Chương 1
Ngoài trời, đêm lạnh và ướt, nhưng trong biệt thự Lakesnam màn bỏ bốn bề, và lửa cháy sáng rực trong lò.Hai cha con ông White đang say mê đánh cờ. Người cha thua hai bàn nên có hơi bực.Bà vợ ngồi gần bên ôn tồn bảo:- Ông đừng nóng, có thể bàn sau ông sẽ thắng.ông chồng vừa ngẩng đầu lên đúng lúc để nhìn thấy một cái nhìn đồng loã giữa hai mẹ con... Ngay lúc đó có tiếng động cửa bên ngoài và có tiếng chân bước về phía cửa. Ông White đứng lên mở cửa. Chủ và khách chào hỏi nhau rồi bước vào trong.Khách lạ là một người cao lớn vạm vỡ, mắt nhỏ và sáng, mặt đỏ gaỵ Ông tự giới thiệu:- Trung sỹ Morris.Khách bắt tay những người trong nhà rồi ngồi xuống bên cạnh lò sưởi trong khi chủ rót rượu mời khách.Đến ly thứ ba, đôi mắt khách lạ bừng sáng và ông ta bắt đầu nói chuyện. Gia đình nhỏ bé của chủ nhà gồm có ba người, quây quần chung quanh để nghe ông khách lạ từ phương xa kể nhiều chuyện kỳ quái.ông White gật gù nói với bà vợ và cậu con:- Hai mươi mốt năm qua, khi cậu này ra đi lưu lạc giang hồ, cậu chỉ là một thiếu niên giúp việc trong kho hàng của mình. Bây giờ nhìn xem, cậu đã trưởng thành tốt đẹp!Bà vợ góp ý:- Cậu Morris có vẻ nhàn lắm.ông chồng:- Tôi cũng muốn đi chu du thiên hạ, muốn ghé qua ấn Độ để cho biết với người ta.Trung sỹ lắc đầu, bảo:- Tôi nghĩ rằng ai ở đâu nên ở đó là tốt hơn hết.Rồi đặt ly rượu xuống, ông khẽ thở dài rồi lại lắc đầu.ông White vẫn tiếp tục nói lên ý nghĩ của ông:- Tôi muốn thấy những đền đài cổ, những ông phù thuỷ và những tay thuật sỹ. à, hôm trước cậu có nói sơ qua về câu chuyện bàn tay khỉ, cậu có thể kể thêm cho chúng tôi nghe không?Trung sỹ vội gạt ngang:- Thôi bỏ qua đi. Chuyện đó không đáng nói. Toàn nhảm nhí.Nhưng bà White tò mò hỏi:- Chuyện bàn tay khỉ? Chuyện đó ra sao?Trung sỹ giải thích sơ qua:- Đó là một câu chuyện có thể gọi là huyền bí.Ba thính giả chồm tới lắng nghe. Ông khách mơ màng nốc cạn ly rượu rồi đặt xuống bàn. Ông White châm rượu vào ly.Trung sỹ mò trong túi áo lấy một vật, đưa ra:- Đây, bàn tay khỉ đây!Nó cũng chẳng có gì lạ. Người ta đã phơi khô nó tự bao giờ.Bà White ngả người ra sau, le lưỡi. Nhưng cậu con ngắm nghía cẩn thận. Ông White hỏi:- Cái này có gì đặc biệt không?Trung sỹ Morris tiếp tục nói:- Bàn tay khỉ này có một phép màu do một vị phù thuỷ đại tài ban cho nó. Vị phù thuỷ này muốn chứng tỏ là con người ở đời ai cũng có số mệnh, và kẻ nào toan cải đổi số mệnh sẽ bị tai nạn buồn phiền. Bàn tay khỉ này có phép màu. Ba người ở đây có thể xin mỗi người một điều ước.Thái độ của khách lạ rất trịnh trọng nên thính giả không cười nữa.Cậu Herbert hỏi:- Tại sao ông không xin ba điều ước đó?Trung sỹ nhìn cậu thanh niên với đôi mắt của kẻ lớn tuổi dành cho kẻ hậu sinh. Rồi ôn tồn đáp, gương mặt tái hẳn:- Tôi đã có xin rồi!Rồi nâng ly rượu lên nốc cạn. Bà White hỏi thêm:- Còn có ai khác xin nữa không?Trung sỹ đáp:- Người đầu tiên được cả ba điều ước. Tôi không rõ hai điều trước là gì. Nhưng điều thứ ba là chết. Nhờ người đó chết nên tôi mới có vật này.Giọng nói của ông ta rất trầm buồn, nghiêm nghị thành thử mọi người trở nên im lặng.ông White nói:- Nếu cậu đã được ba điều ước rồi thì vật này không còn giá trị đối với cậu nữa. Tại sao cậu lại giữ nó để làm gì?Trung sỹ lắc đầu:- Tôi có ý định bán nó, nhưng nghĩ lại tôi không muốn. Vì nó đã gây tai nạn cho biết bao người rồi. Vả lại không ai mua đâu, không ai tin chuyện tôi nói. Họ nghĩ thời buổi này làm gì có những chuyện hoang đường như thế. Vài người đồi thử trước rồi mới trả tiền sau.ông White lại hỏi:- Nếu cậu được phép xin thêm ba điều khác, cậu có muốn không?Trung sỹ lắc đầu:- Tôi không biết, tôi không nghĩ tới vấn đề đó.Y cầm bàn tay khỉ lên xoay qua xoay lại giữa mấy ngón tay rồi bỗng ném nó vào lửa.ông White kêu lên một tiếng, cúi xuống kéo nó ra thật nhanh.Trung sỹ trịnh trọng:- Nên đốt nó đi là hơn.ông White lắc đầu:- Nếu cậu không muốn giữ nó thì cậu cho tôi.Trung sỹ lắc đầu:- Không được. Tôi ném vào lửa. Nếu ông tiếc mà giữ nó lại thì có chuyện gì xảy ra, ông đừng phiền tôi. Ông nên ném vào lửa đi cho được việc.ông White lắc đầu, chăm chú ngắm vật mà ông vừa làm chủ. Một lúc sau ông hỏi:- Muốn ước, phải làm thế nào?Trung sỹ:- Nắm vật này trong tay mặt và lớn tiếng nói rõ những điều ước. Nhưng tôi khuyên ông hãy suy nghĩ cẩn thận lại. Nên thấy rõ những hậu quả của hành động của ông.Bà White kêu lên:- Giống như chuyện ả Rập "Ngàn lẻ một đêm".Bà đứng lên lo buổi ăn tối, nói đùa:- Đâu, ông ước cho tôi có bốn tay để làm công việc nhà nhanh chóng.ông chồng lấy bảo vật trong túi ra, và cả ba người trong gia đình bật cười khi trung sỹ hốt hoảng nắm tay ông lại, dặn dò thêm:- Nếu ông cương quyết xin ba điều ước thì nên xin sao cho hợp lý.ông White vỏ lại vật trong túi, kéo ghế mời trung sỹ ngồi xuống bàn.Trong khi ăn, người ta quên câu chuyện bùa chú, nhưng sau lúc ăn cả ba người ngồi quây quần bên anh quân nhân để nghe chiuện kỳ thú ở ấn Độ.ông khách cáo từ, Herbert tiễn ông ra cửa rồi quay vào ngay nói với cha mẹ cậu:- Nếu câu chuyện huyền hoặc về cái bàn tay khỉ là chuyện bịa đặt cũng như các câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm mà ông ta vừa kể cho mình nghe thì mình có bảo vật đó cũng chẳng ích gì.Bà White nhìn chồng chăm chú rồi hỏi:- Ông có trả cho cậu đó chút đỉnh gì không?ông chồng:- Của chả đáng gì. Cậu ta không thèm nữa, ném vào lửa. Tôi lượm mót, cậu ta lại khuyên tôi vứt đi.Cậu Herbert vẻ tin tưởng:- Đâu mình thử ước xem. Nếu linh ứng thì gia đình mình sẽ giàu có, tên tuổi, hạnh phúc. Ba hãy ước được làm vuạ Và trước khi làm vua, ba sẽ không... thờ bà.Nói xong cậu chạy quanh bàn ăn vì mẹ cậu đuổi theo toan "ký" vào đầu cậu về câu nói phạm thượng đó.ông White lại móc túi lấy bùa ra, nhìn nó với vẻ bán tín bán nghi, lẩm bẩm:- Tôi chưa biết phải ước gì đây? Kể ra thì đời tôi đầy đủ, chẳng thiếu thứ gì.Cậu con đến bên cạnh cha, nói:- Bây giờ nếu có thêm một ít tiền xài chơi chắc ba thích lắm. Vậy ba nên ước có hai trăm bạc.Người cha cười dễ dãi, như tự tha thứ tánh dễ tin của mình rồi cầm bàn tay khỉ đưa lên cao, vẻ trịnh trọng. Ông nheo mắt về phía bà vợ đang ngồi sau chiếc dương cầm. Bà đánh lên mấy nốt nhạc thật mạnh.ông chồng dõng dạ nói to lên:- Tôi muốn có hai trăm bạc.Bà White đánh thêm mấy nốt nhạc như để phụ hoa. với lời ước ao của chồng.Nhưng liền sau đó ông White kêu lên:- ý trời đất ơi! Nó nhúc nhích!Vừa lạ, ông vừa nhìn cái bàn tay khỉ đang cử động trên sàn. Ông nói tiếp:- Khi nãy tôi có ước là trông thấy bàn tay này nhúc nhích trong bàn tay tôi như một con rắn. Rõ ràng là điều tôi ước đã được ứng nghiệm.Cậu con cầm bàn tay khỉ lên, đặt trên bàn, nói:- Nhưng con chưa thấy có tiền, và con cam đoan là số tiền đó sẽ không bao giờ đến với ta.Bà vợ hoang mang bảo chồng:- Ông ước chuyện không hay!ông chồng lắc đầu:- Chỉ là trò đùa thôi. Bà đừng thắc mắc. Dù sao chuyện này cũng làm cho tôi kinh sợ.Cả gia đình ngồi bên lò sưởi. Hai cha con ông White ngồi hút ống điếu.Bên ngoài gió gào dữ dội hơn bao giờ hết, cánh cửa trên lầu bị gió đập kêu rầm rầm, tiếng động đó khiến ông White lo sợ không đâu.Bầu không khí lạ thường bao trùm gia đình cho đến khi họ đi ngủ.Cậu Herbert nói:- Con hy vọng ba sẽ nhận được số tiền hai trăm bạc mà ba ước trong một túi lớn đặt trên giường của ba và sẽ có một cái gì ghê gớm ngồi trên nóc tủ chứng kiến lúc ba nhận số tiền đó.