Mở đầu :
Đại Đường thịnh thế, văn thành võ trị, thiên hạ thái bình. Nhưng Kinh gia ở Tô Châu lập nghiệp bằng lá trà và đồ gốm lại không ‘thái bình’ như vậy.
Kinh Tề Tu phẫn nộ nhìn ba đứa con gái đang cười đùa, “Nhìn ba đứa các ngươi xem, nam không ra nam, nữ không ra nữ, các ngươi có biết bên ngoài nói về các ngươi khó nghe thế nào không?”
Đáng tiếc không có ai để ý đến lão, khiến cho lão không khỏi cảm khái, làm cha thật khó.
Kinh gia có ba vị thiên kim, mỗi người đều là cân quắc bất nhượng tu mi (nữ nhân không thua kém nam nhân), khí vũ phi phàm, cải nam trang tuấn mỹ vô song, làm cho người ta tim đập thình thịch, có những nữ hài tử vì ái mộ các nàng mà không lấy chồng, thật sự là nghiệp chướng, ngay cả người làm cha như Kinh Tề Tu cũng bó tay không làm gì được.
Lão đại Kinh Vô Tình đang phê duyệt sổ sách, tài năng kinh doanh của nàng so với nam nhân chỉ có hơn chứ không có kém, sau tuổi cập kê liền cải trang làm nam nhi để kế thừa gia nghiệp, đem sự nghiệp của Kinh gia đạt đến một đỉnh cao mới. Trước mắt không những nắm trong tay đại quyền sinh sát, còn thêm kinh tế của Kinh gia, đã ra tay là lãnh khốc quyết đoán, ở thương trường lăn lộn nhiều năm, ngay cả phụ thân nàng cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Một đôi mắt trầm tĩnh như nước hồ thu, khiến cho người ta vĩnh viễn không đoán được trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì. Đối với nàng mà nói, đại khái chỉ có việc kiếm tiền mới khiến cho nàng nảy sinh hứng thú, ở trong Kinh gia là nhân vật đầu tiên khiến cho Kinh Tề Tu cảm thấy đau đầu .
Lão Nhị Kinh Vô Song, cầm kỳ thi hoạ mọi thứ đều tinh thông, tài trí còn hơn Gia Cát tái thế, luôn mặc quần áo của nam nhân, từ trước đến nay chưa có ai nhìn thấy nàng mặc y phục của nữ nhi, nàng cùng với tỷ tỷ của mình đều cố gắng vì sự nghiệp của Kinh gia.
Nàng quỷ kế đa đoan, ngay đến cha nàng cũng từng bị nàng chỉnh qua, so với Đại tỷ còn gian trá giảo hoạt hơn. Bình thường, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người dám đụng đến ta, chiếu theo nguyên tắc của nàng nhất định sẽ hoàn trả gấp bội, là nhân vật đau đầu số hai ở Kinh gia.
Lão Tam Kinh Vô Tuyết, thuở nhỏ thân thể yếu đuối, lắm bệnh nhiều tật, theo như lời thầy bói nói, vì sợ nàng yểu mệnh nên mới xem như con trai để nuôi dưỡng, là nhân vật gây đau đầu nhất và cũng được chiều chuộng nhất ở Kinh gia.
“Tuyết nhi, ngươi đang làm gì?” Nhìn nàng ngồi xổm trên mặt đất, Kinh Tề Tu từ trên ghế đứng lên thăm dò, nhìn một cái, thiếu chút nữa hộc máu, đường đường là ba thiên kim tiểu thư của Kinh gia cư nhiên quỳ rạp trên mặt đất chơi bắn đạn châu. (giống bắn bi)
“Tuyết nhi, ngươi nhìn ngươi xem, sắp làm vợ người ta đến nơi rồi mà vẫn còn trẻ con như thế.” Kinh Vô Tuyết từ nhỏ được được hứa hôn với con trai thứ ba của Mạc gia.
“Phụ thân, người ồn quá.” Kinh Vô Song nhịn không được mở miệng.
“Phụ thân, người không có việc gì làm hay sao?” Kinh Vô Tình đang xem sổ sách cũng ngẩng đầu lên.
Kinh Tề Tu hơi chột dạ, “Ách...ta nghĩ, tuổi các ngươi không còn nhỏ nữa, cũng nên tính đến chuyện tương lai.”
“Phụ thân, người bụng dạ thật khó lường.” Một đôi mắt hạnh câu hồn đáng yêu của Kinh Vô Song nhìn về phía lão phụ thân đang đổ mồ hôi lạnh kia.
Lão lau đi mồ hôi trên trán, “Ta là cha của các ngươi, làm sao có thể hại các ngươi.” Lão không bị các nàng làm cho tức chết đã phải a di đà phật tạ ơn trời đất rồi.
“Thực sự rất khả nghi.” Kinh Vô Tuyết ngồi khoanh chân trên mặt đất.
“Tuyết nhi, đây là cái tư thế gì, còn không mau ngồi ngay ngắn lại.” Một thiên kim tiểu thư mà ngồi như thế, tương lai có nam nhân nào muốn lấy nàng? May mà hắn thông minh, đã sớm đem nàng tặng cho Mạc gia, giải quyết xong một quả bom nổ chậm.
Nhìn mấy đứa con gái duyên dáng, Kinh Tề Tu nhịn không được thở dài.
“Phụ thân, có chuyện gì người cứ nói thẳng ra đi.” Kinh Vô Tình đóng cuốn sổ lại.
“Còn nhớ năm đó khi mẫu thân của các ngươi lâm chung, điều tiếc nuối duy nhất chính là không được thấy ngày các ngươi xuất giá, hiện nay hôn sự của Tuyết nhi đã định xong, chỉ còn hai tỷ muội các ngươi chưa có hôn phối.”
“Cho nên?” Kinh Vô Tình bình tĩnh hỏi, từ người nàng đã toả ra khí thế nhiếp nhân.
Kinh Tề Tu nuốt một ngụm nước miếng “Ta cũng muốn thay các ngươi tìm một tấm chồng.”
“Bởi vậy, phụ thân liền tìm tất cả các bà mối trong thành đến đây có phải không?” Kinh Vô Song cười tươi như hoa.
“Làm sao ngươi...” Biết? Xong rồi, nàng không phải lại dùng quỷ kế đấy chứ? Lão thầm nghĩ lại sắp có rắc rối.
“Phụ thân, người muốn thay Nhị tỷ tuyển chồng đúng không?” Kinh Vô Tuyết ngắt lời lão, từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
“Vô Song.” Kinh Tề Tu cố ý xuất ra uy nghiêm của phụ thân.
“Con không thích, nói cho bọn họ biết, con không thích nam nhân, chỉ thích nữ nhân.” Kinh Vô Song kéo nha hoàn Thu Cúc đứng phía sau lại, ở trên mặt nàng hôn một cái.
“Tiểu thư, đừng như vậy.” Thu Cúc xấu hổ đẩy nàng ra.
Kinh Tề Tu thấy vậy suýt nữa bị trúng gió, lão nhịn không được gầm nhẹ “Vô Song, ngươi là nữ nhân!”
“Phụ thân, chuyện hôn nhân nhỏ xíu như vậy đừng làm phiền chúng con.” Giọng nói của Kinh Vô Tình không lạnh không nóng.
Việc nhỏ? Đây là lời một thiên kim tiểu thư nên nói hay sao? Hắn tự nhiên cảm thấy đau đầu không thôi.
“Phụ thân, con thấy người không nên phí tâm, Đại tỷ cùng Nhị tỷ đã có chủ trương.” Kinh Vô Tuyết thông cảm vỗ vai lão.
“Các ngươi cho dù không nghĩ đến mình thì cũng nên nghĩ đến mẫu thân đã qua đời của các ngươi chứ.”
“Phụ thân, dạo này việc buôn bán bận rộn, cho nên con tạm thời không nghĩ đến chuyện lập gia đình, việc này nói đến đây thôi.” Kinh Vô Tình vừa nói xong đã đứng dậy đi ra ngoài.
“Phụ thân, con đã nói không lập gia đình, người hãy đem hy vọng đặt trên người Vô Tuyết đi.” Kinh Vô Song cũng kéo Thu Cúc, cười cười mà đi.
Kinh Tề Tu không khỏi day day huyệt thái dương, may mắn, hôn sự của lão Tam không cần hắn quan tâm.
“Phụ thân, con không lấy chồng có được không?” Kinh Vô Tuyết hỏi với vẻ sợ hãi. Vì sao nàng phải gả cho tên quỷ chết tiệt kia?
Lão nghe vậy cảm thấy kinh hãi, lập tức rít lên “Không thể!”
Lão nhất định phải nghĩ ra biện pháp đem tất cả các nàng tống lên kiệu hoa, miễn cho ngày nào đó bị các nàng làm cho tức chết!