Chương mở đầu

Tư vấn tình yêu cho phụ nữ tuổi 25 – Triệu Cách Vũ

(trích nguồn từ trang web cá nhân của Triệu Cách Vũ)

Hãy đọc “Bị độc thân” để hiểu rõ hơn về những gì Triệu Cách Vũ đã viết.

1. Đàn ông và phụ nữ thường mất ba giây để quyết định một mối quan hệ phát triển như thế nào. Nhưng tình yêu sét đánh chỉ mất một giây.

2. Một tình yêu lâu dài là khi cả hai cùng chiến thắng, nhưng vẫn giữ được sự cân bằng. Khi sự cân bằng ấy mất đi, mối quan hệ sẽ đổ vỡ.

3. Một phụ nữ trưởng thành có thể không có quần áo đẹp, nhưng nhất định phải có một chiếc túi phù hợp, bởi nó mang lại cho người phụ nữ cảm giác an toàn. Tình yêu có thể phản bội bạn, nhưng chiếc túi sẽ không bao giờ làm điều đó.

4. Khi phải chọn lựa một người đàn ông, hãy tìm hiểu tình cảm của anh ta đối với mẹ và mối tình đầu. Mẹ và mối tình đầu là hai người phụ nữ quyết định quan điểm tình yêu của anh ta.

5. Phụ nữ luôn muốn tìm một người đàn ông mình ngưỡng mộ, người đàn ông mạnh mẽ hơn mình. Nhưng những người đàn ông đó dường như đang đứng trên một đỉnh cao, đa phần đều ngoài tầm với, còn nếu trong tầm với bạn sẽ phải cạnh tranh tới chết.

6. Những người đàn ông tuyệt vời đều đã bị “đặt chỗ”, bạn phải nhanh chóng “chiếm được” một người.

7. Đừng phí thời gian với những người đàn ông chỉ có tình cảm với trinh nữ, những người như vậy không phải tự kiêu mà là tự trọng.

8. Bận rộn chỉ là cái cớ của người đàn ông, quan trọng là họ có tình cảm hay không. Người phụ nữ luôn coi bận rộn là cái cớ để lừa dối bản thân.

9. Khi yêu phụ nữ sẵn sàng lao xuống nước không hối tiếc, điều đó rất dễ khiến họ nghẹt thở. Cách tốt nhất là ra ngoài hít thở không khí, đừng chìm đắm trong đó.

10. Nếu anh ta yêu bạn, bạn không phải làm gì cả, bởi anh ta sẽ làm giúp bạn. Nếu anh ta không yêu bạn, bạn cũng không phải làm gì cả, vì điều đó là vô ích.

11. Khi một phụ nữ nói “Em nhớ anh” nghĩa là họ đang nhớ người đàn ông, nhưng khi đàn ông nói “Anh nhớ em” có nghĩa là họ đang muốn có người phụ nữ.

12. Trước đây phụ nữ cho rằng con đường đến trái tim người đàn ông là qua dạ dày. Nhưng ngày nay điều đó đã thay đổi, giờ thứ nhất là nhẹ nhàng, thứ hai là tình dục.

13. Trước khi lên giường với một người đàn ông, bạn tự hỏi liệu mình có hối hận không. Sau khi lên giường với một người đàn ông, bạn không còn muốn hỏi điều đó nữa.

14. Nếu anh ta nói rằng bản thân không đủ tốt và bạn hãy tìm hiểu một người khác, đừng vội lấy thế mà cảm động. Một người thật sự yêu bạn sao có thể bảo bạn tìm hiểu người đàn ông khác?

15. Bạn trai hay người chồng tốt không phụ thuộc vào việc anh ta có bao nhiêu tiền, anh ta giỏi giang đến mức nào, đó là chuyện riêng của anh ta, quan trọng là anh ta có yêu bạn hay không.

16. Phụ nữ luôn muốn chứng minh giá trị bản thân qua người đàn ông của mình, một chiếc xe hay một ngôi nhà? Thực ra giá trị của bạn là do bạn làm chủ.

17. Đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Phụ nữ nói lời chia tay có khi chỉ vì giận dữ hoặc mong nhận được phản ứng của đối phương. Nhưng khi đàn ông nói lời chia tay, cũng có nghĩa là anh ta đã suy nghĩ rất cẩn thận về điều này.

18. Buông tay, chia tay thực sự không phải là chuyện có thể nói cho rõ ràng. Chia tay thực sự không cần phải nói ra, tự nó sẽ dần tiêu tan.

19. Tình yêu như dòng nước, luôn chảy về một chỗ. Việc chúng ta có thể làm là chỉnh hướng dòng chảy.

20. Dù nói ngàn lần câu yêu nhau đến cuối cùng vẫn có thể chia tay. Đó mới là tình yêu. Dù đã từng khắc cốt ghi tâm, từng yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng vẫn chỉ như mây bay gió thoảng, chỉ là thời gian của mỗi người không giống nhau.

21. Đàn ông rất xem trọng bản thân nhưng lại xem nhẹ phụ nữ.

22. Có môt loại đàn ông xấu xa, tự họ bỏ chạy trước nhưng lại trách phụ nữ không đợi mình. Đối với loại đàn ông này, bạn nên tránh càng xa càng tốt.

23. Lần đầu tiên đối với nhiều người giống như một lời nguyền. Để tâm đến lần đầu tiên chi bằng để tâm đến những lần sau.

24. Muốn quên một người, cách nhanh nhất là bắt đầu một tình cảm mới. Vô cùng hiệu quả, nhưng đây cũng chỉ là giải pháp tạm thời.

25. Trên đời có hai loại người. Một loại đặt ra các quy định, một loại tuân thủ các quy định. Để đạt được sự cân bằng tình cảm trong hôn nhân, cách tốt nhất là bổ sung cho nhau. Nếu cả hai cùng đặt ra quy định sẽ chỉ đi đến kết cục chiến tranh.

26. Có lúc sự dịu dàng của đàn ông có có mức sát thương lớn hơn rất nhiều sự dịu dàng của phụ nữ, đó là do bản năng người mẹ của phụ nữ đang trỗi dậy.

27. Khi chúng ta phát hiện bản thân ngày càng hiểu đàn ông, cũng là lúc chúng ta ngày càng không hiểu tình yêu.

28. Tình cảm giữa những bạn gái thân thiết với nhau là mối quan hệ dễ bị tổn thương bởi những người đàn ông.

29. Phụ nữ có thể kiêu ngạo, nhưng nếu kiêu ngạo chi bằng cứ tỏ ra khiêm nhường bên ngoài, giữ cái kiêu ngạo lại bên trong.

30. Những người có tình chưa chắc đã lấy nhau, chỉ những người có duyên mới lấy được nhau.

Cảm ơn những người đã khiến chúng tôi bị độc thân!

(Cảm nhận của độc giả Trung Quốc nick 707 trên trang web dangdang.com sau khi đọc “Bị độc thân”)

Sao tôi lại vui đến vậy khi đọc “Bị độc thân”?

Có lẽ vì cảm giác chán ghét bản thân của tôi đã được cuốn sách “phơi bày”…

Tôi đã từng yêu một anh chàng giống như Nguyên Kiệt. Nhưng trong hai năm liền chúng tôi bị gián đoạn liên lạc.

Nhiều khi chỉ vì anh ta không nghe điện thoại tôi đã điên cuồng gọi đến mấy chục cuộc. Cũng có lúc chỉ vì một câu nói của anh ta tôi có thể vui sướng tột độ hay đau buồn tột cùng.

Cũng giống như Nguyên Kiệt, trước khi tôi nhận lời yêu, tất cả thời gian anh ta đều dành cho tôi. Nhưng khi đã trở thành bạn gái anh ta rồi, tôi chẳng khác gì phi tần bị đày vào lãnh cung.

Từ được lo lắng, được yêu thương, tôi bắt đầu chủ động quan tâm, chủ động yêu thương. Từ kiên trì với cuộc sống độc thân, vì anh ta tôi trở thành bị độc thân.

Cho đến khi tôi muốn từ bỏ…

Chớp mắt đã hai năm…

Tôi đã quen một mình đối mặt với mọi chuyện, quen với cuộc sống một mình. Tôi cũng quen với việc tự gọi mình là quý tộc độc thân và vui vẻ vì điều này.

Cuộc sống vẫn hạnh phúc, muôn màu muôn vẻ. Tràn ngập trên blog là nụ cười tươi tắn của tôi.

Nhưng giờ, sau hai năm, anh ta lại nói muốn cưới tôi.  Tôi chỉ còn biết cười.

Anh ta muốn có được cơ thể tôi?

Anh ta đã gặp một người phụ nữ giàu có nên chợt nhớ đến người phụ nữ ngốc nghếch từng là của mình?

Anh ta đã trải qua đủ thói đời nóng lạnh, nhân tình thế thái nên giờ nhớ đến tôi?

Nhưng tôi chưa bao giờ là bạn gái của anh ta. Ít nhất là tôi cũng nghĩ như vậy.

Trước đây tôi không thể ngừng lo lắng cho anh ta. Tôi thừa nhận đã từng rất lo lắng mỗi khi anh ta buồn phiền hay mệt mỏi. Nhưng giờ điều đó không còn ý nghĩ gì với tôi nữa.

Cuộc đời này thật lắm bất ngờ!

Buổi chiều hôm đó, anh ta gọi điện cho tôi đề nghị một cuộc hẹn. Tôi đồng ý, trước mặt tôi giờ là một con người tốt bụng, chu đáo. Anh ta xin lỗi tôi và đề nghị chúng tôi bắt đầu một cuộc sống mới.

Anh yêu, không phải em không yêu anh, mà vì tất cả tình yêu em dành cho anh giờ đã hết.

Khi anh khiến em bị độc thân, anh nên biết rằng không phải tất cả mọi người đều có thể đứng yên một chỗ và chờ đợi.

Cảm ơn những người đã khiến chúng tôi bị độc thân!

Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội giữ lại bản thân để dành cho người đàn ông suốt đời của tôi sau này!

Cảm ơn anh, tạm biệt!

Tôi đã tìm được chính mình trong Bị độc thân - Thuy Tomago

“Khi thơ ấu, chúng ta luôn nghĩ rằng tình yêu là một lẽ tự nhiên, trên thế giới này nhất định sẽ có một chàng hoàng tử chỉ thuộc về riêng mình, đang chờ đợi mình. Chàng hoàng tử ấy chắc chắn phải rất đẹp trai, giàu có và chung tình!”

“Nhưng đến khi thực sự tìm được chàng hoàng tử để yêu đương, hò hẹn, chúng ta lại phát hiện ra xung quanh hoàng tử đầy ắp những chú ếch”.

“Lúc đó chúng ta chợt nhận rằng tình yêu trong thực tế quá khác xa so với những câu chuyện tình lãng mạn trong thế giới cổ tích, không hề êm đềm như chúng ta đã tưởng mà ngược lại, vô cùng tàn khốc, vô cùng lạnh giá.”

“Vậy là, chúng ta vừa phải đối diện với thực tế đầy tàn khốc lại vừa khát khao những điều tốt đẹp trong truyện cổ tích xa vời.”

“Cuối cùng, chúng ta phải thừa nhận rằng tình yêu mới là thứ xa xỉ nhất trong cuộc sống, cũng là lí do xa xỉ nhất để ta tìm kiếm cả cuộc đời.”

Chỉ sau phần Mở đầu, vỏn vẹn có vài trang giấy, quyển sách này khiến tôi như thấy được cả hành trình tâm lý của mình từ khi bé thơ đến tận bây giờ. Để rồi giật mình thảng thốt: Hình như tôi đã tìm thấy chính bản thân mình trong Đỗ Hiểu Khê! Tôi đã nhìn thấy quá khứ của mình (và cả tương lai?) trong Bị Độc Thân!

Trong tưởng tượng của tôi, Bị Độc Thân sẽ là câu chuyện về cuộc sống cô đơn của một thặng nữ, trải qua các cuộc tình oanh oanh liệt liệt, thiên trường địa cửu nhưng vẫn chưa tìm được cho mình nửa kia đích thực. Cả cuốn truyện sẽ nhuốm màu trầm lắng, buồn man mác… Thế nhưng ấn tượng đó đã nhanh chóng bị thay đổi khi lần đầu được nhìn bìa cuốn sách này. Hồng, tím, xanh, vàng... những màu sắc trẻ trung, tươi sáng – gam màu chủ đạo của bìa sách này đã khiến cho chữ Bị Độc Thân kia như được khoác lên mình một sắc thái biểu cảm khác. Nó như một cái nháy mắt tinh nghịch của một cô nàng trẻ trung, tài sắc – một “thặng nữ”(như Đỗ Hiểu Khê) về “tình trạng hôn nhân” của bản thân.

Nếu như họa sỹ khiến tôi bị bất ngờ về cảm nhận ban đầu đối với quyển sách bao nhiêu thì tác giả Triệu Cách Vũ lại càng khiến tôi bất ngờ về nội dung câu chuyện bấy nhiêu.Bị Độc Thân: Gọi là tiểu thuyết cũng được, gọi là Cẩm nang yêu cũng không sai. Bởi lẽ chị Triệu Cách Vũ đã kết hợp quá nhuần nhuyễn cả hai yếu tố này trong cuốn sách. Coi Đỗ Hiểu Khê cùng những diễn biến tâm lý, cách xử lý vấn đề phát sinh trong mối quan hệ bạn bè, yêu đương của cô là ví dụ minh họa cho những triết lý yêu, triết lý sống được đưa ra trong cuốn sách, hay ngược lại, thông qua cuộc sống của một “thặng nữ” điển hình là Đỗ Hiểu Khê mà đúc rút ra được bài học kinh nghiệm ứng xử trong mối quan hệ bạn bè, yêu đương , từ đó nâng tầm lên thành kim chỉ nam cho phụ nữ trong cuộc sống, trong tình yêu?… Tôi nghĩ cả hai đều đúng!

Nếu như chờ mong một cuốn ngôn tình hài hước hay một kịch bản có soái ca, có nữ cường, đầy ý tưởng BT :”>, rồi giông tố phong ba làm nền cho kết thúc viên mãn như bao quyển sách khác thì chắc Bị Độc Thân sẽ khiến bạn thất vọng. Tiết tấu chậm rãi, nhẹ nhàng, như nhịp sống đều đặn hàng ngày của truyện sẽ khiến người ưa thích sự phiêu lưu cảm thấy nhàm chán. Sự thực tế đến phũ phàng của truyện sẽ khiến những cô gái mơ mộng về một tương lai màu hồng, một tình yêu lãng mạn phải nhíu mày, gấp sách. Nhưng đối với một người, đặc biệt là với một phụ nữ trưởng thành, cùng với sự trải nghiệm cuộc sống, va chạm xã hội, có lẽBị Độc Thân sẽ được coi như cuốn sách gối đầu giường, là tấm gương để họ soi mình trong đó. Và có lẽ tôi cũng là một trong số đó.

Tôi tìm thấy phần nào bản thân mình trong Đỗ Hiểu Khê. Tôi cũng đã từng có một Trần Nguyên Kiệt, một Phó Vân và cả một Lưu Hiên của riêng mình. Và tôi cũng nhìn thấy hình ảnh các cô bạn gái thân thiết, các quân sư tình yêu của mình trong Gia Hân, Trác Nhiên.

Tôi cũng đã từng yêu một người giống Trần Nguyên Kiệt, cũng có những phút giây chờ điện thoại ngốc nghếch, cũng từng quyết tâm sẽ dứt bỏ mọi thứ mình gây dựng được, mang con tim yêu đi theo người đàn ông của mình đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Tình cảm mãnh liệt lúc ấy cảm giác như có thể cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất. Giống như Hiểu Khê, những tưởng mối tình đầu oanh oanh liệt liệt, đầy ảo tưởng và mơ mộng với Trần Nguyên Kiệt của riêng mình sẽ kết thúc trọn vẹn như trong các câu chuyện cổ tích Andersen. Nhưng thực ra đó chỉ là ảo tưởng của tuổi thanh xuân non nớt. Giống như phép màu của bà tiên sẽ mất đi khi tiếng chuông báo nửa đêm vang lên, cây đũa thần chỉ phù phép che mắt thiên hạ trong ít phút, rồi Lọ Lem lại vẫn trở về với chính cô thường nhật. Tình yêu dù lãng mạn, nhưng nếu không đủ kiên định, không đủ sâu nặng, sau khi bị thực tế thiêu đốt cũng sẽ dần tiêu biến đi như đám tro tàn. Để nói về mối tình đầu của mình hay cũng chính là mối tình của Hiểu Khê và Nguyên Kiệt, tôi xin dùng lại chính lời nhận định của tác giả: “Quá trình đàn ông yêu phụ nữ như sau: Yêu – sợ – thấy phiền phức – rời xa. Còn quá trình phụ nữ yêu đàn ông là: Không bận tâm – thích – yêu – chân tình khó dứt. Thời điểm người đàn ông rất yêu người phụ nữ, có khả năng lúc đó người phụ nữ còn chưa phải lòng anh ta. Nhưng lúc người phụ nữ dần dần thích rồi chuyển thành yêu người đàn ông thì cũng là lúc người đàn ông chán người phụ nữ và chuẩn bị chạy mất.” Yêu một người đàn ông tốt thật khó, nhưng giữ được người đó bên mình, tình tình nguyện nguyện, có lẽ còn khó hơn.

Mối tình đầu qua đi, dẫu cho có đau thương, tiếc nuối hay thậm chí ám ảnh, nhưng rồi đến một lúc nào đó, cũng phải nhường chỗ cho mối tình thứ hai. Khác với mối tình đầu với Nguyên Kiệt – khởi nguồn bằng cảm xúc, với Phó Vân, đáng tiếc thay và cũng quen thuộc thay, tiền đề lại là mong muốn lấp đầy khoảng trống trong tim, xây tường cao hào sâu cho lòng tự tôn hư ảo của phụ nữ sau khi bị tổn thương. Không biết tự lúc nào, cô đã nhảy xuống cái hố do chính mình đào sẵn, đem lòng yêu người đàn ông vốn dĩ ban đầu mình không để tâm. Trong tình yêu này, đánh mất chính mình, thiếu bản lĩnh, Hiểu Khê cũng đã thất bại nhưng lại trưởng thành hơn. Quan điểm về tình yêu, mối quan hệ giữa thể xác và tâm hồn cũng đã không còn nhuốm trọn màu sắc cổ tích, có chăng chỉ là một vài nét chấm phá trên bức tranh đã bị thực tế hóa.

Sự thất bại trong hai cuộc tình này của Đỗ Hiểu Khê, hay của tôi, thậm chí của mọi người, không phải do bên nào sai, mà đơn giản: vì chúng ta không thuộc về nhau, không phải một nửa đích thực của nhau, dẫu miễn cưỡng ở cạnh, trong lòng cũng vẫn cảm thấy chênh vênh.

Thuộc về nhau... đôi khi không biểu hiện bằng tình cảm mãnh liệt mà có thể chỉ đơn thuần là một cảm giác bình yên, sự an tâm khi được cầm tay cùng nhau đi đến cuối con đường, là sau khi đi cả một vòng lớn, quay trở lại điểm ban đầu, cảm thấy thật vui mừng vì vẫn có ai đó đứng kiên định chờ ta. Đôi khi “không phải người có tình cuối cùng cũng thành phu thê” mà là “người có duyên cuối cùng cũng nên nghĩa vợ chồng”.

Cảm giác ngại yêu, mê mải với sự nghiệp để rồi tự mình bị độc thân, cảm giác trưởng thành sau những thất bại, va chạm xã hội, cảm giác mong muốn một đời bình yên bên ai đó thuộc về mình, cảm giác hoàn toàn thuộc về nhau.... và nhiều xúc cảm khác nữa của tôi năm nào giờ đây đã được “phơi bày” một cách cụ thể, sống động qua hình ảnh Đỗ Hiểu Khê, dưới ngòi bút của chị Triệu Cách Vũ. Phải chăng chính vì lẽ đó mà tôi không thích Hiểu Khê, hay chính là tôi chán ghét sự ngờ nghệch, thiếu bản lĩnh của mình ở cái tuổi 25 ấy. Tôi cũng không ưa Nguyên Kiệt – người đàn ông coi tình cảm, dẫu có nồng nhiệt, nhưng cũng chỉ như như nước chảy thuyền trôi. Tôi càng không thích Lưu Hiên, vì anh trọng nghĩa quá, không đủ nhiệt tình và dũng khí tranh đấu hết mình cho tình yêu, vì chữ duyên mà có thể buông tay chữ tình. Dẫu cho sau này có cùng nhau “đi xây dựng tòa lâu đài chỉ thuộc về riêng đôi ta”, trong tim tôi vẫn sẽ lưu lại vết sẹo mờ của lần buông tay ấy. Còn với Phó Vân, tôi lại cảm thấy day dứt vì đã lấy anh lấp chỗ trống, thấy biết ơn vì giúp tôi trưởng thành, nhưng cũng cảm thấy chán ghét vì anh cũng tầm thường như bao người đàn ông chạy theo nhan sắc khác.

Đây là một quyển ngôn tình mang đến nhiều ấn tượng khác biệt, đầy mới mẻ cho tôi:

•                     Tôi chẳng thích nhân vật nào nhưng lại không rời được quyển sách.

•                     Không muốn cầm bút ghi lại những câu nói ý nghĩa trong sách, vì nếu như thế tôi gần như phải chép lại cả quyển sách, mà tôi vốn là một Ma Kết lười biếng  ).

•                     Qua từng trang sách, có cảm giác mình như là nữ chính, nhưng không hề thấy thích thú mà là e ngại. Bởi cảm giác như tâm tư mình đã bị ai đó nhìn thấu. Đặc quyền khám phá này phụ nữ chỉ dành cho người đàn ông của mình mà thôi! Và tôi cũng chẳng phải ngoại lệ •                     Đối với tình yêu, phải biết nâng lên nhưng cũng cần biết phải đặt xuống. Đó chính là bản lĩnh và sự thông minh phụ nữ phải có khi yêu.

•                     Cuối cùng, và cũng thật đặc biệt đó là bản lĩnh không sợ .. yêu ^^

•                     Nếu vì tòa lâu đài cổ tích sụp đổ mà không dám hôn chú ếch, e ngại đó chỉ là một chú ếch bình thường, không phải chàng hoàng tử mình đang tìm kiếm, thì chính là đã bỏ qua một cơ hội tiềm tàng. Không hôn thử thì làm sao mà biết được???

Thức tỉnh, thực tế hóa suy nghĩ không phải để bản thân trốn tránh hiện thực mà là để đối mặt với nó. Vậy nên, “cho dù đời chẳng là mơ, và tình mình chẳng là thơ, nhưng chúng ta vẫn cứ hãy yêu đi sau khi đã trưởng thành!”.

Bị Độc Thân không chỉ là tấm gương cho phụ nữ trưởng thành soi lại mình, mà còn là chuyên gia tư vấn tình yêu cho các bạn teen và twen, gỡ bỏ lăng kính tình yêu màu hồng, giúp các bạn nhìn cuộc sống thực tế hơn. Không chỉ có thế, đây cũng là một món quà cho các Adam: đọc và tìm kiếm xem bạn có thấy bóng hình mình trong đó? Tuy nhiên, hay nhớ dù bạn là Nguyên Kiệt, Phó Vân, hay thậm chí là Lưu Hiên thì cũng đều đã làm tổn thương trái tim người phụ nữ của mình.

Khép lại những cảm xúc lan man này, tôi xin mượn lời của một tác giả yêu thích, “phụ nữ không thể không hạnh phúc”, không thể không làm đẹp để sống tự tin… ngay cả khi Bị Độc Thân ^- ^ Vì “tự tin quá mức còn tốt hơn nhiều lần so với tự ti. Đàn ông, ai đến ai đi đều không quan trọng. Tuổi trẻ tươi đẹp mà không hẹn hò, yêu đương chính là đã lãng phí thời gian và tuổi thanh xuân của mình!”.

Phụ nữ không thể không hạnh phúc, không thể không làm đẹp... ngay cả khi bị độc thân!^- ^

Mở đầu: Tình yêu là lí do xa xỉ duy nhất

Không phải tất cả mọi thiếu nữ đều có ảo tưởng cổ tích của riêng mình?

Không phải mỗi cô gái đều có ước mơ về một tòa lâu đài dành riêng cho mình mà thôi?

Nàng tiên cá, cô bé Lọ Lem, công chúa Bạch Tuyết cùng các chàng hoàng tử chẳng phải đều là khát vọng cháy bỏng, tuyệt đẹp nhất của chúng ta khi còn niên thiếu?

Khi còn nhỏ, chúng ta luôn cho rằng tình yêu rất đẹp, đều tưởng tượng rằng, mình là một nàng công chúa, và rồi một ngày, sẽ được một chàng hoàng tử nào đó cưỡi trên lưng chú bạch mã, đi tới cung điện cầu hôn.

Khi thơ ấu, chúng ta luôn nghĩ rằng tình yêu là một lẽ tự nhiên, trên thế giới này nhất định sẽ có một chàng hoàng tử chỉ thuộc về riêng mình, đang chờ đợi mình. Chàng hoàng tử ấy chắc chắn phải rất đẹp trai, giàu có và chung tình!

Khi ngây thơ, bé dại, ta thường ngưỡng mộ những đôi giày cao gót, son môi, nước hoa cũng như các loại túi xách đắt tiền của chị, của mẹ. Chúng ta hay lén lút xỏ chân vào đôi giày to hơn cỡ chân mình đến vài chục số rồi đi đi lại lại trong nhà. Cũng có khi xịt trộm một chút nước có mùi thơm quyến rũ và mộng mơ vì muốn sớm được tận hưởng cảm giác khi đã trưởng thành. Lúc ấy, chúng ta tin chắc rằng, những đồ vật thuộc về một người phụ nữ quý phái giàu có, sau khi trưởng thành, chúng ta chắc chắn cũng sẽ sở hữu được.

Và rồi chúng ta trưởng thành.

Chúng ta nỗ lực học tập, ra sức làm việc, sau đó, thực sự có được những món đồ xa xỉ, đắt tiền mà mình hằng khát khao thuở nhỏ như nước hoa, giày thủy tinh, túi xách hàng hiệu... và rồi chúng ta trở thành người phụ nữ chạy theo vật chất, không hơn không kém!

Người ta vẫn nói “thiếu nữ hoài xuân”. Tòa lâu đài trong trái tim được chúng ta mở tung cửa lớn để chờ đợi chàng hoàng tử mà số phận đã định cho mình đặt chân vào. Ai trong chúng ta cũng mong muốn được trải qua một mối tình oanh oanh liệt liệt, thiên trường địa cửu!

Nhưng đến khi thực sự tìm được chàng hoàng tử để yêu đương, hò hẹn, chúng ta lại phát hiện xung quanh hoàng tử đầy ắp những chú ếch, thế là dần dần chúng ta đánh mất chính mình.

Trái tìm dần dần cũng không thuộc về bản thân nữa. Lúc đó chúng ta chợt nhận ra rằng tình yêu trong thực tế khác quá xa so với những câu chuyện tình lãng mạn trong thế giới cổ tích, không hề êm đềm như ta đã tưởng mà ngược lại, vô cùng tàn khốc, vô cùng lạnh giá!

Vậy là cuối cùng, chúng ta bị thương đầy mình, giống như một chú cá mắc cạn trên bãi cát, dù cố giãy giụa đến đâu vẫn chẳng có cách nào thoát ra được, chỉ có thể không ngừng tuôn rơi những giọt nước mắt thương tâm xót xa mà thôi.

Thế nên chúng ta dần chìm sâu trong tuyệt vọng. Tòa lâu đài dựng lên trong sâu thẳm trái tim cũng tan thành khói mây. Chúng ta lại đóng chặt trái tim, gắng xoa dịu vết thương lòng, rồi sống đơn độc trong thế giới của riêng mình. Không có tình yêu, không có hoàng tử, đương nhiên cũng sẽ không có sự tổn thương, những gì còn đọng lại có chăng chỉ là hồi ức. Thậm chí, chúng ta còn tìm mọi cách để xóa mờ tất cả những hồi ức đó đi.

Khi không có tình yêu, chúng ta lại càng có nhiều thời gian, động lực cho công việc, càng trở nên lí trí và mong muốn thành đạt hơn. Rồi chúng ta cũng có được những thành công nhất định trong sự nghiệp. Và bù đắp cho những tổn thất tình cảm, tự thưởng cho bản thân những đồ vật đẹp đẽ, đắt tiền, thậm chí chúng ta còn cất công tìm cho sự xa xỉ đó một lí do hợp tình hợp lí: Người phụ nữ không thích nước hoa sẽ chẳng có tương lai, những chiếc túi xách đẹp không chỉ giúp chúng ta cất giữ những điều riêng tư mà còn đem lại cảm giác an toàn, bởi chúng chẳng bao giờ phản bội chúng ta cả!

Nhưng tâm hồn của chúng ta lại trở nên hoang vu, trống rỗng!

Những khi chúng ta nằm cạnh một đống túi xách hàng hiệu, những lúc rượu hết, tiệc tàn, chỉ còn lại một mình, khi đứng trước gương và tẩy đi lớp mặt nạ đã giúp mình trở nên xinh đẹp chúng ta chợt nhận ra rằng: Chưa bao giờ mình lạnh lẽo, đơn độc và lẻ loi như bây giờ. Chúng ta bất giác “bị độc thân”, trở thành “thặng nữ” trong ánh mắt vô tình của thế gian. [Thặng nữ: chỉ những người phụ nữ trưởng thành, có sự nghiệp, có sắc đẹp nhưng lại không có tình yêu.]

Chúng ta có hoảng sợ, kinh ngạc không? Chắc chắn sẽ có đôi chút, thế nhưng trong lòng chúng ta vẫn kiên định, bởi vì đã từ rất lâu, ta không còn là những cô bé hay xấu hổ, thẹn thùng nữa mà đã hiểu được bản thân phải phấn đấu vì cuộc sống như thế nào.

Thế nhưng, những người đàn ông từng đi qua trong cuộc đời, đọng lại trong ký ức của chúng ta đều đã mất dấu từ lâu lắm rồi.

Và tận sâu thẳm trái tim, chúng ta vẫn cứ khát khao một tình yêu chân thành, thuần khiết, một cuộc tình lãng mạn, mộng mơ như trong truyện cổ tích.

Vậy là, chúng ta vừa phải đối diện với thực tế đầy tàn khốc lại vừa khao khát những điều tốt đẹp trong truyện cổ tích xa vời.

Cuối cùng, chúng ta phải thừa nhận rằng tình yêu mới là thứ xa xỉ nhất trong cuộc sống, cũng là lí do xa xỉ duy nhất để ta mãi tìm kiếm cả cuộc đời.

Đỗ Hiểu Khê trong tiểu thuyết này là một người con gái như vậy – một cô gái luôn sống trong tòa lâu đài cổ tích, trong thế giới hiện thực đầy tàn khốc, từ lúc bị bạn bè lợi dụng, người yêu phản bội cho tới khi học được cách chấp nhận thực tế, cô đã tự mình cứu lấy mình rồi hướng tới một cuộc sống mới; từ lúc đau xé tâm can tới lúc dũng cảm đối mặt để rồi cuối cùng mỉm cười nhìn cuộc đời như ý muốn. Đã từng yêu thương, từng đau đớn, từng khát vọng, từng hoài nghi, từng đối đầu với sự thật... cuối cùng, cô đã chấp nhận sự không hoàn mĩ và tin rằng việc biến hiện thực tàn khốc trở thành truyện cổ tích mới là “truyện cổ tích”. Chỉ có điều, sau khi gặp gỡ một vài con người, một vài sự việc, một vài ngã rẽ, cô đã chẳng thể nào quay đầu trở lại được nữa rồi.

Đỗ Hiểu Khê là ai? Là tôi, là bạn, là một người con gái bình thường nhất trên thế gian, đồng thời cũng là độc nhất vô nhị trong cuộc đời này.

Bạn, có giống như cô ấy không?

Triệu Cách Vũ

02/07/2010