Ba chàng trai, một cô gái và những chiếc lá - Chap 01 - 03
Một Cô gái đến từ xa. Một cô gái bé nhỏ, tóc cắt ngắn, da trắng, mắt đen và to. Cổ tay phải của cô đeo một sợi dây da màu đen mảnh. Hôm đầu tiên cô tới, ngoài trời mưa rây nhè nhẹ. Bụi cúc kim với những cái nụ xinh xinh đầu thu đặt ngoài hành lang phủ một lớp bụi như được rắc bạc. Gió làm chóp mũi cô hơi đỏ lên và đôi bàn tay nhỏ bé lạnh cóng.Cánh cửa nâu thơm mùi gỗ thông mở ra. Chùm chuông nhỏ treo trên cửa kêu những tiếng trong lanh lảnh. Căn phòng nhỏ dán giấy tường hoa vàng. Trên bậu cửa sổ, chỗ con mèo con lông xám đang co mình lim dim ngủ có những cây nến nhỏ cháy dở và một cây nến đỏ nằm lăn lóc trên mặt bàn trải khăn trắng hoa vàng. Trên bàn còn có thêm một bình hoa bươm bướm nhỏ cắm xen cỏ dại. Dưới sàn lót tấm thảm màu lông chuột viền đen vứt bừa bãi những cuốn sách bìa cứng và tạp chí. Cửa sổ trông ra một cây phong lớn với độ biến màu kỳ ảo. Lá chuyển dần từ màu xanh non sang màu vàng chanh, vàng ánh kim, loang lổ một vài chiếc lá màu cam ở giữa lưng chừng cây rồi đột nhiên bừng lên sắc đỏ biếc trên đầu ngọn. Trông nó giống hệt như một ngọn đuốc cháy trong mưa. Gió thổi làm những tàn lửa rơi xuống đầy trên những bậc tam cấp. Chúng cong người hắt lên lần cuối những tia sáng vàng yếu ớt rồi tắt hẳn trong hơi thu ướt đẫm và bầu khí màu xám bạc. Cánh cửa sổ hơi hé mở để không khí lùa vào, mang theo mùi ngai ngái của bụi cúc kim và mùi ẩm ướt của lá mục.Căn phòng im lặng đến độ cô nghĩ đây là nhà mình. Mình chỉ vừa mới đi xa về. Nếu như mình tới giở chồng sách ấy lên, sẽ bắt gặp cuốn “Hoàng tử bé” của Saint Exupéry bằng tiếng Anh với hình bìa là một trời đầy sao và cậu hoàng tử nhỏ mặc bộ đồ xanh lá cây, hai tay đút túi quần vô tư lự. Miệng cậu ta hơi vo tròn lại như sắp hát một bài thơ nào đó về con cừu con lông xám.Nhưng không có gì ngoài những sách toán học, vi tính và các hóa đơn tính tiền nhà, tiền điện nước. Có thêm vài mẩu quảng cáo màu sắc sặc sỡ vứt đầy trên sàn. Hai ống quần Jeans vô tình thò ra dưới tấm nệm vẫy vẫy như hai cái tai thỏ làm cô suýt bật cười. Chàng trai tóc bàn đinh theo sau cô nãy giờ bối rối dúi mạnh hai ống quần xuống dưới nệm. Thế là đầu nệm bên kia lại thò ra một chiếc quần cộc màu xám. Tóc Đinh kêu lên một tiếng và cô không nín được cười. Lúc đó bên ngoài cánh cửa gỗ vang lên những tiếng động, những tiếng nói và cửa đột ngột mở ra. Hai chàng trai ùa vào nhà cùng lúc. Họ đang tranh luận một vấn đề nào đó rất gay cấn. Mặt họ đỏ bừng, nón mũ xộc xệch. Một người ốm một người mập, lênh khênh như con Số Mười. Họ không để ý đến cô bạn mới tới đang đứng tròn xoe mắt ở góc nhà, vội vã chui vào phòng và đóng sầm cửa lại. Tóc Đinh nhìn cô áy náy:Chị Hai đừng để ý đến họ. Họ vậy chứ rất đáng yêu. Rồi chị sẽ thấy.Cô khẽ gật đầu, tự nhiên tủi thân muốn khóc. Vì cô thấy nhớ nhà. Vì không biết hai tuần ở lại đây, mọi người sẽ đối xử với cô thế nào. Nếu cứ lạnh nhạt như hai người kia thì chắc chắn cô sẽ không chịu được. Tóc Đinh lại hỏi:Chị đã đói bụng chưa? Chúng ta sẽ làm một món gì đó để ăn.Họ vào bếp, lục lọi tủ lạnh. Hơi lạnh và mùi hỗn hợp của đủ loại thức ăn để lâu ngày từ chiếc tủ to tướng làm cô hắt xì hơi liền mấy cái. Tóc Đinh lầm bầm:Nothing. Có lẽ chúng ta sẽ phải ra ngoài ăn.Cô vội cản lại, bảo với những thứ này cô có thể làm thành một bữa ăn được. Vừa xắt thịt, cô vừa cố giấu nỗi lo lắng là không biết bữa cơm sẽ ra sao, vì mặc dầu lúc ở nhà đôi lần cô cũng vào bếp nhưng cô (và cả gia đình) hoàn toàn không tin tưởng vào tài nghệ của cô.Cuối cùng, chảo cũng được bắc lên, dầu cháy xèo xèo và mùi thịt chiên bốc lên thơm phức. Tóc Đinh vội vã đóng chặt cửa bếp, nhăn nhó: những căn hộ như nhà mình không có lối thoát. Không đề phòng, những mùi như thế này sẽ lưu cữu cả mấy tháng, thật khủng khiếp.Nhưng mặc dù đóng chặt cửa thế nào, mùi thơm cũng bay ra ngoài và dội lại bằng một giọng nói oang oang đầy phấn khích của Số Không:Trời ơi, ai làm gì mà điếc mũi tui vầy nè.Cửa bếp hé mở, gương mặt tròn xoe lốm đốm mụn của Số Không thò vào. Cậu sững lại, nhìn cô không chớp rồi thụt phắt lại. Một giây sau, cả Số Một và Số Không đều xuất hiện, miệng cười hết cỡ. Họ cười. Họ nói. Họ xoay vòng vòng quanh cô, tranh nhau dọn cơm làm nên những tiếng động ồn ĩ. Tóc Đinh luôn miệng bảo:Chưa bao giờ tụi em vui như thế này.Số Một đồng tình:Chúng tôi chỉ có mấy thằng đực rựa với nhau. Cô... ừm... như một ngọn gió mát lành... ừm... như một bông hoa mùa xuân...Số Không và Tóc Đinh buột miệng cười phá lên làm mặt Số Một đỏ nhừ. Cậu làu bàu gì đó trong miệng, làm tràn cả canh ra ngoài tô. Nước canh nóng làm Số Một đột nhiên nhớ lại một việc cần phải làm mà nãy giờ lại quên mất. Cậu nghiêng người, nghiêng đến độ người ta phải hình dung ra một cái cung tên đang chuẩn bị bắn mũi tên lên trời và hỏi:Rất hân hạnh được làm quen. Có phải cô là Mây, chị họ của Tóc Đinh không?Tôi đúng là chị cậu ấy - Cô nhỏ ngơ ngác - Nhưng tên tôi là Vân kia.Số Một có vẻ không để ý đến lời đính chính của cô, lim dim mắt:Mây là một cái tên thật tuyệt vời. Nó xinh đẹp, dịu dàng và thanh thoát... như chính cô vậy.Cô nhỏ đỏ mặt. Cô nghĩ thầm “Anh chàng này ba hoa nhưng dễ thương thiệt”.Mọi người ngồi vào bàn. Số Không gắp một miếng thịt lớn cho vào miệng, vừa nhai vừa nói:Mẹ tôi hay làm món này. Nó làm tôi nhớ nhà kinh khủng. Cô có thể... Đột nhiên cậu ngưng phắt lại. Cậu cúi gằm mặt, liếc vội sang Tóc Đinh và Số Một. Cả hai cũng vừa bỏ thức ăn vào miệng và nếu không kịp kìm lại, Số Một đã phun bắn miếng thịt ra ngoài. Cô xoa xoa hai tay vào tạp dề:Nó thế nào? Hơi ngọt một chút phải không? Tôi vốn nấu ăn rất dở. Mẹ tôi thường bảo không hiểu làm sao tôi có thể lấy chồng...Tiếng chuông cửa cắt ngang câu chuyện kể của cô. Trong khi cô đi ra mở cửa, cả ba người vội vã nhả miếng thịt ra ngoài. Số Một nói với theo, giọng hơi the thé:Ồ không, tôi nghĩ cô nấu ăn rất cừ.Đứng trước mặt cô là một anh chàng cao, gầy với khuôn mặt vuông, mắt và môi đẹp như vẽ. Mái tóc dài cột túm lại như đuôi một con ngựa non. Tóc Dài nhìn chằm chằm mặt cô, nhếch miệng cười “Hi!” và lách qua cửa. Hơi lạnh từ bên ngoài đột ngột ùa vào làm cô rùng mình. Cô cáu kỉnh nghĩ, người đâu thật bất lịch sự. Đồng thời cô cũng rất ngạc nhiên vì mặc dù trời giá rét, anh chàng chỉ đi một đôi dép lê mòn vẹt cả đế, hở ra hai gót chân đen sì bám đầy đất.Tóc Dài tự động lấy chén đũa bới cơm. Cậu nói trỏng như không hề có mặt cô ở đó:Nấu có vẻ được đây. Thịt hơi đen một chút nhưng vẫn có thể nghĩ đó là miếng thịt chiên chứ không phải miếng than. Hay đấy. Tụi mày có một người giúp việc thật tuyệt.Cô bắt đầu thấy mặt mình nóng lên. Mắt cay cay như bị khói thuốc bay vào. Cô liếc Tóc Dài một cái sắc lẻm. Tóc Dài nhếch miệng cười:Sắc đấy. Có khi thái thịt cũng dễ như thái bắp chuối vậy.Đến thế này thì thật không thể chịu nổi nữa. Cô bỏ bát đũa, mở cửa bước ra ngoài ban công. Tóc Đinh với theo:Ơ kìa, ăn cơm đã chứ. Nãy giờ chị đã ăn được gì đâu.Chị không thích - Cô vùng vằng - Ngồi ăn chung với người vô duyên như thế, thà không ăn còn hơn.Cô khép cửa, kéo ghế sát thành lan can. Không khí yên tĩnh của một đêm thu làm lòng cô chùng xuống. Cô thấy nhớ nhà và cô đơn. Cô khóc ngon lành. Khóc nên không để ý thấy có tiếng kẹt cửa sau lưng. Có người vừa bước ra ngoài ban công, đứng nhìn cô rất lâu. Hai Người đó khẽ cử động, tay vò vò trong tóc. Một lúc sau thì người đó lên tiếng:Cô cũng là loại dễ tự ái thật nhỉ?Cô nhỏ giật mình quay lại. Tóc Dài đang đứng sát bên cạnh cô, vì cái ban công quá hẹp, nên cô không hay biết từ nãy giờ. Có nghĩa là anh ta đã thấy cô khóc ngon lành như thế nào. Cô xấu hổ ấp úng:Ư... tôi...Có phải cô khóc vì tôi không? Tôi nghĩ mình cũng chẳng nói gì nặng lời lắm.Tự nhiên cô thấy người tức sôi lên. Cô đứng phắt dậy, tóc tai xù lên như một con nhím:Tôi ấy à, tôi mà thèm để ý đến lời anh à? Anh lầm rồi. Kiểu người như anh để ý chỉ nhọc xác thêm. Mà tôi vốn lại chúa ghét những người nào bất lịch sự, đầu óc rỗng tuếch mà lại tưởng mình cao siêu lắm.Cô nhỏ nói một hơi dài. Chỉ đến khi nghe thấy một tiếng huýt sáo ngắn ngủn và lanh lảnh của Tóc Dài vang lên đầy khiêu khích, cô mới ngừng lại. Cô quay vào nhà, trước khi dấm dẳn bảo:Nè, đừng có vô theo tôi đó nhe.Trời tối nên cô không thấy Tóc Dài cười. Nụ cười hơi nhếch một bên mép lên, đầy khinh bạc. Nếu không cô lại càng tức điên lên mất.Trong nhà, bên bàn ăn chỉ còn mỗi Tóc Đinh. Con mèo con lông xám nằm trong lòng cậu ta, thỉnh thoảng lại ngóc cổ lên nũng nịu kêu meo meo. Số Một và Số Không đã chui vào phòng riêng. Tóc Đinh bảo:Bọn nó là như vậy đó. Chắc đang vô mạng. Chị ăn chút gì đi, chứ ở đây trời lạnh, đi ngủ bụng đói chịu không thấu đâu.Cô nhỏ ngồi xuống, cúi gằm mặt xuống chén cơm, nước mắt lại dâng lên chấp chới. Tóc Đinh cười:Chị tức thằng đó hả? Nó vậy chứ không có ý gì đâu. Chị mà để bụng thì còn tức với nó dài dài đó.Cô nhỏ và một miếng cơm, thấy cứ như rơm khô. Cô cắn một miếng thịt, suýt nữa thì đã nhổ phăng nó ra ngoài vì miếng thịt vừa đắng vừa mặn. Cô liếc vào phòng của Số Một và Số Không, hỏi khẽ với nét mặt đầy đau khổ:Nè, chị nấu tệ quá phải không? Bọn nó chắc cười chị chết.Không có đâu - Tóc Đinh bảo - Có ăn là quí lắm rồi, chứ bọn em nhiều khi phải ăn bánh mì hoặc mì gói cả tuần có sao đâu. Trong khi đang dọn rửa chén bát thì Mây nghe thấy tiếng Tóc Dài nói trỏng:Thôi về đây nghe, hẹn gặp lại.Cô nhỏ không biết anh ta muốn chào cô hay chào mấy thằng bạn của mình nên không nói tiếng nào, cũng chẳng thèm ló mặt ra. Cô có ác cảm với anh ta thấy rõ, mặc dù quả thật, trông anh ta đẹp trai cứ như tài tử điện ảnh. Ý nghĩ này làm cô phải mỉm cười. Cô nghĩ thầm, tên của anh ta phải gắn thêm cái đuôi là “bất lịch sự” nữa. Bây giờ Tóc Dài - Bất Lịch Sự đã xuống đến bãi để xe. Mới chỉ vài tiếng mà cửa kính xe đã trắng mờ mịt. Lá rụng kín trên nóc xe. Dưới ánh đèn cao áp, những chiếc lá sáng lên óng ánh. Tóc Dài rồ máy. Vì chiếc xe khá cũ nên máy móc kêu lên lọc xọc và xịt ra một luồng khói khét lẹt. Tóc Dài với tay bật nhạc. Lại là một bài hát quen thuộc nên vừa lái xe, cậu vừa hát rống lên: “Tôi không quan tâm em là ai, em từ đâu đến, em làm gì... chỉ cần biết rằng em yêu tôi là đủ...”. Trời càng ngày càng lạnh, Tóc Dài hắt xì hơi liền ba cái, nước mũi bắt đầu chảy ra. Cậu nói to một mình “Chà, lại bệnh rồi đây” rồi quặt tay lái gấp. Tiếng bánh xe rít ken két trên mặt đường.Tóc Dài tấp vào Eden, một khu chợ dành cho người Việt, chỉ thi thoảng lắm mới thấy bóng người Mỹ - là cảnh sát bảo vệ khu chợ hoặc những người đã từng đến Việt Nam, từng ăn thức ăn Việt Nam đến đây để tìm lại hương vị cũ. Hầu hết các quán ăn đã tắt đèn, chỉ còn một vài quán cà phê mở cửa, hắt ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Nhạc xập xình trong quán. Tiếng quậy ly nước lanh canh. Tiếng chửi thề, tiếng chạm của những viên bi da xen vào nhau. Tóc Dài vòng ra sau lưng cô gái có mái tóc uốn xoăn tít như một cái bắp cải đang phì phèo điếu thuốc lá gần như nằm nhoài trên chiếc bàn tròn kê sát cửa sổ. Tóc Dài giựt phắt điếu thuốc từ miệng cô gái làm cô rú lên một tiếng vì giật mình (tiếng rú có vẻ thích thú hơn là sợ hãi), hít một hơi dài rồi nhếch miệng:Chào!Cô gái nheo đôi mắt một mí có hàng lông mi chải keo cong vút lại, bảo:Có ngày anh làm em vỡ tim ra mất.Xì! Ai mà làm em vỡ tim được.Tóc Dài gác chân lên bàn, nhìn chăm chăm vào mặt cô gái đến khi cô đỏ mặt lên mới hỏi:Hoa này, em có bao giờ khóc không?Miệng Hoa vo tròn lại vì ngạc nhiên:Hôm nay anh làm sao thế?Anh, à... không. Chỉ vì anh nghĩ không biết nếu em khóc thì trông sẽ như thế nào nhỉ?Em à, sẽ rất là xấu xí. Nên em thề sẽ không bao giờ khóc.Một thằng con trai tiến lại gần, cầm cơ chọc vào vai Hoa:Ê, làm vài ván đi bồ.Mày đừng có làm vậy - Hoa quay phắt lại, đanh đá - Tối nay tao bận rồi.Thằng con trai liếc qua Tóc Dài. Ngó cái mặt đẹp trai lạnh tanh của Tóc Dài, nó cũng hơi ớn. Nó lên gân, xổ một tràng tiếng Anh rất tục rồi nói bằng thứ tiếng Việt trọ trẹ:Thằng đó là cái thá gì. Bỏ nó đi, ra chơi với bọn tao vui hơn.Hoa càu nhàu:Mày thôi cái giọng đó đi nghe.Thằng nhỏ bỏ đi. Tưởng đã êm chuyện bỗng Hoa nghe thấy tiếng chai vỡ, tiếng la hét từ góc phòng. Hoa nhỏm dậy bảo:Rút thôi anh. Tụi nó đánh hội đồng.Thấy Tóc Dài còn chần chừ, Hoa nắm tay cậu kéo như bay ra cửa:Kệ nó anh. Nhỡ đâu tụi nó có súng.Ba Tóc Đinh vừa phụ cô nhỏ úp chén vô kệ, vừa bảo:Phụ nữ bên này sướng lắm, việc rửa chén nấu cơm đều được chồng phụ giúp. Em nhớ hồi ở nhà, mẹ em cực lắm. Đi làm về là tối mặt tối mũi với hàng trăm thứ việc nhà.Cô nhỏ cười:Cha, cậu cả bây giờ đã biết nghĩ ghê ta. Mai mốt ai lấy em làm chồng chắc sướng lắm.Hì... hì... Hổng dám đâu. Em vẫn là đàn ông Việt Nam mà. Thấy có vợ phục vụ mình vẫn thích hơn chứ.Thế đã để ý cô nào chưa?Tóc Đinh nháy mắt vẻ bí mật:Nó ở Cali. Xuất cảnh hồi năm ngoái với gia đình. Là bạn hồi cấp ba đó chị. Chị nhớ con nhỏ đeo kiếng cận, tóc cắt cụt như con trai không? Mấy tháng trước em về Calithăm ông bà già, gặp nó thấy lòng tự nhiên rung động. Cũng vui được mấy ngày.Cô nhỏ cố nhíu mày nhớ hình dáng con bé đó mặt mũi tròn vuông ra sao nhưng không tài nào nhớ được vì hồi đó, đám con gái cứ quây lấy Tóc Đinh mấy vòng không hết. Mà cái cách nó nói chuyện về người yêu như thế, thấy hờ hững lắm nên cô cũng chẳng bận tâm làm gì, chỉ lên mặt ra vẻ đàn chị bảo:Vui gì thì vui cũng đừng quá trớn nghe. Còn phải lo chuyện học hành cho xong đó.Rõ rồi, bà già - Tóc Đinh choàng tay qua vai cô, dụi dụi mớ tóc cứng như bàn chải vào má cô làm cô phải bật cười. Rồi cậu nói nhỏ - Nhưng kể cũng chán. Em quí người khác cơ nhưng nó lại hững hờ với mình chị Hai ạ.Cô nhỏ và Tóc Đinh là chị em bạn dì. Hai đứa sinh cùng năm cùng tháng nên rất thân nhau. Học với nhau đến năm lớp Mười một thì Tóc Đinh theo gia đình sang định cư bên Mỹ. Đã bảy năm rồi mới gặp lại, vậy mà tình cảm vẫn thắm thiết như xưa. Tóc Đinh đưa tay vuốt vuốt tóc cô nhỏ, bảo:Sao chị không để tóc dài như ngày xưa? Con gái để tóc dài đẹp hơn.Ờ, đẹp nhưng mà vướng. Dân họa sĩ như chị, cắt tóc ngắn là tiện nhất.Tóc Đinh im lặng một lát rồi bảo:Thật không ngờ chị em mình lại được gặp nhau trên đất Mỹ.Cô nhỏ nhún vai. Trong đời ai biết hết được chữ ngờ. Cô gửi tranh dự thi cho vui thôi, ai ngờ lại là người chiến thắng. Hai tháng vòng quanh nước Mỹ, biết bao cái vui cái lạ đến với mình. Bây giờ lại thêm hai tuần ở với Tóc Đinh và đám bạn của cậu, sống một cuộc sống khác hẳn ở nhà, cô thấy mình chững chạc lên hẳn.Tóc Đinh hỏi:Chị muốn đi dạo một chút không?Chị muốn ngủ thôi - Cô nhỏ trả lời bằng một cái ngáp dài thượt đến chảy cả nước mắt.Tóc Đinh đưa cô vào phòng ngủ nhỏ của cậu bên tay trái. Cậu vuốt lại tấm ra giường nhàu nhò, quơ vội mấy cuốn sách vứt lăn lóc dưới sàn nhét vội vào kệ tủ, bảo:Chị ngủ đây nghe. Hơi bừa bộn chút nhưng bảo đảm vệ sinh, ấm áp. Em ngủ ngoài sa lông.Ra đến cửa cậu quay lại bảo:Em quên mất, sáng mai khoảng tám giờ rưỡi Tóc Dài sẽ đến đón chị vô WashingtonDC chơi. Ở đó có nhiều bảo tàng lắm.Cái gì? - Cô nhỏ hoảng hốt - Là anh ta hả?Tóc Đinh tỉnh queo:Mai bọn em bận học hết rồi. Nó học trường khác, nên rảnh ngày mai.Tóc Đinh bỏ ra ngoài, lục đục một hồi gì đó rồi mới tắt đèn. Căn phòng của Số Một và Số Không cũng tắt đèn. Không khí yên tĩnh lạ lùng, đến nỗi cô nhỏ có thể nghe được cả tiếng rè rè của máy sưởi phát ra từ phòng khách, nghe được tiếng lá chạm khẽ khàng vào hai cánh cửa kính. Hai mắt díp lại nhưng cô nhỏ không tài nào ngủ được. Cô không lạ nhà, cô chỉ thao thức nằm nhớ lại những chuyến du lịch vừa qua mà không sao ngủ được. Rồi cô hình dung đến buổi sáng mai, khi gặp mặt cái anh chàng Bất Lịch Sự mà cô ghét cay ghét đắng đó. Thật chẳng ra làm sao cả, cô nói thành tiếng trong bóng đêm, mình sẽ biết nói gì với anh ta chứ. Để rồi lại chỉ nhận toàn những câu nói cộc lốc bất lịch sự như thế à? Ôi, số mình xui thật...Cô nhỏ mở to mắt nhìn lên trần, chỗ những vì sao bằng lân tinh đang cháy sáng. Cô thấy mình như đang bay vào bầu trời đầy sao, bay cao bay cao mãi trong tiếng hát rì rầm của chúng.Cảm giác êm ái và khoan khoái ấy dần đưa cô vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Tóc Dài thấy người đã ấm lên dần. Trong giấc mơ cậu thấy mình hì hụi leo lên một con dốc cao ngất, đến giữa chừng thì tuột tay rơi xuống. Bên dưới có bao nhiêu là vật nhọn đang đợi sẵn. Nỗi sợ hãi bóp nghẹn tim cậu. Cậu cố ráng sức kêu cứu nhưng không ai nghe được tiếng cậu. Đến khi gần chạm đất thì như có một phép màu, một cái gì mềm mại lắm, ấm áp lắm đã giăng ra, đỡ lấy cậu và cuộn cậu vào. Khuôn mặt dịu hiền với đôi mắt to đẫm lệ vừa thân quen vừa xa lạ lại hiện ra, mỉm cười với cậu. Khuôn mặt ấy đã đến với cậu rất nhiều lần trong mơ. Nhưng bao giờ cũng vậy, đến khi cậu đã được an toàn rồi thì gương mặt ấy dần biến mất. Giữa mây, gió và những cơn mưa ẩm ướt khuôn mặt ấy mờ dần đi. Cậu tìm cách chạy theo để giữ nó lại nhưng hai chân nặng trịch như đeo đá.Anh... Anh...Cậu nghe tiếng một giọng con gái yếu ớt vẳng từ xa lại. Tiếng gọi ngày càng to, xuyên qua cái gì đó ấm áp và mềm mại đang bao lấy cậu khiến cậu giật mình tỉnh giấc.Hoa đang cúi xuống gọi cậu. Thấy cậu mở mắt, Hoa reo khẽ:Anh làm em sợ quá. Suốt đêm qua anh mơ sảng, lại lên cơn sốt cao. Em cho anh uống thuốc mãi mới được.Anh đang ở đâu đây?Nhà em. Đừng lo, tối qua em gọi điện về báo cho mẹ anh rồi. Trời ơi, kéo được anh từ xe hơi lên phòng hết cả hơi. May nhờ có thằng Rachel nó phụ giúp, không thì em bó tay.Tóc Dài nhìn quanh quất. Hoa bảo:Anh muốn coi giờ à? Đã mười một giờ kém năm rồi. Anh ngủ thấy khiếp.Tóc Dài cau mày sực nhớ ra điều gì đó vội vàng đứng bật dậy. Cậu bị mất thăng bằng, suýt nữa té chúi xuống. Cậu rên lên một tiếng:Thôi chết rồi!Ai chết cơ? - Hoa ngơ ngác hỏi.Anh có hẹn lúc chín giờ. Cô ấy chửi anh chết mất.Hoa hơi lùi lại. Hai chữ “cô ấy” Tóc Dài nói đầy vẻ trìu mến. Vẻ trìu mến mà chưa bao giờ Tóc Dài dành cho Hoa một lần nào. “Cô ấy” là ai mà để Tóc Dài phải hoảng hốt vì trễ hẹn như thế. Bao lần hẹn Hoa đến trễ có khi cả ba bốn tiếng, có bao giờ Tóc Dài tỏ ra ân hận đâu.Hoa giả như vô tình hỏi:Cô ấy là ai vậy?Tóc Dài không trả lời, chỉ hỏi:Chìa khóa xe đâu, đưa anh.Nhưng anh còn yếu lắm.Đưa chìa khóa xe đây.Để em đưa anh đi - Hoa cương quyết nói. Cô đưa móng tay lên miệng gặm. Mỗi khi bối rối cô lại làm thế để lấy lại bình tĩnh - Anh nhìn anh kìa, xanh nhớt như tàu lá vậy.Tóc Dài im lặng đi ra cửa, nghĩa là đồng ý cho Hoa đi theo. Mặc dù không nói, nhưng chính Tóc Dài cũng tự ngạc nhiên về mình quá. Đã bao giờ cậu phải vội vã, hốt hoảng vì đã lỡ hẹn với một người con gái đâu. Cô nhỏ sốt ruột lắm rồi. Chín, mười, mười một... Đã ba tiếng trôi qua mà chẳng thấy tăm hơi anh ta đâu. Đã mấy lần nghe tiếng giày chạy rầm rập lên cầu thang, cô nhào ra định mở cửa thì tiếng chân lại xa mất hút. Cô cảm thấy mỏi mệt và chán chường vì chờ đợi lắm rồi. Cái anh chàng này, hóa ra còn tệ hơn mình tưởng.Cô ôm con mèo con lông xám, đứng nép sát vào cửa sổ, trông xuống khu vườn nhỏ trước mặt. Mưa phủ từng lớp bụi trắng lên thành cửa, được một lúc thì biến thành nước chảy thành dòng ngoằn ngoèo. Những chiếc lá vẫn tiếp tục rơi xuống nhưng không còn óng ánh nữa vì hơi nước đã làm chúng trở nên thâm xịt. Cô nhìn bầu trời xám mọng nước, nhìn những cái cây con trơ trụi lá trong vườn lại thấy lòng buồn bã vô chừng. Cô nghĩ “Phải đi ra khỏi nhà thôi, nếu không mình sẽ lại khóc mất”. Cô đặt con mèo con xuống chiếc sa lông, hôn vào mũi nó rồi bảo:Bé ở nhà, chị đi vòng vòng chút nhé.Cô mặc áo khoác, vừa đưa tay toan mở cửa thì cánh cửa đã đột ngột mở ra cái rầm. Khoảng cách quá gần nên cô chưa kịp nhận ra ai đang đứng trước mặt mình.Hoa dúi Tóc Dài vào xe còn cô cầm lái. Xe đi được một đoạn rồi còn thấy bóng chúng đứng lố nhố ở cửa và tiếng còi của cảnh sát vang lên chói tai. Hoa bảo:Em biết bọn này. Dây vô tụi nó mệt lắm, toàn những thằng ăn không ngồi rồi hưởng trợ cấp xã hội rồi đi cướp giật chôm chỉa. Tụi nó không sợ chết đâu. Cứ khoảng vài tuần, tụi nó lại gây ẩu đả một lần. Cảnh sát cũng chẳng làm gì được chúng.Tóc Dài im lặng. Cậu thấy đầu hơi váng vất. Hơi lạnh chạy dọc sống lưng làm cậu nổi da gà. Những chiếc lá óng ánh vẫn rơi đều qua cửa kính làm cậu thấy hoa mắt. Cậu hít một hơi rất sâu nhưng dường như không khí cứ bay đi đâu mất mà không vào phổi cậu. Cậu nghe tiếng Hoa loáng thoáng. Tiếng bánh xe chạy ầm ì trên đường. Tiếng những cành cây xào xạc và những chiếc lá vàng và đỏ đã bắt đầu xoáy lên thành những cơn lốc nhỏ. Khi cậu nhắm mắt lại, giữa những quầng sáng của sắc lá thu, một gương mặt hiền dịu với đôi mắt to đen thẫm đọng đầy nước vừa thật xa lạ vừa thật thân quen hiện ra. Cậu mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng một cái vực đen và sâu hút đã kéo tụt cậu xuống.