Chương 1

    

hưa thiếu tá, nơi này nhiều trộm cướp quá! Nếu chúng ta không mau ra khỏi chốn nguyền rủa này thì mỗi người còn phải hứng ba nhát dao găm vào lưng nữa. Thỉnh thoảng tôi vẫn phải sờ lên gáy và ngạc nhiên là sao tôi vẫn còn nguyên vẹn.

Đó là một anh chàng to lớn vạm vỡ như khỉ đột, mái tóc hung đỏ nói với người bạn tóc rậm đen có nét mặt cương nghị nghiêm khắc và dáng đi quả cảm.

Anh này bật cười:

- Ai dám cà khịa với cậu hả Bill? Trong chỗ sáng tối lờ mờ trông cậu giống như một quả núi, di chuyển chẳng kém gì một xe ủi đất.

- Úi dà! Bill đáp. Ông bạn cứ diễu cợt thân hình đồ sộ của tôi nhưng ông nên biết rằng một ngày gần đây già yếu họ đều vứt chúng ta xuống hố của địa ngục.

Bob Morance tiếp lời:

- Cần nói thêm bên cạnh cái hố khổng lồ, trên bếp nhỏ lửa người ta quay rán những kẻ nghiện rượuWhisky!

Anh chàng to lớn không hài lòng với câu châm biếm ấy, nói:

- Thưa thiếu tá, ông rất nhầm khi đổ tiếng xấu cho những người nghiện rượuWhisky nhất là những người ở Tô Cách Lan (Escose) như tôi đây. Khi một người say rượuWhisky thì cũng giống như người pháp say sưa hát quốc ca La Marseillaise.

- Thôi xin anh đừng chấp. Từ khi kết bạn chúng ta... Và thôi xin anh đừng gọi tôi là thiếu tá nữa. Bây giờ tôi ở ngành dân sự, không ở ngành quân sự. Tôi đã từ giã không quân và không còn chỉ huy gì nữa hiểu không?

- Rõ, thưa thiếu tá!

Hai người bật cười. Tiếng cười lanh lảnh làm cho những tờ giấy quảng cáo dán ở trên tường rơi lả tả xuống phố. Gọi là đường phố nhưng thật ra đường này khúc khuỷu quanh co không lát đá. Hai bên đường là một dãy nhà nửa Âu nửa Á, tường loang lổ, mùi nước cống rãnh xông lên nồng nặc.

Buổi chiều, Bob Morance rủ người bạn chí thiết là Bill Ballantine cùng đi đến các phố Trung Quốc ở Singapor, đến các người bán đồ cổ và đồ cũ. Những cửa hàng này rất nhiều ở mọi thành phố lớn viễn đông. Hai người có yd định tìm mua vài vật quý hiếm như tượng đồng cũ Tây Tạng, nữ thần nửa người nửa cá, búa đời xưa, đồ gốm quý... để thỏa mãn thú say mê sưu tập.

Mất cả buổi chiều lại phải đi xa mà chẳng có kết quả. Trời tối ập đến, hai người đến khu phố " Cửa cá nhám". Đó là một khu phố bẩn thỉu, đường phố khúc khuỷu mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Con đường này dẫn đến những vũng làm chỗ đậu cho những thuyền bè mục nát như một phố nổi. Một vài chỗ lại thông với những ngõ ngách là chỗ tập trung của những kẻ đầu trộm đuôi cướp, buôn bán gian lậu, giết người chỉ vì một vài đồng bạc. Tối đến ở khu phố này nhà nào nhà nấy đóng cửa im ỉm, người trở thành bóng, bóng trở thành ma.

mặc dù Bill đã thốt ra những lời nói dao động nhưng cả hai người đều không tỏ ra sợ sệt vì hai anh đã quen với cuộc sống sóng gió và hiểm nguy cũng như bao nhiêu người đã quen với giày dép của họ.

Bill tặc lưỡi:

- Muốn nói thế nào thì nói chứ chúng mình đã đi mỏi chân mà chẳng thấy bóng một chiếc xe kéo nào. Khát quá! Không biết có hàng quán nào không.

- Có thể! Nhưng anh có thể giải khát bằng rượu được không?

Bill nhún vai la lên:

- Rượu cũng được, tôi đang khát. Nếu dạ dày không được tưới bằng thứ nước gì đó nó sẽ nứt ra như da bọc trống không được thấm dầu.

Trong khi nói hai anh lại tiếp tục đi. Gân đến một ngõ cụt bên tay phải hai người nghe thấy tiếng nhạc xen lẫn tiếng cười nói vọng ra.

Bill chạy vụt vào ngõ, thấy một gian nhà khá rộng. Cửa sổ không lắp kính, thay vào đó bằng giấy phết dầu nhờn hắt ra ánh đèn vàng vọt bên trong. Tiếng nhạc, tiếng cười nói ồn ào cũng ở gian nhà này phát ra. anh đi ra gọi bạn:

- Quán cà phê, vào đi thôi!

Morance đáp:

- Tôi đã nói là không có cà phê mà, chỉ có rượu loại xoàng, may ra mới có Whisky. Tôi dám cuộc với anh như thế.

Hai người đến gần thấy đó chỉ là một quán rượu tồi tàn, dơ bẩn. Tường lở nhiều mảng rơi xuống, những phần còn lại nhiều mảng ám khói đen như hắc ín.

Bill lấy tay đẩy cánh cửa cong queo, sơn loang lổ rồi đi vào bên trong. Gian nhà khá rộng nhưng thấp. Nhờ có vài chiếc đèn dầu soi sáng nên trông thấy trên tường có nhiều bồ hóng đen bụi bẩn bám đầy. Gian này kê mười hai chiếc bàn. Ghế đẩu, ghế dài nhiều nhưng phần lớn khập khiễng, chân ghế có nhiều cái long gẫy. Có nhiều hòm cũ đóng mộc lâu ngày không sơn, không màu sắc kê sát nhau tạo thành chỗ bán rượu lẻ.

Sau quầy bán rượu, ngồi chễm chệ một chú lai TRung Quốc - Mã Lai người béo phệ.

Khách hàng, một nửa là người Trung Quốc, họ mặc quần áo tả tơi ngồi quây quanh những bát ăn cơm. Ho ăn tưởng chừng là bữa cơm cuối cùng của đời họ. Trong một góc ở chiếc bàn cách biệt có hai người da trắng Châu âu ngồi. Có thể đoán họ là những thuỷ thủ vì một người có vóc dáng cao to ngang mặc áo dạ ngắn của thỷ thủ, trên áo có nhiều khuy đồng nhưng một số mất, đội mũ cát két gắn huy hiệu sĩ quan. Người kia thì cao như cây sào trông giống như một con sếu vườn. Cả hai đều có nét mặt của tử thần.

Mặc dù đang cơn khát, trong khung cảnh này Bill không nhịn được cau có la lên:

- Thế mà trưng biển quảng cáo bên ngoài. Sạch sẽ lịch sự như khách sạn cao cấp. Biết thế này thì nghe lời ông thiếu tá cho xong.

Bob Morance nhún vai trả lời:

-Thôi đằng nào chúng ta cũng đã vào đây rồi!

Hai người đảo mắt tìm được một cái bàn còn trống và đi đến ngồi trước bàn đó. Một lát anh béo phệ đi đến như làn sóng mỡ, nghiêng bên nọ, ngả bên kia, mi mắt húp híp không nhìn thấy rõ con ngươi, khẽ miệng nở một nụ cười rồi nghiêng mình hỏi một câu tiếng anh, giọng như trẻ con:

- Thưa quý khách tôn kính, muốn Hi hầu quý khách thứ gì?

- Whisky loại hảo hạng! Bill nói

Hi lắc đầu lia lịa làm đôi má béo phì của hắn rung rinh:

- Không có Whisky, chỉ có rượu. Rượu hảo hạng ở Singapor.

Không đợi câu trả lời của hai người, anh chàng tạp chủng quay về chỗ quầy bán rượu.

- Tớ biết trước là làm gì có rượu Whisky ở đây. Bill nói

Bob Morance cười rộ:

- Bây giờ còn phàn nàn gì nữa. Người ta đã nó tới rượu hảo hạng ở Singapor mà.

Bob sẽ không biểu lộ thái độ vui vẻ nếu anh ta nhìn thấy thủ đoạn xảo trá của hai thủy thủ khi Bob và bạn anh quay về bàn.

Anh cao kều kéo tay người bạn to ngnang đội mũ cát két đưa mắt về phía Bob và Bill nói nhỏ:

- Hai gã kia được việc cho chúng ta đấy, thưa đại úy.

- Tôi cũng nghĩ thế, Farley ạ!

Farley vừa nói vừa cau mặt:

- Quá vạm vỡ thì khó trị đấy!

- Làm như không có cách khắc phục những kẻ cứng đầu à?

Với điệu bộ õng ẹo như con gái, gã béo phệ Hi để hai cốc rượu đầy trước mặt Bob và Bill:

Thưa quý khách tôn kính, rượu đã đem đến bàn hầu các ngài!

Bill cầm lấy một cốc, giơ lên ánh sáng quan sát một cách khả nghi, thấy cốc rượu trong như nước lã. Hi nói để khuyến khích:

- Quý khách tôn kính đừng sợ. Đó thật là thứ rượu hảo hạng ở Singapor

- Thôi được, tin ở anh!

Bill đưa cốc lên miệng uống một hụm. Rượu chưa xuống khỏi cổ họng, anh đã vội nhổ toẹt xuống sàn như nuốt phải cục than hồng. Mặt đỏ bừng, Bill ho rũ rượi như bị gà cắt cổ, quay về phía Hi anh la lện:

- Là rượu hảo hạng đấy hả? Chà rượu ở Singapor. Anh lừa và khinh thường chúng tôi !... Đấy là cồn để đốt, để đun ... Anh đầu độc chúng tôi à?

Hi lui lại vài bước như tránh sự tức giận của anh chàng to lớn người xứ Tô Cách Lan rồi nói:

- Không phải cồn đốt! Không phải cồn đốt! Là rượu hảo hạng ở Singapor đấy. Hi bán hàng lương thiện mà!

Bill tiến đến gần anh chàng Hi tạp chủng. Anh này liệu thế tìm một chỗ ẩn nấp tạm thời là quầy bán rượu lẻ gần những hòm gỗ xếp liền nhau.

Không đuổi theo Hi nữa, Bill quay lại nói với Bob Morance:

- Thiếu tá chớ uống thứ rượu pha tạp tầm bậy này

- Yên tâm Bill! Bob chỉ vào cốc rượu còn nguyên vẹn vừa cười vừa nói:

- Tớ muốn để cậu làm một cuộc thí nghiệm. Tớ biết không ai sành bằng cậu về các loại đồ uống có chất rượu mà và tớ...

Một tiếng nói cắt đứt câu của Bob vang lên từ bàn phia hai người thủy thủ:

- Các ngài không phải là những quý phái đầu tiên đã uống thứ nước làm vỡ ngực của tên đầu độc Hi kia!

Người có vóc dáng to ngang - Đại úy Zoltan bước tới đứng trước bàn của Bob và 5Bill. Lúc ngồi, đại úy có khổ người vạm vỡ như một người khổng lồ, nhưng lúc đứng lên thì mất cân đối do vai rộng quá khổ nên trở thành kỳ dị.

- Vừa rồi tôi thấy các ngài gọi rượuWhisky, nếu tôi có thể tiếp rượu mời các ngài...

Vừa nói anh ta vừa lôi trong áo thủy thủ một chiếc bình bằng kim loại rồi vừa vặn nút bình vừa nói:

- Cha tôi là người dân xứ Tô Cách Lan và khi du ngoạn bao giờ tôi cũng mang theo rượuWhisky.

Trong khi anh ta thuyết trình thì Bob chăm chú nhìn Zoltan. Anh ta có màu da xanh xám, mắt đen, bộ râu nhọn đen kịt như cánh con quạ. Bob nghĩ thầm: Nếu cha anh ta la người dân xứ Tô Cách Lan thì mình chỉ là một cô gái nhảy dây.

Bill cũng nhận xét tương tự nhưng anh ta chỉ chăm chú đến cái bình.

- RượuWhisky à? Anh la lên. Có thật rượuWhisky ở trong bình không?

- Loại hảo hạng! Zoltan trả lời. Có muốn uống không?

Bill giật nảy người tưởng là câu hỏi: có muốn lên thiên đàng không? Zoltan rót rượu vào chiếc cốc trống không rồi đặt trước mặt Bill, đoạn quay lại hỏi Bob Morance:

- Ông cũng muốn uống phải không. Tôi giả thiết như thế.

Bob lắc đầu:

- Nhưng rượu và tôi...

Zoltan ngoắc tay như phản đối cách từ chối khéo ấy:

- Một cốcWhisky hảo hạng, đừng nên từ chối bao giờ. Và nói để các ngài biết, đại úy Zoltan này không thích bị người ta từ chối.

Bob Morance lúc ấy mới quan sát kỹ bộ mặt của đại úy thì thấy có nhiều nét tục tằn, bộ râu lâu ngày không cạo, đôi mắt nhìn gian xảo, trong miệng có nhiều răng màu vàng đã sứt mẻ. Với tầm vóc to lớn, đại úy là đich thủ đáng gờm nhưng Bob không muốn gây sự lôi thôi vì một cốc rượu nhỏ:

- Nếu ông cố nài, tôi không nỡ từ chối.

Zoltan rót đầy cốcWhisky đưa đến gần Bob nói:

- Ông uống đi! Thật là thứ hảo hạng không phải loại vặn gan ruột đâu.

Morance cầm lấy cốc uống từ từ, còn Bill ở bên cạnh đã uống cạn hết cốc của anh. Bill để cốc lên bàn rồi tặc lưỡi ba bận:

- Ngon tuyệt,Whisky của ông! Uống thứ này tỉnh cả người.

Anh ta lại tặc lưỡi, lắc đầu rồi bĩu môi:

- Tiếc thay nó có vị gì hơi đăng đắng!

Đại úy Zoltan chỉ vào cái bình:

- Tại cái bình quỷ quái bằng kim loại này, người ta bán giá cao. Dưới đáy có một lớp vỏ mỏng bằng đồng.

Bill có vẻ hài lòng cười rồi nói:

- Người ta nói kim loại rất tốt cho sức khỏe, Nói thật, tôi muốn đại úy rót cho tôi thêm một ít rượu này nữa!

Zoltan dốc cài bình không còn lấy một giọt:

- Rất tiếc, chỉ còn duy nhất hai cốc hầu các ngài.

Bill nói với Zoltan bằng một giọng thất vọng:

- Thôi nếu không đủ hai chân thì đi bằng một chân cũng được. Rồi quay lại nói với Morance:

- Chúng ta ra đi chứ?

Bob để cốc rượu xuống bàn. Anh cũng không sành rượuWhisky như bạn nên không thấy mùi vị gì khác lạ khi uống. Anh đứng dậy đi quanh chiếc bàn.

- Thôi đi ra Bill, ước gì bây giờ có xe tawxcxi, xe kéo và một cái giường nằm.

Hai người đi ra cửa. Trước khi bước ra cửa Bill vẫy tay về phía Zoltan rồi nói:

- Cám ơn đại úy. RượuWhisky ngon tuyệt, thật là rượu tiên!