Chương 1
"RẦM!" Cánh cửa văn phòng CLB sách bị một lực thô bạo đạp bật ra. Một cậu trai có khuôn mặt cực handsome hoa hoa lệ lệ xuất hiện, giọng nói phóng khoáng dễ nghe:- Tú Anh-chan!
Cô gái đang ngồi trong phòng đọc sách một mình khẽ liếc hot boy của trường một cái, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói mấy chữ:
- Nhớ đền cửa!
- Rồi rồi! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi tông cửa vào phòng này!
Vũ Đức - tên đầy đủ là Vũ Hoàng Minh Đức - Hoàng tử trong mơ của phân nửa nữ sinh trường cấp ba Thanh Vỹ. Đẹp trai học giỏi, chơi thể thao cừ... quậy phá cũng không ai bằng đâu!
Hoa đào bay khắp nơi nhưng chưa bao giờ từ bỏ thói quen từ xưa xửa xừa xưa là bám dính lấy cô bạn gần nhà - Tú Anh. Tú Anh là thanh mai trúc mã của Vũ Đức, tính tình mặc dù có chút lạnh lùng lãnh đạm nhưng là người rất tốt bụng.
Tú Anh yên lặng đọc sách không thèm để ý đến Vũ Đức. Cậu ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần không làm phiền cô là được. Nhưng đó là chuyện không có khả năng! Đây là CLB sách, xung quanh bốn phía ngoài sách ra cũng chỉ có sách thôi, mà có đánh chết cô cũng không tin Vũ Đức đến đây để đọc sách đâu!
Hiển nhiên!
Vũ Đức không nói thêm gì lập tức xông tới kẹp cổ Tú Anh lôi ra ngoài, vẻ mặt rất ư là hào hứng. Tú Anh nhíu mi, túm tay Vũ Đức vặn lại không thương tiếc đồng thời thoát khỏi kìm kẹp của cậu, lạnh nhạt:
- Lại động kinh cái gì?
Vũ Đức nhăn nhó vì đau, làm mặt mếu máo như trẻ con bị bắt nạt:
- Đau... ai... bỏ ra đi...
Tú Anh dù mặt không biểu hiện gì nhưng đáy mắt vui vẻ nhàn nhạt. Buông tay ra, thanh thanh nhìn Vũ Đức chờ cậu nói.
- Đâu cần mạnh tay như vậy chứ? Tôi chỉ muốn đưa cậu đi may đồ thôi mà. – Vũ Đức ủy khuất phụng phịu.
Tú Anh nhướn mày không lên tiếng. Vũ Đức liền thu lại bộ dạng mất phong độ vừa rồi, cô ra tay không nặng, cậu cũng một thân karate nên vốn chẳng có tổn hại gì, chẳng qua là muốn bày trò một chút cho Tú Anh vui.
- E hèm! Tối mai có Festival Cosplay ở trung tâm thành phố bên cạnh. Tôi muốn cậu đi cùng tôi tới đó.
- Sao không đi cùng bạn gái mới?
- Em ý bận rồi.
Vũ Đức cười, trôi chảy đáp. Nếu cô bạn gái của cậu mà nghe được chắc sẽ khóc tới lụt lở mất!
Tú Anh tính tình lạnh nhạt nhưng đối với những thứ văn hóa đặc sắc của Nhật Bản cũng không bài xích. Hơn nữa Vũ Đức lại là một Otaku Việt Nam hàng xịn nên đây cũng không phải lần đầu tiên cô bị lôi đi cùng đến Fes.
- Như cũ đi.
Tú Anh quay lại ngồi trên bệ cửa sổ tiếp tục đọc sách. Mọi lần cô chỉ đi cùng cậu, lang thang ăn vặt và mua mấy thứ đồ lưu niệm, không tham gia cosplay. Nhưng lần này Vũ Đức lại nói muốn cô đi may đồ tức là muốn cô cosplay nên trực tiếp từ chối. Trát một đống mỹ phẩm lên mặt, còn phải đeo len và ăn mặc rườm rà như vậy không phiền chết cô mới lạ đấy!
- Không! Lần cosplay này cần hai người, mình tôi không làm được!
- Bạn bè, người yêu, bồ, bạn gái, anh em,... chết đâu hết rồi?
- Cậu không phải bạn tôi à? – Vũ Đức hừ mũi.
- Không phải chỉ mình tôi.
Thấy Tú Anh từ đầu đến cuối nói chuyện cũng không liếc mình lấy một cái, Vũ Đức mon men lại gần đấm bóp vai cho cô, nhỏ nhẹ:
- Lần này cosplay hai nhân vật nữ. Tôi sẽ trap (giả gái) một người hiền hiền dễ thương tên Haru, còn người kia là nữ sát thủ lạnh lùng luôn bảo vệ Haru. Mà trong tất cả những người tôi quen thì chỉ có Tú Anh phù hợp nhất thôi. Từ ánh mắt tới khí chất luôn.
- Cos nhân vật khác đi.
- Không được đâu. Tôi đã mua đồ hết rồi, giờ mà vứt đi thì tiếc lắm!
- Cậu mà cũng biết tiếc tiền sao? – Tú Anh ngước lên nhìn Vũ Đức châm chọc.
Vũ Đức sờ sờ mũi. À thì... cái này cũng không phải lỗi do cậu mà! Ai bảo trong thẻ ATM của cậu lúc nào cũng duy trì dãy số tự nhiên mười số hoặc là dãy số có hai, ba dấu phẩy chứ? Không tiêu họa có mà dở người!
- Biết chứ! Dù nhà tôi có nhiều tiền thế nào thì tiết kiệm vẫn là một đức tính tốt đúng không?
- Tiêu tiền vào mấy thứ này là đang tiết kiệm?
- Được rồi! Được rồi! Mệt cậu quá! Tóm lại là cậu vẫn phải cosplay Tokaku cùng tôi! – Thu lại vẻ nịnh nọt, Vũ Đức bày ra bộ dạng cậu chủ kiêu ngạo ra lệnh.
- Không đi!
Đối với sự trở mặt của Vũ Đức, Tú Anh đã sớm quen. Cậu chủ tính tình sáng nắng chiều mưa từ bé, cô cũng không có gì ngạc nhiên.
- Theo hợp đồng giữa cậu và mẹ tôi, cậu vẫn là osin cho tôi tới sinh nhật mười tám tuổi đó! Cậu chủ nói mà cậu không nghe à?
Vũ Đức bắt đầu cao giọng. Cái hợp đồng chết tiệt đó thực ra không quy định Tú Anh phải là osin cho Vũ Đức. Đó là một thỏa thuận giữa Tú Anh và mẹ cậu, rằng Tú Anh sẽ là... bạn của Vũ Đức, ở bên Vũ Đức chăm sóc và bảo hộ Vũ Đức mọi lúc mọi nơi tới năm hai người đủ mười tám tuổi. Vì mẹ Vũ Đức và bố cậu li thân từ khi Vũ Đức mới sáu tuổi, bà ra nước ngoài sống và làm việc bỏ lại con trai cho chồng, nhìn qua vô tâm tuyệt tình nhưng trước khi đi bà đã kịp lập một hợp đồng với Tú Anh, cô bé thông minh kì lạ nhà bên. Dù khi đó mới chỉ sáu tuổi nhưng tính tình cô đã lãnh đạm và thành thục hơn lũ trẻ cùng trang lứa, điều đó khiến bà chọn cô bé làm... bảo mẫu cho con trai mình. Từ năm Tú Anh mười lăm tuổi trở lại, học phí của cô bà đều trả dưới danh nghĩa một nhà từ thiện, sau mười lăm tuổi, bà cho Tú Anh một cái thẻ ngân hàng và trả tiền công cho cô hằng tháng từ nước ngoài. Nói toạc móng heo ra thì là giống như thuê bảo mẫu cho con trai vậy. Và tất cả những chuyện này chỉ có hai người biết. Cho tới năm ngoái, Vũ Đức vô tình nhìn thấy thẻ ATM của Tú Anh, nó đứng tên của mẹ cậu và mọi chuyện vỡ lở. Sau khi cơn giận qua đi, một cách khó hiểu, cậu một mực coi thỏa thuận giữa Tú Anh và mẹ cậu là hợp đồng osin, quy định Tú Anh phải là osin của cậu. Mà Tú Anh thì vẫn lạnh lùng không cảm xúc, chấp nhận làm osin kiêm bảo mẫu cho cậu. Vậy nên cậu thi thoảng lại giở giọng cậu chủ ra ra lệnh cho cô.
Tú Anh nghe tới đây thì gập sách vào, không biểu tình gì đứng dậy đi ra cửa. Không thấy Vũ Đức đi theo thì quay lại hỏi:
- Không đi may đồ sao?
Vũ Đức nghe Tú Anh nói thì lại cười toe toét, lon ton chạy theo sau cô líu la líu lô luyên thuyên về anime có hai nhân vật Tokaku và Haru mà hai người sẽ cosplay. Thật sự không hiểu cái bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi đã bị vứt đi đâu nữa!