Chương 1 - Có một thánh học đến nhà
(*) thánh học: nguyên văn là học bá, ý là người chăm chỉ học cho nên điểm cao.Ngày cưới tới gần, Chung Mẫn gần như nảy sinh ý tưởng chạy trốn. Không phải cô không yêu anh, chỉ là —— muốn nhìn bộ dạng nhớn nhác của anh. Lý do này thật gượng ép, chính cô cũng biết không thuyết phục.Mọi người đều nghiêng về phía anh, anh chính là người đàn ông tốt thích hợp nhất, bỏ qua cái thôn này không còn nhà trọ khác*. Mà đối với cô, bọn họ chắc là có thái độ khinh thường: đang ở trong phúc mà không biết phúc! Mẹ cô thậm chí gọi điện thoại đến, “Dám không ngoan ngoãn kết hôn, mẹ sẽ không nhận con là con gái nữa!”(*) ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.Cực kỳ bất đắc dĩ.Cô chỉ là không cam lòng. Mắt thấy chính mình từng bước một rơi vào cạm bẫy do anh thiết kế mà không hay biết. Từng có một cơ hội, cô gần như phản kháng thành công. Nhưng không biết làm sao, anh đe dọa một cái, cô liền luống cuống, nộp vũ khí đầu hàng. Đó là lý do từ khi quen nhau tới nay, suốt tám năm trời, cô vẫn đi theo quỹ đạo của anh, rất không tình nguyện, nhưng hết cách chỉ đành phối hợp.Giống như những cô gái khác, thứ cô mong đợi chẳng qua là lời tỏ tình nồng nhiệt và mối tình lãng mạn. Anh có thể là người đàn ông bốc đồng, ghen tuông, thỉnh thoảng làm sai chuyện có chết cũng không thừa nhận. Tuy nhiên anh hoàn toàn không phải là người như vậy —— Chung Mẫn lục lọi trong đầu óc mình, nhưng chẳng tìm được một chuyện nào anh đã từng làm sai.Đây là một người đàn ông không thể bị giễu cợt, anh luôn mỉm cười điềm đạm, tinh thần biếng nhác, ngữ khí bình thường, mà trong lòng anh, lại như con báo săn mồi đã tập trung vào mục tiêu từ sớm, khả năng quan sát nhạy bén, thiết kế ra phương án tường tận chu đáo chặt chẽ, đặt bẫy xong, từng bước ép sát, đưa mục tiêu tiến vào cạm bẫy của anh. Cô chịu thảm họa này, lòng đầy nỗi khổ không thể kể rõ.Cô cảm thấy mình càng giống con mồi của anh hơn là người vợ.Lần đầu tiên gặp mặt phải trở về thời trung học.Tên anh nằm trên biểu ngữ treo trước căn tin. Khi học sinh giành vinh dự cho trường, nhà trường theo thường lệ sẽ treo một băng biểu ngữ. Trung học đã không còn phổ biến đại hội toàn trường, loại hình thức treo biểu ngữ có tác dụng tuyên truyền tin tức. Lúc ấy trên biểu ngữ viết, “Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Cô Hồng Minh đạt được giải nhất cuộc thi Olympic toán học toàn quốc!” —— cuộc thi Olympic coi là phân chia học sinh xuất sắc và học sinh bình thường, nếu ai đứng hạng nhất trong lớp không đạt được giải trong cuộc thi Olympic, quả thật ngượng ngùng tự xưng là học sinh xuất sắc.Vì chiếu cố cảm xúc của học sinh dự thi và vinh dự của trường, giải nhất không giống với hạng nhất. Chỉ có giải nhất mới là đoạt giải quán quân chân chính. Cho nên lần này nhà trường vô cùng vinh dự. Các phụ huynh của huyện T đều khen ngợi ngôi trường này, thế cho nên vì huyện mà làm rạng rỡ thiên tài trẻ.Trên thực tế, Cô Hồng Minh cũng không phải học sinh được đào tạo từ ngôi trường này, anh là học sinh chuyển trường mới quay trở về huyện T. Trước đó vì việc kinh doanh của ba mẹ mà anh đến thành phố W học. Chính sách quốc gia quy định học sinh phải ở nguyên quán tham dự cuộc thi đại học, nên anh trở về quê hương mình đã sống ồi còn bé.Hiệu trưởng được hời tên thư sinh này nên rất đắc ý, thậm chí gọi bạn học Cô vào văn phòng khen ngợi một trận, cảm ơn anh làm rạng rỡ nhà trường, càng hy vọng anh ghi nhớ “Thành tựu có một nửa là của em, cũng có một nửa của nhà trường”. Nhưng Chung Mẫn trông thấy cái tên này, cô chỉ nghĩ rằng cái họ thật kỳ lạ. Khi thi, có lẽ anh phải dùng nhiều hơn ba giây để điền tên họ.Không lâu sau, bạn học Cô lại làm rạng rỡ nhà trường lần nữa. Lần này là kỳ thi thống nhất do thành phố tổ chức, mục đích đương nhiên là chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Kỳ thi thống nhất tuy rằng không đủ để treo biểu ngữ, nhưng chủ nhiệm của các lớp đã thông báo cho lớp. Trải qua hai lần làm tiêu điểm, cái tên Cô Hồng Minh này nghiễm nhiên trở thành sự tồn tại như thần linh. Cô Hồng Minh học lớp 6, trong nháy mắt thứ hạng nhảy vọt lên thứ nhất. Chủ nhiệm lớp 6 vốn là ông thầy ở độ tuổi trung niên ăn nói thận trọng, khi nổi cáu khiến bọn học sinh không rét mà run, những ngày gần đây lại thân thiết hòa ái dễ gần, khiến các học sinh thở phào nhẹ nhõm.Chung Mẫn và phần lớn bạn học đều giống nhau, sợ nhất thi dự bị và thi chính thức, đặc biệt là sợ thứ hạng đã có mấy hôm nay. Cũng may hữu kinh vô hiểm*, chỉ rớt hai hạng. Tuy nói nhất định sẽ bị quở mắng một trận, nhưng hậu quả không đến mức nghiêm trọng.(*) có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.Thời đại đó, điều kiện của ký túc xá học sinh cả nước không tốt lắm, bởi vậy xung quanh trường học có nhiều nhà cho thuê. Những ông bố bà mẹ có điều kiện đều hy vọng con mình chuyên tâm không lo nghĩ trong thời điểm quan trọng trước khi vượt qua con đường gian nan, chuẩn bị thật tốt. Nhà Chung Mẫn ở cạnh trường học, cũng thu dọn một căn phòng nhỏ cho học sinh cấp ba thuê. Sau khi cho khách thuê vào kỳ thi đại học năm ngoái, trong nhà liền quyết định năm nay không cho thuê nữa, toàn tâm toàn ý lo cho Chung Mẫn sắp thi chính thức.Vì thế khi Chung Mẫn nghe được có khách thuê mới, cô vừa giật mình lại tức giận. Trong nhà có người ngoài luôn bất tiện, nếu là nam sinh lôi thôi thì càng đáng ghét hơn. Huống chi mẹ luôn dùng thành tích của người khác để răn dạy Chung Mẫn, phiền càng thêm phiền. Chẳng lẽ là loại học sinh ưu tú? Hoặc là tăng tiền thuê? Mẹ cũng không phải là người ham món lợi nhỏ, nhất định là khả năng trước.Quả nhiên, mẹ vui vẻ kéo cô vào phòng, giới thiệu với cô sự tích quang vinh của “sát vách”. Vậy mà chính là Cô Hồng Minh! Chung Mẫn thầm kinh ngạc. Khó trách mẹ đổi ý, khách trọ thế này quả thực chính là vinh quang của chủ nhà.Chung Mẫn có thể lập tức đoán được một năm sau, phòng mẹ dán đầy ảnh của thiên tài và các loại giải thưởng. Hơn nữa mẹ nói rằng, quan trọng hơn là —— khỏi cần nghĩ cũng có thể đoán được câu kế tiếp của bà, tục ngữ nói “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, cùng thiên tài ở chung sớm chiều, tốt xấu gì Chung Mẫn cũng có thể dính được một tí tiên khí, nói không chừng có thể học được một nửa chiêu thức, thi đậu trường đại học danh tiếng cũng không chừng.Mẹ hưng phấn đến mức quên hỏi cô chuyện thi cử.