Chương 1
Nguồn: wattpad.com/story/154930148--- --- ---
CHƯƠNG 1 (H)
--
Bên ngoài mây đen phủ kín bầu trời, bầu không khí trong trường đại học lại náo nhiệt không dứt. Hàng chục người mặc áo phông in chữ «Hiệp Hội Văn Hóa» lên người, kết thành nhóm chạy dọc theo đường trường đại học. Bởi vì phải tránh mấy cặp đôi yêu đương đi dạo và các câu lạc bộ sinh hoạt khác nên từ trên cao nhìn xuống, mấy người họ tựa như con mãng xà đang vặn vẹo không ngừng. Lục Tử Chiêm đạp chiếc xe đạp gấp cũ, nhấn chuông inh ỏi phi qua giữa thân mãng xà, chuốc lấy vô số lời chửi rủa, xen lẫn vào đó là mấy câu chửi tục cùng vô số lời thăm hỏi tổ tông và mẹ ruột của hắn.
Hắn làm như không có việc gì, giống như đem kẹo cao su trong miệng thổi ra một cái bong bóng, "Bụp" một tiếng đã cắn nát bọn họ, không sợ đám người mặc áo in chữ phía sau, lên tiếng chế nhạo. "Muốn luyện tập thì đến bãi tập, đừng ở đây chắn đường tôi. Một đám người giống như rắn bò trên mặt đất. Thật chẳng ra làm sao." Thoáng chốc thấy mấy người trong nhóm kia sa sầm mặt, nổi giận đùng đùng chuẩn bị xắn tay áo, hắn nhanh chóng đạp xe, bóng dáng biến mất nhanh như chớp.
Sầm Anh ôm quyển sách ngữ pháp ngồi học trên ban công ký túc xá. Tới gần cuối kỳ, học sinh bên hệ tiếng Nga nếu không phải khổ cực vùi đầu học tập giống như cậu, học thuộc từ đơn, ngữ pháp đến than trời la đất, mất ăn mất ngu ̉thì là giống thằng bạn cùng phòng của cậu, đóng kín cửa chơi game, sống mơ mơ màng màng, vò đã mẻ không sợ sứt. Cậu không sợ ồn ào nhưng lại đặc biệt sợ thằng bạn cùng phòng chơi game bị thua, bắt đầu chửi mắng người khác. Mở miệng nói tiếng Nga vô cùng lưu loát nhưng mỗi câu đều thô tục đến không thể tả. Hại cậu cả ngày đầu óc đều chứa đựng những từ ngữ ô uế, không thể tập trung ôn tập.
Ai ngờ vừa mới đi ra ngoài không bao lâu đã đụng phải Lục Tử Chiêm. Sầm Anh không thấy ngạc nhiên, trong lòng âm thầm lườm một cái, tự nhủ họ Lục kia thật đáng đánh, chiếc xe của hắn đã lâu ngày như vậy, đi một cái đã phát ra âm thanh két két đáng ghét. Nhưng nghĩ lại, không phải hắn học bên đại học Khoa Học Tự Nhiên sao? Đêm hôm khuya khoắt không ở ký túc xá lại đến đây làm gì? Nghĩ một cái liền rướn người nhìn bóng dáng của họ Lục một chút.
Nếu tra cứu kĩ càng, thì Sầm Anh và Lục Tử Chiêm là bạn nối khố, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Nhưng loại tình cảm này cũng chia ra hai loại là tốt và xấu. Không may mắn thay, tình cảm của cậu và Lục Tử Chiêm thuộc loại thứ hai. Từ nhỏ hai người đã quan hệ không tốt, tựa như nước với lửa. Sầm Anh chướng mắt với bộ dạng lưu manh, suốt ngày gây chuyện thị phi của Lục Tử Chiêm. Mà Lục Tử Chiêm cũng ghét cái bộ dạng giả vờ giả vịt của Sầm Anh, còn biến mình thành bộ dáng vầng trăng cô độc, vô cùng kiêu căng.
Hai người bọn họ ở chung một cái tiểu khu, cùng một tòa nhà, cùng vườn trẻ, cùng trường trung học. Nhưng sâu bên trong lại chưa từng xem đối phương là bạn bè hoặc là người quen. Trừ phi ở trường, trước mặt thầy cô mới có thể làm ra bộ dáng tươi cười, gọi tên nhau đầy đủ.
Cho nên, cậu dõi theo Lục Tử Chiêm dần biến mất khỏi nơi đèn đường không chiếu tới, một chữ cũng không lên tiếng, giấu tò mò vào trong lòng, phỏng đoán họ Lục lại gặp gỡ em xinh đẹp nào đó, chuẩn bị hóa thân thành chàng trai si tình. Hai trường đại học nơi cậu và hắn học chỉ cách nhau một bức tường, sân thể dục liền sân thể dục. Lúc huấn luyện quân sự, Lục Tử Chiêm cùng mấy thằng bạn học nằm sấp trên tường nhìn xem có nữ sinh đẹp như hoa đi qua hay không. Trong số nữ sinh ngắm qua, nhắm trúng một nữ sinh múa ba lê, thường xuyên trốn tiết ra ngoài chơi bời với người ta, sống phóng túng, tiêu sạch tiền đến gói mì cũng không mua nổi. Sau đó, dụ dỗ cùng đe dọa Sầm Anh cho hắn mượn một ngàn đồng (khoảng hơn 3 triệu), ba năm rồi cũng không thấy trả.
Nhớ tới việc này, Sầm Anh lại tức giận, vừa tự trách mình ngu ngốc, còn đau lòng vì số tiền kia tiêu cho những bạn học nữ chứ không đến lượt mình dùng, ngay cả mấy cái từ đơn đang học cũng không đi vào đầu. Khép sách vở lại, đẩy ban cửa ban công ra, Sầm Anh gõ gõ bạn ngồi cùng phòng. "Đeo tai nghe lên, tôi muốn đi ngủ'"
Bạn cùng phòng chơi đến say sưa, không đeo tai nghe lên, thuận miệng nói. "Đừng ngủ vội, tôi mua bữa ăn khuya, tí nữa mời cậu ăn, chờ tôi đánh xong ván này. "
Lần trước Sầm Anh tham ăn, đi ăn gà rán với bạn cùng phòng, cuối cùng tiêu chảy ba ngày không khỏi, cuối tuần về nhà cũng không dám đạp xe đạp, đành đi nhờ Lục Tử Chiêm một đoạn đường, dọc đường chịu đựng tiếng cười không ngớt của hắn.
"Cậu mời cái gì? Còn gà rán nữa tôi thà để bụng đói đi ngủ. "
"Đồ nướng." Bạn cùng phòng phun ra hai chữ. "Cá nướng ở cửa hàng treo đèn lồng ."
Bên ngoài ký túc xá nam có rất nhiều quán bán đồ ăn, trong đó có một cửa tiệm treo hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm ở trước cửa, món ăn rất ngon, giá lại rẻ, toàn bộ phòng ngủ của bọn họ đều là khách quen ở đó. Nghe đến hai từ "Cá nướng", Sầm Anh thèm đến cắn môi, ôm sách trở lại ban công chờ bạn cùng phòng.
Ban đêm, mười một giờ, trường học đúng giờ tắt đèn, cửa của ký túc xá bốn hướng đông tây nam bắc đều bị khóa lại. Cuối kỳ, quy định ký túc xá tuy hơi nới lỏng một chút, cho phép xe cộ ban đêm ra vào trường nhưng cửa ký túc xá vào đúng giờ vẫn được canh phòng nghiêm ngặt, thậm chí cẩn thận hơn, bắt lại những sinh viên về muộn, cảnh cáo mọi sinh viên.
Còn hai phút nữa là tắt đèn, Sầm Anh nhận được một cuộc gọi từ dãy số lạ, không cần đoán đã khẳng định là người đưa đồ ăn gọi, liếc mắt nhìn bạn cùng phòng. "Sao cậu lại dùng số của tôi?" Bây giờ đi xuống dưới, bước qua cổng chống trộm khóa điện tử chắc chắc cậu sẽ biến thành sinh viên về muộn, mỗi năm cậu đều giành được học bổng sinh viên ưu tú, không thể để bị phê bình, thật mất mặt.
Bạn cùng phòng lại bắt đầu chơi game, không thể phân thân đi lấy đồ ăn, chắp tay xin tha."Điện thoại di động tôi báo ngoài vùng phủ sóng, lấy số cậu dùng tạm. Một lần thôi, không có lần sau." Lại lừa cậu, hai phút như vậy là đủ rồi, khóa điện tử bật chậm hơn vài phút, không đúng giờ được đâu.
Một phen năn nỉ ỉ ôi rốt cuộc cũng đẩy Sầm An ra ngoài cửa. Cậu đi dép lê ra ngoài, gọi điện thoại, nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc. "Chào cậu, đồ nướng của cậu tới rồi, mời..... Fuck your mother. Con mẹ nó. Họ Sầm cháu con rùa, ban đêm khuya khoắt không ngủ còn đòi ăn đồ nướng? Mau tới đón ông đến đưa cơm."
Lục Tử Chiêm trước cung sau cứ, giọng nói vang vọng khắp hành lang ký túc xá.
Sầm Anh bị hắn rống to, không đứng vững, dưới chân lảo đảo vài cái, suýt nữa lăn từ cầu thang lăn ra cửa, mở miệng mắng lại. "Thằng nhóc họ Lục chết dẫm, mau lau miệng mồm cho sạch. Có tin tôi về nói với mẹ cậu không? Để mẹ cậu đánh chết cậu."
Hai người cách một cái cửa sắt cãi nhau đến trời long đất lở giống như hai con gà, ước gì mọc ra một cái mỏ sắt, mổ chết đối phương. Lục Tử Chiêm già đầu vẫn còn giống đứa trẻ ba tuổi, hắn trêu chọc ai cũng không thể chọc đến cha mẹ. Sầm Anh đào đến tử huyệt của hắn, giống như đánh xà đinh bảy tấc, khiến cho khí thế của hắn giảm ba phần, không tình nguyện nói. "Sầm tiên sinh, cơm hộp của ngài tới rồi. Vẫn còn nóng, khi ăn để ý một chút kẻo sặc chết."
Sầm Anh trợn tròn mắt, gương mặt vì tức giận mà trở nên phiếm hồng. "Ai cần cậu nhắc nhở. Không ăn nữa. Về đi."
Lục Tử Chiêm duỗi tay vào khe hở hàng rào, bắt lấy áo ngủ của cậu, uy hiếp nói. "Ngứa da đúng không? Ra đây lấy, nhanh một chút." Trời đông gió thổi lạnh thấu xương, giành nhau thổi vào lưng Sầm Ạn, thổi tới nỗi da thịt lạnh buốt, cậu hắt hơi một cái, khóe mắt liên tục chảy nước mắt.
Thường ngày Sầm Anh yếu đuối, tựa như cành liễu dài gầy gò, cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cậu đi. Giờ phút này, nhìn ở góc độ khác, hai mắt tựa như anh đào, trong mắt chứa đầy nước, một đoạn eo mịn màng nửa che nửa đậy lộ ra, hai bên xuất hiện đường cong mềm mại, hút hồn người khác khiến người ta không tự chủ muốn đi xuống phía dưới, vạch ra chỗ bị quần áo che lấp.
Trong lòng Lục Tử Chiêm tựa như mèo cào đến phát ngứa, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo Sầm Anh, được một tấc lại tiến một thước, nâng cao hơn nữa bụng nhỏ eo thon lộ ra ngoài, thoáng chạm một cái đã làm hắn rùng mình. Nửa là đe dọa, nửa là khao khát, lặp lại nói. "Ra đây, nhanh một chút."
"Được được được....Tôi tới lấy là được. Không được ở đây giở trò lưu manh." Sầm Anh sợ quấy nhiễu quản lý cùng bạn học, nhỏ giọng thỏa hiệp nói. Quét thẻ học sinh, cửa chống trộm "Cạch" một tiếng đã mở ra.
Lục Tử Chiêm thả lỏng tay đang cầm áo của Sầm Anh, đem hộp thức ăn nhanh cầm lên, chờ cậu ra lấy, lại học theo người thả câu, lui về sau, thức ăn được Lục Tử Chiêm xem như là dây câu cùng mồi. Sầm Anh đuổi mấy bước, không giành được, căm tức nhấc chân đạp hắn. "Tôi nhìn cậu mới là ngứa da." Cố gắng nhảy lên lấy hộp thức ăn, Lục Tử Chiêm lại nhẹ nhàng tránh thoát.
Sầm Anh không phục, đang muốn cho Lục Tử Chiêm một cái đạp chân, người phía sau liền nảy sinh chút ác độc, ôm lấy cậu. Trong mắt hiện lên tia hoảng hốt, Sầm Anh không còn cách nào có thể nhúc nhích, trong các phòng ký túc xá lộ ra ánh đèn chênh chếch chiếu sáng hàng cây tùng cùng mấy bụi cây thấp. Cậu bị Lục Tử Chiêm đè trên vách tường sau bụi cây.
Đầu lưỡi ấm nóng của Lục Tử Chiêm như chuồn chuồn nước lướt nhẹ trên vành tai mềm mại của Sầm Anh, cảm giác được cậu lắc lắc mông dãy dụa, hắn bóp nhẹ khiến Sầm Anh vểnh cao cái mông lên. Đây là lần đầu tiên hai người làm ngoài trời, dục vọng tăng vọt trong chốc lát, đũng quần dựng lên cây gậy thẳng đứng, càng cọ lại dựng đến càng cao, trướng đến phát đau. Cách một lớp vải, Sầm Anh cũng có thể mô tả nó thô to đến cỡ nào.
"Đồ biến thái chết dẫm. Thả tôi ra. Tôi sẽ không làm tình ở ngoài đây đâu. " Sầm Anh dự cảm được hành động kế tiếp của Lục Tử Chiêm, vô cùng mâu thuẫn. Bên tai cậu là tiếng gió đêm gào thét, ánh mắt liếc đến chiếc đèn che phủ bóng cây. Cho dù đêm đã khuya không người đi lại, bọn họ nấp dưới lùm cây cũng không bị phát hiện. Nhưng thân dưới bị lộ ra vẫn khiến cậu cảm thấy thẹn thùng, trong lòng dâng lên một trận khủng hoảng.
Lục Tử Chiêm chuyên tâm liếm láp, khẽ cắn vành tai, thở ra hơi nóng đều đều khiến sắc mặt Sầm Anh trắng bệch, so với nụ hôn bình thường, càng khiến người ta lâm vào bể dục. Bởi vì cơ thể Sầm Anh khác người, thân dưới có cả hai loại của nam và nữ. Âm hộ khít chặt hơn những người phụ nữ bình thường, mẫn cảm hơn. Bình thường Lục Tử Chiêm làm màn dạo đầu thật cẩn thận, sau đó mới từ từ đi vào.
Nhưng từ lần đầu tiên lên giường với Sầm Anh, Lục Tử Chiêm không cắm thân mình vào trong lỗ nhỏ kia, nhiều nhất cũng chỉ để ở ngoài mép âm đạo, sau đó bắt đầu ma sát đến bắn ra. Hoặc là ghé sát vào giữa hai chân Sầm Anh, dùng tay và đầu lưỡi thay phiên nhau khảy viên châu nhỏ, chơi cậu đến sắc mặt ửng hồng, hạ thể chảy nước, không tự chủ được mà kẹp chặt Lục Tử Chiêm. Khoái cảm cùng cao triều đến một lần rồi một lần nữa, thẳng đến khi cậu khóc nức nở kêu Lục Tử Chiêm dừng lại.
Nhưng một khi dừng lại, cậu lại bắt đầu tủi thân khóc nức nở, đôi mắt nhìn nam căn ửng hồng của Lục Tử Chiêm bắt đầu xin thêm.
Cho nên mấy lần sau làm cậu, Lục Tử Chiêm xem hành động phản kháng của Sầm Anh thành nói một đằng làm một nẻo trước khi làm tình. Lần này xem như thường lệ, thuận theo Sầm Anh, nói. "Bây giờ tôi không ở cởi quần áo, đè cậu ra làm đâu. Đừng sợ." Tay lại dọc theo eo, với vào trong quần lót của cậu, khi nhanh khi chậm gảy nhẹ âm vật Sầm Anh, đôi môi rời đến trước cổ, mút mát xương quai xanh.
Hơn hai tháng nay Sầm Anh không làm chuyện đó với Lục Tử Chiêm, ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng hướng đến điểm nhô lên ở khe thịt, khiến cậu "A" lên một tiếng, âm đạo dần dần chảy nước. Phân thân Lục Tử Chiêm cứng đến đau đớn, lại mò thấy dâm thủy đặc sệt, biết Sầm Anh đã động tình, ngón tay linh hoạt mà xoa nắn âm đạo, khiến khoái cảm bao phủ Sầm Anh, thống khoái đến không còn sức lực mà dựa vào lồng ngực Lục Tử Chiêm thở hổn hển. Lục Tử Chiêm cố ý dừng lại trong chốc lát, âm đạo không được bàn tay kia xoa nắn, chốc lát đã khó chịu, bên trong âm đạo ngày càng tràn ra nhiều dịch nhầy trong suốt, khoái cảm khiến cho hai đùi bất giác khép chặt.
Chờ bên dưới Sầm Anh đẫm nước, Lục Tử Chiêm dùng dâm thủy bôi loạn xạ vào hậu huyệt phía sau, một ngón tay đâm vào cửa huyệt, tiếp theo đó lại đâm thêm hai ba ngón tay vào, chọc trúng điểm mẫn cảm của Sầm Anh, khoái cảm trào dâng mãnh liệt.
Sầm Anh không thấy rõ bốn phía, làn dạ lại càng mẫn cảm. Tuy vậy, vòng eo đã mềm tới không đứng dậy nổi, bị Lục Tử Chiêm ôm vào lòng, mông ghé sát vào dương vật nóng bỏng đã ngẩng cao, áo ngủ bên ngoài chỉ khoác một lớp mỏng để chống lạnh. Lục Tử Chiêm cởi dây lưng phiền toái,tiếng kéo khóa quần trong đêm yên tĩnh nghe cực kì chói tai.
Cậu sợ Lục Tử Chiêm cấm dục lâu ngày, chơi tiểu huyệt non ấm đến nghiện, đâm vào hậu huyệt sau đó lại phá trinh đằng trước thì toi. Nghẹn ngào một lúc lâu, cậu chủ động cởi quần xuống, nắm lấy côn thịt của Lục Tử Chiêm, dứt quãng nói. "Tôi ngày mai còn phải thi...Cậu làm...làm một lần thì về đi. A...Chậm một chút....Trướng quá." Lời còn chưa dứt, Lục Tử Chiêm liền động thân một cái, tiến quân thần tốc đi vào.
Nửa năm trước, phía sau của Sầm Anh đã bị Lục Tử Chiêm làm. Cậu theo lẽ thường đi Lục gia mượn sách ngoại văn, dùng máy tính của Lục Tử Chiêm tra từ một hồi, vô tình phát hiện hắn tàng trữ AV. Lúc đó cậu vui vẻ đứng trước mặt cha mẹ hắn tố cáo, mẹ Lục tức giận cầm chổi lông gà đánh hắn từ tiểu khu Đông Môn đến tiểu khu Tây Môn, thu hết sản phẩm điện tử, bao gồm cả điện thoại di động.
Lục Tử Chiêm nhận sai nhưng lại ghi hận trong lòng. Khi cha mẹ hai bên không có nhà, hắn dùng tư thế trong AV, cưỡng dâm Sầm Anh. Từ nhỏ hắn đã biết cấu tạo cơ thể Sầm Anh không giống người thường, trước kia cùng Sầm Anh học bơi, hắn không ít lần nhìn thấy hạ thể trắng nõn chưa mọc ra âm mao của cậu. Chỉ cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy đẹp. Sau đó được bổ sung kiến thức mới biết Sầm Anh khác với tất cả mọi người. Cởi quần của cậu ra, hắn không kịp chờ đợi tách âm hộ giống như nụ hoa e ấp, được che giấu bên dưới dương vật ra. Sầm Anh sợ tới mức hai chân đạp loạn xạ, vừa chống lại sự xâm nhập của hắn , vừa khóc thút thít.
Lục Tử Chiêm thử nhiều lần cũng không cách nào chạm vào cửa huyệt, liền tại lúc cậu khóc nức nở, lật tiểu huyệt phía sau ra, một lần đâm vào. Hắn học diễn viên AV hỏi cậu có thích côn thịt hay không? Có muốn hắn bắn vào hay không? Nhìn viền mắt cậu đỏ hồng, phía dưới lại ướt át đến cực hạn, tự khen chính mình dương vật thô to, đâm đến khi Sầm Anh không ngừng run rẩy mới bắn ra.
Hắn nếm trải chuyện Sầm Anh làm nũng ngon ngọt với hắn, lâu dần biến thành thói quen lúc ân ái.
Lúc này, dương vật Lục Tử Chiêm đang càn quấy tậu huyệt của Sầm Anh rút ra rồi lại đâm vào, túi trứng đụng phải cái mông vểnh cao, vang lên tiếng "Ba..ba" , cố ý phát ra âm thanh dâm mỹ khiến Sầm Anh đỏ bừng mặt, va chạm càng ngày càng nhanh, trong miệng tiếp tục tưới dầu lên lửa, hỏi "Mấy chục ngày không khai khẩn chỗ này lại trở nên giống như lần đầu tiên anh thao rồi. Đối với dương vật của anh liền cắn đến không nhả ra, có phải rất thoải mái không?" Bàn tay vuốt ve dương vật của cậu, nó từ từ ngẩng đầu lên.
Sầm Anh bị Lục Tử Chiêm chạm vào nơi mẫn cảm trên quy đầu, không khỏi hồn bay phách tán, bên tai ong ong, khẽ quát một câu. "Đồ lừa cẩu." Khoái cảm không nhịn được ập đến, thân thể ngứa ngáy.
Lục Tử Chiêm bị cậu mắng trúng, không biết vui vẻ hay là tức giận, trên dương vật nổi lên gân xanh, to thêm một vòng, thúc eo cậu, cười nói. "Lừa là lừa, chó là chó. Nào có vừa giống lừa vừa giống chó? Anh nhìn cưng sướng đến nỗi thần trí không rõ ràng. Gần đây không tự an ủi giải sầu hay sao? Vẫn là dương vật của anh đây mới thao nổi cưng, những người khác đều đâm không được."
Sầm Anh nghe đến "Tự an ủi", hậu huyệt không tự chủ đươc lại căng ra mấy lần, âm đạo lại chảy một làn dâm thủy, xấu hổ không biết lựa lời, cậu nổi giận mắng. "Không phải đầu ai cũng chứa tư tưởng xấu xa như cậu, cả ngày trong đầu luôn tư tưởng làm tình."
Mắng xong, hậu huyệt lại bị người ta đụng vào, đau đớn xem lẫn khoái cảm mãnh liệt, cậu khóc nức nở, bắt ép hắn đi ra. "Aha...Lục Tử Chiêm...Nhẹ một chút.. Không nói nữa."
Lục Tử Chiêm cảm giác vừa nãy suýt nữa hắn đã bắn, miệng huyệt cắn dương vật vô cùng sảng khoái, bàn tay bắt đầu xoa nắn viên châu trên âm đạo. Khoái cảm trước sau mãnh liệt kéo tới, côn thịt bên trong Sầm Anh run rẩy, phun một cái vào vách tường trong hậu huyệt, nương theo ánh trăng có thể thấy một đoàn tinh dịch chảy ra.
Lục Tử Chiêm nhìn cậu cắn môi, hai tay đỡ vách tường giống như sợ quần áo của mình dính tinh dịch chính mình, không khỏi buồn cười. "Cưng nuốt nhiều tinh dịch của anh như vậy còn sợ bẩn?" Hạ thân lại mạnh mẽ đi vào, nhất định phải làm cậu đến mức chân run, nghiêng về phía trước.
Sầm Anh khóc nức nở, lau vệt nước bên quai hàm, hừ nhẹ nói. "Hừ. Quần áo lần trước không phải cậu đòi giặt sao? Áo đâu?" Lục Tử Chiêm im lặng không nói, không dám nói chiếc áo sơ mi kia bị hắn dùng để tự an ủi, bắn đầy tinh dịch, không thể giặt sạch, chột dạ hôn Sầm Anh một cái, cắn cắn đôi môi trắng bệch, dương vật đâm rút vài lần mới tha cho cậu, bắn vào nơi sâu nhất của Sầm Anh.
Lần này làm tình rất lâu lại cẩn thận, dư vị cao trào vẫn còn dư khiến Sầm Anh không còn sức giận dỗi, xương cốt bị rút sạch, được Lục Tử Chiêm ôm trong lòng sửa sang quần áo cho tử tế. Lục Tử Chiêm máu nóng, tinh lực dồi dào, làm một lần e rằng không thỏa mãn, lại bị Sầm Anh oan ức nhìn chằm chằm, bộ dáng chịu đủ ấm ức cùng đáng thương. Lục Tử Chiêm áy náy trong chốc lát, nhặt lên thức ăn bị bỏ dưới mặt đất, kiểm tra một phen, mặt dày nói. "Bỏ vào túi nilong, không bị bẩn. Đơn hàng này xem như tôi mời cậu."
Sầm Anh thuận miệng viện ra một con số, ỷ vào việc Lục Tử Chiêm không thể không bồi thường, mạnh mẽ hãm hại hắn một chút. Buộc một cái nút thắt trong túi nilon, phát hiện trên mu bàn tay hắn có vài vết trầy xước, ý đồ xấu xa bị vết thương làm giảm, lời nói dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi. "Cậu sao vậy? Vừa nãy chạm vào chỗ nào sao?" Chuẩn bị lát nữa lên án một câu "Đáng đời", xem cậu bị coi thường.
Lục Tử Chiêm bĩu môi một cái, trong lỗ mũi xì ra hơi lạnh. "Đừng nói nữa, tôi trốn hiệp hội võ thuật trường học, cưỡi xe không nhìn rõ nên luống cuống đâm vào bồn hoa." Thầm nghĩ, nếu không phải gặp chuyện tôi có thể tức giận đến vậy sao.
Sầm Anh há miệng, thu hồi ý nghĩ trong đầu, hư tình giả ý mà thở dài một cái. "Cậu thật không gặp may." Nhấc theo thức ăn, tiến vào cửa sắt trống trộm, cách xa Lục Tử Chiêm, lại bổ sung thêm một câu. "Ngã xuống cái cống nước bẩn thì tốt biết bao."