Chương 1
Tựa sát vào cửa kính, tôi nhìn cảnh vật bỏ lại đằng sau xe: Cánh đồng lúa chín vàng, hàng cây bên vệ đường, đồng cỏ khô cháy... Cái nóng hừng hực từ đường nhựa xông lên, từ nóc xe ụp xuống, từ bốn thành xe tỏa ra làm người ngồi bên trong có cảm tưởng mình đang bị nhốt trong lò nướng bánh. Cái khát làm cổ tôi khô khốc, nhưng không có mang nước hay trái cây theo, thôi thì đành vậy. Mà cho dù có được mang theo, chắc chắn tôi cũng không thèm xin mẹ Mẹ ngồi im bên cạnh. Suốt lộ trình từ thành phố đến Bảo Lộc bốn tiếng đồng hồ liền mẹ con tôi trao đổi với nhau không hơn mười câu nói. Cái không khí nặng nề làm cho khoảng cách giữa tôi với mẹ càng lúc càng tọ Khẽ liếc mẹ, tôi chỉ nhìn thấy nét mặt đang trầm tư của người, đôi mày không chau, miệa?ng khép kín. Xe rẽ vào Đơn Dương, một quận lỵ nhỏ có vẻ phong phú hơn tôi tưởng. Đường phố sạch sẽ, hai bên các cửa hiệu hàng quán cũng khang trang. Chúng tôi ngừng xe đổ xăng độ năm phút, rồi lại tiếp tục chạy tiếp. Con đường bây giờ thật gồ ghề, chiếc xe chòng chành ì ạch leo dốc. Bụi đỏ tung bay mù mịt, tôi phải lên kính xe. Chỉ một chút là bụi đã lấp một màu vàng nhạt lên các mặt kính, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cánh đồng xanh tươi và những đóa hoa kèn nở đầy trên sườn núi. Tôi nghĩ rằng, chẳng còn bao xa nữa chúng tôi sẽ đến trang trại Lệ Thanh của bác Dương. Điều tôi đoán chẳng sai. Mẹ có vẻ chẳng yên tâm, có lẽ người muốn nói với tôi vì đến nông trại thì không còn cơ hội để nói nữa. Nhưng tôi cứ giả vờ như không hay không biết, cứ hướng mắt ra ngoài khung kính. Tôi không ưa một cái gì cả: nông trại Lệ Thanh đất đỏ, nhất là cuộc đi nghỉ hè này. Mẹ tưởng rằng đem tôi đến gửi ở nhà bác Chương này là có thể làm tôi bớt giận người, là có thể êm xuôi trong việc tiến hành những kế hoạch đã định sẵn? Nhưng còn lâu! Tôi thù ghét tất cả, thù ghét tất cả mọi điều đã xảy đến cho đời tôi. - Lệ Thu! Sau cùng rồi mẹ cũng lên tiếng, tôi biết mẹ đã định nói gì, nhưng cũng miễn cưỡng thưa: - Dạ chi mẹ? - Này Lệ Thu! Mẹ lặp lại, lần này giọng nói có vẻ buồn và đầy tâm sự khiến tôi không thể không quay sang, đôi mắt đen thẳm của người đầy mệt mỏi. Đặt tay lên vai tôi mẹ cười khô héo: - Đừng buồn về việc mẹ đem gởi con ở nông trại Lệ Thanh. Không khí ở đây dễ chịu lắm, bác Chương cũng quí con lắm, rồi con sẽ thấy như ở nhà mình vậy mà. Buồn buồn nhìn mẹ, tôi nói: - Con biết, nhưng đâu cần mẹ phải gửi con ở nơi khỉ ho cò gáy thế này? - Lệ Thu con! Mẹ kêu lên, rồi ngưng lại, người thở dài - Con hãy sống ở nông trại của bạn mẹ một thời gian khoảng ba bốn tháng gì đó, khi việc giải quyết xong xuôi, mẹ đến rước con về. Tôi bứt rứt: - Mẹ ly dị với cha rồi lại sống với người khác, như thế gọi là giải quyết đó à? Mẹ khó chịu: - Lệ Thu, con còn nhỏ lắm, con chưa hiểu được đâu? Tôi cắn răng: - Vâng, con còn nhỏ lắm nên con không hiểu tại sao lúc đầu mẹ và cha lấy nhau làm gì để bây giờ lại phải ly dị? Tại sao mẹ lại bỏ cha rồi yêu cả người khác nữa. Con cũng không hiểu vì sao cha có một gia đình êm ấm mà bỏ đi sống với cô vũ nữ kia làm gì? Con không biết gì cả, nhưng con chán, chán hết thảy. - Thôi, thôi, được rồi Lệ Thu đó chính là lý do mà mẹ muốn đưa con đến nhà bác Chương. Mẹ không muốn con phải đối diện với những điều đó. Đối với con, những việc trên đều quá tàn nhẫn. - Vâng, con biết, con hiểu, nhưng mẹ cũng không cần phải tống con đến nơi xa xôi này. Con chắc ở không nổi nơi thâm sơn cùng cốc như thế này đâu! Giọng mẹ hạ thấp xuống: - Rồi con sẽ quen dần, con sẽ quen, lúc nào mẹ với cha con giải quyết xong, mẹ đến rước con về ngaỵ Không lâu đâu, con đừng lo Lệ Thu ạ, và mẹ hứa với con là lúc đó con sẽ được một gia đình êm ấm chứ không lục đục mãi như mấy năm gần đây đâu. Mẹ biết mẹ chưa tròn trách nhiệm làm mẹ, nhưng khi việc gia đình giải quyết xong xuôi, mẹ sẽ cố gắng. Lệ Thu, mẹ sẽ giữ con với bất cứ giá nào. Đây mới chính là cái gút của vấn đề. Mẹ và cha ai cũng cố giành cho được quyền giữ tôi. Chào đời đã mười chín năm, nhưng chẳng ai lưu ý đến sự hiện diện của tôi cả (ít ra tôi cũng có cảm giác như vậy). Thế mà bây giờ cha mẹ bỏ nhau, tôi lại trở thành đối tượng cho chuyện tranh chấp. Hai tháng qua, bao nhiêu cuộc bàn cãi, tranh luận cũng là vì cả hai đều muốn giữ tôi. Người nào cũng kéo tôi lại hỏi riêng: - Lệ Thu, con muốn theo cha hay theo mẹ? Tôi không biết phải theo ai. Chỉ biết đưa mắt nhìn cha mẹ như người xa lạ. Cuộc tranh luận thật là vô lý. Tôi chán ghét tất cả. Theo cha hay theo mẹ? Tôi không theo ai hết. Mấy năm gần đây, tôi đã tập được tính tự lập. Bây giờ tôi thuộc về tôi, tôi có những tư tưởng, cảm nghĩ riêng của cá nhân tôi. Thế mà tôi không hiểu tại sao ai cũng cố tranh giành giữ tôi làm gì? Trong cuộc tranh chấp tôi trở thành con chim non bị người vặt lông, cuộc tranh chấp ngày càng quyết liệt, con chim đó càng trụi lũi. Ban ngày, nghe chuyện đôi co của cha mẹ thì tối đến tôi lại bị cấu xé bởi những tư tưởng không còn là của tôi nữa. Mẹ nói thế là để tự biện hộ mà thôi, tại sao muốn tôi khỏi đau lòng mà đưa tôi đến nơi quê mùa cục mịch này? Đưa tôi đến đây có nghĩa là tôi khỏi phải đau lòng, tôi đã được giải thoát khỏi bao nhiêu rắc rối ư? Thật là một lối giải thích gượng ép! Trên sườn núi những bụi sim tím vô tư khoe sắc. Giọng nói đều đều của mẹ xa vời như đám mây trên cao vẳng vào tai: - Lệ Thu, mẹ biết con giận mẹ giận cha con lắm phải không? Nhưng con ạ, mặc dù tất cả bi đát hiện tại đều do cha mẹ gây ra và đã làm khổ con không ít, nhưng nếu con hiểu rằng hoàn cảnh này có thể thoát ra được, thì mẹ cũng đã tránh xa nó lâu rồi, đằng này... Lệ Thu, con. Mẹ thở dài, thảm não: - Thu, con hiểu ý mẹ chứ? Tôi không biết! Tôi không muốn biết nữa. Tôi vẫn giữ tư thế cũ, vẫn yên lặng. Mẹ lại thở dài, lúc gần đây người có thói quen đụng tí là thở dài rồi nước mắt rơi ra. - Rồi sẽ có ngày con hiểu. Khi con lớn lên, từng trải một tí, đôi lúc cũng cần phải gặp nhiều thảm cảnh, con người mới trưởng thành. Một phút yên lặng, rồi mẹ lại nắm lấy tay tôi: - Con phải hiểu là việc mẹ mang con đến gởi bác Chương là một việc bất đắc dĩ, mẹ chỉ mong con được sung sướng. Tôi xúc động, mắt nhòa lệ, không dừng được tôi hét lớn: - Không! Không bao giờ con sung sướng được cả! Chẳng bao giờ con hưởng được như thế! - Rồi con sẽ sung sướng, Lệ Thu! Cuộc đời con chỉ mới bắt đầu, con sẽ sung sướng, mẹ hứa với con! Giọng mẹ vừa như hối hận vừa buồn bã: - Mẹ và cha đối với con chẳng phải tí nào. Nước mắt trào lên mi, tôi lại quay mặt ra ngoài. Tôi không cần mẹ phải phân bua, xin lỗi. Tôi không cần! Nhưng tại sao tôi lại để mẹ buồn? Người đã khổ nhiều lắm rồi không phải sao? Giọng nói của mẹ lại vang lên, một sự vui vẻ gượng gạo: - Thôi, bây giờ sắp tới nơi rồi, con đừng buồn nữa. Nông trại của bác Chương đẹp lắm, chỉ ba hôm sau là mẹ chắc rằng con không bực bội như lúc ở thành phố nữa, sợ lúc ấy con không muốn về nữa là khác. Vâng, có lẽ nông trại đẹp lắm. Tôi có thể tưởng tượng ra điều đó vì phong cảnh hai bên đường thật tuyệt vời. Xe lên đèo rồi xuống đèo, mặt trời vẫn treo trên cao, cái khát khô cổ và bực bội ban nãy đã được thiên nhiên tưới mát. Dọc đường, hoa leo xum xuê bụi đỏ vẫn tung cao mỗi khi xe chạy nhanh, nhưng sườn núi vẫn xanh mướt xa xạ Xe chạy mãi chạy mãi bên sườn núi, lọt giữa vùng cây xanh ngắt. Mẹ thường lui tới với bác Chương gái (mà tôi quen gọi là bác Châu) là bạn của mẹ từ thuở Trung học đến Đại học và cũng là chị em kết nghĩa lúc xưa, nên từ khi mẹ với cha lục đục với nhau, mẹ hay về đâây nghỉ ngơi cảũ tháng, người trốn lánh chuyện buồn bằng cách khuây khỏa với thiên nhiên, do đó nông trại nhà bác Chương cũng không xa lạ với tôi cho lắm. Mẹ bảo ông tài xế chạy chậm chậm, trước mặt chúng tôi là một con đường nhỏ đủ để chiếc xe chạy xuống thôi. Một tấm bảng gỗ đề "Nông Trại Lệ Thanh" thật bay bướm được gắn ngay bên cổng. Bên dưới bốn chữ đó còn có một hàng chữ nhỏ nhưng tôi nhìn không rõ, chỉ thấy một chữ "Bạch" rồi chạy vượt quạ Hai bên đường mòn là những mầm trúc non xanh mướt. Chỉ độ mười năm nữa là đám mầm kia sẽ thành khu rừng trúc rậm rạp. Mười năm nữa dưới sườn núi rậm mát kia, khi mùa thu đến sẽ có lá rụng đầy, hè đến lá lại xanh um, xuân sang mầm non nẩy chồi, đông đến cây trơ cành chịu đựng gió sương. Đầu óc tôi mông lung mù mờ. Tôi lúc nào cũng vậy, thích nghĩ ngợi vẩn vợ Xe chợt thắng gấp làm tôi chúi nhủi, giật mình trông ra thấy một anh chàng dáng nông dân đứng chặn ở đầu xe ra hiệu cho xe ngừng lại, chiếc nón rộng vành xùm xụp trên đầu hắn. Mẹ con tôi bước xuống, gió hiu hiu, tôi vươn vai hít một hơi dài khoan khoái, cuộc hành trình dai dẳng làm người tôi mỏi nhừ. Mẹ phủi nhẹ những hạt bụi lấm trên áo rồi đứng thẳng lên nói: - Bây giờ mới thấy khỏe. Gã nông dân bước mau tới chúng tôi, đến trước mặt, gã đẩy vành nón ra sau để lộ mái tóc đen nhánh: - Dì Uyên ạ! Mẹ cháu bảo cháu ra đón dì. Sao dì đến trễ thế? Mẹ mỉm cười: - Dì ghé đến nghỉ ở Bảo Lộc hết một lúc. Tú, lại đây dì giới thiệu con gái dì cho hai người biết nhau coi. Lâu quá không gặp nhau chắc quên rồi hả? Tôi mở to mắt ra nhìn gã nông dân. Hắn gọi mẹ là dì, như thế thì hắn là con bác Chương? Nhưng sao hắn chẳng giống cậu chủ tí nào cả vậy? Dưới chiếc nón rộng vành là gương mặt đỏ hồng, đôi mắt suy tư chẳng thích hợp với da sậm màu của hắn. Dưới cặp mắt, chiếc mũi thon và cái miệng dễ mến càng không thích hợp với chiếc nón rộng vành và quần áo lam lũ. Tại sao hắn không chịu ăn mặc đàng hoàng? Đổi bộ quần áo sạch sẽ dễ coi hơn biết chừng nào? Mẹ chợt thúc nhẹ tay tôi: - Lệ Thu, sao con không chào anh đỉ Anh Tú là con cả của bác Chương, con phải gọi là anh đấy nhé! Xưa nay tôi không hề gọi ai là anh chị gì hết. Thật là ngượng, tôi lẩm bẩm hai tiếng "anh cả". Tiếng chào nhỏ đến nỗi tai tôi cũng chẳng hề nghe. Tú chỉ tôi, rồi quay đầu sang phía mẹ: - Mời dì vào nhà, mẹ và cha cháu đang đợi. Nói rồi Tú mau mắn giúp tôi mang chiếc va li nhỏ vào nông trại. Thật ra tôi cũng không hiểu sao lại gọi đây là nông trại, chỉ thấy những thảm cỏ xanh rì, trong đó những vật gì xám như đá đang di động. Sự kinh ngạc làm tôi bật lên hỏi trống không: - Coi kìa, cái gì kiả Tú đáp nhanh: - Trừu đấy! Trừu? Tôi ngạc nhiên nhìn con vật tròn trịa đến quên cả bước. Không ngờ ở xứ này có thể nuôi được cả trừu như nước ngoài. Tôi chưa thấy nó ởũ nơi nào khác. Những sợi lông quăn tít, cặp mắt đờ đẫn trông nó ngu đần và chậm chạp làm sao. Bất giác tôi bước đến gần, thò tay ra định xoa đầu chúng, nhưng chúng lùi lại thật nhanh, chằm chằm nhìn tôi nghi ngờ. Tú thấy thế, đặt va li xuống, bước nhanh tới nắm tai một con kéo tới bảo: - Bây giờ cô có thể sờ nó được rồi. Bao giờ nó quen cô, nó sẽ để cô vuốt ve nó. Tôi ngẩng mặt lên nhìn Tú, gã đang yên lặng nhìn tôi, với tia mắt hiếu kỳ, soi mói. Đưa tay lên sờ nhẹ những sợi lông mềm và ấm, tôi cảm thấy khoan khoái lạ. Đứng lên, tôi cười với hắn: - Chúng nó dễ thương quá nhỉ. - Ở đây có nhiều thứ dễ thương lắm, ở lâu rồi cô sẽ thấy. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy mẹ còn đứng trên đường mòn với nụ cười trên môi, nét nhăn trên trán đã biến mất. Tôi nhìn lên trời cao, bầu trời xanh ngắt một vài đám mây nhỏ bềnh bồng. ánh nắng tạo nên chiếc bóng nhạt trên thảm cỏ xanh. Trong bầu không khí thế này, giữa thiên nhiên tuyệt đẹp này, sự bực mình không có lý do gì để tồn tại nữa. Tôi gần như quên bặt chuyện ly dị, mọi phiền nhiễu đã xảy ra xa lắm rồi. Bước trong cỏ, đi qua bao nhiêu lớp thảm non tôi bước vào khu rừng trúc nhà họ Chương. Trời tối sầm lại, giữa rừng trúc là con lộ nhỏ trải đá sỏi, dưới ánh nắng nhạt nhòa sỏi cũng bị nhuộm xanh. Gió xuyên qua cành lá tại nên những âm thanh mơn man êm tai những âm thanh mà tôi có cảm giác như mình chỉ nghe thấy trong giấc mộa?ng. Giữa rừng trúc xanh là những dãy nhà ngói xám vách đỏ. Chung quanh thật yên, chỉ có tiếng chim kêu, tiếng gió thổi, tôi như sa vào mê hồn trận. Mãi khi có tiếng gà gáy tôi mới giật mình. Đó là một chú gà trống, mồng đỏ, chiếc đuôi gà dài cao nhỏng lên dáng đi thật bệ vệ, nó đứng nghênh ngang trước mặt như đang dọ hỏi tôi một cách buồn cười. Tôi thích thú: - Mẹ ơi, con gà đẹp quá!