Chương 1

Nhìn lại mãnh giấy ghi địa chỉ trong tay thêm một lần nữa , Cát Đằng rụt rè bấm chuông.

Mở cửa cho cô là một người giúp việc trạc ngũ tuần . Ngạc nhiên nhìn cô, bà khẽ hỏi:

-Cô muốn tìm ai ?

Cát Đằng ấp úng :

- dạ cháu muốn gặp bà Trần

-Mời cô theo tôi.

Sách vali lên , Cát Đằng cùng người giúp việc của bà Trần đi vào phòng khách.

Đang ngồi đọc báo ở ghế sôpha, bà Trần chợt ngẩng đầu lên khi nghe vú Năm hắng giọng :

-Bà chủ à , bà có khách!

Sửa gọng kính chăm chú nhìn cô gái trước mặt với vẻ ngờ ngợ Bà Trần tươi cười :

-Cát Đằng! Có phải cháu đấy không ?

Cát Đằng mỉm cười ngượng ngập :

- Dạ , cháu là con của ba Lập . Lẽ ra ba cháu đưa cháu đến đây nhưng không có người quán xuyến công việc.

Vụt đứng dậy , bà Trần ôm lấy Cát Đằng , giọng bà cảm động :

-Cháu tìm nhà của Dì có khó khăn lắm không ?

- Dạ , như dì đã hướng dẫn trong thư . Từ bến xe khách , cháu thuê xích lô chạy thẳng tới đây . Đia. Chỉ của nhà dì rất dễ tìm vì nằm ngay đại lộ.

Cùng Cát Đằng ngồi xuống ghế , bà Trần ngắm nhìn cô với vẻ mặt thích thú . Trước mặt bà là một thiếu nữ có thân hình cân đối , mạnh khoẻ , ánh mắt trong sáng , tự Tin.. .,

Đặt tay lên vai cô , bà Trần dặn dò :

-Nếu cháu cần gì , cứ nói với dì . Có lẽ cháu đi đường cả ngày nên rất mệt . Bây giờ , cháu vào nhà nghĩ ngơi , dì sẽ gọi Vú Năm đưa cháu lên phòng.

Cát Đằng đang đứng trong một căn phòng xinh xắn . Cô rất thích căn phòng này . Từ cửa sổ , cô có thể nhìn xuống một vườn hoa muôn màu sắc trong khuôn viên của biệt thự Khung cảnh thật thần tiên.

Cô reo lên khe khẽ , hoa nhiều và đẹp không thể tả . Hồng , lys, huệ Trắng , cúc nhật , lưu ly , cẩm chướng …… Nghe trong gió thoang thoảng mùi hương của hoa và của đất . Cô khép mắt lại . Nhớ đến ba của cô . Chưa bao giờ cô xa nhà . Mẹ mất từ lúc còn nhỏ , lúc nào cô cũng quấn quít bên bạ Có lẽ ba cũng đang buồn nhớ đến cô , bằng lòng cho cô lên thành phố để học , có nghĩa là ba chấp nhận sống cô đơn trong căn nhà rộng thênh thang và vườn bạt ngàn.

Mâm cơm nguội ngắt , bà Trần so đũa , dịu dàng nói vớ Cát Đằng :

-Ăn cơm đi cháu !

Cát Đằng ngập ngừng :

-Mình chờ anh Phong về rồi cùng ăn nha dì.

Khẽ lắc đầu , bà Trần cố nén tiếng thở dài :

-Có lẽ nó không về đâu . Hai dì cháu mình ăn trước , hơi đâu mà đợi.

Gắp thức ăn cho cô, bà Trần trầm giọng :

-Mấy hôm nay có cháu , dì cảm thấy bớt cô đọc hơn . Từ trước đến giờ dì phải thui thủi ăn cơm một mình . Nhiều lúc phát rầu , chẳng muốn ăn.

Cát Đằng len lén nhìn bà Trần muốn an ủi bà nhưng không biết phải nói như thế nào . Đã hai ngày nay vẫn chưa thấy mặt Chấn Phong , cậu con trai độc nhất của Dì Trần . Nghe dì kể , Chấn Phong có một cuộc sống phóng túng và thường đi hoang.

Bà Trần nhìn cô âu yếm :

-Lát nữa , dì bảo Chú Tần tài xế đánh xe chở Hai dì cháu mình đi thương xá Tam Đa.

Cát Đằng tròn xoe mắt :

-Chi vậy dì ?

-Ngốc ơi, dì sẽ mua cho cháu mấy bộ Quần áo để diện đi học chứ còn dì nữa . Ăn mặc ở dưới Vĩnh Long khác , lên Sài Gòn khác , cháu hiểu không ?

Chấn Phong huýt sáo một bản nhạc vui nhộn . Anh bước nhanh lên các bậc cấp và bất ngờ va phải một cô gái trong nhà lao ra.

-Ui da ………..

Cát Đằng ôm lấy bả vai và xuýt xoa . Trước mắt cô là một anh chàng da ngăm đen , đôi mày rậm hơii xếch , tướng tá rất ngầu . Thật người đâu như … voi , mới bị anh tông vào , cô đã thấy ê ẩm.

Cô nhíu mày nhìn anh , giộng ngập ngừng :

-Anh là …….Chấn Phong ?

Liếc nhìn cô gái đang mở to mắt nhìn mình , Chấn Phong hất hàm :

-Mẹ Tôi đâu rồi ?

Cát Đằng nhỏ nhẹ :

- Dạ , dì Trần ghé đến Công Ty

Ngồi phịch xuống , Chấn Phong ngã người vắt một chân lên thành ghế , giọng càu nhàu :

-Trời đất ! Suốt ngày ở công ty không ớn sao đến tối rồi vẫn còn ghé công ty ?

-Tôi nghe nói công ty phải làm ca ba để kịp thanh toán hợp đồng.

Chăm chú nhìn Cát Đằng , Chấn Phong nhướng mày :

-Cô là người giúp việc mới của gia đình tôi à ?

Cát Đằng sững sỡ trước câu hỏi bất ngờ của Chấn Phong . Có lẽ cô ….quê mùa lắm thì phải ?

Nhìn xuống bộ áo quần bằng vải kate của mình , Cát Đằng thấy không đến nỗi nào . Hay là ở khuôn mặt ?

Cát Đằng hoang mang nhìn Chấn Phong , cô rụt rè nói:

-Sao anh biết tôi là người giúp việc ?

Nheo mắt nhìn cô , Chấn Phong càu nhàu :

-Làm tô phở rồi đem lên phòng cho tôi . Không rãnh để trả lời cho cô đâu.

Cát Đằng hắng giọng :

-Nếu tôi không làm theo sai khiến của anh ?

Chấn Phong cười giễu cợt :

-Chẳng biết mẹ tôi sắm ở đâu ra một đầy tớ xịn như vậy . Lát nữa bà già về , tôi yêu cầu bà cho cô nghỉ Việc là vừa.

Không buồn chú ý đến Cát Đằng , Chấn Phong nghênh ngang nằm ngửa trên ghế , hai chân để cả giày gác lên bàn , tiếp tục huýt sáo.

Cát Đằng cảm thấy xốn con mắt , cô ấm ức lén soi mặt mình vào chiếc gương lớn và tự cho điểm . Dù gì cô cũng là một sinh viên hẳn hoi , được cử làm lớp trưởng , vậy mà anh chàng khinh người này liệt cô xuống người giúp việc . Nghĩ cũng lạ.

Mải ngắm mình trong gương , Cát Đằng giật nảy mình khi nghe Chấn Phong lên tiếng :

-Vẫn không chịu xuống bếp à ?

Cát Đằng hiên ngang bước đến trước mặt Chấn Phong , cô nhướng mày cao giọng :

-Tôi là con của ông Lập

-Lập nào ?

-Ba tôi ở Vĩnh Long , bạn với dì Trần.

Chấn Phong nhíu mày nghĩ ngợi . Anh à lên tiếng và gật gù :

-Hiểu rồi . Vì lẽ đó nên cô giúp việc cho mẹ tôi . Mẹ tôi rất chuộng thuê mấy người cùng quê vì khỏi sợ mất trôm.

Ấm ức nhìn Chấn Phong . Cát Đằng hất mặt lên :

-Ba tôi là phú nông ở Vĩnh Long chứ không như anh tưởng

Chấn Phong giễu cợt :

-Phú nông hay địa chủ Cũng vậy thôi , có liên quan gì đến tôi đâu.

Trừng mắt nhìn anh , Cát Đằng cao giọng :

-Tôi ở trọ Nhà dì Trần để đi học đại học , anh hiểu chưa ?

Nhìn thấy bộ Dạng khiêu chiến của Cô , Chấn Phong phá lên cười :

-Ai bảo cô không nói rõ ; Lỗi tại cô

Cát Đằng hằm hằm :

-Ngay từ câu đầu tiên anh đã khẳng định tôi là người giúp việc . Anh là người thiếu lịch sư.

Nheo mắt nhìn cô , Chấn Phong cười cợt :

-Này cô bé nhà quê , cho dù cô là ai , điều đó với tôi chẳng có gì quan trọng . Điều quan trọng với tôi luc' này là …..tô phơ?

Nói xong , Chấn Phong vùng đứng dậy , khoác chiếc áo Jean lên vai bước lên lầu.

Chỉ còn lại một mình trong phòng khách, Cát Đằng vẫn còn ấm ức, nhà quê , tại sao anh ta không chịu nhớ là anh cũng xuất thân từ quê ra. Thật cô chẳng gặp người nào có thái độ khinh người đến như vậy . Đáng ghét !

Một điều xui xẻo cho Cát Đằng là phòng của cô lại ở sát phòng của Chấn Phong. Chẳng biết Chấn Phong có ….điếc hay không mà mỗi lần anh cao hứng mở nhạc ngoại là cô phát khùng . Anh mở hết volumẹ Những lúc đó Cát Đằng phải đóng hết cửa các phòng lại nhưng âm thanh vẫn dội vào nghe như xoáy màng nhĩ. Cô không tài nào tập trung học được . Không thể kêu ca với ai , Cát Đằng đành nuốt hận chịu đựng vì dù sao thân phận của cô cũng là kẻ ở nhờ.

Ngồi bịt lấy hai tai và trợn mắt nhìn vào cuốn sách trước mặt , Cát Đằng thầm nguyền rủa . Nếu có một điều ước , cô sẽ ước Chấn Phong ….. bị điếc , như vậy anh ta sẽ chẳng bao giờ có nhu cầu xài đến dàn máy đang khoan thủng màng nhĩ của cô . Chợt cảm thấy mình khá ….độc ác Cát Đằng phì cười và buông hai tay ra khỏi tai . Cô đứng dậy bước ra ngoài.

Đi ngang phòng của Chấn Phong , cửa đang mở , anh đang nhịp chân theo điệu nhạc ráp với vẻ mặt hào hứng . Cát Đằng bĩu nhẹ môi.