Chương 1: Sinh Nhật
Vào lúc hai giờ sáng "Hiện tại mọi người đang nghe Radio FM109.6, tôi là DJ Fatina, hẹn gặp lại vào ngày mai". Giọng nói ngọt ngào đến từ một người mặc áo khoác ngoài cùng quần sooc giản dị, cô chính là DJ nổi danh Đồng Như Điệp. Radio on air tắt. "Haiz ~ cuối cùng tan tầm, thật mệt." Tại nhà họ Đồng Thứ Sáu hàng tuần Thư Điệp đều về nhà một lần, thời gian khác thì ở tại phòng nhỏ trong góc của công ty Ly. Ở nhà, hai đứa em cô đang xem chương trình tivi được phát lại. "Chị về rồi à! Mẹ nói cứ ngủ trước đi, trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu chị đói thì hâm lại rồi ăn." Em gái thứ hai Đồng Lê Nhi nói .Đồng Lê Nhi là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, kém cô một năm bốn ngày tuổi. “Ừ! Sao các em còn chưa ngủ? Đã khuya lắm rồi mà, ba không mắng thật là kỳ quái." Như Điệp vừa mở tủ lạnh vừa hỏi. "Ba nói có thể xem xong bộ phim này, rất hay nha, chị có muốn xem không?". Em gái út Đồng Mộng Hàm trả lời. Đồng Mộng Hàm là nhân viên của một cửa hàng hoa, kém Như Điệp 9 tuổi. "Được, dù sao chị cũng đang rảnh." "Đúng rồi, chị có biết hôm nay là sinh nhật của anh Đường Vĩ không? Ngày mai mẹ muốn mời anh ấy đến nhà chúng ta." Mộng Hàm nói. "Thật vậy à? Cũng được, dù sao cũng là sinh nhật của anh ấy." Tề Đường Vĩ là bạn học trung học và đại học của Như Điệp, sinh sớm hơn cô 9 ngày, thật là nghiệt duyên, sáu năm liên tiếp đều là bạn cùng lớp, bây giờ đang làm ở đại học T. Đường Vỹ có dáng người thực sự rất tốt, khuôn mặt cũng rất đẹp trai. Cô nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao hắn lại không nói cho cô biết hôm nay là sinh nhật của hắn, có dịp nhất định phải tra hỏi mới được. "Phim này nói về nhân vật nam chính dùng thân phận khác để lừa gạt nhân vật nữ chính. Lúc đầu là giả, về sau lại yêu nhau thật đúng không?" Như Điệp đoán. "Oa! Chị quả thực rất giỏi nha, mới xem liền biết hết như vậy." Mộng Hàm nhìn chị mình vẻ mặt sùng bái nói. "Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, chị ăn no rồi, đi ngủ trước nha, ngủ ngon." "Ngủ ngon." Hai đứa em đồng thanh nói. Buổi tối cô nhắn tin cho Đường Vĩ, "Hehe! Bạn già, Vì sao không nói cho em biết hôm nay là sinh nhật của anh." Buổi trưa ngày hôm sau. "Như Điệp, đi xuống nhanh, ba vừa nấu canh gà, mau xuống ăn." Mẹ nói. "Con xuống ngay đây" "Ăn xong nhớ xuống lầu mua bánh sinh nhật nha, sinh nhật của Đường Vĩ đó." "Được rồi, dù sao cửa hàng bánh cũng rất gần mà, bao giờ anh ấy đến ạ?" "3giờ, buổi tối nó không rảnh." "Vâng, con qua phòng lấy điện thoại di động". Bây giờ mới nhớ ngày hôm qua có nhắn tin cho Đường Vĩ, không biết hắn đã trả lời chưa, cầm lấy Iphone, quả nhiên là có một tin nhắn chưa đọc. "Muốn cho em một bất ngờ,mai gặp nhé, giờ anh còn đang họp." Hắn trả lời lúc 8 giờ sáng. "Được rồi, không làm phiền anh nữa , chúc anh sinh nhật vui vẻ." Như Điệp nhắn lại. Trước tiên phải đi mua bánh ngọt đã. × Tại hiệu bánh. "Cháu muốn một cái bánh chocolate, không kem tươi." Như Điệp vĩnh viễn đều nhớ rõ khẩu vị của hắn. Trở lại thời gian ở trung học Như Điệp học trung học và đại học ở Mỹ. Bởi vì cả nhà bọn họ đều chưa có thẻ xanh, cho nên ba mẹ liền quyết định cho cô đi Mỹ du học trước, sau đó nửa năm đều về Đài Loan một lần, qua hai năm bố mẹ cùng hai em gái mới sang bên đó. Bữa sáng "Như Điệp, bánh của anh cho em ăn có được hay không?", Đường Vỹ cau mày nói. "Làm sao vậy? Em đang ăn súp của em rồi mà, anh không muốn ăn khẳng định là có vấn đề, em không cần ăn đâu." Như Điệp vừa ăn bát súp nóng hổi vừa nói. "Không phải, là anh không thể ăn kem tươi, ăn vào sẽ bị đau bụng, hay là anh với em trao đổi đi." Nói xong liền đem súp của cô đoạt lấy, đồng thời đưa cho cô bánh mỳ bơ cùng sữa tươi của hắn. "Em cho anh đổi sao? Huống hồ em cũng đã ăn qua súp đó rồi nha. Anh không ăn được sao còn mua?”, cô tức giận hỏi. "Cũng không phải anh mua, là mẹ anh mua vội đến làm bữa sáng cho anh, hơn nữa anh cũng không quan tâm là súp đã bị em ăn qua đâu." Đường Vĩ bắt đầu ăn súp của của cô ngon lành. "Được rồi, vì anh chưa ăn sáng nên em tha cho anh đó." "Đừng tức giận, anh sẽ mời em uống Starbucks cả một tuần." "Em muốn uống Latte nóng ít đường." "Ha ha ~ được rồi, chúng ta cùng lên lớp thôi." Kỳ thật Đường Vĩ là một người rất tốt, thời gian đầu cô vừa đến Mỹ tiếng anh không được tốt lắm, có đôi khi thầy giảng bài sẽ không hiểu. Anh giảng lại tất cả bài học cho đến khi cô hiểu mới thôi, thật sự phải cảm tạ đoạn thời gian cô nhận được sự giúp đỡ của anh. "Cô gái, bánh chocolate của cô đã xong rồi." Lời nói của phục vụ kéo cô trở về hiện thực. "Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy?" "550 đồng." Cô lấy ví da rồi đưa ra 600 đồng " 50 đồng của cô đây, cám ơn nha." "Ừm,bye bye."