Chương 1
Reng...reng...reng!!! Dậy đi học chị ơi đã hơn 9h rồi.Sao lại dậy muộn nữa rồi ,hôm nay đã là ngày thứ 4 dậy muộn trong tuần rồi đấy. Bao nhiêu? 9h ?Phương Thanh hốt hoảng thay quần áo và mang cắp sách phóng xe đi học .Cô lại phải tiếp tục nộp phạt rồi ,rõ ràng lúc tối cô đã ngủ sớm lắm rồi mà hôm nay vẫn muộn." Cảm ơn em nhé Thanh Vân ,chị đi đây". Thanh Vân mỉm cười xinh đẹp " Chị như trẻ con vậy ,nhớ về sớm em có chuyện muốn kể với chị ". Ok chị sẽ về sớm yêu em . Cô sao mà ngốc thế chứ?́.Hôm nay là thứ 5 cô phải trực phòng máy của nhà trường .Cô đăng kí trực phòng máy theo clb để có thêm thu nhập để trả các chi phí của mình ,mà hôm nay lại muộn chắc bị trừ mất nửa ngày mất . " Muộn 15 phút ,tuần này em đi muộn 2 hôm rồi đấy đến cuối tháng đừng có xin chị thêm đấy" Chị quản lý ban nhà trường nói."Vâng ,em biết rồi ạ,em xin lỗi ." Tháng này lại phải giảm bớt tiền ăn rồi,ôi cô còn muốn mua thẻ nhớ cho em máy tính của mình ,hazz chắc phải để tháng sau rồi. Cô đăng kí trực hai hôm là thứ 2 và thứ 5,vì sao ?? Vì hai ngày nay là ngày mà Trương Hàn Phong vào sử dụng máy tính ở trường.Trương Hàn Phong là soái ca ở trường,thực ra lúc đầu Phương Thanh cũng không để ý về hình ảnh soái ca hay gì cả,chỉ là có hôm trực phòng thì Hàn Phong vào dùng máy tính. Cô cũng chẳng quan tâm ,nhưng Hàn Phong là một chàng trai có ý thức làm cô thực chú ý.Mọi người bình thường vào dùng phòng máy tính toàn ăn uống vứt rác tùm lun ,dùng máy xong không bao giờ để máy lại chỗ cũ.Nhưng Hàn Phong không như vậy ,lần đầu tiên gặp lúc dùng xong anh ấy đã cất mọi thứ lại chỗ cũ ,còn dọn dẹp mọi thứ lẽ ra là việc cô phải làm. Từ lúc đấy chẳng biết lúc nào cô toàn để ý đến anh ấy,lúc nào trực phòng đôi mắt cũng không tự chủ nhìn về phía anh ấy.Sau này cô mới nghe bạn thân là kiêu Thu Trang nói về Hàn Phong ,anh ấy là soái ca vạn người mê ở trường.Trương Hàn Phong vô cùng đẹp trai và hiền lành ,tài giỏi hòa đồng với mọi người .Lịch học môn máy tính của Hàn Phong được công bố ,lan truyền trên facebook nên cô đã vô thức đăng kí lịch trực theo lịch học của anh ấy. " May quá" Phương Thanh vui mừng ,máy tính đấy vẫn còn trong.Anh thường ngồi ở đấy ,máy tính ở một góc yên tĩnh phù hơp cho việc học."Trương Hàn Phong" cô nhìn ra cửa phòng ,là anh !. Có biết bao nhiêu cô gái vây quanh ,anh nở nụ cười thật hiền nụ cười mà không bao giờ là dành cho cô.Người đàn ông này không hề biết đến cô,cô chỉ là quan tâm theo dõi anh từ xa thôi. " Cảm ơn phần ăn cơm trưa của bạn,tôi sẽ ăn thật ngon".Hôm nay cô thật sự muốn được nói chuyện với anh một lần,nên đã chuẩn bị một chai nước ,đúng vị anh thích theo tìm hiêu của cô. “Chào...cậu có muôn uống nước không tớ còn thừa một chai?”Phương Thanh thanh âm khẽ run, vì lấy hết can đảm để bắt chuyện với anh. Anh hơi khiêu mày kiếm, nhìn hai má phương Thanh hồng giống như hai trái đào mịn màng, cùng với thái độ vừa sợ vừa ngại kia, nở nụ cười vui mở miệng. “Cảm ơn Thanh Phương,đúng vị anh thích” Ánh mắt nhẹ nhàng sắc bén cơ hồ muốn nhìn thấu nội tâm cô. "Không có gì,chỉ là vô tình mua hai chai thôi” Phương Thanh kinh ngạc ,anh ấy biết tên của mình. Anh đưa tay chuẩn bị tiếp nhận cà phê trong tay Phuong thanh cô bởi vì kinh hỉ vì câu nói anh, lại bởi vì đụng chạm đến bàn tay ấm áp của anh , không nghĩ tới chai nước cô đã mở sẵn cho anh cứ như vậy bị đổ . Nước rớt ra khỏi cái chai, cô hoảng hốt làm cho cái chai cứ như vậy bay ra ngoài. Chai nước dừng ở trên tây trang người Phong, làm ướt quan áo của anh, thuận thế chậm rãi thuận chảy xuống theo cơ thể anh. “Thôi chết!” Phong phát hiện quần áo trên người mình bị làm bẩn. “A…thật xin lỗi câu,tớ thật sự khong cố ý” đồng thời Phương Thanh, tay chân lại hoảng “Thực xin lỗi, thực xin lỗi” Cô làm sao có thể ngốc như vậy chứ? Đồng thời tự trách, cô hốc mắt mang nước mắt, lên ba lô nắm lấy khăn tay lao xuống, đi tới trước mặt Phong, tay nhỏ bé liền hướng trên người anh lung tung mà lau. Từ đầu đến chân, tỉ mỉ lại tới tới lui lui mà lau, Phương Thanh nhỏ bé giống như tiểu nô tỳ, cứ như vậy chà lau tội trạng rắc rối của chính mình. Anh nhìn động tác vội vàng của cô, cùng với thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay nhỏ bé kia từ trong ngực hắn chuyển qua bên hông, lại chuyển qua bộ vị quần dài của anh, tuyệt không thẹn thùng. Trời, cô là mượn cơ hội ăn đậu hủ hắn sao? Đan Phong đem Phương Thanh đẩy ra, thân hình của cô tuy không được cao cho lắm nhưng chỗ nào cần lồi cần lõm đều có hêt, nội y màu đen vừa vặn ánh vào trong mắt anh .Nhũ hồng đầy đặn bị nội y đen bao bọc, hơn nữa làn da của cô trắng nõn, trông vô cung sexy khiến người nhịn không được huyết mạch phẫn trương. Phương Thanh hốc mắt nhiều hơi nước, ngồi chồm hỗm ở trước mặt Phong , độ cao vừa vặn, nhắm ngay trong đũng quần hắn, tư thế hai người thoạt nhìn cực kỳ ái muội. Anh thực sự thở hốc vì kinh ngạc, bởi vì Phương Thanh khuôn mặt để sát vào thân thể anh, hai tay đặt lên địa phương quan trọng nhất của anh.Cô quả thực không sợ hay để ý gì sao,hắn cư nhiên cũng là một nam nhân lại đang trong độ tuổi này..