Chương 1: Tiết tử



Đại Hàn năm ấy, Cung Dư Mặc bị mẫu phi kéo từ trong chăn ra, rồi được bao bọc thật kỹ đến nỗi chỉ lộ ra một đôi đồng tử nâu nhạt, trong suốt sáng ngời như ngọc lưu ly, lười biếng chớp chớp.

“Tiểu nhi tử của, Cung Dư Mặc.” Bàn tay nhỏ bé được phụ vương cầm lên đưa đến người trước mặt. Dư Mặc dụi dụi mắt thấy được thân hình cao lớn của người nọ. Nó ngửa đầu, có lẽ là vì ngược sáng nên Dư Mặc nghĩ rằng cả người người đó đều vô cùng ấm áp, mái tóc màu nâu ngắn và ánh mắt cùng màu hòa vào dương quang bên ngoài điện, tuấn mỹ đến mức thiên nhân cũng phải ganh tỵ.

“Điện hạ.” Người nọ cười nhẹ với nó, hơi cúi đầu hành lễ.

Dư Mặc nghiêng đầu nhìn hắn, cười đến thiên chân vô tà, “Tiêu tướng quân mạnh khỏe.” Thanh âm non nớt mang theo tiếu ý, khuôn mặt loan loan. Người trong thiên hạ đều hiểu được, người duy nhất có thể cùng Thiên triều bệ hạ bình khởi bình tọa chỉ có thể là ngự điện đệ nhất tướng, Tiêu Hoài Viễn.

“Còn đây là nhi tử của,” Tiêu tướng quân cười, đem tiểu hài tử một thân nhung trang, trên cổ quấn một chiếc đuôi hồ ly màu bạc đẩy về phírước, “Tiêu Vân Hiên. Vân Hiên, đây là nhị hoàng tử.”

Cung Dư Mặc chăm chú nhìn tiểu oa nhi trắng bóc như con búp bê trên bàn học của nó, cảm thấy đôi mắt phượng đen như mực kihật là đẹp.

Tiếng đọc sách vang lên đều đều.

Các hoàng tử cũng đã bắt đầu đến học đường đọc sách. Hoàng thượng vì bận quốc sự không rảnh bận tâm đến hậu cung nên ngoài trừ hoàng hậu sinh hạ đại hoàng tử Cung Dư Thư cùng công chúa Tây Vực sinh hạ nhị hoàng tử Cung Dư Mặc và tiểu công chúa Cung Dư Xu thì hoàn toàn không có con khác. Tuy nhiên con của các đại thần có tuổi xấp xỉ với các hoàng tử cũng không phải ít, thành ra liền chọn mấy người thông minh nhanh nhẹn làm bạn học cùng, để hoàn cung to lớn này bớt đi cảm giác tịch mịch.

“Ngư, ngã sở dục dã, hùng chưởng, diệc ngã sở dục dã, nhị giả bất khả đắc kiêm, xá ngư nhi thủ hùng chưởng giả dã. Sinh, diệc ngã sở dục dã, nghĩa, diệc ngã sở dục dã, nhị giả bất khả đắc kiêm, xá sinh nhi thủ nghĩa giả dã...”

Khó có được ngày bệ hạ rảnh rỗi, bớt chút thời gian đến kiểm tra việc học của đám nhỏ, cả tập thể gật gù đắc ý ngâm nghi văn.

“Các ngươi có hiểu được ý tứ của những lời này không?” Trong lúc nghỉ giữa giờ, hoàng đế bệ hạ buông chén trà, cười hỏi.

“Hiểu được.” Giọng trẻ con non nớt đồng thanh trả lời.

Hoàng đế tùy ý chỉ một hài tử, nó đứng lên ưỡn ngực, lại gật gù đắc ý giải thích ra. Cái loại thanh âm mang theo mấy phần non nớồi lại cố gắng sống chết bắt bước theo kiểu của người lớn tựa hồ khiến bệ hạ chí cao vô thượng trầm ngâm suy nghĩ. Một hồi lâu, hài tử kihấy hoàng đế không cho nó ngồi xuống, không gật đầu khen tốt cũng không lắc đầu bảo không được, liền thấp thỏm bất an.

Đến khi bệ hạ định thần lại, hài tử kia đã cuống đến sắp khóc. Hắn cười cười trấn an, “Nói rất hay. Vậy trẫm hỏi các ngươi, giang sơn là thứ tốt phải không?”

“Vâng!”

“Mỹ nhân cũng là thứ tốt?”

“Vâng”

“Nếu... Không thể lấy cả hai thì sao?”

“Bỏ mỹ nhân! Lấy giang sơn!” Các tiểu hài tử đồng thanh reo lên, ngực đều ưỡn ra như sợ thua kém người nào. Hoàng đế hài lòng gật đầu, rồi quay sang ba đứa nhóc không phản ứng cười hỏi, “Dư Thư, con nghĩ thế nào?”

Cung Dư Thư nhìn phụ vương cao cao tại thượng kia, suy nghĩ một chút, “Con muốn mỹ nhân, giang sơn bọn họ ai cũng có thể giữ.” Vừa nói vừa chỉ các tiểu hài tử đầy nhiệt huyết kia.

“Đều muốn.” Tiêu Vân Hiên cố gắng mở to đôi mắt hắc sắc trong suốt, làm cho mình nhìn có vẻ kiên định hơn một chút. Bệ hạ cười khanh khách rồi quay đầu nhìn đến Cung Dư Mặc vẫn im lặng.

“Tốt nhất là cái gì cũng không cần.” Cung Dư Mặc nhìn ánh mắt của phụ hoàng, híp mắt cười nói. Tiêu Vân Hiên quay đầu trừng mắt liếc nó, nó cũng chỉ tiếp tục cười tủm tỉm đáp lại.

Cung Mộc Minh nhìn bọn họ, phảng phất như thấy được ánh dương quang ấm áp ngày đông, cũng như khi xưa, hắn cũng còn nhỏ thế này, đưay nói, sau này khi làm hoàng thượng, ta sẽ lấy vàng xây cho ngươi một cung điện rộng trăm gian.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự đáng chê cười.

Trăng tròn treo cao, đuốc soi đêm thoại, quân cờ như tinh tú.

“Chúng ta đã bao lâu không ngồi xuống đánh một ván cờ tốt như vậy rồi?” Năm tháng như thoi đưa, vẻ non nớt trên khuôn mặt không còn trẻ của hoàng đế đã bị xóa đi, chỉ còn để lại uy nghiêm cao cao tại thượng vốn có của bậc đế vương.

“Không nhớ rõ.” Tiêu tướng quân một thân bạch y như nguyệt, suy nghĩ rồi hỏi, “Ngày mai sẽ tiễn ta chứ?” Ngày mai hắn phải xuất chinh, đối mặt với Đột Quyết phía bắc luôn mơ ước giang sơn này.

“Tất nhiên rồi.” Hoàng đế đáp, rồi như nhớ ra gì đó, nói tiếp.

“... Trẫm còn nhớ trước đây, mỗi lần ngươi muốn đi đánh giặc cùng lão tướng quân, buổi tối trước đó trẫm luôn cùng ngươi ở chung một chỗ cả đêm, có sao thì đếm sao, không có thì ngắm trăng, cái gì cũng không thì cứ lặng lẽ như vậy ngồi trên nóc phòng.” Hoàng đế cười nói, “Đêm nay, có rất nhiều sao.”

“...” Tiêu Hoài Viễn an tĩnh uống trà, “Ta nghĩ, ta cần phải trở về.”

Hoàng đế lắc đầu, vẫn cười như cũ nói, “Ngươi trước đây sẽ không nói như vậy.”

“Ngươi trước đây cũng không phải như thế.” Tiêu tướng quân đứng dậy, cười cười. Mở mắt, nhắm mắt, đảo mắt hồng trần hai mươi năm, trời xanh sâu thẳm, mây mù cuồn cuộn, sơn sơn thủy thủy, thế gian phù trầm, vùng vẫy cùng năm tháng, đều không còn được hình dáng ban đầu.

Hoàng đế nhìn hắn, hồi lâu mới thở dài nói, “Hoài Viễn, người không biết sẽ không sợ. Ngây thơ cũng là một loại dũng khí, chỉ sợ chúng ta không thể trở lại thời ngây thơ đó, cũng không tìm về được dũng khí khi xưa.”

Tiêu tướng quân nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu rồi cáo lui. Cung điện to như thế, gió đêm thổi vào cung đăng, mờ mờ ảo ảo.

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Nghi thức dài dòng kết thúc xong, tướng quân cưỡi ngựrắng hiên ngang oai hùng, hoàng đế kéo cương ngựa của hắn nhưng không lên tiếng. Tướng quân tuấn mỹ vô song chỉ mỉm cười, nhìn giờ rồi xoay người đi, đem hoàng thành bỏ lại phía sau.

Nhị hoàng tử ở một bên kéo lấy chân củiểu Tiêu tướng quân, “Không được không nhớ đến ta nhé.”

“Nhớ đến ngươi làm gì, buông tay! Không buông sẽ đánh ngươi đấy!”

“Không được thụ thương, không được...”

Không đợi nhị hoàng tử nói xong, Vân Hiên tiểu tướng quân đã nhịn không nổi, đá một cước vào khuôn mặt yêu nghiệt của nhị hoàng tử, phấn chấn cầm cương thúc ngựa đi mất.

Du Mặc xoa xoa chóp mũi bị đạp hồng, mang gương mặt ủy khuất xoay người nhìn Thái tử ca ca, chỉ vào bóng người xa xa nói, “Hắn có tính là phạm thượng hay không?”

Dư Thư cười hì hì xoa xoa đầu của đệ đệ rồi chọt chóp mũi của hắn nói, “Đáng đời ngươi.”

Tiêu tướng quân thấy con trai của mình mặt mày hưng phấn đuổi theo. Thật lâu về trước, hắn cũng từng như vậy theo sau phụ thân của hắn, chờ mong kiến công lập nghiệp, chờ mong rong ruổi srường chinh phạt, chờ mong trở về có thể ngẩng cao đầu trước mặt người kia, ưỡn ngực mà nói, “Nhìn đi, giang sơn của ngươi, ta giữ được.”

Chỉ là, thế sự vô thường. Ngươi đem người kia đặt sâu trong tâm khảm, cưng chìu đến mức người kia không còn biết sợ hãi là gì, vốn có thể tự do du sơn ngoạn thủy, cuối cùng người kia lại mang hết tài phú khắp thiên hạ đưa đến trước mặt ngươi mà nói, ta sẽ vì ngươi xây dựng cung điện hoàng kim rộng trăm gian, nhưng không thể từ bỏ giang sơn mà cùng ngươi thiên thượng địa hạ, bồi ngươi bích lạc hoàng tuyền.

Còn ngươi chung quy không nỡ, không nỡ để ngòi bút như xà của sách sử ghi lại, bảo rằng người kia hôn quân vô đạo, vậy nên ngươi không thể làm gì khác hơn là mỉm cười từ chối cung điện hoàng kim, nắm chặt binh phù trong bàn tay, bảo vệ vạn lý giang sơn của hắn vô lo vô biên, xã tắc an ổn.

Ngươi xem, sự đời là như vậy đấy, ngươi hiểu được nỗi khổ của hắn, hắn cũng biết được suy nghĩ của ngươi, nhưng chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không rõ. Hắn ngồi ở trên điện phủ thật cao, hết lần này đến lần khác ban cho ngươi vinh quang vô thượng, sau đó sẽ đến phiên ngươi khoác lên quân trang, lại tiếp tục lần này đến lần khác viễn hành.

Nếu có thể buông xuôi tất cả, từ đó ngao du giang hồ, tự do tự tại thì thật tốt.

Người nọ thúc ngựa, tiêu sái lắc lư ra khỏi hoàng thành, thật sự cũng không trở về nữa...

——————–

Gray: Ọ v ọ... Bị xót bạn Tiêu cha và bạn hoàng thượng...

Aki:___; Bạn cũng vậy...