Chương 1
“Ngưỡng mộ tiên quang đã lâu, chờ canh ba ta tới lấy, Tiểu Phách Tử đề thư.”Vào lúc sáng sớm, trên cổng lớn phủ nha Lôi Châu dán một tờ giấy có nội dung như vậy.
Nha dịch mở cửa, híp mắt mới có thể nhìn thấy rõ tờ giấy viết như thế nào, lập tức sợ hãi kêu lên chạy vào bên trong phủ nha: “Không xong, không xong, tên phi tặc đến vô ảnh đi vô tung dòm ngó đến cống phẩm Lôi Châu chúng ta rồi!”
Tia nắng ban mai chiếu rọi từ bên ngoài ô vuông cửa sổ đi vào thư phòng.
Cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm lên bút lông, hơi có chút chấm chấm mực. Khóe miệng công tử cầm bút hơi có phần cong lên, nụ cười ôn nhuận trong tia nắng ban mai lộ ra vẻ vô cùng ấm áp.
Đầu bút nhẹ nhàng rơi xuống, viết bốn chữ to tuấn dật – dĩ độc trị độc.
“Không xong rồi, đại nhân, không xong rồi!” Nha dịch hốt hoảng gõ vào cửa thư phòng.
“Có phải tên phi trộm kia để lại lời nhắn hay không?” Không chút hoang mang đặt bút lông xuống, công tử ôn nhuận chậm rãi đứng dậy, chỉnh sửa áo trong một chút, sau đó đi đến bên giường mặc lên người bộ y phục cổ tròn có ống tay áo lớn màu xanh.
“Đúng ạ! Đúng ạ!” Nha dịch thiếu điều vội muốn chết rồi, tuy nhiên dường như vị tri phủ Lôi Châu mới đến này có vẻ không hề vội vàng chút nào. Tên Tiểu Phách Tử này ở vùng Nam Hải Châu Huyện lại là phi trộm nổi danh, bình thường sau khi để lại lời nhắn, nếu trong lòng muốn trộm vật gì, thế thì không bao giờ thất bại được!
Tiên quang ở Lôi Châu lần này, chính là bảo vật mà khi ngư dân Nam Hải đánh cá tìm được, khi vừa đến tối thì tiên quang này liền sẽ có tia sáng bóng loáng như có như không âm thầm lưu động ở bên trong, ngay cả mấy vị lão gia có kinh nghiệm lâu năm nhất cũng nhìn không ra rốt cuộc bảo vật này làm bằng cái gì.
Cũng gần đến ngày sinh thần của hoàng đế Đại Minh, nếu như lần này Lôi Châu có thể dâng lên tiên quang kia, có thể nào sẽ khiến lòng vua cực kỳ vui mừng giảm thuế một năm cũng không biết chừng.
Thế nhưng nếu tiên quang này bị tên phi trộm kia đánh cắp đi, tất nhiên Lôi Châu sẽ phạm phải đại tội không có khả năng bảo vệ được cống phẩm, việc này nếu nói mất bổng lộc chỉ là chuyện nhỏ, tuy nhiên nếu mất đi cái đầu trên cổ này, vậy xem như không đáng giá chút nào rồi.
Một chiếc dây lưng bằng gấm thắt lên eo, công tử ôn nhuận lấy một miếng bạch ngọc song ngư đeo bên hông, hít một hơi thật sâu, cầm lên quạt giấy bên giường đi đến cửa, rồi mở cửa ra.
“Đại nhân, người đang định…” Nha dịch lo lắng nhìn vị Tô tri phủ mới đến Lôi Châu này, vẻ mặt không hề có bất kỳ một tia sầu lo nào. Đại họa lâm đầu rồi, đại nhân này không suy nghĩ cách bảo vệ cống phẩm thì thôi đi, lại còn đổi lại thường phục tính rời phủ!
Công tử ôn nhuận chậm rãi mở miệng, một chút ý cười giữa lông mày kia lại khiến cho người ta cảm thấy không khỏi bình yên đôi chút: “Hoán Thần mới đến Lôi Châu, còn chưa đi dạo quanh các nơi tham quan lần nào, thừa dịp hôm nay thời tiết thật tốt, tất nhiên là muốn đi ra ngoài một chút.”
“Được không ạ…” Nha dịch vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở Tô tri phủ: “Đại nhân, nếu một khi tiên quang kia bị mất, triều đình hạ lệnh trách tội, chúng ta có thể bị…”
“Yên tâm, Hoán Thần tự biết chừng mực.” Chắp tay ôm quyền, Hoán Thần nghiêng người đi qua bên cạnh nha dịch, nhìn về phía nội viện, một tiểu nha hoàn đang quét dọn ngoài xa, kêu một tiếng: “Lưu nhi, theo ta ra ngoài chút đi.”
“Vâng, đại nhân.” Tiểu nha hoàn Lưu nhi mỉm cười, đột nhiên chạy vội tới, kéo kéo tay áo Hoán Thần: “Đại nhân, vậy người muốn đi nơi nào?”
Hoán Thần nhẹ nhàng cười: “Nơi nào náo nhiệt nhất Lôi Châu này thì ta sẽ đến đó.”
“Hì hì.” Lưu nhi đột nhiên cười xấu xa: “Nơi náo nhiệt nhất Lôi Châu này, sợ rằng đại nhân không thích đến.”
“Nơi nào?” Hoán Thần bỗng nhiên có chút hứng thú.
Lặng lẽ ghé sát vào bên tai Hoán Thần, giọng nói Lưu nhi nhỏ nhẹ như muỗi: “Tất nhiên là thân nữ nhi như người và ta vầy nè, chắc chắn không thể đến ‘nơi đó’ rồi, tiểu thư.”
“Đã làm tri phủ Lôi Châu rồi, xem như là địa ngục cũng cần phải đi một lần, nói không chừng sẽ có chút ít manh mối…” Trong cung mất trộm san hô nếu như không thể tìm về được, vậy thì mạng của thúc thúc chắc chắn rồi cũng sẽ chết uổng mạng không rõ ràng ở nơi đại lao, thoáng hiện một chút đỏ ửng trên gò má như có như không, Hoán Thần nhẹ nhàng hít một hơi, hồi tưởng lại ba tháng qua, quả thật là để cho người ta cảm thấy có chút thế sự vô thường.
Thúc thúc Tô Thành, vốn là một viên quan nhỏ giữ chức lễ bộ ở kinh thành, từ trước đến giờ chịu trách nhiệm trông coi bảo vật trong cung, không ngờ được đột nhiên lại xuất hiện một tên phi tặc, trộm mất san hô Nam Hải, vì vậy mà Tô Thành bị áp giải xuống đại lao, mang trên người tội danh trông chừng bất lợi.
Tô Uyển còn nhỏ liền đã mất đi phụ mẫu, từ nhỏ gắn bó cùng thúc thúc cho đến khi lớn lên, tất nhiên không thể ngồi im nhìn thúc thúc gặp nguy hiểm mà không cần quan tâm gì. Vừa may gặp được kỳ thi khoa cử, vì vậy Tô Uyển dùng tên giả Tô Hoán Thần, nữ giả nam trang lẫn vào trường thi, bần cùng sinh tài học, trên điện thong dong đối đáp thiên tử, khiến cho trong lòng thiên tử cực kỳ vui mừng, đặc biệt tứ phong đồng thám hoa đứng hàng thứ tư trong bảng vàng, làm cho lần khoa cử này xuất hiện kết quả bốn người một giáp*. Vốn lần này tiền đồ trở nên sáng lạng, thế nhưng Hoán Thần lại cố ý khẩn cầu hoàng thượng phái xuống Lôi Châu bổ nhiệm chức vụ tri phủ, cách xa kinh thành, tương đương với việc bị đày ra biên giới.
(*) một giáp: hệ thống khoa cử.
Nhìn lại hành động này của Hoán Thần trong văn võ bá quan triều đình, tất nhiên là tự hủy đi con đường làm quan, thế nhưng Hoán Thần chỉ có con đường như vậy để đi thôi.
Theo như nghe được vùng Nam Hải Lôi Châu này có một tên phi trộm, đến vô ảnh, đi vô tung, đây là đầu mối duy nhất có thể liên quan cùng với việc mất trộm san hô. Tất cả mọi chuyện chỉ có thể mượn lực hấp dẫn của tiên quang này để bắt được tên phi trộm “Tiểu Phách Tử”, có lẽ chỉ như vậy mới có được một chút hi vọng.
--- Tác giả có lời muốn nói: Mở lại hố mới…hoan nghênh đại gia tiếp tục ủng hộ cổ văn…