Chương 1

Bấy giờ là mùa thu.

Nắng thu thật vàng - màu vàng óng ả nhợt nhạt không có sức thiêu đốt. Gió thu hây hây dễ chịu. Lòng con người cảm thấy thư thái, mở rộng ra với trời đất.

Dọc xa lộ, từ ngã ba Vũng Tàu đổ dài vào đến thành phố Vũng Tàu, buổi sáng nay có một đoàn xe gắn máy khoảng mười chiếc với đủ các loại xe do những chàng thanh niên còn rất trẻ cầm lái. Phía sau người nào cũng có chở người, nếu không là một chàng chở một chàng, thì sẽ là chàng chở một nàng. Họ ăn mặc rất mode, thậm chí "lòe loẹt". Họ đi đến đâu thì nơi đó dường như huyên náo cả lên. Tiếng động cơ xe, tiếng cười nói, tiếng huýt sáo trộn lẫn vào nhau hợp thành một thứ âm thanh rất khó chịu.

Lắm người đi đường trông thấy họ đùa giỡn, lạng lách thoáng lo sợ vu vơ cho tính mạng của họ liền buông lời chửi đổng.

Họ là ai vậy? Sẽ không ít người nhìn những con ngựa sắt đắt giá mà họ đang cỡi, nhìn trang phục, nhìn những sợi dây chuyền vàng, những tấm lắc vàng, những chiếc nhẫn kiểu cọ trên tay họ đánh giá được ngay họ xuất thân từ tầng lớp nào rồi.

Đúng vậy! Họ là những "cậu ấm thời đại". Những "cậu ấm" may mắn được sinh ra trong những gia đình giàu sụ, quyền thế, được cha mẹ yêu thương, tưng tiu và họ thì tối ngày chỉ biết tụ tập bè bạn rong chơi, tiêu pha, cố làm hết sức mình để đạt lấy danh hiệu "người chơi trội nhất trong đám". Ngoài việc thích chơi trội ra họ không còn làm được điều gì khác có ích cho gia đình, có ích cho xã hội... Cả con người họ cũng đang dần dần biến chất và tiếp tục lún sâu vào con đường trụy lạc...

Sau khi diễu qua các ngả đường, đoàn xe dừng lại trước một nhà nghỉ sang trọng. Một "cậu ấm có thân hình đẫy đà, béo phị gỡ chiếc mắt kính đen trên mắt xuống quan sát xung quanh rồi gật đầu:

- Chỗ này xem ra rất tuyệt đấy! Việt Dũng, cậu thấy thế nào?

Ánh mắt của "chàng béo" dừng lại trên một gương mặt khá ngây ngô nhưng rất đẹp trai. Câu hỏi này cộng với gương mặt ngỗ ngáo đủ thấy anh chàng là kẻ bảo trợ chính cho chuyến đi này rồi.

Nụ cười trên môi Việt Dũng trông đẹp như nụ cười của những nam tài tử điện ảnh. Anh chàng thong dong, thư thả như chẳng có gì gấp gáp đưa mắt nhìn ngắm quanh quất rồi quay lại ra lệnh cho chàng thanh niên ở phía sau mình:

- Hưng Còi, vào trong thuê phòng đi, hai đứa một phòng nhé.

Hưng Còi đo chiếc giỏ xách đựng tiền trước ngực, đeo chiếc ba lô màu đen căng đầy ở phía sau phóng khỏi xe một cách nhanh gọn, tiến thẳng vào trong. Thân xác của hắn trông chẳng khác gì một em bé còi xương còn hắn thì đang ra sức biểu thị cho mọi người nhìn thấy hắn thật là trịnh trọng trong vai trò của mình.

Phòng đã thuê xong. Nhận được tín hiệu tốt từ Hưng Còi, cả bọn nhao nhao đẩy xe vào trong - con gái lẫn con trai chia đều ra các phòng. Hưng Còi và Việt Dũng đóng chốt ở căn phòng đầu tiên. Để mặc cho Hưng Còi sắp xếp, Dũng tiến thẳng vào trong lăn đùng xuống nệm ưỡn người một cách biếng nhác:

- Ừm!... Sao mà mệt mỏi quá thế này... Hưng Còi à, cho tao một điếu thuốc coi.

Hưng Còi mau mắn chạy đến lấy từ trong bao thuốc ra một điếu gắn vào môi Dũng và bật lửa. Mắt không rời khỏi Dũng với nụ cười trên môi thật lém lỉnh. Dũng hít một hơi thuốc, nhướng mắt hỏi Hưng Còi:

- Mày cười cái gì, trên mặt của tao có chỗ cho mày cười hay sao?

- Tất nhiên không phải trên mặt của mày rồi.

Hưng Còi lùi lại ngả người lên chiếc ghế rộng cạnh bàn nước nói tiếp:

- Tao cười theo ý nghĩ của tao.

- Mày nghĩ gì?

- Tao nghĩ... Mày mệt mỏi như vậy... là do... bên cạnh mày không có người đẹp chứ gì? Yên tâm đi, tối nay tao kiếm cho mà.

Việt Dũng nghe giọng điệu "hiểu ý" nịnh bợ của Hưng Còi liền phì cười:

- Điều mày nói không sai nhưng chỉ đúng một chút thôi. Đương nhiên rồi, đi chơi mà không có người đẹp bên cạnh thì cuộc đi đâu còn ý vị nữa. Tao cố tình bỏ "em cũ" ở nhà để ra đây kiếm "em mới" đó mà. Nói là nói vậy chứ hôm nay tao cảm thấy mệt mỏi thiệt. Thường khi từ Sài Gòn ra Đà Lạt tao vẫn còn khỏe re vậy mà hôm naỵ. Chỉ tới Vũng Tàu thôi đã uể oải, đã mệt đừ rồi. Sức khỏe của tao có vẻ giảm sút thật sự đấy.

- Hay là mày đói bụng? Ê, đói bụng cũng dễ bải hoải lắm đó.

Dũng bật người dậy để điếu thuốc cháy dở gác lên chiếc gạt tàn cạnh bên rồi cởi chiếc áo khoác bên ngoài quẳng ra giường. Nhắc đến "đói bụng" Dũng mới nhớ. Đưa tay nhìn đồng hồ Dũng thấy kim đồng hồ đang chỉ đúng mười giờ. Hóa ra đã trưa rồi mà không haỵ Khổ nỗi giây phút này lại chẳng thèm ăn thèm uống mà thèm được nghỉ ngơi. Đăm chiêu một lát Dũng khoát tay nói với Hưng Còi:

- Mày đi xem trong nhà nghỉ này có nhà hàng không vậy.

- Có chứ! Khi nãy thuê phòng họ đã giới thiệu với tao rồi.

Dũng gật đầu hài lòng:

- Vậy thì tốt quá! Mày xuống đặt nhà hàng hai bàn ăn rồi vào từng phòng bảo với tụi nó cứ thoải mái đi chơi hoặc tắm biển. Đúng mười hai giờ về nhà hàng ăn cơm. Vậy được chứ gì?

Hưng Còi có vẻ nghĩ ngợi rồi nhíu mày nhìn Dũng:

- Mày bao hết tụi nó như vậy tốn kém lắm đó. Mày bao phòng ốc và ăn uống dọc đường vậy là tốt rồi... Chi phí ăn uống ngoài này để tụi nó tự túc đi.

Dũng bật cười rời khỏi giường đứng lên, tiến tới vỗ vào vai Hưng Còi:

- Tao hiểu ý tốt của mày, nhưng mày nghĩ lại xem... Lời của tao đã nói ra rồi, đã hứa rồi, bây giờ làm không đúng thì bọn thằng Lộc, thằng Toàn "béo coi ta ra gì nữa.

Hưng Còi có vẻ không hài lòng với cách giải thích này của Dũng. Tuy nhiên Hưng Còi rất hiểu Dũng là con trai duy nhất của một gia đình giàu có. Địa vị của Dũng không ai trong bọn không ham muốn. Cha của Dũng là một nhà kinh doanh có tên tuổi, còn mẹ của Dũng là một người đàn bà đẹp, hiền hậu và là bà chủ của một tiệm vàng lớn nằm tại trung tâm thành phố. Thử hỏi, còn có ai được một gia thế hơn Dũng. Trong đám bè bạn của Hưng Còi và Việt Dũng không có ai nghèo rớt mùng tơi cả. Tất cả đều là con nhà khá giả cho đến con nhà giàu sang và Dũng thì được cho vào bậc ngoại hạng. Tiền bạc của Dũng nhiều đến nỗi những thằng phách lối, láu cá như thằng Lộc, thằng Toàn béo phải lé mắt, phải chịu xếp re nghe lệnh Dũng. Trong mắt của lũ con gái từ sành điệu cho đến ngây ngô thì Dũng giống như một "Đại anh hùng" xài tiền như nước, hào hoa phong nhã, yêu quý bạn bè, rộng lượng với những kẻ ăn mày hay những người tàn tật. Dũng là như thế đó!

Vẫn biết rằng mình cũng chỉ là một trong những kẻ ăn theo nhưng thấy Dũng cứ nhận lãnh những "vố nặng" như thế này hoài Hưng Còi cảm thấy không an tâm tí nào. Đám bạn và những cuộc đi chơi đã ngốn từ nơi Dũng không ít tiền rồi còn thêm cả chuyến đi này nữa. Dũng tiêu pha như vậy mà cha mẹ hắn cho hắn tiền thì mới là chuyện lạ chứ... Còn ngược lại nếu Dũng đánh cắp của cha mẹ hắn thì mọi chuyện lúc đổ bể ra chắc chắn sẽ có vạ lây.

Khuyên Dũng thì Hưng Còi không có tư cách để khuyên, bởi vì chính Hưng Còi cũng đã từng xài tiền của Dũng. Nhưng hôm nay vì nỗi lo trước sự tiêu xài quá mức và sự sợ hậu quả vạ lây Hưng Còi bỗng dạn dĩ hẳn lên, hắn ngả đầu ra ghế liếc nhìn từ phía sau Dũng và rống lên:

- Mày tối ngày chỉ nghĩ đến sĩ diện của mày thôi. Tiền của mày tụi nó xài không có biết mỏi đâu. Cả bầy cả lũ mày cứ "ôm sô" như vậy hoài thì núi cũng lở nhe mậy. Nói thiệt nha Dũng, nghĩ tình mày bấy lâu nay tin tưởng tao cho nên tao cũng thiệt lòng với mày... Tiền bạc cha mẹ mình làm ra cực khổ lắm, mày cứ lấy nhiều để xài như vậy có ngày ổng bả biết được... Tao chắc mày không yên đâu. Không biết chừng còn to chuyện nữa đó...

Dũng đang mày mò bên cửa sổ nghe luận điệu tình cảm của Hưng Còi quay lại phá lên cười:

- Ê! Thằng bạn qúy ơi, sao mà khéo lo quá vậy? Mày nghĩ rằng tao chuyên môn "chôm" tiền hay sao? Tuy vậy tao cũng hiểu được lòng mày. Đây là lần đầu tiên trong suốt thời gian chơi với bè bạn tao nghe được một câu nói có tình nghĩa đó.

Hai cánh mũi của Hưng Còi phập phồng lên, ưng ửng đỏ vì xúc động. Dũng trở lại giường im lìm nhìn Hưng Còi một lúc rồi mỉm cười nói tiếp:

- Ba má tao chỉ có hai đứa con, ngoài bà chị của ta vào tao ra sau này mày nghĩ gia tài sẽ thuộc về ai hả? Còn kẻ nào dám xâm nhập vào đó để mà tranh giành? Má của tao không bao giờ từ chối tao một điều gì, tiền của tao xài là của má tao cho đó thôi. Tao chưa bao giờ biết "chôm" đồ như mày nghĩ đâu. Cả tiệm vàng Đại Phát của má tao lớn như vậy có biết bao nhiêu vàng thế mà tao chưa từng chôm một món nào cả.

Thật chẳng uổng công thằng Việt Dũng "khéo tu" sanh nhằm vào nơi quyền quý. Mẹ nó cưng nó cho nó tiền nhiều như vậy thảo nào nó chẳng chơi xả láng với bè bạn. Hưng Còi ngẫm nghĩ rồi trợn mắt nghi vấn:

- Má mày cho tiền nhiều như thế thật à?

- Thật chứ sao!

- Có bao giờ vừa cho tiền mà vừa chửi mắng không?

- Không! Chỉ căn dặn không được nói cho ba tao biết.

- Chứng tỏ ba mày rất nghiêm khắc.

Nhắc đến ba, Việt Dũng không ngăn được tiếng thở dài... Cơn mệt mỏi nãy giờ ngỡ đã tiêu tan lại ập đến, Dũng ngả dài xuống giường gối hai tay dưới đầu nhăn nhó xác nhận:

- Không phải nghiêm khắc mà là quá nghiêm khắc. May là ba tao thường đi nước ngoài... nếu không... tao không biết làm sao mà thở đây. Ổng đúng là "khắc tinh" của tao đó. Ổng tiếc với tao từng nụ cười, luôn luôn cho rằng tao chỉ là một kẻ vô dụng, hư hỏng. Lắm lúc còn cằn nhằn cho rằng "Cha làm thầy, con đốt sách". Ổng bây giờ được nhiều người nhắc đến, nể phục. Còn thằng con thì... Một cái bằng tốt nghiệp trung học cũng không xong. Ổng khiến cho tao đôi khi tự xấu hổ về mình hết sức.

Để chứng tỏ mình là một người bạn tốt thật sự, Hưng Còi được dịp an ủi:

- Có phần chẳng cần lo mày ơi. Đừng vì một vài lời nặng nề của người làm cha mà lấy làm phiền não. Chẳng qua ổng muốn mày tốt thôi. Tiếc rằng ổng lại không nghĩ khả năng của con người có hạn... Ổng đã giành hết cái giỏi rồi, lấy đâu mà mày giỏi nữa. Yên tâm hưởng của phụ ấm đi.

Hưng Còi hôm nay ăn trúng cái gì mà nói chuyện lưu loát lại chí lý như vậy. Hắn nói câu nào Dũng nghe lọt tai câu đó. Không muốn nói đến chuyện gia đình nữa, Dũng vội vàng chuyển hướng:

- Miễn nói chuyện ba má tao nữa đi. Mày tới phòng thằng Lộc, thằng Toàn béo báo cho tụi nó hay cơm trưa cơm chiều đều ăn tại nhà hàng của nhà nghỉ... Còn việc đi chơi hay tắm biển tùy theo ý thích của mỗi người.

Hưng Còi gật đầu nghe theo lời của Dũng bước ra khỏi cửa. Không hiểu nghĩ sao hắn vừa ra khỏi lại quay đầu vào:

- Mày không đi chơi tao cũng không đi, tao sẽ ở lại với mày, vừa nghỉ mệt vừa có người cho mày vui.

Dũng thấy Hưng Còi thật tội nghiệp nên kêu lên:

- Không cần thiết đâu, mày có thể đi chơi bằng xe của tao mà.

- Tao đã quyết định như vậy!

Hưng Còi lập lại ý định của mình một cách cương quyết rồi khép cửa lại biến mất. Còn lại một mình Dũng lăn tới lăn lui trên giường rồi vùng dậy đến gần cửa sổ chồm người ra ngoài ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng. Vài cơn gió mạnh từ hướng biển thổi vọng vào, len lỏi giữa cây lá khiến chúng nhợt nhạt reo lên, kéo theo những chiếc lá rời cành. Dũng còn đang ngây người nhìn những chiếc lá vàng bay lên thì bỗng có tiếng kêu phát ra từ chiếc máy nhắn tin nhỏ đeo ở thắt lưng. Sợ mình nhầm lẫn Dũng gỡ chiếc máy nhỏ lên cầm trên tay như để xác định chắc chắn rồi đi thẳng ra ngoài. Dũng đến văn phòng làm việc của nhà nghỉ gọi nhờ điện thoại về nhà.

- Đã có người bắt máy rồi!

Người đàn ông - có lẽ là quản lý nhà nghỉ, trao điện thoại vào tay Dũng rồi bỏ đi.

- Alô!

Nhận ra tiếng nói ở đầu dây bên kia, Dũng nói luôn:

- Chị Thiên Hương à, có chuyện gì không vậy?

Tiếng nói bên kia đầu dây lại the thé vang lên:

- Em đang ở đâu vậy?

- Vũng Tàu!

- Vũng Tàu lận à? Tại sao em dám nói xạo vậy hả? Bảo rằng chỉ đi chơi "suối nước nóng" thôi mà... Má nghi ngờ thật chẳng sai mà. Em phải về ngay mới được.

Vẫn cái giọng điệu lung tung. Dũng bực bội kề sát miệng vào ống nghe gầm lên:

- Về thì về... nhưng ở nhà có chuyện gì cần đến em mà chị hối thúc như vậy? Nói cho chị biết, em bây giờ đang muốn bệnh dữ lắm... Có chuyện gì hãy đợi đến ngày mai đi. Ngày mai em cũng sẽ về thôi mà.

- Ê... Ê! Đừng có cúp máy ẩu nhe!

Dũng muốn bật cười khi nghe Thiên Hương quýnh quáng la lên rồi mắng yêu em trai:

- Quỷ bắt em đi! Bằng mọi giá buổi chiều nay em phải có mặt ở nhà. Ba mới điện thoại về cho má sáng mai đón ba lúc tám giờ ở sân bay đó.

Nghe câu nói của Thiên Hương, Dũng bán tính bán nghi hỏi nhanh:

- Chị không đùa chứ?

- Đùa à, còn khuya mới đùa! Nếu không nghĩ được: Về nhà không thấy em, ba sẽ tìm gặp rồi bằm xác em ra và rồi gia đình mình sẽ mất vui, chị sức mấy mà điện thoại cho em. Má ra lệnh, em phải về ngay - phải về ngaỵ Nghe rõ chưa!

- Nghe rõ rồi! - Dũng ỉu xìu trả lời.

Thiên Hương hỏi dồn:

- Vậy chừng nào mới về đến nhà đây?

- Bảy giờ tối sẽ có mặt ở nhà.

- Vậy được, chị gác máy nha.

Dũng nhẹ nhà đặt ống nghe điện thoại xuống, lững thững đi về phòng. Chuyện gì khác thì Dũng có thể điều đình thậm chí có thể làm càn... cãi lời chớ còn chuyện này... Dũng lắc đầu nhè nhẹ thở dài ra. Xưa nay Dũng và ba chưa bao giờ hạp nhau. Má Dũng vẫn thường nói: "Cha con gì mà giống như mặt trời với mặt trăng!" Ba đi thì Dũng yên còn ba về thì nhất định chàng sẽ bị bầm dập ngay bởi những lời chửi rủa, những câu triết lý, dạy đời mà Dũng đã quá chán ngấy.

"Phải về thôi! Dù có mệt cỡ nào cũng phải về". Dũng vừa bước chầm chậm vừa bậm môi ngẫm nghĩ. Nếu mình về trễ thì tội nghiệp cho má. Má sẽ là người đầu tiên nhận lãnh trận lôi đình.

Về đến phòng, vừa đẩy cửa bước vào Dũng trông thấy Hưng Còi, Toàn béo và thằng Lộc, mỗi đứa mỗi góc dáng vẻ như chờ đợi. Nhìn thấy Dũng, thằng Lộc đốp ngay:

- Ai gọi điện cho mày vậy? Khi nãy tụi tao đi tìm mày thấy mày đang nói chuyện điện thoại mà mặt mày nhăn quá xá nên chờ hỏi xem chuyện gì?

Dũng rơi phịch người xuống ghế, luồn cả hai tay vào tóc, vẻ mệt mỏi căng đầy trên mặt:

- Sáng sớm mai ba tao sẽ từ Thụy Sĩ về. Tao phải trở về Sài Gòn liền, chị của tao vừa điện đó. Tụi bây cứ việc vui chơi thoải mái đi. Mọi khoản ăn uống của tụi bây tao sẽ đặt hết ở nhà hàng... Tuy tao không có mặt nhưng lời hứa của tao, tao sẽ thực hiện đàng hoàng. Hưng Còi! Đi lo tất cả đi.

Toàn béo đang nằm dài trên giường bật ngay dậy xua tay:

- Không có cậu bọn nay chơi cũng đâu có vui. Hay là... chúng ta cùng về một lượt?

Hưng Còi gật đầu tán đồng:

- Phải rồi đó! Nếu về thì cùng về.

Dũng nóng nảy gắt lên:

- Mắc mớ gì tụi bây. Đừng có xen vào chuyện của tao một cách vô tích sự như vậy. Bây giờ tao cùng tụi bây đi chơi, đi tắm biển, bốn giờ chiều nay tao về cũng đâu có muộn...

Gã Lộc nhe răng bật cười nham nhở:

- Quyết định như vậy hay lắm. Nào, chúng ta làm xáo trộn Vũng Tàu một lát đi.

Toàn béo phóng khỏi giường đến cặp cổ Hưng Còi cười khúc khích hỏi:

- Còn mày sao hả Hưng? Mày cùng về với Việt Dũng hay là ở lại ngày mai về cùng với bọn tao? Đừng có lo, xe tao và thằng Lộc có thể chở ba được mà.

Hưng Còi liếc nhìn thật nhanh Việt Dũng rồi trả lời Toàn béo không chút do dự:

- Tao về cùng Việt Dũng!

Việt Dũng tiến tới đập mạnh lên vai Hưng Còi mỉm cười:

- Thế cũng được! Ít ra tao không phải cô đơn trên đường về. Chúng ta đi thôi!

Bốn người ra đến chỗ để xe thì đám bạn bè cũng đã đông đủ chờ sẵn.

- Đi thôi!

Toàn béo thét lên. Tiếng động cơ xe gầm rú, tiếng cười nói lại ầm ầm vang lên náo động cả một góc trời và sau đó thì làm náo động những con đường, náo động cả vùng biển.

Buổi chiều, Việt Dũng và Hưng Còi giã từ đám bạn quậy phá trở lại Sài Gòn. Cả hai về đến nơi thì thành phố đã lên đèn.