho cô không thể nào quên.

Nhất Vĩnh xao xuyến trước Diễm Chi, Anh dừng xe lại ôm chặt Chi vào lòng, và đặt nụ hôn nữa lên bờ môi cô nồng ấm.

Hơi ấm từ nụ hôn đam mê cuồng nhiệt làm cho Diễm Chi quên hết, không còn chút nghi ngờ nào lúc xa vắng bấy lâu.

Ghì lấy vai anh, cô tận hưởng niềm hạnh phúc chất ngất, rời môi hôn, Vĩnh khẽ khàng:

– Đừng giận anh, cũng đừng bao giờ nghĩ sai lầm về anh nghe em.

Đôi môi cong cong, cô nũng nịu:

– Nếu như ...nếu như anh không yêu ai khác ngoài em, thì lúc ấy em mới không giận không nghi ngờ, nếu không thì ...

Anh trêu đùa phản ứng lại:

– Nếu không thì ... thì như thế này này ...

Rồi anh lại hôn như mưa vào đôi môi cong cớn của cô. Đẩy nhẹ anh ra:

– Đừng có lạm dụng quá đi nha, em giận cho xem.

Siết choàng Diễm Chi ngã lên đầu anh, lời ngọt ngào vang lên bên tai cô:

– Em biết không, chiều nay anh có một cái hẹn.

Chi vụt ngẩng đầu lên, Vĩnh vội ngăn ôm chặt cô lại, giọng anh tình tứ:

– Em làm gì vậy?

Cô hờn dỗi:

– Anh lại hẹn với người ta à?

Ngắt chót mũi Chi, anh yêu thương:

– Người ta nào? Chỉ có người ta này nè.

Anh lại hôn nàng, ngăn chặn đi suy nghĩ quẩn trong lòng cô.

– Anh đừng có nịnh em đó nha.

– Không, anh nói thật mà em.

– Em, em hổng biết đâu được.

Vuốt nhẹ tấm lưng thon thon của cô anh trầm ấm.

– Thật ra chiều nay anh có buổi tiệc với một công ty bạn nhưng anh nhớ em quá nên giao lại cho Ngọc Lợi thay thế cho anh. Em thấy đó, bao giờ em cũng là ưu tiên nhất em biết không hả?

Gục mặt vào đùi anh, cô ửng hồng đôi má, lòng đầy mãn nguyện khi biết rằng, tình yêu của anh đối với cô tuyệt đối. Thế mà cô lại ghen hờn vô lối, làm khổ cho anh.

Vĩnh ơi! Anh là người đàn ông tuyệt vời anh chính là người đáng để cho em nương tựa, anh là bóng mát che chắn cho em trong cuộc đời này phải không anh?

􀃋 􀃋 􀃋 Bãi biển Nha Trang buổi trưa hè tuy oi bức, nhưng nhờ gió biển thổi từ xa vào thêm mát mẻ, tạo cho nét đẹp, hàng dừa lả ngọn trước làn gió đung đưa thật sống động. Biển xanh cát trắng từng người họ hòa vào sóng biển. Diễm Chi và Nhất Vĩnh cũng vờn sóng không biết mệt, họ hạnh phúc bên nhau quên cả những người xung quanh.

Nhất Vĩnh dìu Diễm Chi trên sóng biển với chiếc phao to lớn, Chi sung sướng vùi đầu quyện vào anh vờn sóng biển mà nghe niềm hạnh phúc dâng đầy ắp trong tim.

Nhìn đôi mắt ướt nước vì đợt sóng biển vừa vào đến, Chi thấy nó êm đềm quyến rũ và lãng mạn, quyện lấy nàng trong đôi mắt của anh, làm sao cô không yêu anh được?

Diễm Chi siết chặt vòng tay ôm vào hông anh, lướt theo sóng biển theo sự dìu dắt của Vĩnh. Càng ngày Chi thấy anh càng có nhiều khác lạ. Càng thấy anh yêu nàng hơn nữa. Trong đáy mắt, môi hôn ngọt ngào của anh.

Vĩnh ơi! Anh đúng là người em chọn làm chồng, người mà em mơ ước luôn là của riêng em! Anh có cùng ý nghĩ với em không? Hay là mãi mãi là một giám đốc đầy quyền uy, rất ga lăng và bay bướm, để em phải khóc hoài khi anh sai hẹn với em?

Yêu anh nhưng Chi vẫn còn nỗi lo canh cánh bên lòng, Diễm Chi thở dài.

Không yêu cũng khổ mà được yêu cũng càng khổ hơn ...

Cô nhìn anh nói:

– Bơi vào bờ đi anh. Trời sậm quá báo hiệu cơn mưa đến đó.

Khẽ cười, Vĩnh hỏi:

– Tắm lâu lạnh rồi hả cô bé? Anh có thấy gì đâu nào?

Đưa mắt nhìn lên bầu trời, cô nói:

– Anh chỉ nói giỡn hoài, nhìn lên bầu trời mà xem đi, mưa mà kèm theo bão là chết đuối cả hai đấy.

Bẹo má Chi, anh nói:

– Nói gì ghê quá vậy em cưng, có anh em sợ gì?

Dẩu môi tát nước vào mặt Vĩnh, cô dỗi:

– Anh chỉ có tài lanh và giỏi, về nhà bệnh cả đám cho coi.

Không trả lời cô, Vĩnh cho quay đầu phao trở vào bờ. Nằm gọn trên chiếc phao, Chi chợt mỉm cười hài lòng với chính mình, không ngờ nàng lại có diễm phúc nhiều như thế. Nhất nhất ý kiến gì của cô, anh cũng đều chiều tất cả, và lại được anh yêu tha thiết nông nàn như thế.

Nhưng cô còn lo ngại một điều, lúc gần đây, Vĩnh hay có lúc ngồi suy tư mình khi đối diện cùng Chi, thắc mắc hỏi anh thì Vĩnh lại nở trên môi nụ cười rồi âu yếm dịu dàng bảo với cô là:

“Anh bận công việc kinh doanh sắp tới, em an tâm, anh không quên em để em lo buồn vẩn vơ đâu, dừng nghĩ sai cho anh nghe em, lúc nào anh cũng yêu em, yêu vô cùng tận, không bờ bến em ạ!

Thế là Chi lại tin tưởng ngã vào lòng anh tận hưởng những nụ hôn cháy bỏng quyến rũ môi nàng khi anh đưa đến.

Chiếc phao đưa hai người vào bờ cũng là lúc mưa bắt đầu lất phất bay bay.

Nắm chặt tay Vĩnh, cô kéo anh chạy nhanh, miệng lại nói:

– Anh thấy em đoán đúng không nào, mưa rồi đó.

Bẹo vào má Chi, anh thương thương:

Em giỏi lắm, giỏi hơn anh phải không bé cưng.

Hất mặt Chi dẩu môi:

– Dễ ghét, em đi thay đồ đây.

Anh réo gọi:

– Em chờ anh với Diêm Chi.

Nhìn anh, cô hỏi to:

– Mặc anh, em không chờ đâu, em đi đây.

Nói rồi Chi chạy loáng nhanh về khách sạn, bỏ anh lại phía sau. Đưa chiếc lược chải lại mái tóc vừa gội xong, Chi nhìn trong gương theo dõi từng cử chỉ của Nhất Vĩnh. Điếu thuốc được anh phả khói cháy dở trên tay anh, đôi mắt đa tình lãng mạn chăm chú nhìn Diễm Chi không nháy mắt.

Anh nhìn ngắm thật say sưa vào dáng người con gái bé nhỏ trước mặt, anh quên cả sự chú ý của Diễm Chi nhìn anh trong gương.

Cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh, mẩu thuốc trên tay Vĩnh rơi xuống, anh giật mình nhìn đăm đắm vào Diễm Chi thật tha thiết.

Lời nói của cô thật ngọt với anh:

– Làm gì anh nhìn trân trân vào em dữ vậy?

Vĩnh nắm tay Chi kéo ngã cô vào lòng, ngắt chót mũi cô, anh tình tứ.

– Em đẹp lắm, em không biết anh đang nhìn em không chán hay sao? Anh đang nghĩ đến ngày cười hai chúng mình em yêu ạ.

Nắm vành tai anh, Chi lắc lắc:

– Em mà đẹp, úi trời, hổng dám đâu.

Đôi mắt anh sáng lên như đang cười cùng cô:

– Tại sao lại không dám hả bé yêu?

Cô cười lúng liếng:

– Còn cả khối cô đẹp hơn em kia.

Vĩnh nâng gương mặt cô lên hỏi:

– Hèn gì bẻ cưng anh hay khóc nhè vì điều đó phải hông?

Dẩu môi, cô bướng bỉnh:

– Còn lâu em mới khóc nhè, hổng được nói xấu em à nha.

Vuốt nhẹ mái tóc Chi, anh khẽ khàng:

– Diễm Chi. Anh yêu nhất cái dỗi hờn của em đó.

Cô thẹn thùng áp má vào ngực của anh:

– Anh vậy đó, bảo sao em ...

Anh siết chặt cô trong vòng tay, tiếp lời theo câu nói lấp lửng của Chi:

– Bảo sao em không yêu anh cho được phải không em?

Đấm nhẹ vào ngưc anh:

– Anh này, cái gì anh cũng biết được cả! Em ghét anh.

– Trời ơi! Anh hạnh phúc lắm Chi ơi! Em ghét anh, ngược lại anh yêu em hơn bao giờ hết.

Chi nhìn anh, cô giậm chân:

– Buông ra, em đã chết xỉu vì đôi tay thô bạo của anh rồi nè.

Cụng đầu vào nhau, anh thì thầm:

– Anh chết vì đôi mắt bướng bỉnh của em đây, Chi ơi!

Gương mặt Chi ửng hồng lên càng xinh hơn. Lại nép vào ngực anh, nghe yêu thương dâng đầy trong tim.

Tình yêu của anh cho em ngọt ngào, phẳng lặng tình yêu như mặt nước hồ thu mà em nào hay biết Vĩnh ơi. Mỗi ngày anh mỗi khác, từ lời nói, dáng vẻ yêu chiều, em thật diễm phúc quá.

Đôi mắt đa tình sáng long lanh của anh, nó không lệ thuộc vào một ai, thế mà giờ đây lại là của riêng em, lại lệ thuộc vào Diễm Chi. Đôi mắt vừa cao ngạo vừa quyến rũ lãng mạn làm sao đấy!

Chi ngồi lên đùi anh, nhẹ nâng gương mặt anh, chớp chớp mi dài, cô khẽ nói:

– Nhất Vĩnh! Anh yêu em nhiều nhé, đừng bao giờ để em thất vọng nha anh!

Vĩnh cười đặt nụ hôn lên đôi môi xinh hồng của cô, chiếc hôn đam mê cuồng nhiệt. Ngắm anh Chi nói:

– Sửa soạn đi em, mình còn ngắm biên về đêm nữa chứ!

Rời khỏi vòng tay anh, cô nói:

– Vâng! Tuân lệnh ông giám đốc của ai đó.

Nheo mắt, Vĩnh nắm tay chi kéo lại, bẹo vào má cô:

– Của cô bé dễ yêu này nè.

Chi chạy biến đi với lời lại:

– Xí em hổng thèm.

Nụ cười thật tươi nở trên môi anh, đôi mắt dõi theo từng bướe chân sáo của cô bé Diễm Chi.

􀃋 􀃋 􀃋 Bắc chiếc ghế đặt xuống bên cô, anh nhắc nhở:

– Ngồi đi em.

Thời gian qua mau, thế mà đã một năm trôi đi, tình yêu của Chi và Vĩnh cũng tròn một tuổi.

Gió từ khơi xa mang theo vị mặn của biển đưa vào, những chậu hoa thược dược đang nở rộ khoe sắc tím, đứng trân mình trước gió Biển xanh rộng mênh mông tạo cho nét hùng vĩ hoang vắng của biển về đêm đơn độc, tê buốt lạnh.

Nắm bàn tay Chi, anh siết nhẹ:

– Nghĩ gì đấy cô bé?

Đôi bàn tay đan vào nhau, chỏi cằm. Chi hỏi Vĩnh:

– Em đang ngắm biển về đêm, có gì không anh?

– À, không có gì, thấy em suy tư anh ngỡ em đang có gì lo ấy mà.

Dẩu môi Chi nói:

– Không ngờ anh quan tâm đến em nhiều đến thế.

– Yêu nhau lo lắng trong từng ý nghĩ của nhau đâu có gì sai trái đâu em yêu.

Liếc mắt nhìn anh:

– Anh hay rào đón enm lắm, làm sao em biết được trong cái đầu của anh đang nghĩ những gì?

Anh đùa:

– Thì nghĩ đến cô bé này nè.

Chi cười:

– Có chắc thế không đó? Chỉ em thôi sao? Còn ai nữa, khai mau.

Ngắt mũi cô, anh nói:

– Em quá quắt đấy nhé.' Anh có gì mà khai hả bé cưng?

Chi cười trêu lại Vĩnh:

– Tỉ như hôm nay đi với em, mai với cô Hoa, mốt với cô Hồng chẳng hạn.

Anh lắc đầu đưa hai tay lên:

– Anh xin chào thua.

Chi nghênh mặt:

– Anh là chúa hào hoa, còn lắm lời, với em nói vậy, với cô kia nói khác.

Vĩnh nheo mắt cũn cỡn:

– Ghen hả bé cưng.

Cong môi cô bướng bỉnh:

– Cóc cần, ai thèm ghen cho mệt.

Vĩnh siết cô vào lòng:

– Giận anh hả bé cưng?

Cô Xỉu mặt:

– Cóc thèm giận.

Anh cười:

– Không giận thì nhìn thẳng vào mặt anh đây này!

Nhìn anh, cô hỏi gọi:

– Để làm gì hả?

Cúi xuống kề sát mặt chi, anh trâm giọng:

– Để cho anh hôn em, chịu chưa?

Đẩy anh ra, Chi la lên:

– Xí, ai thèm, anh khôn dễ sợ.

Ghì đầu Chi vào ngực, anh van vỉ:

– Đi em. Cho anh hôn một cái thôi. Anh đang thèm đôi môi bướng bỉnh của em.

Chi rụt cổ nói nhanh:

– Không cho bao giờ.

Anh nhìn cô say đắm, không cần nghe tiếng trả lời của cô, anh ôm choàng cô vào lòng, đôi mắt đa tình nhìn đam mê cuồng nhiệt trên gương mặt đang hồng lên vì mắc cỡ của Chi, anh hôn lên đôi môi say đắm.

Đẩy anh ra, cô đấm túi bụi vào ngực anh, dỗi hờn:

– Ghét anh lắm! Không yêu anh nữa đâu.

Diễm Chi bỏ mặc anh ngồi đó, cô chạy nhanh xuống mé biển, đôi giày cao gót của Chi in dấu trên cát trắng.

Gió hây hây, lất phất bay bay mái tóc. Chi hòa vào cơn gió êm đềm, vuốt ve lấy bờ vai thon nhỏ của cô.

Khoanh tay trước ngực, Diễm Chi bước từng bước chầm chậm nhìn ra biển khơi. Vĩnh nhìn cử chỉ của cô, anh hỏi:

– Em lại giận anh rồi à?

Chi lắc đầu:

– Không đâu anh, nhìn biển mênh mông, em đang nghĩ một bài hát về biển.

– Thế à? Vậy em hát cho anh nghe đi em yêu!

Choàng tay ngang hông Diễm Chi, hai người song bước bên nhau. Chi ngã đầu vào vai anh. Vĩnh như che chở cho người yêu những hạt nước biển li ti từ xa do cơn gió đưa về:

Hơi ấm từ Nhất Vĩnh tỏa ra làm cô ngây ngất đam mê. Khép hờ đôi mắt đẹp như nhung. Diễm Chi khẽ hát lên nho nhỏ theo bước chân anh dìu đi trên bãi biển ...

“Chỉ có thuyền mới hiểu, Biển mênh mông dường nào Chỉ có biển mới hiểu Thuyền đi đâu về đâu? ...”.

Trong trí của Diễm Chi luôn chú ý rằng. Nhất Vĩnh mãi mãi là người cô yêu thương nhất.