Chương 1

Hokkaido, Nhật Bản, ban đêm tuyết bay đầy trời, đêm tối cùng với những bông tuyết trắng tạo ra khung cảnh rất lãng mạn.

Trên tuyết, một người phụ nữ mặc áo ngủ nhung mỏng manh dài tới đầu gối, để lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn, đi từ trong bóng đêm ra khiến da dẻ người phụ nữ đó càng thêm sáng như ngọc.

Bàn chân để trần bước đi để lại vài dấu chân nhỏ trên nền tuyết, nhẹ nhàng bước tới bên chiếc xe thể thao sang trọng đang chờ cô.

Bước lên xe, cô cởi áo ngủ màu đen, thong dong ngồi bên ghế, khoe ra trọn vẹn bộ nội y đỏ rực hài hòa với nội thất sang trọng trong xe, ngón tay khẽ nhấc lên đặt trên vô- lăng, ánh mắt gợi cảm, làm lộ ra hào quang của dục vọng chinh phục.

"OK!"

Nhiếp ảnh gia hô một tiếng, nhân viên trợ giúp vội ôm áo ba- đờ- xuy chạy lên, trợ lý cũng đi lên tay cầm bao tay với đôi giày tuyết.

Khí hậu ở đây thật lạnh tới xương tủy, cả người vừa căng thẳng chống đỡ cái lạnh, vừa thể hiện tạo hình thư thái đẹp mắt. Cho dù trên xe mở hệ thống sưởi ấm, nhưng vẫn khiến Tất Hạnh Trừng lạnh băng đến từng tấc thịt, nhất là hai lòng bàn chân, hiển nhiên là do quá trình di chuyển kia đã làm tổn thương tới.

"Trừng Trừng, cô thật sự rất lợi hại , khiến tôi bấm máy liên tục mà không nỡ dừng lại!" Khiến cho nhiếp ảnh gia Tiểu Ngụy kinh ngạc không chỉ bởi biểu hiện chuyên nghiệp của Tât Hạnh Trừng, còn bởi vì sự lạnh lùng vốn có của cô khiến ảnh chụp có độ hoàn mỹ cao nhất.

Nội dung chính tháng sau của tạp chí quảng cáo các hãng xe hơi trên thế giới là bộ sưu tập xe hơi nổi tiếng ra mắt vào mùa xuân, vừa nhận được dự án này, người mẫu duy nhất hắn nghĩ đến là Tất Hạnh Trừng!

Trừ bỏ vì hợp tác nhiều lần tất nhiên sẽ có sự ăn ý trong công việc, còn vì Tất Hạnh Trừng luôn rõ thứ mà các nhiếp ảnh gia cần là cái gì, mỗi lần chụp ảnh đều có hiêuh quả rất tốt; trong giới nhiếp ảnh, những ai mà đã hợp tác qua với cô đều phải giơ ngón cái lên khen ngợi, chụp ảnh cùng cô không có áp lực, có thể hưởng thụ khoảnh khắc chụp ảnh đơn thuần tốt đẹp.

"Đúng rồi, Trừng Trừng nhà chúng ta thật sư rất mạnh mẽ !" Thân là trợ lý của Tất Hạnh Trừng, Lương Diệu Giai cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu hãnh.

Tất Hạnh Trừng quấn chặt chiếc ba- đờ- xuy vào người, nắm chặt tay cố gắng làm ấm cơ thể đang run rẩy vì lạnh, "Hai người rảnh rỗi ngồi ca tụng tôi, không bằng lấy chén trà gừng qua đây có vẻ thực tế hơn!"

Nghe vậy, Lương Diệu Giai nhanh chóng chạy về chiếc xe cách đó không xa, cầm bình thủy trở lại.

Mấy ngón tay của Tất Hạnh Trừng vì lạnh mà không thể cử động nổi, đành phải nhờ Lương Diệu Giai mang trà gừng tới, một lúc sau cô mới cảm thấy cơ thể mình ổn hơn một chút.

"Không phải tôi nói ngoa nếu cô đi theo con đường chụp ảnh, khẳng định sẽ có rất nhiều nhiếp ảnh gia khác không có cơm ăn!" Biết rõ Tât Hạnh Trừng rất chuyên nghiệp lại hiểu rõ về lĩnh vực nhiếp ảnh, nội tâm Tiểu Ngụy âm thầm cảm thấy may mắn.

"So với cầm máy, tôi thấy Trừng Trừng rất thích hợp làm người mẫu ảnh! Cô ấy trời sinh đã rất có năng khiếu, nếu lấn sân sang điện ảnh có lẽ cũng sẽ rất nổi tiếng." Trong lòng Lương Diệu Giai luôn thần tượng cấp trên của mình, trong túi xách của cô luôn có những tấm hình của Tất Hạnh Trừng đươcn cắt ra từ nhiều tờ báo khác nhau.

Lương Diệu Giai ấn tượng nhất với bài báo viết: "Người mẫu Tât Hạnh Trừng xuất thân từ nhiếp ảnh gia, tuy không phải người đẹp nóng bỏng nhất, nhưng lại có tài năng bẩm sinh; tuy không có dáng người được coi là đẹp nhất, không phải mình hạc xương mai, nhưng thân hình cao 1m65 mang một nét bình di gần gũi, cho dù có mang đôi cao gót 4 tấc, cũng sẽ không giống như người khổng lồ làm cho người ta cảm thấy bức bách.

Khuôn mặt có tỷ lệ cân đối, thanh lệ tự nhiên, đôi mắt hai mí long lanh to tròn ngập nước, lựa chọn cách trang điểm phù hợp thì ngay lập tức giồng như một đại mỹ nhân Phương Đông cổ điển vậy, vừa xinh đẹp động lòng người, vừa có phong thái ngạo mạn bề thế"

Những chữ trên bài báo, Lương Diệu Giai dường như đọc thuộc lòng, tuy không phải người mẫu quá nổi tiếng, nhưng cô rất tự hào khi là trợ lý của Tất Hạnh Trừng.

"Mấy người cứ ca tụng vậy, chắc chắn tôi sẽ nổi tiếng tới chỗ Ngọc hoàng đại đế đó!" Tất Hạnh Trừng nửa đùa nửa thật nói, kỳ thực không phải trời sinh cô đã được như vậy, để đi được tới bước này cô đã phải trả giá rất nhiều thứ cùng với quyết tâm mãnh liệt, cô không muốn người khác nói nhiều quá về vấn đề này, nên đành dung những lời nói đùa này chặn lại.

Việc chụp ảnh. . . . . . Nhiều năm trước, đối với công việc này quả thực cô rất nhiệt tình, cho đến nay niềm thích thú với nó chưa hề giảm đi, nguyên nhân là vì có một nguồn động lực phía sau..

Cô đã hạ quyết tâm sẽ không cầm máy nữa, nhưng vẫn kiên trì bí mật chụp ảnh, cô không muốn nổi tiếng cũng không muốn tranh quyền đoạt lợi, tất cả đều là vì bản thân cô, muốn chứng minh năm đó là ai kia không có mắt.

"Có thực lực sẽ không sợ người ta nói đông nói tây!" Lương Diệu Giai lấy điện thoại di động ra, đọc lại tin nhắn khi nãy Tất Hạnh Trừng đang chụp hình, "Chị xem, vừa rồi người của đài truyền hình nhắn tới, nói là nhiếp ảnh gia Nhĩ Đông Thần chỉ định hợp tác với chị, Đông Thần đó! Là nhiếp ảnh gia đẹp trai tiếng tăm lừng lẫy, Nhĩ Đông Thần đó!"

Lương Diệu Giai nhảy nhót quá chừng, đưa ánh mắt xem thường về phía Tiểu Ngụy, "Thật ngại quá! Cùng là nhiếp ảnh gia, tôi không đẹp trai, cũng không có nổi tiếng như vậy !" Tiểu Ngụy cúi đầu, thẳng thắn nói, hắn thực sự cũng rất sùng bái nhiếp ảnh gia được vinh danh quốc tế Nhĩ Đông Thần đó!!!!

"Đông Thần. . . . . ." Khóe miệng Tất hạnh Trừng vừa nhếch lên một đường cong, trong nháy mắt bỗng cứng đờ.

"Đúng rồi! Bao nhiêu người tha thiết ước mơ muốn trở thành tiêu điểm dưới ống kính của Nhĩ Đông Thần, Trừng Trừng, chị cũng rất kinh ngạc, rất hưng phấn phải không?" Lương Diệu Giai vui vẻ nhìn hai chữ "Đông Thần" trên tin nhắn, cô đang tưởng tượng ra dáng dấp Nhĩ Đông Thần chụp ảnh rất chuyên nghiệp, rất anh tuấn, cuốn hút.

Tất Hạnh Trừng không đáp lời, bề ngoài trông rất bình thản, nhưng trong lòng lại nhộn nhạo không yên; cố gắng kiên trì làm công việc này, cũng chỉ vì để một ngày nào đó người kia sẽ phải hối hận, khoảnh khắc này cô đã chờ mong từ rất lâu, đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng cô vẫn không nhịn được kinh ngạc.

Người đó không nghĩ tới việc trực tiếp chỉ định cô, là đã tính trước tới việc cô không dám đối mặt, vẫn không để cô vào mắt như trước sao?

Tất Hạnh Trừng vừa xoa xoa tay, chuẩn bị tinh thần để khiêu chiến, trong đầu suy nghĩ tới trường hợp sẽ xảy ra, nhưng trong lòng vẫn rất hồi hộp; cô bỗng nhiên không thể xác định được, suy cho cùng gặp lại người kia là đúng hay sai???

Trên bàn bày ra hàng loạt ảnh chụp, rất nhiều tạo hình khác nhau, phong cách khác nhau, nhân vật trong các bức ảnh đó đều cùng một người. Nhĩ Đông Thần nheo mắt lại, bỗng chốc cảm thấy phức tạp, rất khó tin tưởng người mẫu chụp ảnh này, với cô gái ôm máy ảnh chờ đợi cầu vồng xuất hiện là cùng một người.

Thân là chủ của công ty quản lý nghệ sĩ Châu Á nổi tiếng, Vệ Hoàng Khải rất ít khi tự mình ra mặt đàm phán công việc thay nghệ sĩ trong công ty, nhưng Tất Hạnh Trừng không giống với những người khác, anh sẽ rất cẩn thận trong việc lựa chọn công việc của cô, càng rất tôn trọng ý kiến của cô.

Nhiếp ảnh “vương” nổi tiếng thế giới chỉ định hợp tác với cô, công ty theo đó cũng được coi trọng them vài phần, sau khi được sự đồng ý của Tất Hạnh Trừng, anh lập tức mời luật sư sắp xếp một bản hợp đồng, hôm nay hai bên sẽ gặp nhau đàm phán, nên anh gặp Nhĩ Đông Thần đầu tiên.

Giới thiệu vắn tắt lý lịch của Tất Hạnh Trừng một cách máy móc, cùng với vài yêu cầu đặc biệt từ phía công ty , sau khi nói được một đoạn Vệ Hoàng Khải mới phát hiện, Nhĩ Đông Thần căn bản không có nghe anh nói, mà đang suy nghĩ cái gì đó đến mức mất hồn.

"Nhiếp ảnh Nhĩ! Có chuyện gì sao?" Vệ Hoàng Khải giơ tay quơ quơ trước mắt Nhĩ Đông Thần, động tác có vẻ bướng bỉnh, không người nào sẽ nghĩ đó là bộ dáng của ông chủ công ty nổi tiếng.

Nhĩ Đông Thần mới từ từ hồi phục tinh thần, nhanh chóng xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi vừa mới suy nghĩ về hướng phát triển phong cách chụp ảnh, mới thất lễ như vậy ."

"Không sao." Đối với đa số mọi người Vệ Hoàng Khải sẽ không câu nệ tiểu tiết , nhếch miệng khẽ cười, rất khó tin tưởng anh là người hết sức quan trọng "Tôi nghĩ, nếu anh và Trừng Trừng hợp tác, cô ấy còn có trình độ hiểu biết nhất định về phương diện này, tôi mới cẩn thận đề xuất mấy yêu cầu kia."

"Cẩn thận một chút luôn hữu ích mà ." Nhĩ Đông Thần khách sáo trả lời, anh không muốn biểu hiện quá mức thân tình với người mới gặp.

Từ xa xa một người phụ nữ đi tới, chiếc áo lông dày rộng rãi thoải mái, quần bò bó sát cơ thể cộng thêm đôi giày cao gót màu đen bóng, để lộ ra đường cong mê người, trên khuôn mặt đã bị che kín bới chiếc kính mát to chỉ chừa ra bờ môi mọng đỏ, người phụ nữ ấy lập tức trở thành tiêu điểm của quán cà phê.

Ban đầu Nhĩ Đông Thần căn bản cũng không nhận ra người phụ nữ đó là ai, người phụ nữ đó còn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vệ Hoàng Khải làm anh bán tín bán nghi, nhất là đối phương còn đeo kính mát to chỉ hở hai đường chân mày, càng khiến anh khó có thể tin nổi; tuy anh đã xem rất nhiều tạp chí có hình cô, nhưng tận mắt gặp vẫn rất rung động, trong trí nhớ của anh, hình ảnh của cô chỉ dừng lại ở chiếc áo thun với quần bò bình thường mà thôi.

Hoàn toàn lột xác. . . . . . Cụm từ đo dung để chỉ người phụ nữ trước mặt anh cũng không ngoa.

"Thật xin lỗi, tôi đã đến muộn?" Giọng cô trong vắt phát âm lưu loát, nghe rất có cá tính.

"Không có, không có, là tôi hẹn nhiếp ảnh Nhĩ tới trước một chút ." Đôi mắt Vệ Hoàng Khải nheo lại, nhanh chóng giải thích, giống như tất Hạnh Trừng mới là ông chủ vậy "Em có biết , mỗi lần anh phải trực tiếp đàm phán nhận công việc của em, Á Châu khó có cơ hội hợp tác với nhiếp ảnh gia nôit tiếng Nhĩ đây, dù nhiếp ảnh Nhĩ đây không để ý, nhưng nhất định anh phải tự ra mặt thể hiện sự tôn trọng với đối phương."

Khóe miệng Tất Hạnh Trừng khẽ nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, cô đương nhiên biết tại sao ông chủ thân ái của mình lại kính trọng cô tới ba phần, chỉ vì yêu ai yêu cả đường đi, càng hy vọng trước mặt cô thể hiện một chút, ở trước mặt người nào đó nói tốt về cô vài câu

Nhĩ Đông Thần thực sự bị trấn kinh bởi thái độ của Vệ Hoàng Khải, nhưng đôi môi đỏ mọng kia nhếch lên khiến anh kinh ngạc, cho tới bây giờ anh không ngờ cô có thể cười đến mức ngạo mạn như thế.

Bước vào quán cà phê, khoảnh khắc gặp lại Nhĩ Đông Thần, hô hấp của cô có chút rối loạn, qua quá trình tự trấn an, cô bày ra khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp; trên thực tế sáng nay, cô đã đứng trước gương thử rất nhiều kiểu cười, mới quyết định chọn một loại không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt.

"Hi, đã lâu không gặp , xã trưởng, anh còn nhớ tôi không?"

Nhiều năm không thấy, anh không thể đoán được cô lại có thể cười với anh, hơn nữa vẫn là câu xưng hô quen thuộc kia, sau một hồi sửng sốt Nhĩ Đông Thần mới định thần lại được.

"Đương nhiên. . . . . . Còn nhớ rõ." Cổ họng anh khó khăn bật ra vài tiếng, nếu không nhớ rõ, anh làm sao lại tìm đến cô chứ? Nếu đã quên, anh làm sao còn nhớ rõ như vậy?"Tôi còn tưởng rằng cô đã quên tôi rồi đấy."

"Làm sao có thể quên được ? Trên đời này người trùng tên lại trùng nghề thật không có nhiều nha!" Cô lại cười khẽ một cái, vẫn là kiểu cười đó.

Cô đã sớm biết không thể dung bộ dạng cũ để gặp anh được, đau đớn làm sao hết đây! Đối phó với người vừa tự phụ vừa kiêu ngạo như vậy, muốn công kích lòng tự trọng của anh, mà chiêu này chính là cô học được trên người anh.

"Thì ra là hai người đã quen biết từ trước, khó trách Đông Thần lại chỉ định tìm em, em cũng không có nói không đáp ứng." Bất kể là nổi tiếng, thù lao hay độ khó dễ ra sao, Tất Hạnh Trừng lựa chọn công việc hoàn toàn dựa theo tâm tình hoặc giao tình với đối phương ra sao, tính tình bướng bỉnh, nếu không gặp được ông chủ bao dung như Vệ Hoàng Khải thì cô đã sớm có một đống tai họa rồi, nhưng Vệ Khải Hoàng cũng thừa nhận, anh là vì có tình cảm với cô nên mới dung túng cô như vậy.

"Em nhất định sẽ đáp ứng , trước kia ở xã đoàn ảnh xã trưởng rất quan tâm em, từ đầu tới cuối em mới cảm ơn xã trưởng bằng một bữa pizza mà thôi!" Nói đến đồng nghiệp cũ thì nên cảm thán, thôi không mong nhớ gì, bây giờ cô chỉ còn chút tàn niệm của oán hận, sớm biết rằng bụng dạ anh thâm sau, cô lúc trước đâu có nghĩ một chút pizza đó là quá keo kiệt đâu, còn ngu ngốc đem tim phổi của mình đặt chỗ anh?

"Không thể nghĩ tới cô vẫn nhớ rõ như vậy." Nhớ tới chuyện cũ, miệng Nhĩ Đông Thần không khỏi nhếch lên một đường cong mềm nhẹ, kỳ thật, anh rất muốn hỏi cô năm đó tại sao lại biến mất, nguyên nhân, anh thực muốn biết "Ngày đó" có phải cô đã tới văn phòng của xã đoàn hay không? Bây giờ gặp lại cô không phải trong một tình huống phải xấu hổ, anh không muốn phá hư không khí lúc này.

"Em vĩnh viễn làm sao quên được." Chỉ có chính cô mới biết được ý tứ sâu xa trong lời nói của mình; việc đã từng thích anh chính là nỗi nhục nhã lớn nhất đời này của cô, đau khổ, cô cả đời đều không thể quên con người này- Nhĩ Đông Thần!"Tốt lắm ! Chúng ta muốn ôn chuyện còn nhiều thời gian, trước tiên bàn chuyện hợp tác lần này được không?"

Nhĩ Đông Thần còn luyến tiếc những việc năm đó như vậy, nghe cô nói một câu"Còn nhiều thời gian", cục đá treo trong lòng bỗng nhẹ hẳn.

"Mặc dù tôi chụp ảnh triển lãm, đã chọn chủ đề, nhưng tôi biết cô am hiểu về ảnh lại rất có cá tính, vì vậy tôi rất muốn hợp tác lần này." Anh mở miệng rập khuôn công thức hóa, sau khi việc chụp ảnh thành công, nhắc tới chụp ảnh, ánh mắt của anh càng bình tĩnh nghiêm túc.

Tính tốt của xã trưởng là nằm trong máy ảnh, con người hai mặt này, cho nên cô vĩnh viễn biết rằng. . . . . . Trong nháy mắt, hiểu lầm ngu xuẩn năm đó lại hiện lên, Tất Hạnh Trừng cúi xuống nhấp ngụm cà phê, không nhìn tới bộ mặt giả giối quá mức phô trương kia.

"Anh hi vọng chúng ta sẽ hợp tác như thế nào?" Thân là ông chủ công ty quản lý, cũng xuất thân từ người mẫu, còn từng là thần tượng của rất nhiều người, Vệ Hoàng Khải rất nhanh đi vào vấn đề chính.

"Đầu tiên, tôi nghĩ sẽ mở cuộc họp báo, địa điểm chụp ảnh không giới hạn ở Đài Loan, trên nguyên tắc sẽ chọn tùy địa điểm để dừng chân khoảng ba đến năm ngày, thời gian chụp là khoảng ba tháng, những điều này hẳn là trong phạm vi dự tính của anh chứ." Nói được một đoạn, anh ngừng một chút, đưa ánh mắt trưng cầu ý kiến của hai người, thấy bọn họ không có vấn đề gì, anh lại nói tiếp: "Ngày mai ở công ty tôi sẽ công bố tin tức này, những thứ như bối cảnh chụp, trang điểm, trang phục, sức, đều do… Trừng Trừng chọn lựa." Nếu vẫn gọi anh một tiếng xã trưởng như năm đó, bên hắn cũng không cần phải quá khách sáo.

"Đây là khảo nghiệm sao?" Vệ Hoàng Khải trêu ghẹo hỏi, khóe mắt nhìn biểu tình của Tất Hạnh Trừng, nếu cô có một chút không vừa lòng, anh lập tức nhảy ra từ chối khéo, nhưng khuôn mặt cô không có chút thay đổi, không thể nhìn ra được cô đang vui hay buồn.

"Tôi có thể mang nhà tạo hình theo sao?" Tất Hạnh Trừng đối với yêu cầu của anh đã có dự tính riêng, nếu cô có thể nghĩ ra ý tưởng hoàn mỹ, khiến cho anh không nói được lời nào, cô cần tìm ngay cứu binh của mình tới.

"Đương nhiên có thể, nhưng tôi hy vọng ít nhất có thể thể hiện ra hai phong cách khác nhau, về hướng chụp thig cũng cần phân biệt một chút." Nhĩ Đông Thần không giả thích nhiều, anh có nghe một đồng nghiệp trong giới đánh giá cô, anh tin tưởng cô không quên đi việc từng chụp ảnh, cùng chủ đề có thể lấy cách thuyết minh khác, "Trừng trừng, tôi rất chờ mong biểu hiện của cô."

Trái tim Tất Hạnh Trừng không an phận mà đập nhảy kịch liệt, "Trừng Trừng" ? Vẫn gọi cô như vậy là muốn khiêu khích cô phải không? Tốt lắm, thư khiêu chiến này cô đón nhận Toàn bộ khung cảnh chụp ánh lên vẻ hào quang, nền đen huyền ảo, khiến người ta có cảm nhận chân thực nhất về màu sắc.

Đôi giày cao gót ,màu đỏ để trên ghế dài, tao nhã ngồi ở giữa ghế tựa, màu sắc ở đây càng làm cho làn da cô trắng nõn; trang phục được thiết kế đơn giản, lộ ra bờ vai nhìn rất tùy ý nhưng cũng rất gợi cảm.

Khẽ cắn ngón trỏ, nửa mắt rũ xuống, giống như mê hoặc, lại giống khinh thường mọi việc vậy, đối diện với ống kính máy ảnh Tất Hạnh Trừng biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp.

Mị lực dưới ống kính của cô khiến cho Nhĩ Đông Thần hoảng sợ, anh không dung nhiều lệnh sửa tư thế chụp, biểu tình của cô thay đôit thất thường nhưng rất hợp lý, anh nhanh chóng bấm máy liên tục không thể dừng được.

Thời gian nghỉ ngơi dổi trang phục, anh vốn định tìm cô nói chuyện, kỳ thực anh cũng không biết nên tán gẫu chuyện gì, nhưng lại có hàng trăm vạn lời chứa trong miệng; nhất là không hiểu được tại sao trang phục sư ( người làm về trang phục) lại dùng anh mắt địch ý như vậy nhìn anh, tựa như chỉ cần Nhĩ Đông Thần bước lại gần vài bước, cô ta lập tức sẽ thả chó ra cắn người.

"Lộ Vi Hoàng, ánh mắt cậu nhìn có chút phiền lụy nha?" Nhìn Lộ Vi Hoàng một bên sửa lại trang phục cho cô, một bên dung ánh mắt kinh khủng trừng người khác, Tất Hạnh Trừng thật sự lo lắng ánh mắt nhìn của Lộ Vi Hoàng…. Khiến cô co rút chân tay.

"Tớ chỉ đang bảo vệ cậu mà thôi!" không biết tên ngu ngốc nào hôm qua hớn hở, nói là Trừng Trừng nhận công việc mới, vừa vặn là người có quen biết, cô tò mò mới hỏi tên nghe thấy tên Nhĩ Đông Thần, thiếu chút nữa đập bể chiếc điện thoại, sớm biết có cuộc điện thoại ngu ngốc kia cô đã không nghe, khiến cô tức giận cả đêm không ngủ được.

"Cậu đừng trách anh ta, là chính mình quyết định." Tất Hạnh Trừng nhìn xuống chân tưởng tượng một chút, chắc chắn Vệ Hoàng Khải đã bị mắng một trận.

"Gì hả, cậu làm sao còn muốn cùng tên đàn ông không có nhân phẩm kia hợp tác chứ? Đừng nói cho tớ là cậu đối với hắn ta là nhớ mãi không quên nhé!"

Tất Hạnh Trừng cắn chặt răng, sỉ nhục lớn nhất cuộc đời cô làm sao nói quên là có thể quên? Khi mới bắt đầu, Tất hạnh Trừng còn lặp lại suy nghĩ ngu ngốc kia, không tin Nhĩ Đông Thần là tên ti tiện; đến sau cùng vẫn không can tâm, anh ta sao lại có thể không có nhân phẩm, khinh người quá đáng như thế?

Cô luôn tự hỏi chuyện này, Nhĩ Đông Thần có phải từ đầu tới cuối anh không hề để cô vào mắt không? Vậy tính toán của anh ta cũng quá kỹ càng đi! Nếu lúc trước chỉ là muốn lợi dụng cô, cũng không cần thiết phải trêu đùa cô như vậy.

Tất Hạnh Trừng thừa nhận mình quá ngây thơ, muốn cho anh ta hối hận tiếc nuối, bởi vì mang thù hận với anh nên cô mới liều mạng thay đổi bản thân mình như thế; nhưng thời gian cũng không làm cô quên những việc đó, trái tim cô đã vỡ vụn rồi, từng nhắc nhở chính mình, sau khi trả thù rồi liền buông tay sau này sống cuộc sống của chính cô.

"Đừng lo lắng cho tớ, tớ biết mình đang làm gì mà." Sau khi đổi màu son, Tất Hạnh Trừng cười để cô bạn thân đỡ lo lắng, nhưng trong cô vẫn ẩn chứa nỗi bất an..

Gặp lại trong hàng trăm trường hợp cô suy nghĩ, trước mắt cũng trong phạm vi kiểm soát của cô, nhưng lần gặp lại vào ngày đó, biểu hiện của cô chứng minh hoài niệm mãnh liệt, cũng có cái gọi là “ Để ý”.

Tất Hạnh Trừng cô để ý ư, không nghĩ cô vẫn còn để ý đến anh… Đây là tình cảnh gì vậy????

Đổi sang bộ trang phục thứ hai, đây là một bộ âu phục kiểu mới, hai dây váy hờ hững ở hai bên bờ vai, làn váy dài chấm đất, chân trần đứng trên nền màu đen kế bên là một chiếc sô pha, giống như đang cẩn thận tìm kiếm gì đó, bộ dáng phiêu diêu mê người cũng rất nghịch ngợm.

Kỳ thực trong lòng Tất Hạnh Trừng rất hỗn loạn , may mắn lf kinh nghiệm chụp ảnh kiểu này của cô rất phong phú, vừa nghe thấy tiếng hô đổi kiểucô chuyển động tác theo quán tính, giống như một bức họa điêu đẹp mắt vô cùng.

Máy móc làm theo như một đứa trẻ, cô thà tốn nhiều công sức để kiếm nhiều tiền, cũng sẽ cự tuyệt làm theo quy tắc ngầm.

Trong quá trình thay đổi của cô đã biến từ một cô gái ngây ngốc không biết gì, thành một người mẫu cũng có chút danh tiếng, thường chụp những tạo hình nóng bỏng, tất cả đều dựa vào thực lực của cô để đi lên, thực ra cô cũng có tố chất bẩm sinh nên công việc phất triển rất thuận lợi.

Biểu hiện của cô cũng không tệ lắm, rất sống động, ánh mắt cô nhìn xuống dưới, cách đi thưu thái hoàn mĩ, rất thích hợp để quảng bá cho thương hiệu nào đó, đối với cô mà nói cô không thích tranh đoạt lợi ích với ai, chỉ muốn hoàn thành công việc của mình, nhớ đến có lần đụng độ với một đồng nghiệp khác khiến cô rất khó chịu, đến cả tháng sau vẫn chưa hết bực bội.

Đem làn váy kéo đến đầu gối, Tất Hạnh Trừng cong người ngồi xuống, để lộ tra cặp chân bóng loáng, chạm nhẹ lên mặt thoáng có chút nước, khuôn mặt lạnh lẽo, cô cố ý trừng mắt thật lớn để đôi mắt trông lạnh lẽo hơn, khẽ bĩu môi, lúc này trông cô như một tiểu tinh linh lưu lạc đến trần gian bày ra nhiều trò nghịch ngợm vậy.

Vài năm trước cô có nằm mơ cũng không nghĩ cô sẽ trở thành người mẫu, có cơ hội trở thành tiêu điểm dưới ống kính; mỗi một thành tựu bây giờ cô đạt được, cũng nên cảm ơn Nhĩ Đông Thần chứ nhỉ! Tất Hạnh trừng ngĩ đến đây trong lòng lại chợt cười giễu một cái.

Phía sau hậu trường, xem những phân cảnh mà cô lơ đãng đến mất hồn, vẻ mặt Nhĩ Đông Thần bỗng phức tạp.

Đưu ra yêu cầu chụp thử, một một mặt là trong lòng anh, còn nhớ rõ đến bây giờ suy nghĩ của cô cũng không quá phức tạp, nhiều năm sau khi xem những phân cảnh quảng cáo thấy có bóng dáng của cô, khi thì lạnh nhạt, khi thì xinh đẹp, khiến anh rất khó phán đoán được cô so với trước đây có điểm gì khác biệt.

Anh vốn nghĩ rằng qua màn ảnh có thể nhìn thấu đướcuy nghĩ của cô, nhưng hiện tại thì anh đánh giá quá cao năng lực của mình, là cô thay đổi quá nhiều sao? Điều gì có thể khiến một cô bé ngây thơ, nhanh nhẹn đơn thuần, lại có thể có sức quyến rũ lớn như vậy dù chỉ là một cái nhấc tay, chìa chân như vậy? Hoàn toàn là hai người khác nhau.

Nhĩ Đông Thần không biết điều này là tốt hay xấu, cũng không hiểu được thế giới này quy định thế nào là tốt thế nao là xấu; ý nghĩ đơn giản anh cũng không nghĩ ra nổi, anh không cần tốn nhiều tâm tư điều tra, có thể dễ dàng thấy đượcngười con gái sáng ngời rạng rỡ như ngọc của ngày hôm nay, tâm tư lại được giấu thật sâu kín trong lòng, anh không thể nắm chắc được…

Anh rất ít khi chụp ảnh mà bị phân tâm, có nhiều cảm xúc cá nhân, nhưng thật lâu cũng không có cảm giác như hiện tại, nóng lòng nhớ đến hình ảnh đó..

Không thể tưởng được anh lại có thể dung lý do này để đừng đường chính chính tới gần cô, không thể tưởng được sau khi gặp lại, cô sẽ lấy tư cách một người mẫu để xuất hiện trước mặt anh; nhân tình thế thái đúng là có rất nhiều điều kì diệu.

Nhĩ Đông Thần không xác định được cô có biết tới cái "Sự kiện kia" hay không? Cho dù Tất Hạnh Trừng không có tình cảm gì, anh cũng nhất định có biện pháp, dù sao bây giờ bọn họ đã tiến gần lại với nhau rồi không sợ không làm được.

Mấy năm nay anh không dám tìm cô cũng vì chột dạ, cho dù có rất nhiều điều muốn hỏi, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chỉ tưởng tượng ra cảnh cô chất vấn anh, oán hận anh, liền lùi bước không dám đi nữa.

Ai nói chỉ có phụ nữ mới có lúc mềm yếu? Đôi khi đàn ông cũng sẽ có lúc như vậy.

Rất lâu trước kia, có một cô bé ôm máy ảnh chờ đợi cầu vồng xuất hiện, hỏi anh thứ anh muốn chụp nhất là gì? Anh còn nhớ rõ mình cho rằng, những thứ nên chụp đã chụp qua, thậm chí mất đi khát khao chụp ảnh. Nhiều năm sau, đi không ít nơi, gặp không ít sự vật, mới biết trên đời này hình ảnh đáng quý còn nhiều lắm.

Mới biết tầm hiểu biết của mình vẫn còn hạn hẹp, Nhĩ Đông Thần cũng thấy rõ ràng, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra mình đang muốn theo đuổi thứ gì; những năm này rất nhiều nơi trên thế giới đã in dâu chân anh, phát hiện ra rằng không hẹn mà gặp anh trở về Đài loan chụp ảnh mở cuộc triển lãm, điều này cho anh thêm dũng khí để tìm cô.

Sự tồn tại của cô mới có thể cho anh cảm giác được hình ảnh trân quý nhất, muốn cô làm người mẫu chụp ảnh, bất quá chỉ là nguyên nhân thứ yếu, mục đích chính là anh muốn tìm về cảm giác của chính mình.