Chương 1 - Bạn mới, đừng có chạy!

Tôi là Thiên Ân. Năm nay gia đình tôi có một thay đổi rất lớn. Cha mẹ của tôi sau 14 năm chung sống thì đã quyết định li dị. Điều đáng buồn là không ai trong số họ đồng ý nhận nuôi tôi. Khỏi phải nói gia đình hai bên đã xấu hổ cỡ nào khi hai đấng sinh thành của tôi đưa đẩy quyền nuôi con trên tòa. Cảm giác của tôi à? Thất vọng, đau đớn… và kết thúc bằng một cái cười khẩy. Lúc đó tôi không nghĩ hai người kia là cha mẹ của mình, không khác gì đang xem một vở hài kịch. Kết quả là tôi vào thành phố Hồ Chí Minh cùng với mẹ. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi ngay sau đó tôi bị bỏ lại trong một ngôi nhà lớn với một bà giúp việc và một xấp tiền cùng chứng minh nhân dân, hộ khẩu và giấy nhập học. Mẹ tôi? Bà ấy trở lại Hải Phòng kết hôn và sống chung với một ông lớn nào đó, tôi không quan tâm. Mỗi tháng tôi sẽ nhận được một khoản tiền không nhỏ qua đường bưu điện mà hai người kia thực hiện nghĩa vụ chu cấp cho con mình – hay đã từng là con mình. Không liên quan đến tôi, điều tôi mơ ước là một gia đình ấm áp, chỉ một điều không may, mơ ước của tôi có thể sẽ mãi chỉ là mơ ước mà thôi.

Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của tôi. Nhìn mình trong bộ đồng phục vừa vặn một cách hài lòng, tôi đeo ba lô với những sách vở mới tinh lên vai và bước ra khỏi nhà, không quên gửi cho cô giúp việc một câu chào buổi sáng. Bây giờ là đầu tháng Chín, tức là tôi chỉ nhận lớp trễ khoảng nữa tháng thôi, tôi không nghĩ mình sẽ không đuổi kịp tốc độ học của lớp mới. Nhìn tiết trời âm u với những giọt mưa lất phất mà không khỏi ngán ngẩm. Sài Gòn tháng chín mưa dầm, sách báo nói không sai mà. Tôi dựa người vào cửa kính xe bus và bắt đầu nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Sự đông đúc ồn ào vào sáng sớm khiến tôi có cảm giác hoài niệm tới những con đường hoa phượng lặng lẽ bình yên ở Hải Phòng. Trong cái náo nhiệt đó, một hình ảnh bỗng làm tôi chú ý đến. Là một chàng trai mặc đồng phục giống tôi, với cái xe đạp và áo mưa của cậu ta đang nằm rạp trên đất. Có vẻ như cậu ta đang rất bực mình khi cố gắng kéo cái đuôi áo mưa ra khỏi bánh xe trong khi cả người ướt đẫm bùn đất do vừa ngã. Tôi không hiểu sao khi mà xe đã đi qua đó một đoạn đường khá xa mà tôi vẫn nhớ như in cái cái bộ dáng ấy, tự hỏi không biết cậu ấy có sao không, có bị thương hay không…

Tôi nhát gừng bước vào lớp trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, có vài người có vẻ như vừa mắc mưa với mái đầu ướt sũng cũng ngơ ngác trước sự xuất hiện của tôi. Việc trở thành tâm điểm chú ý đối với một đứa nhút nhát bẩm sinh như tôi khiến tôi có cảm giác mặt mình đang nóng lên nhanh chóng, không nói tiếng nào một đường đi thẳng xuống bàn cuối và ngồi im không động đậy.

- Này. – tôi ngước mắt lên khi nghe tiếng gọi, là một cô bạn với đôi mắt to tròn rất xinh – Bạn mới vào à? Mình là Bảo Bình, làm quen nha. Lớp này toàn là mấy đứa học chung với nhau từ hồi lớp sáu không à, bạn đừng có ngại. Mình là lớp trưởng, có gì cứ hỏi mình!!!

Nhìn cô bạn một chút, rồi nhìn bàn tay nhỏ đưa ra trước mặt tôi, tôi chỉ im lặng gật đầu, và không nói gì hết. Xung quanh bắt đầu dậy lên tiếng xì xào. Tôi biết mọi người không hài lòng với thái độ của tôi, nhưng biết làm sao được, bản tính tôi ít nói là vậy mà. Bảo Bình có vẻ ngượng khi tôi không đáp lời, nhỏ hạ giọng

- Nè bạn, xịch vô trong chút đi, bàn này ngồi hai người, chỗ này có người ngồi rồi á.

Tôi lại tiếp tục không nói gì lê vào ngồi phía trong, cạnh cửa sổ. Nhỏ thấy tôi im lặng thì cũng bực tức ngoe nguẩy bỏ lên trên nói chuyện với mấy người bạn, mà chủ đề chắc chắn là tôi rồi. Tôi không quan tâm họ nghĩ gì về mình, cứ lặng lẽ mà học như khi còn ở Hải Phòng không phải là tốt sao. Cố an ủi mình như thế, tôi lấy điện thoại ra, đeo tai nghe rồi gục mặt xuống bàn, mơ màng chìm vào bài nhạc mà tôi yêu thích – Kiss of the rain. Ngoài trời mưa vẫn rơi…

Chợt tôi nghe có tiếng ồn ào, cả tiếng quát nữa, rồi có cái gì đó được đặt mạnh lên bàn của tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn, và nghĩ có lẽ mình chưa tỉnh ngủ. Áo đồng phục dính đất và mái tóc ướt nước… người này… không phải là người ngã xe hồi sáng sao?

- Ai vậy nè? Sao ngồi ở chỗ tao? – cậu ta quay ra hỏi mấy người kia và nhận được vài cái nhún vai, cậu quay lại nhìn tôi, mày hơi nhíu lại – Mày là ai?

Tôi cảm thấy sượng trân, cậu ta… nhìn thật đáng sợ, như là muốn lao vào đánh tôi vậy. Tôi có cảm giác mình đã làm việc gì đó không phải nên vội vàng ôm cặp đứng lên, định bước ra ngoài

- Xi… xin lỗi… Tui không biết… - tôi lí nhí trong miệng, nhưng có vẻ tên kia nghe thấy. Chỉ thấy cậu ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên, rồi ngồi phịch xuống ngả lưng dựa vào tường, không cho tôi đi

- Biết xin lỗi là được rồi, cho ngồi đó!!!

Nói chung mọi việc hôm đó diễn ra suôn sẻ, trừ việc tôi bị cô chủ nhiệm bắt đứng lên giới thiệu bản thân cho cả lớp nghe, nếu không phải nhờ cái tên mặt lạnh ngồi kế bên đây hắt xì liên tục mấy cái liền thì chắc tôi cũng chẳng biết nói gì mà đứng chết trân quá. Mà ngồi kế là ngồi kế thôi, dường như tôi và cậu ta không nói chuyện với nhau tiếng nào. Suốt buổi học tôi chỉ biết cậu ta tên Minh Thành, có vẻ như là cầm đầu của lớp và còn là hotboy của khối 9 nữa… Thầm ghen tị trong lòng, Minh Thành với tôi đúng là một trời một vực. Cậu ta năng nổ, thân thiện bao nhiêu thì tôi lại nhút nhát, ít nói bấy nhiêu…

Cuối giờ, tôi bị cô gọi lên phòng giáo viên. Sau gần nửa tiếng nói về việc làm quen với lớp, với bài học thì tôi cũng được thả về. Lúc này trời cũng đã tạnh mưa và bắt đầu nắng gắt, tôi lê thân ra trạm chờ xe buýt, năm phút, mười phút, mười lăm phút,… vẫn chẳng thấy xe đến. Khi tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi thì tiếng thắng xe vang lên bên tai

- Chưa về hả?

Lại là cậu ta. Tôi cảm thấy mặt mình đỏ lên rồi.

- Tui… tui chờ xe…

- Xời ơi, xe gì chạy giờ này nữa! – Thành la lên hiểu biết làm tôi càng ngượng hơn, nhưng câu nói sau đó mới khiến tôi hết hồn – Lên xe đi chở về cho!

- Hả? – tôi ngớ người. Cậu ta thấy vậy liền kéo tay tôi, ép tôi ngồi lên xe đạp

- Còn làm giá nữa hả? Đây thấy tôi nghiệp bạn mới nên mới rũ lòng thương, còn không biết cảm ơn đi?! – cậu ta càu nhàu

- Nh… nhưng mà… - tôi định từ chối thì nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của cậu ta, thế là đành cam chịu - … Cám ơn nha…

Minh Thành bỗng dưng cười thật tươi, nụ cười làm tôi lóa cả mắt. Cậu vô tư lấy cái nón đang đội úp vào đầu tôi, còn cố ý xoay xoay mấy cái

- Đội vào mau, nhìn yếu như con sên ấy, lỡ đi giữa đường say nắng rồi xỉu thì làm sao?!!!

Tôi ậm ừ xoa xoa đầu, cái nón hơi rộng xụp xuống tới mắt, cũng nhờ vậy mà tôi cũng không cảm thấy nắng nữa. Cậu ta thì… có vẻ rất thích nắng, không than chút nào, còn ngêu ngao hát nữa kìa. Đây chắc chắn là chuyến đi mà tôi nhớ mãi không quên. Một phần là vì đây là lần đầu tiên tôi ngồi chung xe đạp với môt thằng con trai, phần còn lại… bạn cứ thử ngồi trên xe và chỉ đường cho một tên cọc cằn luôn khăng khăng bên trái là bên phải thì sẽ biết thôi. Vậy là cái quảng đường đi xe buýt 15 phút mà đi xe đạp mất hơn nửa tiếng này cũng kết thúc. Tôi bước xuống xe với gương mặt đỏ ửng

- C… cảm ơn nha.

- Không có gì. – Thành nhìn nhà tôi rồi lại cười – Lạ ghê hén, nhà tao ở phía sau nhà mày á!!!

- Vậy… vậy hả? – tôi ậm ừ. Thật không hiểu sao tôi không thích xưng mày tao cho lắm, có lẽ tại vì ít nói chuyện với người khác, lại không kết giao bạn bè nên rất ít khi tiếp xúc với nó chăng? Nghĩ vậy, tôi cười trừ - Trể rồi, tạm biệt.

Cậu ta có vẻ hơi bất ngờ một chút, rồi cũng vẫy tay

- Bye bye Ân.

Tôi đứng sững nhìn bóng cậu ta biến mất sau khúc quanh. Cậu ta vừa gọi tên tôi… Không biết vì sao mà tim tôi bất chợt đập nhanh một cách kì lạ…

Tối hôm đó tôi không thể bình yên mà ngủ được. Cho dù tôi mất ngủ rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi mất ngủ vì một thằng con trai lần đầu gặp mặt. Hễ nhắm mắt lại là gương mặt ấy lại hiện ra, gương mặt góc cạnh pha chút ma mị trẻ con, rồi nụ cười với chiếc răng khểnh, cả cái cảm giác khi nhìn tấm lưng người đó, cái va chạm của người đó, và cả tiếng Ân nhẹ nhàng như gió thoảng… Tất cả đều làm cho tôi không dám nhắm mắt lại, cho đến một giờ sáng. Dĩ nhiên, sáng hôm sau tôi dậy trễ hơn bình thường và chính thức bị trễ học ngay ngày thứ hai nhận lớp.

Nhìn vẻ mặt bất mãn dữ tợn của ông thầy và thái độ ngoan-hiền-chăm học của mọi người, tôi liền biết đây không phải nhân vật bình thường

- Sao đến bây giờ mới vào lớp hả?! Học sinh mới mà đã đi trễ như vậy rồi thì còn thể thống gì nữa?!!! Kỉ luật vứt đâu hết rồi!!!!?

Giọng ông thầy trầm thấp nhưng lại âm vang đến đáng sợ khiến hai chân tôi nhũn cả ra, nước mắt chực rớt. Tôi đã nói mình rất nhút nhát mà, lại có tiền sử bệnh tim nữa…

- Thầy ơi, nhà của nó gần nhà em, với lại nó đi xe buýt nên mới vào trễ đó thầy!

Tôi nhanh chóng đi về chỗ sau cái hừ lạnh của ông thầy và gửi cho Minh Thành một ánh mắt cám ơn mà chính tôi cũng biết nó đáng thương đến mức nào. Cậu ta chỉ nhe răng cười rồi vứt cho tôi một mảnh giấy. Nghi ngờ nhìn tờ giấy gấp bốn trước mặt, tôi đăm đăm mở ra xem

“Sao đi trễ?”

Cậu ta… quan tâm tới tôi???

Tôi vội lấy viết ghi lại

”J“Tối qua nằm mơ thấy Thành, tui ngủ không được

Nhìn hắn mở giấy ra đọc, mặt lặp tức đỏ ửng rồi vội vàng vò tờ giấy lại vứt vào học bàn. Tôi chỉ biết cười trừ. Có phải tôi viết như vậy làm cậu ta sợ không nhỉ? Nhưng tôi chỉ viết sự thật thôi mà!!!

Giờ ra chơi

- Ê! – tôi vội dứt mắt ra khỏi cuốn bài tập toán mà nhìn vào Thành. Lúc này cậu ta đang đứng trước tôi và có vẻ như muốn nói gì đó. – Ăn không?

- Hử? – tôi chắc chắn cái mặt tôi lúc đó không khác nào cái bánh bao, vì đây là lần đầu tiên có người mời tôi ăn bimbim

- Hử cái gì? Tao mời mà không ăn à? – cậu ta nhếch mũi cao ngạo, không hiểu sao tôi lại thấy chướng con mắt. Vì vậy nên tôi gom tập sách bỏ vào hộc bàn rồi đứng dậy bước ra ngoài mà không nói tiếng nào. Dĩ nhiên cái nhíu mày không hài lòng của cậu ta tôi cũng nhìn thấy. Tay của tôi bị cậu ta nắm lấy và giật mạnh – Mày đừng nghĩ được tao quan tâm một chút mà không coi tao ra gì?!

Tay hắn siết chặt khiến tôi đau, mọi người trong lớp cũng hiếu kì nhìn chúng tôi. Nhìn hắn tức giận đáng sợ đến nỗi tôi không dám nói tiếng nào

- Mày đúng là bỏ đi!!!

Hắn chắc lưỡi nói một câu rồi bỏ mặc tôi đứng chết trân ở đó mà bỏ ra ngoài chơi đá bóng.

Hắn nói tôi… là đồ bỏ đi?

Không hiểu sao… ngực tôi chợt nhói lên kì lạ…

- Thì ra Minh Thành cũng chán ghét nó. Vậy thì chúng ta tha hồ mà bắt nạt nó rồi!!!!

Tiếng của một ai đó vang lên khiến bầu không khí trong lớp sôi động hẳn. Tôi nghi hoặc nhìn những hình ảnh mơ hồ trôi qua mắt… Chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi chỉ muốn được sống một cuộc sống bình yên thôi mà! Tại sao chứ?

- Cậu chủ muốn đi dạo à?

Tôi nhìn cô An giúp việc và nhẹ gật đầu. Sau khi khoác áo khoác và mang giày, tôi bước ra khỏi nhà. Hít vào một ngụm không khí lạnh, tiết trời buổi tối khiến tôi thanh tỉnh vài phần. Đeo tai nghe vào, bật một bản nhạc không lời nào đó, tôi bắt đầu buổi đi dạo đầu tiên từ khi mới chuyển đến đây sống.

Tiếng bước chân của tôi vang vọng trên con đường vắng tanh, tôi không để ý lắm đến xung quanh, đầu óc tôi lúc này chỉ nghĩ đến chuyện lúc sáng. Lời nói của Minh Thành và của cô bạn nào đó… Cậu ta… chán ghét tôi thật sao? Tôi thật sự là đồ bỏ đi làm cho cậu ta chán ghét? Bỗng nhiên có cảm giác buồn bã không nói nên lời.

Bộp

- Nè, có nghe kêu không vậy?!!!

Tôi giật mình làm rớt tai nghe khi một bên vai truyền tới cảm giác va chạm. Mắt tôi mở to hơn nữa khi thấy người vừa đánh tôi chính là người mà tôi nghĩ đến từ nãy tới giờ. Mặt của Minh Thành hơi đỏ, chứng tỏ là cậu ấy đã gọi tôi từ nãy đến giờ mà tôi không nghe

- C.. Chào…

- Chào cái gì mà chào?! Đi đâu thế? – cậu ta hỏi một cách gắt gỏng

- Tui… chỉ đi dạo thôi… hôm nay hơi mệt…

Cậu ta chằm chằm nhìn tôi một chút rồi hỏi

- Đã ăn tối chưa?

- … Chưa.

Tôi không biết vì sao mình lại nói chưa. Rõ ràng khi nãy ở nhà đã ăn cơm rồi. Có lẽ là do tôi còn đối chăng… hay là… tôi đang trông chờ điều gì đây?

Minh Thành lại tiếp tục chống tay lên xe đạp mà nhìn tôi. Ánh nhìn của cậu ấy rất lạ, tôi không biết nói sao nhưng nó khiến tôi cảm thấy đỏ mặt và trái tim thì đập nhanh một cách kì lạ. Đến lúc này tôi phải công nhận, cậu ấy thực sự là một tên nhóc đẹp trai…

- Lên xe đi, đi ăn tối. – cậu ấy nói một cách bình thản, và ngạc nhiên khi thấy tôi thở phào và nhanh chóng lên ngồi phía sau xe – Can đảm ghê nhỉ?

Lời nói của cậu ấy làm tôi khá xấu hổ và chống chân định bước xuống

- Xuống là bị đánh ngay đấy!!!!!

Minh Thành chở tôi đến một quán sinh tố kiểu mà học sinh thường đến. Cậu ấy có vẻ là khách quen ở đây, chị phục vụ cứ cười và chớp mi với cậu ta liên tục. Chọn được một bàn ngồi gần bể cá, cậu ta gọi hai đĩa kem trái cây và lại tiếp tục ngồi nhìn tôi chằm chằm

- G…gì thế?

- Hồi sáng mời sao không ăn?! – cậu ta hỏi

- Tui… tui không… thích…

- Sao lại không thích!!? – cậu ta nhăn mày, có vẻ hơi giận dữ

- Không… không phải! – tôi liền xua tay khi thấy cậu ta hiểu lầm – Chỉ là… tui không thích xưng mày tao…

Nói tới đó, tôi liền đỏ mặt gục đầu trước ánh mắt ngơ ngác của cậu. Thật xấu hổ, có thằng con trai nào lại nói ghét cách xưng hô mày tao không chứ???

- Vậy tui kêu Ân được không?

Cậu ta… đổi cách nói chuyện rồi. Còn gọi tên tôi nữa chứ. Tôi không còn biết làm gì khác hơn là gật đầu ngại ngùng. Cùng lúc đó, chị phục vụ đem hai đĩa kem hoa quả ra đặt lên bàn chúng tôi.

- Ăn đi, chỗ này nổi tiếng vì món này đó!!! – cậu nói với giọng hào hứng

- Nhưng mà… - nhìn thì ngon thật đấy, rất là muốn ăn, nhưng mà - … nè, tui không có mang theo tiền…

- Í trời, Ân ngại đó hả? – cậu cười tươi khoe chiếc răng khểnh – Lo gì chứ, tui bao mà, thay cho bịch bimbim hồi sáng… Ui, lạnh quá!!!

Nhìn cậu ta vừa ăn vừa than vãn khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn một chuyện tôi thắc mắc

- Sao thế? Không thích món này à? – Thành hỏi khi thấy tôi di di cái muỗng mà không chịu đưa lên miệng

- Không phải… nè… Thành… có ghét tui không vậy? – tôi không nhịn được mà buộc miệng hỏi, ngay sau đó liền nhận đuợc ánh mắt kinh ngạc của cậu ta

- Không có. Sao lại ghét?

Tôi ấm ứ vài giây, nữa muốn nói với Thành về chuyện hồi sáng, nửa lại muốn im lặng bình an mà ăn hết dĩa kem. Có điều, hình như Thành không muốn cuộc nói chuyện trở nên úp úp mở mở như vậy

- Ân đừng có nói là vì cái câu tui nói hồi sáng nha! - cậu dùng câu hỏi như câu khẳng định rồi lại trố mắt ra khi tôi ngượng ngùng gật đầu - Trời ơi, cái đó là tui giận quá buộc miệng thôi, đừng tưởng thật!!!

Tôi gật đầu, quay về dĩa kem. Xúc từng thìa kem cho vào miệng, nhăn mặt vì độ lạnh nhưng lại cực kì thích thú với độ ngọt của nó, nhìn đối diện lại thấy Minh Thành nhìn mình cười mỉm khiến tôi không dám ngẩng mặt lên nữa, mặc dù trong đầu đang không ngừng phát ra hàng loạt câu hỏi về vụ hồi sáng…

Điều đặc biệt là tối hôm đó tôi ngủ rất ngon, cho nên sáng hôm sau tôi dậy rất đúng giờ ^ ^

Sau hôm đó, Minh Thành đối với tôi không còn giận dữ và bạo lực như lúc đầu nữa, thay vào đó, cậu ấy hiền lành và thân thiện hơn trước rất nhiều. Tất nhiên, chúng tôi không thường trò chuyện với nhau trên lớp, nhưng lúc nào cậu ấy cũng mua bánh kẹo cho tôi khi ra chơi.

Thoắt cái đã hai tháng trôi qua, tôi nhận được điểm giữa kì của mình. Không tệ chút nào, và dường như tôi có thể thấy ánh mắt sáng rực của Thành khi nhìn vào sổ liên lạc của tôi

- Làm sao Ân làm được?! - cậu ta nói một cách khó mà tin đuợc – Làm sao môn văn có thể chín phẩy????

- …

- Ê, hay Ân học nhóm với tụi này đi!

- Hả?

- Hả cái gì! - cậu hừ mũi - Học ở nhà tui, tối thứ tư hàng tuần. Có mấy đứa à.

Tối thứ tư… Là hôm nay… Nhưng sao cậu ấy lại mời tôi đi học nhóm chứ. Tôi đâu có thân thiết gì mới mấy bạn khác đâu…

- Đi, đi nha…

Nhìn cậu ta giở bài mắt cún tai cún đuôi cún ra mà tấn công tôi, tôi chỉ biết thở dài gật đầu.







Nhà Minh Thành ngay phía sau nhà tôi. Chính xác là ngay phía sau, từ lan can phòng tôi có thể leo qua lan can phòng cậu ấy khá dễ dàng. Vậy nên chưa tới giờ học lúc năm giờ, tôi đã chễm chệ ôm con cá sấu bông ngồi trên giường của Thành cùng cậu ấy chơi game.

- Tí nữa học xong đừng có về sớm. – Thành lên tiếng khi nhân vật của tôi sắp bị cậu ấy hạ đo ván

- Cái gì? – tôi nhíu mày, nhìn trân trối vào cách mà những ngón tay cậu ta di chuyển thần tốc – Sao?

- Game over! – là tôi thua – Tí nữa tui chở Ân đi ăn kem trái cây!

Kem trái cây? Không phải hôm qua vừa ăn rồi sao. Càng ngày bà chị phục vụ quán đó càng nhìn tôi chướng mắt thì phải….

Chúng tôi không ngồi chơi được lâu. Đến bây giờ tôi mới biết là Minh Thành và Bảo Bình là một đôi trong lớp, hoặc có thể là mọi người ghép như vậy. Cô nàng vừa đến là bám dính lấy Thành từ nhà bếp cho đến phòng khách. Tiếp sau đó là 2 bạn nữ mà tôi không nhầm thì là Linh Nga và Bảo Trâm và một cậu trai không biết tên, có thể là bạn của Thành. Tất cả bọn họ, vừa thấy tôi là ngạc nhiên đến há hốc miệng.

- Chỉ tui cái này đi Ân.

Cầm lấy bài toán mà Thành vừa đưa, là một bài hình tròn

- Sao Thành không đưa đây mình làm giùm cho? - Bảo Bình nhướng mày nhìn tôi – Nghe nói Thiên Ân giỏi văn, được chín phẩy nhưng điểm toán chắc gì đã bằng mình.

Mọi người che miệng cười, hai má tôi bắt đầu nóng lên. Tôi biết là Bảo Bình không thích tôi, và cô ấy cũng không biết rằng toán của tôi được chín phẩy bảy. Bản tính tôi không phải là người ăn miếng trả miếng, tôi đưa tập của Thành cho Bảo Bình và vội cuối mặt làm cho xong bài tập Vật lý trong ánh mắt tức tối của cô nàng. Suốt buổi học, bọn họ trò chuyện rất sôi nổi, những chuyện mà tôi không biết và không hiểu, tôi có cảm giác không khác gì đang ngồi học bài trong phòng mình mà mở radio vậy.

- Mấy bạn ngồi đây, Thành đi lấy nuớc uống.

Nhìn đồng hồ cũng đã bảy giờ, tôi gom tập sách bỏ vào ba lô, đang tính chào mọi người thì bị Linh Nga ngồi đối diện kéo lại

- Thiên Ân chỉ mình cái này đi, mình muốn làm mà khó quá trời khó.

- Toán à? – tôi nhìn vào bài toán nguệch ngoạc mà nhỏ ghi trong vở, đây đúng là câu hai điểm trong đề thi toán quốc gia năm trước mà tôi từng biết qua, dạng giống vầy tôi cũng từng giải rồi. Quan sát đề bài một lúc, tôi mới cầm bút chì lên…..

- Mày cho cái đề khó quá sao mà Ân làm được, cái này là phải đưa cho học sinh giỏi giải rồi. – Bảo Bình không để ý đến tôi liền giật lấy cuốn tập ném cho cậu bạn kế bên

- Cái đó… tui……

- Im lặng dùm cái, cái thứ bỏ đi mà cũng bày đặt gây chú ý làm gì!

Câu nói gắt gỏng của Bảo Bình khiến tôi nhận ra tôi vẫn luôn là cái gai trong mắt nhỏ. Bị gọi là cái đồ bỏ đi, lại từ miệng của một đứa con gái chưa biết cái gì là mất mác đau thương, cái gì là bỏ đi vô dụng, cơn uất ức trong tôi bất chợt bùng phát, lấn át đi cái phần điềm tĩnh mà tôi cố tạo dựng cho mình. Tôi đứng dậy hất mạnh chân, tất cả sách vở cùng cái bàn vuông nhỏ đều đổ ập va mạnh vào Bình. Liếc nhìn nhỏ bằng nửa con mắt, tôi tức giận bước nhanh ra phía cửa

- Thiên Ân! Làm gì vậy hả?!

Quay lại nhìn Minh Thành đang không kiên nhẫn bưng khay nước nhìn mình, tôi lại càng khó chịu

- Lần sao đừng ép Ân đi học nhóm như thế này nữa. Xin lỗi!

Nói rồi tôi vội vàng chạy về nhà, phía sau vẫn còn vang lên tiếng khóc của Bảo Bình và cả tiếng an ủi của Thành và những người khác…. Bước ngang qua những hàng bằng lăng tím rực rỡ, tôi ngồi thụp xuống, nhớ đến khi mình vừa vào cấp hai, khi ba mẹ vẫn còn hạnh phúc… Thật khác bây giờ làm sao… Thiên Ân ngày đó nay liệu có tìm lại được…?

Hôm sau đó tôi không đi học. Ủ cả người trong chăn, tôi hối hận vì mình đã đến buổi học nhóm đó, để bây giờ cả việc đối mặt với Minh Thành tôi cũng không đủ can đảm làm. Cô An cứ liên tục ra vào hỏi tôi có phải phát bệnh rồi không, tôi chỉ biết co người vào chăn càng thêm sâu. Chai lì ở nhà như người mất hồn suốt một ngày, tôi quyết định phải ra nhà sách mua thêm sách vở cùng đồ dùng học tập. Nhà sách Việt Lan cách nhà tôi không xa lắm, chỉ hơn 15 phút đi bộ. Rong ruổi trong nhà sách hơn một tiếng đồng hồ, tôi mới thỏa mãn ôm chồng sách bước ra, nhưng lại gặp sự cố ngoài ý muốn… Tôi bước ra cùng lúc với Minh Thành và Bảo Bình bước vào. Vì lẽ gì Trái Đất lại tròn như thế chứ??? Bối rối vài giây không biết phải làm gì, tôi giả vờ bước ngang qua họ như không nhìn thấy, nhưng vai lại chợt bị giữ lại, tiếp đó là tiếng của Thành đầy sốt ruột

- Sao hồi sáng không đi học?

- T…tui mệt…

- Nói láo, mệt sao bây giờ còn ra ngoài được chứ?!! – cậu ta có vẻ bực tức, bàn tay trên vai tôi siết mạnh lại làm tôi cảm thấy đau

- Bây giờ thì hết mệt rồi! – tôi khó chịu cố hất tay cậu ta ra – Thành làm gì vậy hả? Việc của tui thì liên quan quái gì đến Thành!!!!

- Tui… - mặt cậu ta bỗng dưng sượng trân, rồi chầm chậm thả nắm tay ra. Tôi xoa xoa bên vai đã được giải thoát, đang tính bỏ chạy thì nghe được lời của Bảo Bình cố ý nói to

- Đúng là cái đồ lấy oán trả ơn, được quan tâm rồi lên mặt. Cái thứ vô dụng ấy thì làm được gì. Chuyện ngày hôm qua không phải vì Thành năn nỉ cho mày thì đừng mong tao bỏ qua!

CHÁT

Tôi không hề vì nhỏ là con gái mà nương tay, tán mạnh vào mặt nhỏ trước những con mắt sững sốt của người qua đường.

- Tao đếch thèm cái sự ban ơn dối trá của mày, cũng chả sợ cái uy cỏn con của mày đâu. Đừng mơ dọa được tao!! – tôi tức giận quay sang Minh Thành đứng cạnh bên vẫn còn đang mở to mắt ngạc nhiên – Còn cậu, tôi làm gì cũng không liên quan tới cậu, đừng làm những việc vô ích này nữa!

Nói xong, tôi lập tức chạy nhanh về nhà, mặc kệ cô nàng đang mếu máo cùng người bạn thân duy nhất vẫn còn đang sững sờ.

Về đến nhà, tôi phát hiện ra một sự thật đau khổ. Đống sách mà tôi mua được, đã hoàn toàn bị bỏ lại khi tôi chạy đi. Loay hoay không biết phải làm sao, tôi nửa muốn chạy đến nhà sách lấy đồ về, nửa lại không muốn đi đâu, cũng chả biết mình vứt đống sách mới toanh đắt giá như thế người ta có đem bán lại hay không nữa. Nhưng dù có lo lắng cùng tiếc rẻ về số tiền mình đã bỏ ra như thế nào, tôi cũng không thể xua đi cảm giác uất ức cùng tức tối trong lòng mình. Đúng vậy, tôi là một tên nhóc nhút nhát, ít nói. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi hiền lành. Tôi không quan tâm mọi người nói gì sau lưng tôi, không quan tâm về những trò lố mà họ bày ra để chọc ghẹo tôi, nhưng ít nhất tôi vẫn có sĩ diện của mình, đặc biệt là ở cái tuổi bốc đồng chỉ muốn nổi loạn này. Bảo Bình đã nói tôi là đồ vô dụng trước nhiều người như thế, tại một nơi công cộng chứ không phải là một chốn riêng tư như nhà của Minh Thành hay lớp học. Cũng dễ hiểu vì sao mà tôi không kiềm chế được cơn giận. Minh Thành đã đứng đó, người mà tôi vẫn lo lắng không biết làm cách nào để đối mặt suốt một đêm đã đứng đó, và gần như không hề can thiệp vào việc Bảo Bình đã sỉ nhục tôi như thế nào. Cũng phải thôi, dù gì mình cũng chỉ là một thằng nhóc xa lạ may mắn kết bạn được với cậu ấy, làm sao có thể so sánh với cô bạn gái đã học cùng 3 năm kia được. Nghĩ tới đó, tôi bỗng thấy mắt mình cay cay. Thật ra… tôi chỉ muốn cậu ấy đứng về phía tôi… với tư cách là một người bạn có thể thấu hiểu, chứ không phải chỉ biết cáu giận khi tôi làm điều trái ý cậu ấy. Chùi nhẹ làn nước đọng trên mắt, tôi nằm bẹp trên giường, đeo tai nghe, và không nghe gì cả. Đơn giản chỉ là đeo tai nghe và nằm đó suy nghĩ… về bản thân, về gia đình, về… Minh Thành. Tôi tự hỏi không biết cái cảm giác vừa phấn khởi vừa đau nhói hiện giờ được gọi là gì. Chẳng lẽ…. mình lại có tình cảm với một người cùng giới? Đây là yêu? Hay chỉ là một cơn say nắng nhất thời?

- Ân ơi, bạn con kiếm kìa. – giọng cô An từ dưới lầu vọng lên làm tôi giật mình. Tôi vọt nhanh xuống lầu, cố gắng làm chậm lại nhịp tim chắc chắn đang chạy quá tốc độ lúc này

Đứng trước cửa nhà tôi là Minh Thành, cậu ta có vẻ đang rất bồn chồn, không ngừng dí mũi chân xuống đất, thấy tôi chạy ra thì lại nhìu mày

- Ân… để quên mấy cuốn sách….

Ngạc nhiên nhìn chồng sách trên tay Minh Thành, tôi không nghĩ là cậu ấy có thể chạy đến nhà tôi để trả sách. Dù rất cảm kích nhưng tôi vẫn còn rất giận cậu. Thì thào nói cảm ơn, tôi ôm lấy đống sách rồi đi vào nhà. Chưa được ba bước chân, cánh tay tôi đã bị Thành nắm lại

- Ê, từ từ… Sao mắt đỏ hoe vậy?

Tôi cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Thành, vì nếu nhìn cậu ấy, tôi chắc chắn sẽ rớt nước mắt nữa cho xem. Sao hôm nay lại trở nên nhạy cảm như con gái vậy chứ? Tôi rủa thầm trong đầu, cố dùng sức rút tay về. Nhưng có vẻ Minh Thành sẽ không để cho tôi thực hiện được điều đó

- Ân khóc hả? Sao lại khóc? – cậu hỏi, vẻ quan tâm tràn ngập trong giọng nói, càng khiến cho tôi run rẩy hơn. Cậu ấy là đang lo lắng cho tôi, đúng không?

Bàn tay của Thành lướt trên gò má tôi, lau đi vệt nước mắt vừa xuất hiện. Tôi ngơ ngác đứng im, chưa bao giờ nghĩ đến việc cậu ấy có thể làm những hành động dịu dàng này với tôi, một đứa xa lạ mới quen, hay chính xác hơn là một thằng con trai. Không hiểu sao cái cục ức ấy không chịu nằm yên, nó cứ muốn leo ra bên ngoài, không cho tôi giữ được khuôn mặt bình tĩnh nữa. Tôi òa khóc. Vâng, lần đầu tiên trong suốt 15 năm trời tôi òa khóc vì tức. Mà chính tôi cũng không rõ là việc đó có đáng tức để một thằng con trai khóc như mưa hay không.

Minh Thành có vẻ kinh ngạc khi thấy tôi khóc, cậu ấy cứ lúng túng đưa tay lên rồi hạ xuống, cuối cùng lại đặt tay lên trên tóc tôi

- Nín coi, con trai gì mà mít ướt. Sao tự nhiên khóc vậy chứ?

- Phì… - nhìn cái cách Minh Thành vỗ về tôi bằng cái sự run của cậu ấy làm tôi không nhịn nổi cười. Có lẽ vừa khóc vừa cười không phải là một hình ảnh đẹp cho lắm, cho nên tôi dừng hẳn cả hai trạng thái lại. Chùi đi nước mắt, tôi khụt khịt vài cái rồi ngước lên nhìn Minh Thành với cặp mắt chắc chắn là đang đỏ như con thỏ

- Thành quên hết chuyện vừa rồi đi, xem như tôi chưa từng khóc trước mặt Thành.

- Sao Ân khóc? – cậu sốt sắng – Có phải là vì chuyện hồi nãy…

- Chuyện của tôi Thành đừng xen vào, đừng có ép tôi theo ý Thành nữa. – tôi quát lên – Thành có thể bênh vực bạn của Thành, nhưng tôi không bao giờ cảm thấy mình đã sai khi đối xử với bạn ấy như thế!

Nói rồi tôi chạy nhanh vào nhà, tự hỏi người phía sau lưng đang có biểu cảm như thế nào. Hoang mang? Ngơ ngác? Bối rối? Hay tức giận?

Tôi mong nó không phải là tức giận. Có thể cách tôi hành xử hơi bướng bỉnh, lại có phần ích kỷ, nhưng tôi thật sự không muốn Minh Thành ghét bỏ tôi. Cậu ấy là người bạn đầu tiên, và cũng là người bạn duy nhất mà tôi có từ khi tôi đặt chân đến đất Sài Thành. Tôi không dám nói tình cảm của mình đối với cậu là thích hay yêu. Nhưng tôi chắc chắc không muốn mất một người bạn như Thành…

Cẩn thận xếp đống sách lên kệ, trong đầu tôi như có hàng ngàn con thỏ chạy qua, nhức bưng bưng đến khó chịu. Chậm rãi bước xuống cầu thang, tôi nhờ dì An pha dùm một cốc nước chanh rồi bước vào phòng tắm. Rửa mặt một chút sẽ tỉnh táo hơn, tỉnh táo thì mới suy xét cho rõ mọi việc được. Bước chân tiếp theo khá loạng choạng, cơn đau trên định đầu ập tới, mắt tôi hoa lên, chóng mặt,tứ chi tê tái, tôi có cảm giác mình ngã xuống, va chhạm thật mạnh với nền nhà, tiếng la thất thanh của Dì An văng vẳng bên tai… và tôi không còn biết gì nữa

- 39 độ, để thêm chút xíu nữa thôi là nguy hiểm đến tính mạng đấy – ông bác sĩ càu nhàu, tay lia lịa ghi đơn thuốc.

Tôi nằm thẫn thờ trên giường. Không gì tệ bằng việc mở mắt ra là thấy mình đang nằm ở bệnh viện, mùi thuốc sát trùng thì nồng nặc, ông bác sĩ thì khó ưa… Và đặc biệt đến mứa làm tôi mất khả năng phát âm… người đàn ông đó đang ở đây. Người đàn ông cao lớn trong bộ tây trang hàng hiệu, mái tóc vuốt ngược, đôi mắt sâu hút hồn với vài nếp nhăn nơi khóe mắt

- Sao ba lại ở đây? – tôi hỏi, có chút vui mừng

- Ba đến thăm con – ông ngồi xuống cạnh giường, gương mặt phong trần có chút mệt mỏi – Không nghĩ mẹ lại để con một mình như vậy… Ba xin lỗi.

- Con không sao, cảm sốt thôi mà – tôi cố nói cứng – 39 độ, và con gần như đã tốn cả lít nước mắt cho ngày hôm nay.

Ông xoa đầu tôi, như vẫn thường làm trước đây. Không biết vì sao, tôi lại buộc miệng hỏi câu hỏi mà tôi vẫn luôn giữ kín bấy lâu nay

- Tại sao ba không giành quyền nuôi con?

Ba có vẻ sững người, rồi ông cúi mặt. Tôi biết ba rất thương tôi, nhiều hơn cả mẹ. Nhưng việc đưa đẩy quyền bảo hộ tôi trên tòa ngày hôm đó đã làm tôi mất đi niềm tin, giống như là bị phản bội, đau đớn đến mức chỉ biết cười khẩy cho qua.

- Ở với mẹ sẽ tốt hơn cho con. – ông nói – Con có thể sẽ ghét ba, nhưng ba vẫn là ba của con, không sao chứ?

Tôi gật đầu, quá mệt mỏi để có thể nghe một câu chuyện dài

- Ba phải về Hải Phòng gấp. Cô An sẽ lo cho con.

Nhìn bóng dáng cao lớn đó bước nhanh khỏi phòng bệnh như đang chạy trốn điều gì, lòng tôi trùng xuống. Hai tháng mới gặp được ba… sao lại có thể bỏ đi nhanh như thế? Ba có điều gì giấu con đúng không? Rốt cuộc là điều gì khiến ba có thể bỏ rơi đứa con trai mà ba luôn yêu thương này lại một mình? Con thèm muốn tình thương của ba mẹ như trước đây. Tại sao chứ? Tại sao điều này lại xảy ra với gia đình ta?

“Nín coi, con trai gì mà mít ướt”

Giọng của Minh Thành vang lên trong đầu khiến tôi ngỡ ngàng. Đúng rồi, là con trai sao lại dễ dàng rơi nước mắt như thế được, dù là bị cơn sốt hành cho khó chịu thì chí ít cũng phải ra dáng nam nhi một chút chứ. Xoa xoa hai mắt, tôi nhìn lên trần nhà màu trắng. Tôi còn quá nhỏ để có thể tự mình xoay sở mọi việc. Ba chắc chắn có nỗi khổ tâm riêng. Ba không cho mình biết là vì ba lo lắng cho mình. Tôi muốn sống dưới sự bảo hộ của ba, chứ không phải ở căn nhà to lớn đó với một người giúp việc mà thậm chí không thể trò chuyện như hai người bạn được.

Bạn…. từ này khiến tôi nghĩ đến Minh Thành… Không biết ngày mai tôi lại nghỉ học thì cậu ấy sẽ như thế nào nhỉ? Có lo lắng không? Hay là sẽ quyết định nghỉ chơi với tôi và hùa theo những đứa ghét tôi? Miên man suy nghĩ, cơn buồn ngủ chậm rãi ùa tới. Tôi nhắm mắt lại, hi vọng nhìn thấy được cậu bạn ở trong mơ.