Chương 1: Chương 1
Sau khi xuống máy bay, Lộc Hàm lấy di động ra, gọi cho Kim Mân Thạc, điện thoại vừa kết nối, người ở đầu bên kia thở phào một hơi: “Cảm tạ trời đất, cậu không có nửa đường chạy trốn máy bay cũng chẳng xảy ra sự cố, rốt cục đã đến an toàn rồi!” Ngoài một vali hành lý Lộc Hàm chỉ mang theo máy tính xách tay, “Đến rồi, yên tâm được chưa, tôi đã đồng ý với anh rồi thì sẽ không nửa đường chạy trốn đâu.” Kim Mân Thạc tại đầu bên kia la lớn: “Cậu nếu dám cho tôi đi tàu bay giấy, lão tử sẽ băm cậu ra!!” Lộc Hàm cười khẽ, bước theo dòng người đi ra ngoài. Đây là ngày đầu tiên cậu đến H thị, ánh nắng tươi sáng không khí ấm áp, mang theo hương vị điển hình của Giang Nam. Kim Mân Thạc nói đã cho người đi đón mình, cũng sắp xếp chỗ ở tạm thời, sử xự đặc biệt ân cần và thành khẩn, sợ Lộc Hàm sau khi đến đây lại hối hận. Kim Mân Thạc là tổng biên tập của thời báo tài chính kinh tế ở H thị, trước kia học chung một trường với Lộc Hàm, lúc Kim Mân Thạc gần tốt nghiệp học vị nghiên cứu sinh thì Lộc Hàm đang học năm ba, hai người học chung một thầy, vừa cùng chuyên ngành lại chung chí hướng, cho nên quan hệ đặc biệt thân thiết. Kim Mân Thạc tốt nghiệp xong liền đi H thị làm việc, Lộc Hàm thì không học xong đại học, sau này vẫn làm công việc tự do, viết tiểu thuyết và chuyên mục, hai năm nay bắt đầu viết bình luận phim và đánh giá kinh tế tài chính, trong phạm vi này tương đối có danh tiếng. Kim Mân Thạc vẫn luôn tán thưởng tài năng của Lộc Hàm, gần đây vừa được thăng chức tổng biên tập, liền mời Lộc Hàm về phụ trách chuyên mục tài chính kinh tế của báo. Trong sân bay có hơi ồn ào, Kim Mân Thạc từ đầu kia điện thoại nói: “Ai, Tiểu Lộc cậu chờ một chút nhé, Tiểu Bạch, người đi đón cậu vừa mới ra khỏi cửa, giao thông H thị cậu cũng biết đấy, so với WC của trường chúng ta trước kia còn dễ kẹt hơn, cậu chịu khó chờ ở sân bay chút nhé.” Lộc Hàm vừa đi vừa nói: “Tôi không vội, dù sao hôm nay cũng không có việc gì.” Sau khi cúp điện thoại, Lộc Hàm vào một quán cà phê gần sân bay tìm chỗ ngồi, lấy laptop ra, trong di động của cậu hiện nay có vài chuyên mục, đều sắp đến kỳ hạn, nhưng cậu vẫn chưa soạn được một bản thảo nào, vài người biên tập ở khắp nơi đang vây giết cậu, thế nhưng chẳng hiểu vì sao di động của cậu không thể mở được QQ. Trong khi chờ máy tính khởi động, Lộc Hàm uống một ngụm cà phê, điều chỉnh tâm trạng. Kỳ thật không phải là cậu cố ý ngâm bản thảo, nhưng gần đây quả thật không có tâm trạng, mỗi lần mở bản thảo ra đầu óc đều trống rỗng. Bản thân cậu có thói quen, hàng năm cứ vào mùa này đầu óc có chút không yên, suy nghĩ luôn luôn không biết phiêu bạt ở nơi nào, căn bản không có tâm trạng để làm việc. Máy khởi động xong cậu đăng nhập vào QQ, vài cái tin nhắn đồng thời hiện ra. Biên tập A: 【 Lão tử cho cậu thời gian ba ngày!!!!!! Sắp đến kỳ hạn rồi mà cậu không gởi cho tôi được nửa chữ! Lão tử trực tiếp cho cậu đi ngủ luôn à!!!!!!!!! 】 Biên tập B: 【 Kéo đã chuẩn bị xong, cậu nói đi, muốn cắt lạp xưởng trước hay là cắt trứng trước? 】 Biên tập C: 【(╯‵□′)╯︵┻━┻(╯‵□′)╯︵┻━┻(╯‵□′)╯︵┻━┻ tôi muốn trừ tiền thưởng của anh trừ tiền thưởng của anh trừ tiền thưởng của anh a Lộc gia nho nhã cao thượng anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi trên có mẹ già sáu mươi tuổi dưới có con nhỏ mới ba tuổi a, bản thảo của anh nếu còn không có, tháng này tổng biên tập sẽ trừ lương của tôi... 】 Còn vài cái tin nhắn mà Lộc Hàm không dám mở, quyết đoán đóng cửa sổ phòng chat, sau đó đổi qua trạng thái QQ mới — Tôi đang sửa chữa lại bản thảo. PS: Tôi sẽ cố gắng, nhất định gửi cho mọi người đúng kì hạn. Sau khi cập nhật trạng thái đi, Lộc Hàm quyết đoán rời khỏi QQ. Trong tay cậu nắm vài cái chuyên mục như vậy, viết tiểu thuyết, bình luận kinh tế tài chính và chuyên mục phê bình phim ảnh. Tiểu thuyết đang viết cũng đã gần tới phần kết thúc, nhưng đại kết cục vẫn còn đang phân vân đã tạm ngưng ba kì rồi, các biên tập viên hoàn toàn mất kiên nhẫn, người thì nói anh có viết nữa hay không, nếu không liền đào hố, dù sao lọt hố là độc giả, cuối cùng người bị mắng cũng là anh Hoặc là đại nhân à tôi cầu xin anh nhanh viết đi, chỉ một cái kết cục thôi mà sao anh sửa chữa lâu như vậy a? Độc giả đã sốt ruột lắm rồi anh nhanh lên a a a a a a a a Kỳ thật bản thảo tiểu thuyết kia kết cục cậu đã viết xong từ lâu, nhưng mà có đến hai kết thúc, HE và BE, bản thảo vẫn luôn nằm trong file lưu trữ của máy tính, trừ cậu ra chưa ai được đọc qua. Cậu đã từng nghĩ có nên đưa cho biên tập viên đọc thử hay không, để cho cô quyết định, nhưng mà cuối cùng cũng không làm vậy. Cậu biết rằng quyền lựa chọn chỉ có thể là mình, bất luận kẻ nào cũng không thể giúp mình được. Đây là câu chuyện của cuộc đời cậu, một phần tình cảm kéo dài gần bốn năm, cuối cùng vì chia tay mà chấm dứt. Rất nhiều độc giả của cậu là những cô gái mới hai mươi mấy tuổi, mang theo ảo tưởng tốt đẹp đối với tình yêu đồng tính, ngóng trông cho mau tới chuyên mục cuối tuần, trên diễn đàn tranh luận kịch liệt về nội dung câu chuyện, tình tiết và khắc họa nhân vật, rất nhiều lời bình, phân tích mổ xẻ nội dung và nhân vật trong truyện. Đa số đều chờ đợi kết cục cuối cùng của bọn họ là như thế nào, rồi lại không hy vọng câu chuyện kết thúc, cho đến lúc này chính tác giả lại là người do dự. Vì thế trên diễn đàn bắt đầu thảo luận có vẻ cường điệu về tính chân thật của câu chuyện. Lộc Hàm thừa nhận, khi cậu viết xong chữ cuối cùng lại trở nên nhát gan, cậu viết câu chuyện này chính là hồi ức của mình trong gần bốn năm, thời gian mà cậu nghĩ rằng cảm giác đã chết lặng, viết xong rồi mới hiểu được, mình trả giá nhiều như vậy cuối cùng vẫn chỉ có mỗi mình cậu bị thương, bất quá khác với nhiều người, đối với sự tuyệt vọng của mình trong quá khứ cậu thực thản nhiên. Lộc Hàm mở đồng thời hai cái kết cục ra, ngón tay gõ trên mặt bàn, tự hỏi nên gởi cái nào cho biên tập. Vừa vặn ngay lúc này phục vụ của quán bưng ra một dĩa khoai tây chiên, Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn, nói tiếng cám ơn. Nhưng khi thu ánh mắt lại, lại nhìn thấy bên ngoài quán cafe, sau tấm kính sát mặt đất, cậu mơ hồ trông thấy một gương mặt quen thuộc. Người nọ mặc áo sơmi trắng và quần Âu, áo khoác vắt trên cánh tay, tay kia kéo một cái vali màu xanh, hắn đứng ở bên ngoài cửa sổ, cúi đầu đưa tay nhìn đồng hồ, có lẽ đang chờ người. Sau đó người nọ kéo vali, vừa nhìn đồng hồ vừa đẩy cửa đi vào. Lộc Hàm nhanh chóng chuyển tầm mắt nhìn qua màn hình, cậu cảm thấy hơi giật mình, không phải vì gặp được người kia ở chỗ này, mà là lúc nhìn thấy... Người kia, cậu thế nhưng lại không có cảm giác gì. Không có cảm giác gì sao? Nhân viên phục vụ của quán nói to: “Kính chào quý khách.” Lộc Hàm biết người nọ đang đến, cậu không chắc hắn có nhìn thấy mình hay không, bất quá cậu cũng chẳng quan tâm vấn đề này. Đưa tay chống cằm, cười cười có vẻ tự giễu, rốt cục đem cái BE gởi cho biên tập, thuận tay xóa đi cái HE. Có đôi khi, cậu đưa quyết định cuối cùng giữa những sự lựa chọn một cách rất đột ngột, không có nửa điểm quan hệ với cảm xúc, Lộc Hàm chính là người như vậy. Cậu mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sau này trưởng thành lại trải qua một cuộc tình không xuôi chèo mát mái, so với bạn bè đồng trang lứa, cậu trải đời sớm nên đâm ra lạnh lùng, không phải là một người đàn ông hay biểu lộ cảm xúc, mặc dù sau đó đã xảy ra nhiều việc, cậu vẫn một mình gắng gượng, và không để lộ ra nỗi buồn của mình. Cuộc sống đau khổ đối với cậu bất quá như cơm bữa, một người đàn ông như vậy, không ai có thể trông đợi hắn thể hiện chút lưu luyến với phần tình cảm đầy cặn bả và rách nát. Yêu đến mức quá đau khổ tuyệt vọng, sau khi tất cả mọi việc đều qua đi, thì cậu vẫn đang sống. Sau khi Lộc Hàm gởi cái kết cục của tiểu thuyết cho biên tập viên liền đóng laptop lại, chuẩn bị chạy lấy người, không biết người nọ có nhìn thấy mình hay không, bất quá cậu cũng không quan tâm, chỉ là cậu ghê tởm cảm giác ở trong cùng một căn phòng với loại người này. Mà hiện giờ rốt cục cậu cũng hiểu được, tại sao mình lại viết ra đoạn kết viên mãn cho tiểu thuyết. Đó không phải là cái kết cho phần tình cảm đã qua, mà chính là hy vọng xa vời trong lòng mình. Thì ra mình vẫn còn hy vọng vào tình yêu, cho nên nhịn không được viết ra một kết cục có hậu sao? Có lẽ lúc trước khi quyết định viết câu chuyện này, ở sâu trong nội tâm cậu cũng hy vọng một tình yêu khác với trước kia đúng không? Lộc Hàm thu dọn đồ đạc trên bàn, nhếch miệng cười cười tự giễu, đứng dậy rời đi. Ngay lúc đứng dậy chuẩn bị ra cửa, di động của cậu lại vang lên, cậu cúi đầu vừa lấy di động từ trong túi vừa bước ra ngoài, đúng lúc đó, có một người đàn ông thân hình cao lớn đẩy cửa tiến vào. Theo bản năng cậu ngước mắt liếc người đàn ông kia một cái, vừa vặn đối diện với đôi con ngươi đen nháy của anh ta, cậu bình tĩnh dời tầm nhìn sang hướng khác, hai người đi phớt qua nhau. Lúc Hoàng Tử Thao đẩy cửa đi vào quán cà phê liền nhìn thấy Lộc Hàm, ánh mắt đầu tiên hắn vẫn chưa thể chắc chắn, cho là mắt mình bị viễn thị, nơi này dù sao cũng là H thị, cách B thị cả vạn dặm, nhưng nhìn lần thứ hai thì hắn có thể khẳng định, người đàn ông ngồi xéo với cửa chính quả thật là Lộc Hàm. Đã từng là người yêu của hắn. Nhân viên cửa hàng hô to: “Kính chào quí khách.” Hoàng Tử Thao gật đầu, kéo hành lý về phía góc phòng sau lưng Lộc Hàm, ngồi xuống bàn, kêu ly cà phê. Hoàng Tử Thao đưa mắt nhìn bóng dáng của Lộc Hàm, cậu mặc áo T’shirt trắng quần bò, ngồi trên ghế tựa quay lưng lại với mình, phía trước là một notebook, hẳn là cậu ta không phát hiện ra mình, cho nên vẫn ngồi im lặng như vậy. Hoàng Tử Thao có chút không thoải mái trong lòng, cũng không rõ là cảm giác gì. Hai người chia tay đã sáu năm, không có gặp mặt, cũng không liên lạc gì cả, sau khi tốt nghiệp đại học hắn xuất ngoại du học, hôm nay vừa mới về nước, trong sáu năm hai người không có liên hệ, nhưng hắn từ những bạn bè cũ cũng biết một ít tin tức về Lộc Hàm. Hắn nghe nói cậu không học xong đại học thì đã đi làm, kiếm sống bằng cách viết tiểu thuyết, sau đó cũng không quay về trường học tiếp, cuộc sống bình bình đạm đạm không gợn sóng, thậm chí có thể nói là hơi buồn chán. Nhân viên đem cà phê ra, lúc này Hoàng Tử Thao mới thu hồi tầm mắt. Hắn đưa tay nới lỏng cà – vạt, cảm thấy trong quán có chút nóng nực, chẳng hiểu sao nội tâm cũng sinh ra một chút buồn bực. Hắn không muốn thừa nhận nguyên nhân là bởi vì hôm nay gặp Lộc Hàm, nhưng cũng không muốn lừa gạt mình, càng khó có thể tự thuyết phục rằng gặp được Lộc Hàm rồi giả vờ không thấy thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Di động đúng lúc này vang lên, Hoàng Tử Thao nghe máy, thanh âm trầm thấp của Ngô Thế Huân từ đầu kia truyền đến: “Anh đến rồi.” Hoàng Tử Thao thở phào trong lòng, buồn bực lúc ban đầu cũng mất đi không ít, hắn quay đầu nhìn ra phía ngoài, “Em ở trong quán cà phê của sân bay.” Người đàn ông đầu bên kia điện thoại đáp: “Được rồi, chờ anh nhé.” Nói xong liền cúp máy.