Chương 1 - Chia tay
"A Hòa."
Hoắc Hòa vừa đi ra khỏi ký túc xá, Chư Dụ lập tức tiếp đón, "A Hòa, đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm nhé, mình đặt chỗ ở quán Thu Nguyệt rồi, món cá quít sóc* nhà họ làm rất ngon, cậu nhất định rất thích ăn, còn có..."
*Cá quít sóc:
"Chúng ta chia tay đi." Hoắc Hòa không đếm xỉa tới Chư Dụ đang lải nhải, vẻ mặt lạnh lùng nói ra lời này.
"... Cái, cái gì?" Nụ cười trên mặt Chư Dụ còn chưa phai thì lập tức bị câu nói này làm sợ điếng người.
Giống như không biết lời nói của mình đã gây ra bao nhiêu sát thương, Hoắc Hòa lặp lại: "Chúng ta chia tay đi."
Xác nhận mình không phải là ảo giác, Chư Dụ sững sờ một lúc, mãi đến khi cậu xoay người chuẩn bị rời đi mới chợt phản ứng lại.
Chư Dụ vội vàng đưa tay giữ chặt Hoắc Hòa, vẻ mặt hoảng sợ, "Tại sao? Là mình làm gì không tốt sao? Mình sửa có được không, xin cậu đừng nói lời ấy mà."
Hoắc Hòa nhíu mày, tay dùng sức giãy giụa nhưng không được, "Buông ra."
Chư Dụ cố chấp nói: "Không, A Hòa, cậu không nói rõ ràng mình sẽ không buông."
Hoắc Hòa đã quá quen với loại tình huống này, cậu cười khẩy, "Bởi vì tôi chơi chán rồi."
"... Chơi, chơi chán?" Vẻ mặt Chư Dụ không thể tin được.
"Đúng, chơi chán rồi, cứ vậy đi." Hoắc Hòa thoát khỏi tay Chư Dụ, cậu sửa lại ống tay áo rồi xoay người rời đi không chút luyến tiếc, để lại một mình Chư Dụ đứng ngơ ngác ở đó, một lúc lâu sau cũng chưa lấy lại tinh thần.
Tin tức Hoắc Hòa chia tay nhanh chóng lan truyền khắp Đại học A, mọi người cũng không thấy lạ khi Hoắc Hòa chia tay, mà ngạc nhiên là ngay cả Chư Dụ cũng bị Hoắc Hòa bỏ rơi.
Tuy Hoắc Hòa mới nhập học chưa đầy nửa năm, nhưng người của Đại học A đã hiểu rõ ràng tốc độ đổi bạn trai của cậu, chỉ trong vòng nửa năm cậu đã đổi mười một người.
Không ngờ rằng người thứ mười hai lại là Chư Dụ. Chư Dụ là đóa hoa lạnh lùng của Đại học A, đối với người khác đều không bộc lộ sắc mặt, ngay cả một ánh nhìn cũng không muốn bố thí cho ai.
Không nghĩ tới người vốn luôn coi thường người khác như Chư Dụ lại bị Hoắc Hòa "hái xuống".
Nhưng đóa hoa lạnh lùng người ta không thể với tới này cuối cùng vẫn bị Hoắc Hòa vứt bỏ, thậm chí còn chưa tới nửa tháng.
Thật xứng danh là ông hoàng cặn bã, nhìn thấy Chư Dụ không thể thoát ra được, quần chúng hóng chuyện thở dài tới tấp.
Mà Chư Dụ đang là trung tâm của cuộc bàn tán cũng không quan tâm đến điều này, hắn biết mình hiện tại không thể lấy lại được tinh thần.
Sao A Hòa lại không cần hắn nữa? Là hắn đã làm gì không tốt ư?
Hắn si mê nhìn chăm chú ảnh của Hoắc Hòa trên điện thoại, vuốt ve chốc lát rồi lại nốc thêm một cốc rượu vào miệng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Hòa là khi cậu nhập học, lúc đó cậu đang hỏi đường một bạn học nữ, đúng lúc hắn đi ngang qua liếc mắt một cái.
Khi cậu trai kéo chiếc vali màu đen, dáng người cao ráo, đẹp trai và đôi mắt như chứa đầy ánh sao lấp lánh đập vào mí mắt, Chư Dụ biết mình tiêu rồi.
Hắn đắm chìm.
Nhưng Chư Dụ chưa bao giờ trải qua chuyện này nên có chút luống cuống tay chân, nhất thời không dám hành động gì, chỉ dám ở trong bóng tối lén lút quan sát cậu.
Từ đó về sau, nơi nào có Hoắc Hòa nơi đấy có Chư Dụ, Chư Dụ chứng kiến hết mọi chuyện sau khi Hoắc Hòa nhập học, đau khổ khi thấy cậu qua lại với người khác, ngày đêm trằn trọc, ghen tuông tựa như một con rắn độc, quấn quanh xé nát trái tim hắn.
Tuy nhiên Chư Dụ chỉ có thể cố gắng kìm nén, hắn không bỏ được đoạn tình cảm này, càng không thể chấp nhận rằng không được nhìn thấy Hoắc Hòa, vì vậy hắn tiếp tục tự ngược đi theo cậu, chứng kiến cảnh cậu ôm hôn, quan hệ mật thiết với những người khác...
Ngay khi hắn chịu không nổi muốn đi xử lý người nọ thì hai người bọn họ chia tay!
Chư Dụ lập tức sung sướng nhảy nhót không thôi, hận không thể ngay tại đây hát một bài, hưng phấn lao xuống lầu chạy ba vòng quanh sân thể dục.
Có điều không đợi hắn hoàn toàn yên tâm, Hoắc Hòa lại có bạn trai mới...
Chư Dụ trốn trong góc nhìn những người đàn ông khác nhau vây quanh Hoắc Hòa, cuối cùng hắn không nhịn được nữa mà lao ra tỏ tình với cậu.
Khi Hoắc Hòa nhìn chằm chằm Chư Dụ, hắn cảm thấy tim mình gần như nhảy lên cổ họng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, suýt nữa chảy xuống mắt, nhưng hắn lại không để ý đến điều này, chỉ dán chặt mắt vào Hoắc Hòa, chờ đợi cậu tuyên án.
Thật may, Hoắc Hòa đã đồng ý, trong giây phút ấy có một loại hạnh phúc ngập tràn bao trùm lấy Chư Dụ, cho hắn cảm giác như đang trên thiên đường.
Đầu óc Chư Dụ dường như dừng lại, chỉ là theo bản năng nở một nụ cười ngây ngô.
Rốt cuộc hắn cũng được đứng bên cạnh Hoắc Hòa, không cần trốn trong góc theo dõi cậu nữa, có thể danh chính ngôn thuận ôm hôn cậu, hắn cảm thấy mình thật may mắn.
Nhưng rồi, hắn lại không may đến thế...
Hạnh phúc đến nhanh mà đi cũng vội, vội tới nỗi khiến hắn không bắt kịp.
Nghĩ đến tất cả những chuyện đã qua, lại nhớ tới lời nói lạnh lùng rồi quay lưng đi của Hoắc Hòa, cuối cùng Chư Dụ nhịn không được nữa khóc nức nở thành tiếng.
"A Hòa... Hức... A Hòa, đừng không cần mình... Mình sẽ ngoan..."
Chư Dụ đã khóc rất lâu và uống rất nhiều, biết rằng nước mắt đã cạn, đầu óc cũng lâng lâng, hắn mới đứng dậy lảo đảo rời đi.
Chư Dụ loạng choạng bước đi trên phố đêm, cảm giác bóng tối vô tận tựa như một con quái vật khổng lồ, không chút thương tiếc nuốt chửng hắn vào bụng, để hắn không bao giờ thấy được ánh sáng nữa.
A Hòa... Ánh sáng của mình...
Chư Dụ lảo đảo đi về phía trước, cuối cùng ngã xuống đất, hắn cũng lười nhúc nhích, thuận thế dựa vào tường.
Không có A Hòa, cuộc sống của hắn cũng không còn ý nghĩa nữa, tùy tiện thôi.
"Đệt, cái quái gì vậy?" Có vài thanh niên hút thuốc, nhuộm tóc từ đầu đường đi vào, bất ngờ một thanh niên trong nhóm không để ý đã bị vấp té xuống đất.
Thanh niên tóc vàng đứng dậy rồi lấy điện thoại ra bật đèn pin, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt Chư Dụ, nhưng hắn lại không hề phản ứng, mặc cho bọn họ đánh giá.
"Nhóc con, muốn chết hả, vướng chân bố mày."
Chư Dụ mắt điếc tai ngơ với chuyện này.
Thanh niên tóc vàng cảm thấy mình bị khinh thường, lập tức nổi nóng rồi đạp một cước, "Mẹ kiếp, đồ chó này xem tao có đánh chết mày không."
Mấy người khác cũng xúm lại xem, Chư Dụ không đánh trả, chỉ cúi đầu yên lặng chịu đựng.
Mãi đến khi có một bàn tay kéo tóc hắn và vô tình làm rơi chiếc khuyên tai của hắn xuống đất.
"A Hòa!" Chư Dụ nhìn khuyên tai rơi xuống đất, mắt muốn nứt ra.
Đây là món quà duy nhất A Hòa tặng cho hắn, hắn vô cùng nâng niu, không bao giờ rời xa nó, ngày nào cũng chăm sóc kỹ càng vậy mà không ngờ lại bị bọn họ đối xử như thế này.
Chư Dụ lập tức liều mạng nhào tới, chuẩn bị nhặt khuyên tai lên, kết quả lại bị đá trúng một phát, "Thằng nhãi ranh, còn muốn chống lại à?"
Dám chà đạp lên tấm lòng của A Hòa dành cho mình như vậy hả, thật không thể tha thứ được!
Chư Dụ lập tức rơi vào trạng thái điên loạn, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt dữ tợn nhào tới, "A! Tao giết tụi bây!"
Hành động bất chấp của Chư Dụ khiến đám người có chút e ngại, nhưng nhất thời không thể áp chế được đối phương. Nhìn trạng thái điên cuồng của hắn sợ sẽ gây ra chuyện lớn nên không dám dây dưa nữa, nhanh chóng bỏ đi mặc kệ hắn.
Chư Dụ không đuổi theo, hắn mặc kệ đau đớn trên người và vành tai chảy máu, nhặt khuyên tai dưới đất lên, thấy nó dính đầy bụi lại chịu không được đỏ hốc mắt, hắn tỉ mỉ lau chùi sạch sẽ rồi lại cẩn thận cất kỹ.
Ngày hôm sau, Chư Dụ từ trong cơn say tỉnh dậy vẫn không kìm chế được nỗi nhớ nhung Hoắc Hòa, hắn vô thức bước xuống lầu đi tới chỗ cậu.
Hắn lặng lẽ đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn về phía ký túc xá của Hoắc Hòa, không nỡ dời mắt.
Thế nên, đợi đến khi Hoắc Hòa thoát game đi xuống lầu lấy đồ ăn thì lập tức nhìn thấy một người đang nhìn chòng chọc vào ký túc xá của mình.
Trong tình huống bình thường Hoắc Hòa vẫn rất dễ gần, cậu mở miệng nói: "Bạn học, cậu đang tìm ai vậy? Tôi có thể gọi giúp cậu."
Chư Dụ nghe được thanh âm của Hoắc Hòa, vội vàng quay đầu lại, mặc kệ cổ bị đau, đôi mắt sáng ngời hét lên: "A Hòa!"
Sau nửa năm quan sát, Chư Dụ biết Hoắc Hòa sau khi chia tay sẽ không nói chuyện với người yêu cũ nữa, lúc này cậu nói chuyện với mình có nghĩa là mình còn hy vọng phải không?
Hoắc Hòa có chút nghi ngờ, "Cậu biết tôi à?"
"Mình..." Chư Dụ lại cảm thấy trong lòng đau xót, cổ họng như thể đều bị rỉ sét, hắn khó khăn thốt ra một câu, "Cậu không biết mình sao?"
Cùng lắm chỉ mới qua một ngày thôi, cậu đã không quen biết mình rồi ư?
"Tôi nên biết cậu à?"
"Mình... Mình là Chư Dụ..."
Hoắc Hòa vẫn còn ấn tượng với cái tên của người yêu cũ vừa mới chia tay này, cậu cẩn thận quan sát đối phương một chút, nhíu mày nói: "Cậu lừa ai đấy, sao cậu có thể là Chư Dụ được."
Chư Dụ đã dồn hết toàn bộ thể xác và tâm trí của mình cho Hoắc Hòa, lập tức phát hiện có gì đó không ổn, hắn do dự mở miệng, "Vậy... Cậu nghĩ mình là ai?"
"Làm sao tôi biết cậu là ai, đầu óc cậu có bị bệnh không?"
"A Hòa, mình thực sự là Chư Dụ." Chư Dụ lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng, nhưng lúc này hắn không thể phân tâm đi chú ý đến những thứ khác.
A Hòa của hắn đang phủ nhận hắn...
"Haha." Hoắc Hòa cảm thấy mình bị đùa giỡn, cậu cười lạnh một tiếng rồi cầm đồ ăn xoay người bỏ đi.
"A Hòa!" Chư Dụ đuổi theo hai bước, lại thấy Hoắc Hòa đi càng nhanh hơn nên hắn cứng đờ dừng lại, đưa mắt nhìn Hoắc Hòa bước lên cầu thang, rẽ vào góc ngoặt rồi biến mất.
Sau khi Hoắc Hòa trở lại ký túc xá, nghĩ đến cái tên bệnh thần kinh kia không khỏi có chút tức giận, cậu nói với bạn cùng phòng: "Không ngờ có người muốn lừa tôi đấy, nói hắn là Chư Dụ, tôi có thể không biết Chư Dụ sao? Đây có phải là coi tôi như thằng ngốc mà lừa tôi không."
"Ặc..." Mấy người trong ký túc xá nghe vậy nhưng không biết phải phản ứng thế nào. Chuyện Chư Dụ đứng dưới lầu cả buổi trời đã nhanh chóng lan truyền khắp trường, vừa rồi bọn họ cũng đã thấy được sự tương tác giữa hai người.
Cuối cùng vẫn là Hoàng Vũ cân nhắc mở miệng nói: "Sao cậu khẳng định hắn không phải Chư Dụ?"
"Hắn không đeo khuyên tai." Hoắc Hòa hiển nhiên nói.
Quả nhiên!
Lần này mấy người trong ký túc xá cũng không ngạc nhiên. Trải qua nửa năm ở chung, bọn họ đã sớm biết Hoắc Hòa mắc chứng mù mặt, cũng không bao giờ nhận ra người khác bằng gương mặt mà đều phải dựa vào những món đồ đặc biệt do cậu tự làm.
Bất kể là nam hay nữ, tất cả khuôn mặt của mọi người trong mắt Hoắc Hòa đều giống nhau. Muốn thật sự nhìn rõ mặt người nào đó, chỉ có quan sát thật lâu thì khuôn mặt người nọ mới có thể để lại chút ấn tượng trong đầu cậu, chỉ là ấn tượng này hết sức ngắn ngủi, thoáng qua rồi vụt tắt.
Cho nên Hoắc Hòa đã đặc biệt làm riêng một lố đồ vật, cậu sẽ tặng các món phù hợp với những người được cậu xác định. Bạn bè là dây chuyền, bạn học là đồng hồ, còn bạn trai là khuyên tai...
Bởi vậy mà Hoắc Hòa còn cố tình mang theo một túi chứa đầy những món đồ tùy thích, để tiện gửi tặng bất cứ lúc nào.
Nhưng điều này cũng có một vấn đề, nếu ai đó không đeo những món đồ biểu tượng mà cậu tặng, vậy coi như cậu cũng không biết người kia, thậm chí là mặt đối mặt cũng không nhận ra được.
Nhóm người trong ký túc xá âm thầm thắp một ngọn nến cho Chư Dụ, nhưng vẫn không sẵn lòng giúp hắn giải thích, một là, hai người xảy ra chuyện thì mọi người đương nhiên sẽ đứng về phía Hoắc Hòa.
Một điều nữa là, Hoắc Hòa tuy mắc chứng mù mặt nhưng cậu vẫn tin vào phán đoán của mình. Theo nhận thức của cậu, ai không đeo đồ vật biểu tượng thì chính là người xa lạ, cậu không chấp nhận phản bác và tin chắc rằng mình sẽ không dao động cho dù người khác có giải thích thế nào đi nữa.
Chứng mù mặt của Hoắc Hòa cũng không biểu hiện ra ngoài, cho nên ngoại trừ mấy người ở gần với Hoắc Hòa thì những người khác đều không phát hiện ra tật xấu này của cậu, thấy cậu cư xử như thế cũng chỉ cho rằng cậu là người lạnh lùng kiêu ngạo, không thèm để ý tới người khác thôi.