Chương 1
Ballaloch, Scotland Mùa hè 1806. “Hắn đã giết cha anh”, giọng Paul Fraser lặng lẽ, chất chứa nỗi đau cả một đời trong năm chữ ấy. “Thằng con hoang người Anh đó đã treo cổ ông.” Anh gần như phát điên trong đau khổ và giận dữ, trái tim Juiette Andrews cũng tan nát theo anh. Chưa bao giờ cô thấy Paul điên cuồng như vậy.Mái tóc ngắn màu đen rối bù và đôi mắt xanh tối sẫm cho thấy anh đã không ngủ nhiều ngày. Có lẽ anh cũng chẳng ăn uống gì. Phổi như bị ép cạn không khí, cô hỏi, “Anh nói gì, bọn chúng treo cổ cha anh ư? Tại sao?”. “Không phải ở đây.” Paul kéo tay cô đi xuyên qua thung lũng hẹp, hướng về phía sườn đồi.
Một đám thông nhỏ che khuất bọn họ, cô theo anh đi vào bóng râm của rừng cây. Juliette kéo váy, cẩn thận bước qua những khúc gỗ mới đốn và bụi cây thấp. Dù phải chịu sự giận dữ của gia đình vì đã một mình trốn đi cùng với anh, cô cũng chẳng quan tâm. Trong mắt cô thì chuyện này không có gì nguy hiểm cả.
Paul đã mười bảy tuổi, trong khi cô mới chỉ mười bốn. Kể từ ngày chuyển đến Scotland cách đây vài tháng, cô đã bị cuốn hút bởi anh chàng cao nguyên điển trai này. Paul đã đưa cô đi thám hiểm khu vực chân núi Ben Nevis và chỉ cho cô thấy vẻ đẹp của vùng đất hoang sơ đó. Cảm giác rùng mình khi tay trong tay leo lên thung lũng cùng chàng trai ấy khiến trái tim cô xao xuyến.
Còn giờ đây, máu trong người cô đóng băng với ý nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra với anh. “Thề với em, anh không hề ăn trộm bất cứ thứ gì. Anh đã cố ngăn cản Malcolm ăn trộm con cừu.” Câu chuyện bắt đầu tuôn ra… về một cuộc tấn công tồi tệ và cậu bạn của Paul đã tự vệ bằng dao, rồi sau đó bị bắn.
“Malcolm và người quản lý của Bá tước Strathland đã chết. Anh không thể cứu họ, và anh… anh đành bỏ chạy.” Mắt anh lấp lánh như đang cố gắng ngăn lại luồng cảm xúc hỗn loạn. “Người của Strathland theo về nhà anh, nói rằng anh giết chết người quản lý đó. Cha anh đã cố nói chuyện với chúng, rồi chúng buộc tội ông.” Anh im lặng hồi lâu, cô biết anh sẽ nói gì tiếp theo.
“Bọn chúng treo cổ ông”, anh kết thúc, “tại Eiloch Hill, để răn đe những người khác”. Paul nuốt nước bọt một cách khó nhọc, giận dữ ngập tràn trong đôi mắt. “Ông chết là do anh.” Tay anh siết chặt thành nắm đấm, và trước khi cô kịp ngăn cản, anh đã đấm mạnh vào thân cây.
Ở lần đấm thứ hai, các đốt tay anh đã rướm máu. Cô chú ý điều đó trong khi anh chẳng thèm liếc nhìn. Nỗi đau chân thực trong giọng anh sâu sắc hơn bất kì nỗi đau thể xác nào. Cô muốn thốt ra điều gì đó để anh hiểu cô cảm thấy đáng tiếc ra sao, nhưng với anh, lời nói là vô nghĩa.
Lời nói không thể mang cha anh trở lại. Juliette hầu như không nhận ra mình đã khóc cho đến khi cảm thấy cơ thể anh đang nằm trọn trong vòng tay mình với sự cần thiết tuyệt vọng. Cô an ủi anh bằng cái ôm thật chặt, nước mắt ướt đẫm má anh. Đó chính là điều anh cần ở cô lúc này.
Với thái độ cương quyết và cơ thể căng cứng, anh gần như run lên vì giận dữ. Tuy nhiên, anh không buông tay, như thể cô là sợi dây duy nhất níu giữ cuộc sống của mình vậy. “Không phải lỗi của anh”, cô thì thầm, vuốt ve gáy anh. Paul không trả lời, nhưng bờ vai anh sụp xuống và cô biết rằng anh không tin mình.
Dấu hiệu duy nhất cho thấy anh vẫn đang nghe là vòng tay anh siết chặt hơn quanh người cô. Họ đứng im lặng hồi lâu, hai cơ thể ép sát vào nhau. Cho dù đã dành vô số thời gian bên nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nền tảng tình bạn giữa họ đang thay đổi. Làn da cô trở nên nhạy cảm hơn với anh, thân hình anh rắn chắc và mạnh mẽ tựa vào cơ thể mềm mại của cô.
Cho phép anh ôm cô như thế này là một điều sai trái. Anh là con trai của một nông dân nghèo(1), còn cô là con gái của một sĩ quan. Cha mẹ cô đã kỳ vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ kết hôn với một hiệp sĩ hoặc tòng nam tước(2). Thậm chí là một nam tước vì bác cô cũng là nam tước.
Mặc dù cuộc tranh cãi giữa cha cô và anh trai ông đã đưa cô tới mảnh đất nhỏ ở Tây Bắc Scotland này, cô cũng không bận tâm về việc phải rời bỏ ngôi nhà ở London. Nơi đây, cô có được sự tự do chưa từng biết đến. (1) Ở Scotland, họ là những người thuê đất từ chủ đất và sống bằng nghề chăn nuôi gia súc ở trên đó.
(2) Tước hiệu thấp nhất ở Anh, dưới nam tước nhưng trên hiệp sĩ. Trái tim cô loạn nhịp khi nhắm mắt, đấu tranh chống lại sự tự nguyện hưởng ứng với cái đụng chạm của anh. “Anh sẽ đi khỏi Ballaloch”, cuối cùng Paul lên tiếng. “Mẹ định gửi anh tới Edinburgh sống cùng bác anh.” Lời nói đó như lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô, dù cô biết rõ rằng anh phải đi.
Chúng có thể treo cổ Kenneth vì cuộc tấn công, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi đến lượt Paul. “Ở đó anh sẽ an toàn hơn.” “Mẹ không muốn thấy anh nữa”, anh nói, nhìn đăm đăm vào khoảng không. “Sau những gì anh đã làm.” Giọng anh nặng trĩu nỗi đau. Cô nắm chặt tay anh, thầm ước mình biết nên nói gì với anh.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà.” “Không. Sẽ không ổn đâu.” Anh buông tay cô, đặt khuỷu tay lên đầu gối. “Anh không biết lúc nào có thể quay về.” Juliette quỳ gối, vươn tay chạm vào mặt anh. “Có lẽ mẹ anh muốn bảo vệ anh khỏi những kẻ đã làm chuyện này. Anh là con trai duy nhất của bà mà.” “Đáng lẽ anh mới là kẻ đang bị đu đưa trên cái giá treo cổ đó.” “Đừng nói thế!” Cô tựa trán mình vào trán anh, anh nắm tay cô, áp cả hai tay cô lên má mình.
“Em biết anh đang đau lòng vì ông.” “Anh chỉ… không thể tin nó lại xảy ra. Anh cứ ước rằng mỗi khi thức dậy, sẽ lại thấy ông đang ở cùng mẹ con anh.” Anh nhắm chặt đôi mắt màu xanh tối sẫm đang sa sầm lại, như cố đẩy lùi nỗi đau đớn vô bờ bến. Trong làn ánh sáng lọt qua rặng cây, thế giới bên ngoài dần nhạt nhòa cho đến khi chỉ còn lại Paul và cô.
Hai tay cô trượt xuống vai anh, và trong chớp mắt, cô lại thấy mình đang nằm trong vòng tay anh. Thế là không đúng đắn. Mau tránh ra, lý trí cô ra lệnh. Anh ấy là người bạn thân thiết nhất của mình, trái tim cô phản đối. Paul cần cô, và cô cảm nhận rõ rệt nỗi đau của anh như thể đó chính là nỗi đau của bản thân mình.
Nếu cha cô qua đời giống như vậy, cô không thể tưởng tượng nổi nỗi trống trải trong mình như thế nào. “Anh không thể ở lại Scotland”, cô thì thầm, áp vào má anh. “Quá nguy hiểm.” Mùi hương trên làn da anh gợi cho cô liên tưởng đến mùi gỗ thông hoang dã mọc khắp vùng cao nguyên.
Cô hít hà, cố gắng lưu giữ một kỷ niệm về anh. “Em không muốn có chuyện gì xảy ra với anh”, cô lặp lại. “Hứa với em, anh sẽ làm như mẹ anh dự định và sẽ an toàn đi!” “Anh muốn công lý”, anh cắt ngang, mắt vẫn nhắm nghiền. “Làm sao anh có thể đến Edinburgh và quay lưng lại với những gì mà tên Bá tước Strathland đã làm với cha anh chứ?” “Khi anh trở về, có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi.” Juliette chạm vào má anh, tay anh trượt xuống eo cô, lơ đãng vuốt ve sống lưng.
Một làn sóng vừa đau đớn vừa ấm áp tràn ngập bên trong và cô lảng tránh thứ cảm xúc mà mình chưa sẵn sàng đối mặt. Ánh mắt trở nên xa xăm, anh lắc đầu. “Tên bá tước đó nên chịu chung số phận như cha anh.” Juliette im lặng, biết rằng lời anh vừa nói xuất phát từ đau khổ và sợ hãi.
“Hãy để nó qua đi, Paul”, cô lẩm bẩm. “Quyền lực của Bá tước Strathland rất lớn.” Anh không trả lời, khiến cô có cảm giác rằng nếu anh ở lại, hẳn anh sẽ làm chuyện rất liều lĩnh. Cô không nghi ngờ đây chính là một lỹ do nữa khiến mẹ anh buộc anh đi xa. “Làm ơn”, cô nài nỉ.
“Vì em.” “Lúc này”, anh đồng ý. “Nhưng thời điểm của hắn rồi sẽ đến.” Từ ánh mắt phủ đầy bóng tối trên khuôn mặt anh, cô nhìn thấy lời hứa báo thù. “Sẽ có người bắt Strathland phải trả giá cho cách hắn đối xử với mọi người. Hắn làm giàu bằng máu của họ.” “Người đó không nhất thiết phải là anh.” Cô quấn khăn tay quanh các khớp ngón tay của anh, ngước lên nhìn vào mắt anh.
“Dù sao cũng không phải lúc này.” Đôi mắt xanh sẫm của anh khóa chặt ánh mắt cô. “Anh sẽ không quên, Juliette.” “Em hy vọng là anh không quên:, cô đáp. “Ít nhất không phải là mọi thứ.” Nỗi lo sợ cồn lên trong dạ dày cô bởi cách anh nhìn cô lúc này. Cô thoát khỏi vòng tay anh, không biết nên nói gì.
Ánh mắt của anh nhìn xoáy vào khuôn mặt cô. “Có những thứ không thể quên được.” Cô cứng đờ người lúc anh chạm vào má cô. Cái nhìn từ đôi mắt anh là của người đàn ông bị ma ám, người coi cô còn hơn một người bạn. Dù cả hai còn rất trẻ, đó vẫn là một mối quan hệ không thể phủ nhận với Paul Fraser.
Cô không thể gọi tên nó, nhưng trong mắt anh, cô thoáng thấy con đường dẫn tới một cuộc sống bị ngăn cấm. “Anh có thể hôn em trước khi đi không?”, anh thì thầm. Mặt cô đỏ bừng vì trước đó cô chưa từng hôn ai. Anh làm cô bối rối, không biết phải nói gì. Nhưng anh lại hiểu nhầm sự im lặng của cô là đồng ý.
Miệng anh lơ lửng trên môi cô, và tại điểm tiếp xúc với môi anh, một sợi chỉ trinh nguyên kết nối họ với nhau. Đó là một nụ hôn nhẹ tựa gió, chỉ có một lực nhỏ áp lên đôi môi cô. Và tất nhiên, nó chứa đựng một hẹn ước không lời. Cô chưa từng biết đến sự tồn tại của loại cám dỗ này và đáp trả anh mà không cân phải hiểu rõ.
Lời cảnh báo chảy dọc người cô lúc miệng anh di chuyển trên môi cô, sự kích thích đã thức tỉnh luồng cảm xúc ồ ạt đó. Khi tay anh di chuyển xuống phía dưới lưng cô, cô cảm nhận một cơn rùng mình của sự cảnh giác nhưng lại đòi hỏi anh nhiều hơn nữa. Cả hai đắm chìm trong khao khát, nụ hôn sâu hơn, lưỡi anh trượt vào miệng cô.
Cô chấp nhận anh, hơi thở ép chặt trong phổi lúc cô nhận ra rằng luôn có một mối quan hệ hơn cả tình bạn giữa họ. Juliette bám chặt vào anh dù biết như thế là không đúng. Paul Fraser là niềm khao khát thầm kín mà cô có thể chẳng bao giờ có được. “Anh sẽ viết thư cho em”, anh nói trên môi cô.