Nó yêu anh. Điều đó ai cũng biết. Mọi người đều nói rằng nó may mắn và anh phúc vì anh đẹp trai, có học và chìu nó như đứa trẻ. Nó thì không nghĩ thế. Từ lâu nó đã tự cho mình là có cái quyền nũng nụi, được đòi hỏi và sai khiến anh. Rất hiếm khi nó chịu nghe lời anh mặt dù anh chỉ khuyên nó những cái đúng và nên làm. Anh sống tập thể và có nhiều bạn gái. Điều đó làm nó khó chịu. Nó thường tìm cớ cãi cọ với anh khi bất chợt nhìn thấy anh giúp đở một cô bạn nào đó. Anh nói : - Sao em hay cấu với anh thế? - Anh không hiểu điều đó hay sao? - Anh không hiểu... - Vậy thì anh đừng hỏi nữa. Anh đưa tay vuốt tóc nó, nó gạt ra rồi vùng vằng bỏ đi. Buổi chiều, anh đến rủ nó đi chơi, nó kêu: "Em bận" rồi ngồi lì trong phòng đọc sách như không có sự hiện diện của anh. Anh nhìn nó thật lâu rồi thở dài buồn bã: - Đừng ích kỷ thế em, anh yêu em cơ mà - Không, với em hoặc là có tất cả hoặc không là gì cả. - Bướng bỉnh ơi, đừng bắt anh phải lựa chọn. - Tùy anh thôi, em là như vậy. Anh chào nó ra về. Nó không tiển củng không đáp lời. Một tuần sau, hai tuần trôi qua, anh không đến thăm nó. Nó nghĩ chắc anh giận, lòng thoáng chút băn khoăn. Chiều thứ bảy, nó uể oải định dắt xe ra phố, lòng hoang mang với ý nghĩa có lẽ anh không chọn nó. Chợt Hằng - bạn gái anh gọi nói vội vã trước cỗng. - Vy ơi, anh Vũ ốm cả tuần nay sao không thấy tới thăm? - Anh Vũ làm sao? - Vũ ngã xe, bọn này phải quay như chong chóng, giờ thì ổn rồi. - Thật sao... Nó ngơ ngác đứng trước cửa phòng anh. Anh đang ngủ, khuôn mặt bợt bạt, hao gầy. Trên bàn những bông hoa tím xinh xắn, vài cuốn sách xếp ngay ngắn và một tô cháo vẫn còn bốc khối. Nó biết ở đó có bàn tay con gái. Bất giác nó đặt tay lên trán anh và những giọt nước mắt...