Chương 1

" Ha...a..ha..dừng lại...đừng.."1

Tiếng nữ nhân không ngừng rên rỉ, âm vàn tràn ngập căn phòng vốn lạnh lẽo dần trở nên nóng bỏng. Thân hình nam tử không ngừng luân động trên cơ thể ngọc ngà của nữ nhân.

" Bệ hạ...ngài tha cho ta đi...ta không dám làm trái ý ngài nữa"

Dạ Quân nào để cho Phượng Vũ Tình nói nhiều, mặt hắn nhăn lại. Không để cho Vũ Tình nói câu nào, hắn hôn xuống, nụ hôn mạnh bạo chứa bao nhiêu sự ướt át. Nàng vẫn không ngừng thở dốc, tay dồn hết sức đẩy nam nhân ra nhưng cũng vô dụng.

Nàng cắn môi, máu tươi bật ra. Dạ Quân thấy vậy thì tức giận, hắn cầm một mảnh vải nhỏ nhét vào miệng nàng. Hắn không thích những người phản kháng hắn, nhất là nàng.1

Dù ai hắn cũng có thể tha thứ nhưng nàng là duy nhất. Không ai có thể cướp đi nàng khỏi hắn.

Hắn bắt đầu làm càn, bàn tay khỏe khoắn sờ soạng khắp cơ thể Vũ Tình. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ của nàng tạo nên một dấu hôn.

Bàn tay mơn trớn lên từng thớ da trên cơ thể nàng. Vũ Tình giật mình, thấy hắn không có điểm dừng thì mặc kệ số phận, mắt nàng nhắm chặt. Tay bị Dạ Quân chế trụ lại không thể nhúc nhích.

" Nào...mở mắt. Tại sao nàng lại nhắm mắt, nàng cám phẫn ta điều gì ư?"

Vũ Tình cuối cùng cũng mở mắt. Trong mắt nàng tràn ngập những điều không thể nói. Đôi môi mấp máy như muốn nói nhưng bị chiếc vải chặn lại không thốt lên câu.

Dạ Quân nhìn nàng từ trên xuống dưới, hắn liếm liếm môi. Trong mắt hắn lúc này dục vọng hoàn toàn che mờ lý trí, làm gì để tâm nàng nữa.1

Một tay chế trụ nàng, một tay không ngừng xoa nắn đôi gò bồng mềm mại kia. Xúc cảm mang lại khiến hắn không nói lên lời. Hắn càng nắn bóp càng hăng, không hề có dấu hiệu ngừng.

Nàng nhắm mắt, ánh mắt đầy sự khó chịu thấy rõ. Cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng hừ nhẹ.

" A Tình...tại sao nàng lại muốn rời bỏ ta? Vì sao? Vì sao? Tại sao nàng muốn đi theo nam nhân khác? Vì sao lại muốn rời bỏ ta? Nàng muốn gì ta đều có, cớ sao nàng lại phải nhất định rời bỏ ta?"

Vũ Tình lắc đầu lia địa, nàng không có, nàng không có ý định rời bỏ hắn. Đó chỉ là hiểu nhầm thôi mà...

Nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn thoáng đau lòng, dần dần lại trở lên đỏ ngầu. Không ổn, không ổn rồi. Lý trí nàng như có chuông báo động vang lên không ngừng.

Đúng như dự đoán có điều không ổn, Dạ Quân rốt cuộc đã hóa dã thú. Hắn đâm mạnh vào cơ thể nàng, một chạm vào tận đến sâu bên trong.

Nàng ưỡn người ra như con tôm. Ánh mắt trở lên mờ mịt, nước mắt từ khóe mi nàng chảy xuống.

Dạ Quân như bị cái gì đó kích thích, từng đợt, từng đợt tấn công vào cơ thể nàng làm nàng trở tay không kịp.

" Ư..ư..ư..."

Hắn thúc mạnh, vật hùng dũng đó như vớ phải con mồi mà không ngừng cắn xé. Cổ họng nàng nghẹ ứ lại, nàng rất muốn kêu thành tiếng nhưng lại bị chăn lại. Khó chịu liên tiếp khiến nàng lắc đầu không ngừng.

Cảm giác vừa sung sướng vừa khó chịu này nàng không muốn phải trải qua nữa. Nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt nàng nhắm mắt lại lại mở mắt ra ánh mắt trở lên mông lung.

Lần đầu tiên xuyên không, mở mắt ra đã bị người ta lôi lên giường. Còn chưa kịp nói gì đã bị nhét vải vô miệng, nàng mà cười được chắc là nàng bị điên.

Hỏi ai xuyên không số lại nhọ như nàng không chứ?

- -