Chương 1

Mở đầu:

Giữa hè, chính là lúc mặt trời nắng nóng nhất, nhưng ở trên bờ cát, vẫn có không ít người không sợ mặt trời ở dưới nước chơi đùa

Ở một hướng khác của bờ biển, có một nam nhân một thân quân phục, ngồi trên tảng đá, hướng mắt nhìn đại dương bao la rộng lớn, trn mặt khng c bt kỳ một biu hiện g, cả ngời tản ra khí cht mãnh liệt u sầu, cùng mọi ngời vui đùa di nc hnh thnh nn khung cảnh đi lập mạnh mẽ m rõ rng

“Vu Lệ, chúng ta nhờ anh ta chụp hnh giúp chúng ta đợc khng?”

“ Hả, nh vậy đợc khng? Nhn xem anh ta rt nghim túc nha!”

“Chụp một tm hnh thi m, chc sẽ không sao đâu!”

Tiếng hai nữ sinh nói chuyện, theo gió đưa vào trong tai Phong Thượng Trí, nhưng hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích

“ Anh, có thể chụp giúp chúng tôi tấm hình hay không?” thanh âm trong veo của nữ sinh ở bên cạnh hắn nói.

Phong Thượng Trí vẫn như trước không hề có phản ứng.

“Anh ơi...” Lê Nhã chưa từ bỏ ý định đưa tay lên chỉ chỉ vào vai hắn một cái.

Hắn đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy được phía sau hắn là một nữ sinh diện mạo khả ái đáng yêu, bảy phần là mặc quần áo, mà phía sau cô là một nữ sinh thắt bím.

“À...., phiền anh có thể giúp chúng tôi chụp một bức hình được không?” Động tác của hắn khiến Lê Nhã giật mình, một lúc sau mới nói ra được mục đích của mình.

Nhìn gần mới biết người đàn ông này thật vô cùng tuấn tú nha, đôi đồng tử kia sâu thẳm, thật xinh đẹp. Lê Nhã thầm nghĩ trong lòng.

“Được” Phong Thượng Trí không có từ chối, từ trên tảng đá đứng dậy.

Trời ạ! Hắn thật là cao nha! Lúc ngồi vẫn không nhìn ra!

“Cảm ơn anh.” Lê Nhã vui vẻ cười, đưa máy chụp hình trong tay cho hắn. “Anh bấm cái nút này là được rồi”

Nụ cười của cô thật ngọt, cũng giống như mặt trời rực rỡ hôm nay. Chỉ trong nháy mắt nụ cười của cô đã thu hút ánh mắt của Phong Thượng Trí, nhưng ngay sau đó liền trở lại bình thường.

“Các cô muốn chụp ở đâu?” Hắn hỏi

“Ở đây.” Lê Nhã vẫy tay với người bạn học, hai người chọn một mỏm núi đá lớn, đứng ở phía trên, tạo dáng

“Anh, chụp giúp ạ”

Phong Thượng Trí không có lên tiếng trả lời, liền cầm máy chụp hình lên chuẩn bị chụp hình.

Tách! Hắn rất nhanh ấn nút chụp hình.

“ Cảm ơn anh ”. Lê Nhã cười thật tươi nhảy xuống mỏm núi đá, đi tới trước mặt Phong Thượng Trí.

Phong Thượng Trí chỉ nhẹ gật đầu, cũng không có trả lời.

“Tại sao anh lại ngồi một mình ở chỗ này à? Anh không có bạn đi cùng sao?” Đột nhiên có xung động muốn nói chuyện với hắn khiến cho Lê Nhã buột miệng nói ra

“Không có” Phong Thượng Trí chỉ trả lời hai chữ

“À”

“Lê Nhã, chúng ta đi thôi! Cẩn thận bị thầy giáo phát hiện, chúng ta bỏ đoàn đi chơi” Vưu Lệ bĩu môi nói, không chịu nổi cách nói chuyện lạnh lùng như vậy, cô muốn rời khỏi người này nhanh một chút

“Được rồi” mặc dù còn nhiều điều muốn nói, Lê Nhã vẫn ngoan ngoãn đi theo sau cô, trước khi đi cô vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay chào nói: “Cảm ơn anh đã chụp hình giúp chúng tôi, hẹn gặp lại”

Phong Thượng Trí nhìn theo bóng dáng Lê Nhã thật lâu, cho đến khi cô hòa vào trong đám người, mới đem tầm mắt quay lại trên mặt biển.

Cô hẳn phải là học sinh cấp 3! Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Nhìn bộ dạng ngây thơ vui vẻ của cô, khóe miệng hắn không nhịn được nâng lên một đường khó có thể phát hiện đang mỉm cười.

Đột nhiên không biết ở đâu ra ý nghĩ, hắn hi vọng có thể vĩnh viễn lưu lại nụ cười trên khuôn mặt cô, không có phiền não, không cần giống như hắn, không biết vui vẻ là gì....