Mở đầu + Văn án

Bị Tuyển Giai Phu – 备选佳夫

Đan Ninh

Dịch giả & Biên tập: Hoa Trà Trong Gió

♪ Văn án ♪

Một hồi ngoài ý muốn, linh hồn lại nhập vào thân thể của người khác…

Càng khiến cô hoảng sợ, thân phận của cơ thể này lại là thư ký riêng của em chồng tương lai?!!

Ách… Không phải là cô không thích hắn, chẳng qua không thể quen được bộ dáng lưu manh của hắn mà thôi…

Huống chi, nhìn thấy hắn, cô sẽ nghĩ đến vị hôn phu dám bắt cá hai tay kia, thật sự là xấu hổ…

Khi cô đi theo hắn dự tang lễ của “bản thân”, hắn lại xuống tay quá nặng với anh trai…

Đơn giản chỉ vì thay cô xả giận! Hóa ra, hắn yêu cô đã lâu rồi…

Vậy mà ở “kiếp trước”, cô lại hồn nhiên không hề hay biết…

Biết được điều đó khiến cô cảm thấy mình thật có lỗi, hơn nữa cũng cảm kích hắn vô cùng…

Cô còn phát hiện, hắn trước đây mặc dù cà lơ phất phơ, nhưng khi làm việc thì chuyên nghiệp cực kỳ!

Vì thế, cô cố gắng công tác, khiến cho hắn rất tán thưởng…

Ở công ty, cô là trợ thủ đắc lực nhất của hắn. Sau khi tan tầm lại trở thành người bạn tốt để trút bầu tâm sự…

Càng ngày, cô càng hiểu được con người hắn, rốt cuộc cũng không thể ngăn cản tình yêu của cô đối với hắn…

Nhưng đúng vào lúc này cô lại bị bắt cóc, còn phát hiện ra một bí mật động trời…

Cô tuyệt vọng nghĩ, từ nay về sau hắn sẽ không còn để ý đến cô nữa… phải làm sao bây giờ?

—————-o0O0o—————-

♪ Mở đầu ♪

“Oa, Thôi tiểu thư mặc áo cưới này thật đẹp!”

“Cảm ơn!” Thôi Văn Tường cười yếu ớt, tò mò quay đầu nhìn mình trong chiếc gương.

Cô hơi xoay người, làn váy tung lên hình thành một đường cong tuyệt đẹp.

Cảm giác cũng không tệ lắm…

Cô biết bản thân mình không phải là đại mỹ nhân, bởi vậy cũng chẳng kỳ vọng rằng sau khi trang điểm xong, mặc lễ phục đắt tiền vào là có thể xinh đẹp như tiên, nhưng như bây giờ cũng đã tốt lắm rồi.

Bộ lễ phục này khéo léo ôm sát người, hiện ra vòng eo mảnh khảnh, còn thuận tiện che lấp hai chân không được ổn lắm. Chiếc mũi vốn hơi thấp, nhờ trang điểm lại trông có vẻ cao lên. Hai mắt vốn không đủ lớn, trải qua trang điểm kỹ càng thoạt nhìn lại thêm sáng ngời động lòng người.

“Đây chính là trang phục do nhà thiết kế người Pháp nổi danh Laure thiết kế!” Nhân viên cửa hàng áo cưới ở bên cạnh cười nói, “Ngày hôn lễ, Thôi tiểu thư nếu cứ mặc như thế này, nhất định sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất!”

“Nói đẹp nhất cũng quá lời rồi…” Thôi Văn Tường khẽ cười “Nhưng bộ lễ phục này quả thực rất đẹp, cứ thuê cái này cũng được…”

Mỉm cười, cô vừa nghe nhân viên cửa hàng giải thích, vừa ở trong lòng thuận tiện tính toán một chút số lượng lễ phục…

Trước mắt, tổng cộng có ba bộ. Ngoài ra còn phải chọn thêm hai bộ nữa. Lúc đó cần phải cho các vị trưởng bối nhìn qua một chút.

Từ khi đính hôn cùng Hữu Luân đến nay đã nửa năm rồi. Bọn họ dự định trước cuối năm liền thành hôn. Những việc khác trong hôn lễ sẽ được tộc trưởng lo liệu, chỉ riêng lễ phục là cô quyết định tự lựa chọn.

Kết hôn là ngày mà mỗi người phụ nữ trên đời này đều mong chờ. Bởi vậy, mặc dù từ nhỏ đến lớn mọi việc của cô đều do cha mẹ sắp đặt, nhưng cô cũng muốn có một hôn lễ thuộc về chính mình. Bản thân mình ít nhất cũng có thể tự quyết định một việc.

“Vi tiên sinh nếu nhìn thấy vẻ đẹp này của Thôi tiểu thư, chắc chắn sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo!”

Lời nói của nhân viên cửa hàng khiến Thôi Văn Tường sửng sốt, không nói gì.

Vẻ đẹp của cô sẽ có thể Hữu Luân phải kinh ngạc sao? Cô không hề hay biết chuyện này nha…

Vi Thôi hai nhà vốn thân thiết, cô cùng với hai anh em họ Vi quen biết từ nhỏ, có thể xem là thanh mai trúc mã.

Đương nhiên là cô thích Vi Hữu Luân. Hắn luôn luôn ôn hòa, là một người rất dễ thân cận. Bởi vậy khi hai bên cha mẹ đề nghị đến chuyện kết thông gia, mặc dù cô sống hai mươi mấy năm chưa yêu đương bao giờ, cũng liền gật đầu đồng ý.

Nhưng thái độ của hắn vĩnh viễn là thản nhiên, cho nên cô không thể tưởng tượng nổi bộ dáng của hắn khi nhìn thấy cô mặc váy cưới…

“Thôi tiểu thư, Vi tiên sinh đến thăm cô kìa…” Đột nhiên, một nữ nhân viên cửa hàng áo cưới vội vàng chạy đến, cười nói với cô.

“Cái gì?” Cô ngẩn ngơ. Hữu Luân đến nhìn cô sao?

Hắn là một người trầm tĩnh. Chuyện hôn lễ hắn rất ít quan tâm. Cho dù là mua nhẫn, thử áo cưới, cô đều xử lý một mình, hôm nay tại sao lại đến đây?

Cô nhấc cao làn váy, kinh ngạc chạy ra khỏi phòng thay đồ…

Sau đó liền sững sờ tại chỗ…

Người đến đúng là “Vi tiên sinh”, nhưng không phải là người mà cô nghĩ đến.

“Hữu Thư, sao cậu lại đến đây?” Cô hoang mang nhìn tương lai em chồng có đến vài phần giống vị hôn phu, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Tuy rằng cô và bọn họ cùng nhau lớn lên, nhưng khác hẳn với Hữu Luân, cô không thân cận lắm với Vi Hữu Thư.

Kỳ thực con người Vi Hữu Thư không xấu, nhưng cô không thích cá tính lưu manh của hắn. Quen biết nhiều năm, cô lại không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

“Như thế nào? Không nhìn thấy anh của tôi lại thất vọng như vậy?” Vi Hữu Thư mặt dày tươi cười.

Cô lấy lại tinh thần, lắc đầu, “Tôi chỉ không nghĩ đến sẽ là cậu. Cậu có việc gì cần tìm tôi sao?”

Mặc dù không thích hắn lắm, nhưng tương lai cũng sẽ trở thành người một nhà, cô cũng không muốn gây thù hằn với hắn.

Vi Hữu Thư không vội vã nói ngay, ánh mắt ở trên người cô đảo quanh, trong mắt hiện lên một chút thưởng thức, “Cô mặc như vậy rất đẹp!”

Thôi Văn Tường không ngờ hắn sẽ khen ngợi mình, ngây người một lúc mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!”

Được một người đàn ông khen xinh đẹp, không có người phụ nữ nào là không vui.

“Đừng khách khí!”

Vi Hữu Thư nhe răng cười, khiến cô lại bị hoảng thần.

Không thể không nói, hắn cười rộ lên thật sự xán lạn, rất đẹp, giống như trên đời này không có gì khiến hắn phải phiền lòng. Hoàn toàn trái ngược với Vi Hữu Luân luôn luôn ôn hòa. Khó trách rất nhiều cô gái luôn bám theo hắn…

Không đúng, đây không phải là điều quan trọng! Thôi Văn Tường tự giận chính mình thực dễ dàng bị lung lạc.

Cô ho nhẹ một chút che dấu sự lúng túng, “Tại sao lại đột nhiên đến đây? Là bác trai bác gái hay anh trai cậu có chuyện tìm tôi sao?”

“Vì sao nhất định phải là bọn họ tìm cô, mà không phải là tôi?” Hắn hỏi lại.

“Tôi không có ý đó…” Tuy nói vậy, nhưng Thôi Văn Tường vẫn có phần chột dạ.

Bởi vì cô cảm thấy bọn họ không thân thiết đến mức khiến cho hắn đột nhiên quan tâm đến chuyện cô chọn áo cưới.

“Được rồi, tôi thừa nhận, quả thực là tôi phụng mệnh mẫu thân đại nhân đến!” Thấy cô lúng túng, hắn cũng không làm khó cô nữa, lắc lắc chiếc túi giấy trong tay, “Bà ấy cùng với bác gái đã lập xong danh sách khách mời đến dự hôn lễ, còn có một số ít những chi tiết liên quan đến hôn lễ, nhờ tôi đưa đến cho cô xem. Còn chuyện vì sao lại là tôi đưa thì… Gần đây công ty bận việc, anh hai không rảnh!”

Đương nhiên cũng có thể dùng email, nhưng người nào đó lại là hóa thạch giữa thế kỷ 21. Tuy rằng có hộp thư điện tử, nhưng một năm lại không mở mấy lần.

“À…” Như vậy là đã hiểu, Thôi Văn Tường gật đầu, “Phiền cậu quá, cậu đem túi giấy để ở kia là được rồi, tôi phải thử xong lễ phục đã!”

“Không nhìn trước danh sách khách mời dự hôn lễ sao?”

“Không cần. Chuyện này phụ huynh quyết định là tốt rồi, tôi không có ý kiến!”

Vi Hữu Thư nhíu mày, nhịn không được nói: “Tôi cảm thấy thực khó tin. Đây là hôn lễ của cô và anh hai, nhưng cả hai đương sự lại không hề đụng tay đến một chuyện nào. Tôi vừa đưa danh sách cho anh hai, phản ứng của anh ấy so với cô còn lãnh đạm hơn!”

“Cho dù hôn lễ hay tiệc mời đều chỉ là hình thức, sau khi kết hôn cả hai có thể hạnh phúc hay không mới là điều quan trọng!” Thôi Văn Tường mím môi, biết rằng bản thân có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.

Nhưng những lời này cô không thể nói ra. Mọi người đều bảo rằng Vi Hữu Luân là một người đàn ông tốt. Nếu không phải do cô gần gũi với hắn, căn bản là không có phần. Cô tốt nhất là nên nắm chắc lấy!

Vi Hữu Thư đột nhiên trầm mặc, sau đó mới mở miệng: “Hiện tại hỏi câu này không biết là sớm hay trễ… nhưng tôi cũng rất muốn biết… Cô và anh hai yêu nhau không?”

Thôi Văn Tường ngẩn ngơ.

Cô và Hữu Luân có yêu nhau không? Cô không hề nghĩ đến vấn đề này!

Bởi vì cho đến bây giờ, cô không hề nghi ngờ chuyện mình gả cho Hữu Luân. Hơn nữa con người Hữu Luân cũng tốt lắm, cô cảm thấy kết hôn với hắn sẽ hạnh phúc.

Còn yêu… cô không hiểu được… Nhưng làm sao cô có thể nói những suy nghĩ này với người đàn ông trước mặt.

“Đó là đương nhiên! Nếu không làm sao tôi có thể gả cho anh ấy?” Cô hơi xấu hổ nói: “Hơn nữa, chuyện này cũng không liên quan đến cậu!”

“Cô nói đúng… Không hề liên quan đến tôi…” Hắn hơi gợi lên khóe môi, “Tóm lại, chúc hai người hạnh phúc!”

Đột nhiên nói một câu như vậy, khiến Thôi Văn Tường không biết nên nói tiếp cái gì, một lúc lâu sau mới trả lời: “Cảm ơn…”

“Được rồi, tôi đi trước…” Hắn nhìn cô chậm nói.

Không hiểu có phải do cô tưởng tượng hay không, nhưng trong ánh mắt của hắn, cô lại nhìn thấy một loại cảm xúc không thể hiểu được…

“Hẹn gặp lại!” Cô nói, không hiểu sao thanh âm lại có chút bùi ngùi.

.*.

Thử xong quần áo, Thôi Văn Tường dự định gặp mặt vị hôn phu.

Tuy rằng hắn nói giao hết cho cô xử lý, nhưng hôn lễ hắn cũng phải mặc lễ phục, dù sao cũng nên đưa cho hắn nhìn qua một chút.

Nhưng gọi điện thoại cho hắn, lại luôn ở trạng thái tắt máy. Gọi đến công ty lại không có người tiếp. Ngẫm lại, cửa hàng áo cưới cách công ty của hắn không xa, cô liền đón một chiếc taxi đi đến công ty hắn.

Bởi vì Vi Thôi hai nhà hợp tác nhiều năm, cô lại là vị hôn thê của Hữu Luân, con dâu tương lai của tổng tài, nên lễ tân vừa nhìn thấy cô liền lập tức tươi cười nghênh đón.

“Thôi tiểu thư, đến thăm phó tổng tài sao?”

“Đúng vậy!” Cô mỉm cười.

“Có cần tôi giúp thông báo cho phó tổng tài?”

“Không cần, tôi ở trong xe cũng đã gọi rồi!” Kỳ thật điện thoại không thông, nhưng cô cũng không muốn phiền toái lễ tân.

Thôi Văn Tường cảm thấy có chút quái dị. Nếu theo lời Vi Hữu Thư, Hữu Luân hiện tại hẳn là vẫn còn ở công ty mới đúng, vì sao điện thoại di động lẫn công ty cũng không có ai tiếp?

“Thôi tiểu thư đi thong thả!” Lễ tân mỉm cười đưa cô.

Cô hơi gật đầu, đi đến thang máy bấm nút đi lên.

Một phút sau, cô bước ra thang máy, đi về phía văn phòng của vị hôn phu.

Vi Hữu Luân thân là phó tổng tài, liền có được một nửa lầu trong khu nhà cao tầng này. Một nửa khác thuộc về một vị phó tổng tài khác của công ty.

Mà gian phòng thuộc sở hữu của Vi Hữu Luân được chia thành vài bộ phận, bao gồm phòng khách chuyên dụng, phòng hội nghị cùng với văn phòng thư ký của hắn.

Thôi Văn Tường ra khỏi thang máy liền rẽ trái đi vào văn phòng vị hôn phu. Ở ngoài cùng là văn phòng của thư ký phó tổng tài. Cần phải đi qua phòng thư ký, mới có thể đi vào văn phòng phó tổng.

Nhưng hôm nay không biết tại sao, cửa văn phòng thư ký vốn dĩ luôn rộng mở, bây giờ lại đóng lại?

Máy di động tắt, điện thoại công ty không có người tiếp, cửa văn phòng đóng lại, thấy thế nào cũng không giống như là bên trong này có người.

Nhưng theo cách nói của lễ tân, Hữu Luân hiện tại hẳn là ở bên trong!

Thôi Văn Tường bỗng nhiên cảm thấy bất an. Đáy lòng có giọng nói vang lên, muốn cô dừng bước. Tốt nhất nên trực tiếp quay đầu đi xuống lầu, làm bộ như mình chưa bao giờ đến đây.

Nhưng cô lại bỏ qua giọng nói kia, từ trong túi xách lấy ra thẻ đặc chế.

“Lách cách” hai tiếng, cửa nhẹ nhàng mở, cô bước vào phòng.

Trong văn phòng thư ký không có ai, nhưng văn phòng của phó tổng lại khép hờ.

Cô chậm rãi bước đến gần cánh cửa kia, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng khóc nức nở. Thanh âm kia rất quen tai, giống như là phát ra từ Viên thư ký của Hữu Luân…

Nhưng tại sao Viên thư ký lại khóc trong văn phòng Hữu Luân? Lại còn đem cửa đóng lại, điện thoại cũng không tiếp?

“Được rồi, đừng khóc, anh đã muốn nói với em rất nhiều lần, cho dù sau này anh kết hôn, quan hệ của chúng ta cũng sẽ không thay đổi!”

Thôi Văn Tường sửng sốt.

Đương nhiên cô nghe được đó là giọng nói của vị hôn phu, nhưng lại không hiểu ý tứ của hắn. Cái gì mà sau khi kết hôn quan hệ cũng không thay đổi? Cô không rõ…

“Em cũng đã nói với anh, em mang thai rồi! Cái thai đã 8 tuần, cho dù anh có chê thân phận em không xứng với anh, nhưng đứa bé này dù sao cũng là giọt máu của anh. Anh có thể nhẫn tâm để cho nó vừa sinh ra, ngay cả cha cũng không biết đi!” Viên thư ký khóc thút thít nói.

Đứa bé? Không có cha? Tại sao cô lại không hiểu?

“Dư Tình, em biết rõ anh không thể không cưới Văn Tường! Không chỉ vì hai nhà Vi Thôi là thế giao, gần đây anh cũng đang thiếu tiền, thực cần trợ cấp của Thôi gia…”

“Như vậy anh liền để cho em và con chịu khổ sao?”

“Anh làm sao có thể làm vậy? Nhưng chuyện này anh cũng không có cách giải quyết! Nếu không thì cứ như vầy, anh nghĩ em cứ nghỉ dài hạn, an tâm dưỡng thai, đến khi nào sinh đứa bé ra, anh liền nghĩ cách để có thể quang minh chính đại nuôi nó!”

“Vậy còn em thì sao?” Viên thư ký ủy khuất hỏi.

Vi Hữu Luân thở dài, “Anh sẽ khuyên Văn Tường nhận em. Cô ấy là người không có lập trường, em lại sinh con cho anh, chỉ cần anh khuyên vài câu, cô ấy có lẽ sẽ nhận…”

Thôi Văn Tường không thể tiếp tục nghe được nữa, liền xoay người chạy đi.

Tim cô đang đập thật nhanh, mỗi một chút đều hung hăng chấn đau ngực.

Trước đây cô không hề nghĩ tới Vi Hữu Luân sẽ dây dưa với Viên thư ký, thậm chí còn có con. Nhưng khiến cô càng không thể chấp nhận là ý tưởng hai người cộng thị nhất phu của Vi Hữu Luân. Hắn làm sao có thể cảm thấy rằng cô sẽ nhận cục diện “ba người” này!?

Cô nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi văn phòng, muốn rời khỏi, nhưng tiếng cửa đóng sầm rất lớn, khiến cho hai người trong phòng lập tức chú ý đến.

“Là ai?” Giọng nói Vi Hữu Luân pha lẫn chút buồn bực xấu hổ, lớn tiếng hô.

Cô mới không ngốc đến mức trả lời, tiếp tục ấn nút thang máy.

Nhưng thang máy chưa kịp mở, người đàn ông quần áo xộc xệch đã chạy ra trước.

“Con mẹ nó, rốt cuộc là ai… Văn Tường?!” Hắn kinh ngạc nhìn vị hôn thê vẻ mặt trắng bệch.

Thôi Văn Tường lạnh lùng nhìn hắn một cái, không đáp lời.

Đó là lần đầu tiên Vi Hữu Luân nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của cô.

“Văn… Văn Tường, anh có thể giải thích…” Hết kinh ngạc, hắn vội vã biện hộ cho mình.

Dù không thích, nhưng hắn cũng không thể để mất đi cô. Hắn đang cần xoay xỏa một mớn tiền lớn, chỉ có Thôi gia mới cung cấp được!

“Giải thích? Giải thích cái gì?” Thôi Văn Tường châm chọc nói, “Tôi nghĩ rằng tai tôi rất tốt, đã nghe được rất rõ ràng!”

Hắn lấy cái gì mà nghĩ rằng cô sẽ tin tưởng vào lời nói dối của hắn?

Thấy thang máy chậm chạp không động đậy, cô liền không chờ đợi nữa, trực tiếp chạy về phía cửa thoát hiểm.

“Văn Tường!” Vi Hữu Luân do dự một lát, sau đó mới đuổi theo.

Thôi Văn Tường vội vã muốn thoát khỏi hắn, bước chân không khỏi nhanh hơn bình thường.

Không cẩn thận, chân trái dẫm phải khoảng không, cả người cô liền lăn từ trên cầu thang xuống.

Cô cảm thấy toàn thân đau nhức, sau đó liền mất đi ý thức…

—————-o0O0o—————-