Chương 1

Nửa đêm, mọi người đang say giấc nồng, bị đánh thức bởi tiếng cãi nhau từ ngôi nhà cuối ngõ – lại là đôi vợ chồng mới dọn đến đây. Họ cãi nhau như cơm bữa, hàng xóm mới đầu cũng bực nhưng riết rồi cũng quen, thậm chí đêm nào họ không cãi nhau lại thấy nhớ.

Đựơc cái, đôi vợ chồng có hai đứa con rõ là khấu. Thằng anh – Đình Quân – lên chín, thằng em – Đình Giang – lên bốn. Đêm nào hai bố mẹ cãi nhau chúng lại nằm co quắp trên giường, thằng anh ôm chặt lấy em như không muốn nó phải nghe thấy tiếng bố mẹ.

“Em đừng sợ, có anh đây rồi!”

Nửa năm sau, họ li dị. Ông chồng lấy ngay vợ mới, nghe đâu con sếp to lắm. Sau ông chuyển lên Hà Nội, thằng anh cũng lên theo bố. Còn thằng em cũng theo mẹ sang Anh cùng đợt đó. Nó bị mẹ tống vào một trường nam sinh để bà rảnh rang lo chuyện làm ăn. Năm nó học lớp 7, mẹ mất, nó lủi thủi thu dọn đồ đạc về ở với anh, bố cùng gia đình riêng của ông.

* * *

“Đình Quân, đây là Đình Giang – em con!”

Đình Quân ngỡ ngàng nhìn thằng nhóc trứơc mặt, đã bao năm không gặp nhưng không ngờ nó ra dáng lắm rồi. Đôi mắt nâu, làn da trắng mịn, nó quả là đẹp, đẹp đến không ngờ, nhưng lại là vẻ đẹp mà Đình Quân chẳng ưa tí nào. Chả có phong cách đàn ông gì cả, cứ làm sao ấy!

“Glad to see you, my big brother!”

Lại còn cái giọng nhỏ nhẹ này nữa chứ. Có lẽ thằng này nên làm con gái thì tốt hơn.

“Giang, còn đây là hai em của con, Long và Châu!”

“Chào em!”

Thằng nhóc mỉm cười với hai đứa đang nép sau lưng Đình Quân. Nụ cười đó dịu dàng, đẹp rạng rỡ làm lòng người rung động.

Đình Giang dọn về đây đã hơn một tháng. Tuy ít nói nhưng được cái tính tình hiền lành nên cũng chẳng mất lòng ai. Hai đứa nhóc – Long và Châu – thì suốt ngày quấn lấy anh Giang, dù nói chuyện hơi vất vả vì bất đồng ngôn ngữ nhưng chúng chỉ cần nhìn thấy anh cười là đủ ngây ngất rồi.

Đình Quân lại có cảm giác em mình cứ giả tạo thế nào ấy, ánh mắt lạnh lùng chẳng để ý xung quanh. Có lẽ một thời gian dài không gặp nên cảm thấy thế?

Tối. Trời se lạnh. Lúc này trùm chăn, nghe nhạc là sứơng nhất. Đình Giang đang mơ màng chìm đắm trong giai điệu “country” nhẹ nhàng nên không nghe thấy tiếng mở cửa rồi tiếng bứơc chân khe khẽ.

Mùi thơm nhẹ thoang thoảng, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào môi Quân.

Đình Quân bừng tỉnh, xô mạnh Đình Giang ngã xuống sàn.

“Đình Giang, em làm gì vậy?”

Đình Giang nhíu mày, rồi cậu đưa tay lên miệng liếm.

“Không phải anh cũng thích sao?”

Đình Quân đỏ mặt. Đình Giang lúc này khêu gợi dễ sợ, đôi môi xinh xắn kia hé ở, áo cố tình trễ một bên vai.

“Anh…”

Đình Giang đứng dậy tiến lại sát Đình Quân, hôn nhẹ vào má, vào cổ anh.

“Anh cũng muốn em mà, đúng không?”

“Đủ rồi đó!” – Đình Quân hất ra – “Mày điên à?”

Tiếng quát làm D(ình Giang khựng lại, cậu tròn mắt nhìn anh.

“Mày làm thế khác gì mấy con đếm van xin tình yêu! Mày có phải là thằng con trai không vậy? Tưởng bên Anh có gì hay ho, cao siêu chứ không ngờ lại biến mày thành một thằng pêđê.”

Mặt Đình Giang chuyển dần sang đỏ rồi xám.

“Mày thật là ghê tởm, bẩn thỉu…”

“Anh im đi!”

Đình Giang quát lớn.

“Tôi không như anh! Tôi không đựơc sống sung sướng như anh. Phải đấy! Chính nứơc Anh khiến tôi trở thàh như thế này đấy! Người như anh, hiểu gì!”

Đình Giang đóng sầm cửa. Đình Quân bực mình, chính nó quyến rũ anh trứơc mà.

“Em đừng sợ, có anh đây rồi!”

Brother, help me. It hurts… so badly.

* * *

Dương Nguyên Gia là ột trong ba đại gia lón ở Việt Nam, nắm trong tay hàng loạt các công ty lớn và nhiều chính khách.

Ổng tổ dòng họ vốn là người Tàu lưu lạc sang đây từ vài thế kỉ trứơc, khởi nghiệp thành công nhờ nghề đâm thuê chém mướn. Trải qua bao đời, Dương Nguyên gia càng ngày càng thịnh, cả dòng họ ở trong một làng gọi là làng Ngọc Nhị – Ba Vì. Cả làng đựơc bao bởi dãy tường đá cao đến 3m, mọi sinh hoạt thường ngày đều diễn ra sau bức tường đá đó.

Hiện nay, người đứng đầu dòng họ là Dương Nguyên Chính, người thấp, mặt choắt, mắt ti hí, khôn ngoan bậc thầy. Cố vấn cho lão là con trai thứ – Dương Thế Phong. Anh là sự kết hợp hoàn hảo giữa ngoại hình của mẹ và bộ óc của bố; người cao ráo, dáng săn chắc, tính hơi lạnh, ít nói, luôn suy nghĩ thấu đáo. Anh là cái đích nhắm tới của bao cô gái, thế mà…

“Thế Phong, mày định bao giờ mới cho tao có cháu bế đây?”

“Bố à! Con mới có 28 tuổi thôi mà!”

“Mày thật… Ngoài công việc ra, mày còn biết gì nữa không?”

Nói thì nói thế thôi chứ lão tự hào về thằng hai lắm. Trong ba đứa con của lão chỉ có nó kế thừa tính ranh ma, cáo già của lão chứ thằng ba còn “non” lắm, tính lại lăng quăng quá. Còn con cả nữa, cứ nhắc đến nó là lão lại lộn ruột lên, người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm, mấy năm trước tự dưng lên cơn xuống tóc đi tu. Vụ đó lão giận ghê lắm, suýt nữa đốt chùa của người ta may mà ngăn cản kịp.

Lão rút ra một tập hồ sơ.

“Phong, tối nay mày sang khu Đông ngay để giải quyết vụ này, lão Trương làm ăn ắc trách quá!”

Chiều tối, Thế Phong đã có mặt ở khu Đông, đích thân lão Trương ra đón anh, trông mặt lão lo lắng dữ, coi vụ này căng rồi.

Bọn này lại gây mâu thuẫn về địa bàn quản lí. Đây là lần thức ba kể từ khi lão Trương lên làm quản lí. Nếu hắn không phải là bạn chí cốt của ông già thì tiêu từ lâu rồi. Mau mà lần này đối phương là họ Chang. Lão Chang đâu lạ gì anh – chiến hữu của con trai lão. Thôi thì là bà con cả, giải quyết cũng đơn giản thôi.

* * *

Tối. Xe Thế Phong lướt nhanh trên con đường quốc lộ. Nếu không có vụ lão Trương thì anh đã ở nhà rồi. Đã khuya nên giờ này đường khá vắng. Bỗng Thế Phong thấy một người đang lững thững bứơc qua đường. Bị bất ngờ, anh đạp mạnh phanh, cả chiếc xe đứng khựng lại. Cứ vài vụ này nữa thì anh đến chết vì đau tim mất.

Thế Phong ứơc xuống xem người kia có bị gì không. tứơc mặt anh là một cậu nhóc chừng 13- 14 tuổi – một mỹ nam nhân. Thế Phong như bị hút vào ánh mắt của cậu nhóc. Đôi mắt kia quả là đẹp nhưng trong đó lại ánh lên những nỗi buồn pha chút tuyệt vọng.

“Cậu không sao chứ?”

Thế Phong lên tiếng trước, dù sao anh cũng cảm thấy mình là người có lỗi, hơn nữa xem ra cậu bé không được ổn cho lắm.

“You…” – phải chờ một lúc cậu mới trả lời – “Do you want… Do you want to make love with me?”

Ánh mắt kia như sắp khóc, ánh mắt ấy tuyệt vọng nhìn anh, van xin anh.

Quả là không thể đánh giá một người qua bề ngoải! Tuy chỉ là một cậu nhóc nhưng nghệ thuật trên giường lại chẳng tồi chút nào. Tất nhiên, Thế Phong cũng tỏ ra không kém nhưng “make love” với một người cùng giới mà lại là một đứa nhóc cộng với mọi chuyện diễn ra ven đường thì…

Sau khi thoả mãn, thằng nhóc đẩy anh ra, rồi đứng dậy, thản nhiên mặc lại quần áo, dợm người bỏ đi.

“Wait!”

Thế Phong kéo nó lại, dúi vào tay một tấm séc. Nó nhìn anh một lúc, không ngạc nhiên, xúa động hay tỏ ra vui mừng – ít nhất thì đôi mắt của nó nói lên điều đó. Im lặng, rồi nó xé vụt tấm séc tứơc con mắt ngạc nhiên của Thế Phong.

“I don’t want it!”

Rồi biến mất vào màn đêm.

Thế Phong nhún vai, “Không cần thứ này.”

* * *

Gần thứ hai gặp lại nhóc là lúc Thế Phong đến nói chuyện “công vệc” với lão hiệu trưởng trường Krad. Quả không hổ danh là trường đẹp nhất Hà Nội! Những luống hoa quấn quít bao quanh lấy dãy lớp học, những lối đi rải sỏi đan xem trong khuôn viên trường; giờ đang tiết học, im ắng lạ. Thế Phong dạo bớc mà tưởng như quay lại hồi nhỏ – thời vô tư đầy hồn nhiên.

Phía sau trường là khoảng sân rộng luôn rợp ngát dưới bóng những cây cổ thụ. Hồi tưởng lãng mạn của Thế Phong bị cắt đứt đột ngột trước hai dáng người đang ôm chặt lấy nhau. Nhóc con, không lo học lại trốn ra đây làm trò bậy! Tiếng bước chân của anh làm hai người giật mình buông nhau ra. Định quay người bỏ đi thì anh chợt nhận ra cậu nhóc hôm nọ.

“Thật không ngờ lại gặp em ở đây. Glad to see you again!”

Nhóc nhìn anh lạnh tanh. Thái độ của em với người đã từng lên giường với mình như thế đấy hả?

Tất nhiên, tên người thừa kia biết điều thì rút sớm cho hai người nói chuyện. Thế Phong mỉa mai:

“Em có vẻ dễ dãi quá nhỉ!”

Ánh mắt em loé lên những tia bực bội. Nói thật, Thế Phong hơi bất ngờ khi nhận ra cậu là học sinh của ngôi trường nổi tiếng này. Thế mà, anh đã nghĩa cậu là một prostitute guy.

Anh đưa tay vuốt má cậu nhóc đáng yêu này, hôn nhẹ lên môi cậu.

“Xin lỗi vì đã phá nagng chuyện của em. Để chuộc lỗi, tôi mời em đi chơi.”

Chẳng đợi nghe tiếng trả lời, anh bế xốc cậu hướng thẳng ra chỗ để xe.

“Quên mất, tôi tên Thế Phong, Dương thế Phong. Còn em?”

“Đình Giang, Phan Đình Giang.”

Giang, cái tên này thật hợp với em – “cô gái” dễ thương.