Chương 1

Vào ba trăm năm trước, nàng chính là Nữ Ngự Đế Cơ, muội muội song sinh của Thiên Đế. Hai vị thượng tiên trên thiên giới là Chi Liên Đế Quân và Hoành Thanh Đế Quân đều chung tình một lòng hướng về nàng. Hoành Thanh Đế Quân xuất thân từ Phượng Hoàng Tộc, vốn đã có hôn ước với Bích chỉ từ trước, tính tình hào sảng, phóng khoáng, Hoành Thanh không ngần ngại bày tỏ tình yêu của mình, thậm chí còn bứt trụi lông đuôi để tặng cho nàng, điều đó đã trở thành trò cười cho cả thiên giới. Còn Chi Liên Đế Quân kiêu ngạo của Hồ tộc, chỉ vì một lần mang ơn cứu mạng cũng đã đem lòng yêu nàng, nhưng vốn tính lạnh lùng, nội liễm, Chi Liên Đế Quân chỉ âm thầm yêu thương, bảo vệ nàng mà không nói ra.

Ma quân Lệ Ma sắp xuất thế, Bích Chỉ lúc đó là Nữ Ngự Đế Cơ đã tình nguyện xuống trần trừ ma, Thiên Đế đã đồng ý phái nàng và Chi Liên Đế Quân, Hoành Thanh Đế Quân cùng xuống trần, giả làm đệ tử trong Thần Tiêu Phái tại Tha Nga Sơn để chờ thời cơ tới diệt trừ Ma quân. Tại đây trong một lần uống say rượu, nàng đã mang thai với Chi Liên Đế Quân và để bảo vệ sinh linh bé bỏng trong mình, nàng đã chấp nhận phong ấn thân thể thật sự, nhập vào xác một người trần để sinh con, nhưng hậu quả là nàng đã mất đi trí nhớ. Lúc này Nữ Ngự Đế Quân đã trở thành Bích Chỉ và đem lòng yêu Chi Liên Đế Quân, mặc cho Hoành Thanh Đế Quân vẫn một lòng hướng tới mình.

Trải qua bao gian truân dưới hạ giới, cuối cùng Bích Chỉ cũng khôi phục lại được thân phận Nữ Ngự Đế Cơ, nhưng chính nàng lại một lần nữa đánh mất toàn bộ ký ức của mình từ khi xuống trần gian. Bao nhiêu tình cảm cùng yêu thương cùng với Chi Liên Đế Quân đều bị ngủ vùi. Nữ Ngự Đế Cơ quyền uy lạnh lùng ngày nào đã trở lại.

Tuy nhiên, sau khi biết mình đã có con với Chi Liên Đế Quân nàng quyết định thành thân với Đế Quân mặc dù tình cảm của nàng với chàng giờ đã ngủ vùi sâu trong vùng ký ức bị lãng quên kia. Trong ngày đính hôn, Đông Hoa Thần Nữ vì quá yêu Chi Liên Đế Quân nên định ra tay sát hại Nữ Ngự Đế Cơ, Hoành Thanh vì cứu cô nên hồn phách bị tan vỡ, phải ngưng kết lại lần nữa. Còn Chi Liên Đế Quân vì chắn cho nàng khỏi bị hút vào trong Đằng Hồ, chiếc bình diệt thần diệt yêu thời thượng cổ. Chính lúc này những ký ức trong nàng mới bừng tỉnh, Nữ Ngự Đế Quân mới nhớ lại hết tất cả những chuyện trước đây khi trong thân phận Bích Chỉ Tiên Tử nhưng Chi Liên Đế Quân của nàng giờ đây đã mãi mãi xa rời…

Liệu rằng có phép lạ nào sẽ xảy ra với Chi Liên Đế Quân và Nữ Ngự Đế Quân hay không?

“Nghe nói Đế quân dâng tấu lên Thiên Đế, muốn đày ta xuống hạ giới, không biết ta đã làm chuyện gì đắc tội với Đế quân?”

Y dịu dàng mỉm cười nói: “Thiên Đế phái ta xuống hạ giới, ta đi một mình rất cô đơn, thế nên muốn kéo nàng cùng đi”.

Ánh mắt sâu thẳm dịu dàng của Đế quân gần trong gang tấc, khiến người ta bất giác đắm chìm vào đó.

Tâm trạng của ta hiện giờ rất phức tạp, cứ lâng lâng phiêu phất như được ăn loại linh chi tiên thảo gì đó. Trong lúc vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, không biết tại sao thân thể ta đã đứng ở ngoài Nam Thiên Môn.

“Vậy đi xuống nhé!” Sau đó y buông tay.

Ta hoảng hốt phát hiện thân thể mình đã bay giữa không trung, không thể thi triển được chút xíu tiên thuật nào. Ta thiếu chút nữa tức đến muốn đấm ngực giậm chân. Hay cho ngài một Đế quân thâm hiểm, dám đẩy ta ngã đến hai lần!

Tác giả

Kim Nhật Si

Cô yêu thích những câu chuyện tình yêu đẹp sau bao nhiêu thử thách trái ngang. Là tác giả viết tiểu thuyết theo lối nhẹ nhàng hài hước, nhiều tình tiết ly kỳ hồi hộp, cách hành văn được nhiều bạn đọc khen ngợi. Giấc mơ lớn nhất của cô là dành cả đời để viết những câu chuyện mà mình yêu thích.

“Sợi dây linh tê này… Chỉ cần trong lòng muội còn có người đó, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Trừ phi lãng quên, trừ phi không còn trên thế gian nữa.”

Tiền truyện

Ta cúi đầu ủ rũ, mang một thân thương tích quay trở về hầm rượu. Tiểu hồ ly yên lặng đi phía sau, ánh nhìn của nó tựa như có thể khoét thủng một lỗ sau lưng ta. Đồ nhãi ranh, lông tơ còn chưa thay hết mà tính tình đã nóng nảy vậy rồi, sau này không biết sẽ ghê gớm tới mức nào nữa?

Các thần tiên và yêu tinh hạng thấp bên đường khi thấy ta đều len lén cười.

Vài kẻ tố chất không được tốt còn chỉ chỉ trỏ trỏ ngay trước mặt ta mà nói rằng:

“Tửu nương đó chính là người của hầm rượu chuyên ủ rượu Hoàng Liên, một kẻ sa cơ thất thế ở tầng thứ nhất thiên giới đấy.”

“Nếu hỏi ai là người ăn mặc lôi thôi lếch thếch hàng đầu ở tầng thứ nhất thiên giới, chẳng phải nàng ta thì là ai? Ngay cả Tửu Nhưỡng tiên tử tính khí cực tốt mà cũng hết cách với nàng ta, đã giáo huấn vài lần rồi nhưng nàng ta vẫn không chịu ăn mặc cho tử tế.”

“Chậc chậc, mặc y phục không thích cài y kết[1]…”

[1] Cúc áo, nút áo. (Người dịch – ND)

“Hừ, thiếu nữ gì mà suốt ngày vén tay áo đến tận khuỷu tay như thế chứ …”

“… Nghe nói nàng ta bị Chi Liên đế quân đánh ra nông nỗi này, không biết lý do tại sao nhỉ?”

“…”

Đúng thế! Bích Chỉ ta chỉ là một tửu nương nhỏ, một thần tiên hạng thấp nhất tại tầng thứ nhất thiên giới, ngày hôm nay đã làm ra một việc cực kỳ tai tiếng.

Chi Liên đế quân ở tầng thứ ba thiên giới hạ cố đến tầng thứ nhất để chủ trì buổi bàn luận Phật pháp. Ta đã làm loạn nơi bàn luận, còn bỉ ổi vô sỉ, gan lớn tày trời có ý đồ dụ dỗ Chi Liên đế quân, bị Đế quân nổi cơn thịnh nộ đánh ra thế này.

Chỉ có ông Trời mới biết rằng ta thực sự bị oan! Tuy Chi Liên đế quân đúng là mỹ nam cả trăm dặm mới tìm được một nhưng cũng chưa tới mức khiến ta si mê đến độ lu mờ lý trí. Sự hiểu lầm ngày hôm nay hoàn toàn chỉ vì một y kết không cài và một khuỷu tay để lộ ra ngoài.

Cần phải biết, công việc của một tửu nương vốn là lao động chân tay, y phục đều là kiểu cổ cao có nút cài, không được mát mẻ thoải mái như những tiên nữ toàn thân quấn đầy tơ lụa cả ngày đánh đàn khiêu vũ ở tầng thứ hai thiên giới. Tuy kiểu y phục này có phần cổ hủ nhưng cổ hủ cũng có điểm tốt của nó, ăn mặc kín đáo thì tiên khí mới không bị thoát ra ngoài, qua thời gian dài có thể giảm bớt được vài năm tu luyện. Nhưng ta lại ghét nút cài trên cùng vướng víu khó chịu nên ta tháo ra luôn. Còn về chuyện xắn tay áo lên là bởi vì để thuận tiện làm việc. Vậy nên nói ta cố tình dùng nữ sắc để dụ dỗ Đế quân, thực sự là quá bịa đặt!

Ta xông đến tiên giá hừng hực cát khí của Chi Liên đế quân chẳng qua chỉ để hỏi y, rốt cuộc trong gia tộc y kẻ nào lại thất đức như vậy, không hề quan tâm đến sự sống chết của A Hàn. Nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị đánh ra thế này. Đúng là thần tiên vô tình!

À, ta quên chưa nói rõ, Chi Liên đế quân chính là Quân thượng, người đứng đầu tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ[2], cùng loài với tiểu hồ ly A Hàn.

[2] Cửu vĩ thiên hồ: Hồ ly chín đuôi. (Biên tập viên – BTV)

Nhắc đến A Hàn thì không thể không nhớ về ba trăm năm trước đây.

Khi đó đúng vào lúc ta đang phải gánh thiên kiếp, trải qua chín chín tám mươi mốt ngày ta gần như đã hồn tiêu phách tán. Lúc sư huynh tìm thấy ta, ta đã hôn mê tại Đại Hồng nhai ở biên cảnh tầng thứ nhất thiên giới không biết bao lâu rồi, trong lòng còn ôm chặt một quả trứng ngọc.

Quả trứng này hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, ngày đêm lấy tiên khí của ta để bồi bổ. Mười hai năm sau nở ra một chú cửu vĩ thiên hồ trắng muốt.

Vừa mới ra đời, tiểu hồ ly đã dụi dụi cái đầu lông xù vào người ta, dùng tiếng nói non nớt gọi ta một tiếng “nương”, làm ta suýt chút nữa thì khóc to.

Nhóc con này, Bích Chỉ tỷ tỷ của ngươi vẫn là thiếu nữ chưa xuất giá mà.

Nhưng bất kể là như thế nào, từ khi ôm trong lòng quả trứng đó, việc nuôi dưỡng nhóc con này dường như đã trở thành sứ mệnh của ta. Ta vì nó mà chỉ thiếu chút nữa là đã lôi quả tim của mình ra mà vầy vò, tự hỏi với mức độ hao tâm khổ trí mà bản thân đã bỏ ra đáng lẽ phải nuôi được một tiểu hồ ly ngoan ngoãn, ngây thơ, đáng yêu độc nhất vô nhị trên thế gian này mới phải chứ? Vậy mà trời không chiều lòng người, nhóc con này càng lớn càng làm ta phiền lòng, tính tình nó càng lúc càng lầm lì quái gở, dường như đang có xu hướng trở nên lạnh lùng như băng sơn. Từ lúc nó được một trăm tuổi thì không thấy nó cười nữa, còn ta ngày nào cũng phiền muộn nhìn trời xanh.

Thiên giới được chia làm ba tầng. Càng ở tầng cao thì cấp bậc càng lớn. Tầng thứ nhất này là nơi hỗn tạp nhất thiên giới, tiên và yêu cùng sống. Tại thiên giới ta chỉ quen biết một người, đó chính là sư huynh.

Sư huynh ta vẻ ngoài khôi ngô anh tuấn, tiên pháp càng luyện càng giỏi, nhưng mỗi tội nhân cách thì càng tu luyện càng trở nên tồi tệ. Sư huynh nói năng cay nghiệt, việc hắn thích làm nhất chính là giày xéo lên nỗi đau của ta để làm ta đau lòng. Lấy một ví dụ đơn giản, mỗi lần đến tầng thứ nhất thiên giới hắn đều nói: “Ở tầng thứ nhất thiên giới dù là tiên hay yêu đều có ba loại khí: linh khí, bá khí và phỉ khí[3]. Sư muội tuy trên người chẳng có chút linh khí nào nhưng bá khí và phỉ khí thì lại khiến người ta phải lóa mắt”.

[3] Linh khí: Khả năng học hỏi nhanh; Bá khí: Khí chất bá vương, cực kỳ khoáng đạt, trầm ổn nhưng lạnh lùng đến ghê người; Phỉ khí: khí chất cường đạo, côn đồ. (ND)

Hắn phi thăng[4] trước ta vài trăm năm, đến nay đã được làm việc dưới trướng của Thiên Xu tinh quân, tiền đồ xán lạn. Còn ta lại phải lưu lạc ở tầng thứ nhất thiên giới này, nơi mà người và yêu cùng chung sống, làm một tiên nhân hạ đẳng nhất. Ngay cả công việc tửu nương này cũng là sư huynh nhờ vả chỗ quen biết mới giúp được cho. Nhắc đến chuyện này ta lại cảm thấy cuộc đời chỉ là hư vô, phía trước toàn một màu đen tối. Mà sư huynh thì lúc nào cũng đấm ngực giậm chân, nước mắt đầm đìa: “Sư muội, huynh đây biết muội phải sống ở tầng thứ nhất thiên giới rất buồn khổ, nhưng muội cũng không thể cả ba trăm năm ngày nào cũng ủ ra loại rượu đắng như thế chứ. Muội bảo huynh sao có thể ưỡn ngực ngẩng đầu trước mặt Tửu Nhưỡng tiên tử đây?”

[4] Phi thăng: Từ xuất hiện trong những truyện Tiên hiệp, chỉ phương thức tu luyện thành tiên. (ND)

Vậy nên tên gọi “Hoàng Liên[5] tửu” cũng từ đó mà ra. Lúc đầu còn có vài người không tin nên qua uống thử xem sao, rốt cuộc vừa uống vào miệng đã phun hết cả ra, rất nhanh sau đó toàn bộ tiên giới không ai dám uống Hoàng Liên tửu do ta ủ ra nữa.

[5] Hoàng Liên là tên một vị thuốc Đông y, có vị đắng. (BTV)

Trong suốt ba trăm năm, thứ ta ủ ra chính là rượu nhưng điều mang lại cũng chính là một mớ rắc rối.

Có lúc ta không chịu nổi, khẩn cầu Tửu Nhưỡng tiên tử cho đổi công việc khác, nhưng khi sư huynh biết được hắn lại mắng ta một trận nên thân, tỏ thái độ “hận sắt không luyện được thành thép” mà nói: “Muội có ngốc không đấy? Muội có biết vị thần tiên làm mỳ bên cạnh chỉ vì làm ra mỳ quá ngon, người người đến mua xếp thành hàng rồng rắn mà đành phải thức ngày thức đêm vất vả làm lụng đến mức bị nôn ra máu không? Hiện giờ không có ai đến uống rượu do muội ủ, chẳng phải muội càng nhàn thân sao?”.

Ta nghĩ kỹ lại, thấy cũng đúng. Quả nhiên vẫn là sư huynh ta đạo pháp cao thâm, nhìn xa trông rộng.

Chỉ có điều nhàn rỗi tuy thoải mái nhưng quá nhàn rỗi thì lại là mầm tai họa. Chỉ cần nghĩ đến thứ rượu đắng ngắt không ai muốn thưởng thức do mình làm ra, ta lại thất vọng, buồn bực không thôi.

Ta vẫn còn nhớ như in buổi tối hôm đó, khi ta đang giãi bày với ánh trăng, thì trong bóng tối bỗng truyền đến một tiếng nói: “Nơi này đúng là hầm rượu sao?”.

Tuy ta không nhìn rõ tướng mạo của vị thần tiên đó nhưng dựa vào vầng hào quang sắc tía tỏa xung quanh y, ta liền biết trước mặt mình chính là một vị thượng tiên tôn quý, đương nhiên ta phải nịnh bợ một chút.

Vị thượng tiên đó nói: “Nếu đã là hầm rượu thì hãy rót cho ta một chén”.

Đây thật sự là lần đầu tiên trong ba trăm năm qua ta nghe được thứ âm thanh tuyệt diệu như vậy!

Ta ở yên đó đấu tranh một hồi, băn khoăn tự hỏi không biết giữa “để thượng tiên uống rượu mình ủ” và “nịnh bợ thượng tiên” có gì mâu thuẫn không. Cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng lý trí đang ra sức phản đối, ta rót một chén Hoàng Liên tửu mà nghe đồn vị đắng ngang với mật, nín thở đặt trước mặt thượng tiên, tim đập thình thịch thình thịch.

Thượng tiên cúi đầu nhấp một hớp, lông mày ta liền dựng đứng cả lên.

Quả không hổ danh là thượng tiên, dĩ nhiên là không phun hết cả rượu ra như các vị thần tiên khác. Tuy chỉ là một hớp nhưng cũng khiến ta cực kỳ xúc động.

Một lúc sau, ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn thượng tiên lại cúi đầu, nhẹ nhàng uống thêm một hớp nữa.

Vị thượng tiên này … không thấy đắng sao?

Đây đúng là kỳ tích đầu tiên xảy ra trong ba trăm năm qua!