Chương 1
Tối đêm, Harry kéo hành lý đi ra đường số 4 đường Privet Drive. Sau lưng là tiếng dì thét lên cùng với dượng táo bạo rít gào, bất quá không sao, cùng cậu không có quan hệ gì.Harry Potter, học sinh năm thứ hai của Hogwarts, lập tức tới năm thứ ba, cậu là Gryffindor, dũng cảm và xúc động, đây là Dumbledorói cho cậu biết mà cậu cũng là làm như vậy. Hiện tại, cậu càng thêm dũng cảm xúc động, bởi vì cậu thổi trướng bác của mình.
Đúng vậy, Harry thổi trướng bác, không, kia mới không phải bác của mình! Harry táo bạo nghĩ, chính cậu căn bản cũng không có bác, đó là bác Dudley không phải của mình! Harry căn bản không thể dễ dàng thhứ cho bà ta, không có cách nào khác dễ dàng thhứ bà ta vũ nhục cha mẹ cậu. Không sai, nếu quả thật chính là bác của cậu, thật sự đối với cậu có một chút điểm thiện ý cũng sẽ không vũ nhục cha mẹ đã chết của cậu như vậy!
Lôi kéo hành lý nặng nề, Harry thậm chí không thể thi triển một chú ngữ đến giảm bớt gánh nặng cho mình! Harry rầu rĩ nghĩ, có chút chán ghét quy định chưhành niên thì không thể ở bên ngoài Hogwarts sử dụng ma pháp. Đây là một quy định ở thế giới pháp thuật mà Harry ghét, đương nhiên, càng làm cho Harry ghét chính là Snape.
Vừa nghĩ tới Snape, Harry đã cảm thấy trong dạ dày có cái gì quay cuồng, toàn thân cũng bắt đầu réun. Đúng a, hiện tại mặc dù là mùa hè, có thể buổi tối vẫn có chút mát... Nha, nghói Ron đi Ai Cập, nhất định rất ấm áp. Nghĩ đến Ron, Harry lại cảm giác mình rất vui vẻ, cậêu mến người bạn này dù cho ngẫu nhiên cậu ta sẽ mang đến một ít phiền toái nhỏ cho cậu nhưng này đều là phiền toái nhỏ thú vị, hơn nữa... Harry càng thích nhà Ron, nào có hương của gia đình ấm áp, ngọt ngào, sung sướng.
Kỳ thật đôi khi Harry cũng hiểu được chính mình rất nhàm chán, rõ ràng dì Petunia cùng dượng Vernon không có nghĩa vụ thu dưỡng cậu mà cậu cũng xác thực là không chỗ có thể đi mới có thể ở lại trong gia đình Muggle, chính là... Thì tính sao?! Nếu như... Nếu như bọn họ cùng cậu không có bất luận huyết thống quan hệ nào, cậu khả năng căn bản không đối với bọn họ có một chút phản cảm nào, chỉ là... Bọn họ rõ ràng là thân nhân của cậu!
Bị thân nhân vũ nhục đánh chửi thống khổ còn không bằng ở cô nhi viện bị người khác vũ nhục!
Harry mỗi một bước đi đều trầm trọng, cậu hận không thể đem tất cả phẫn nộ thông qua bước chân trầm trọng cho đi ra ngoài.
Chết tiệt bác Marge!
Chết tiệt Dursley!
Chết tiệt điều lệnh bộ pháp thuật!
Chết tiệt Snape!
Đúng! Không quản khi nào, chỉ cần tức giận Harry sẽ nhớ tới Snape sau đó chửi bới ông thầy, rõ ràng... Rõ ràng y như vậy... Chưừng như trong miệng y cái kia “Ý xấu” Hoặc là “Muốn dẫn người khác chú mục” Ý tưởng hoặc là động tác, chính là cái lão con dơi bất công này âm u đầy dầu lại hoàn toàn không nhìn tới! Cả giới pháp thuật khả năng chỉ có lão hỗn đản đối với cậu xấu nhất! Dù cho — y đã cứu cậu!
Harry yên tâm thoải mái hưởng thụ oán thầm người đáng ghét kia, hiện tại dưới tình huống lạnh như vậy thật sự khó có thể làm cho cậu có bất kỳ một chút tâm tình tốt! Phải biếằng... Cậu thổi trướng bác Marge, mà chờ đợi cậu... Có thể là triệt để rời Hogwarts!
Chính là cậu không muốn!
Harry buồn bực nghĩ sau đó kéo áo lên, gió nửa đêm thật là lạnh!
Hành lý rất nặng, y phục trên người cũng mỏng, đũa phép ở trong tay nhưng không thể lấy ra cho mình thi triển một bùa giữ ấm! Một phù thủy bi thảm như mình thật đúng là không thấy nhiều!
Càng đi càng thấy khó qua, Harry cảm giác mình thật sự là quá choáng váng, nếu như thổi trướng bác Marge thì làm gì cậu không trực tiếp hù dọa anh họ mình một chút a? Như vậy anh ta sẽ không cùng những người bạn xuất hiện ở trước mặt cậu nữa!
Cúi đầu, Harry vẫn cảm thấy mình không có khả năng trở thành “Cứu thế chủ”, cậu không đủ thông minh, không đủ mạnh thậm chí liền cha mẹ đều không có cho dù cậu biếõ cha mẹ của cậu là yêu cậu, vì cứu cậu mà mất đi tính mạng nhưng cái này không thể ngăn cản tự ti của cậu cho nên, cậu rốt cuộc là như thế nào sẽ trở thành cứu thế chủ? Cái này thật là buồn cười!
Nếu như có thể, cậu hy vọng cậu có thể có được một gia đình như Ron, nhiều anh chị em, sau đó cậu có thể dùng bất kỳ vật gì trao đổi nhất là cái danh hiệu cứu thế chủ buồn cười này!
Harry phẫn hận đạp một cái khóa phòng cháy ven đường, khóa sắt gỉ bị cậu đạp vang lên rắc rắc đồng dạng tâm tình của cậu, đây là thứ bị vứt đi, rất nhanh sẽ có người tháo đi. Harry Potter đáng thương, cái này cũng đồng dạng với ngươi, rất nhanh sẽ có người bắt ngươi đi, cho ngươi rời đi thế giới của ngươi bởi vì ngươi thổi trướng bác ngươi!
Không! Đấy không phải là bác cậu!
Bất quá cũng may, cậu bình yên vô sự vượt qua sinh nhật của cậu, tại nhà Dursley. Harry nghĩ, sau đó sờ lên kính mách lẻo trong ngực Ron tặng, thứ này thật sự là không có tác dụng gì nhưng có đôi khi còn là thật thú vị, tỷ như con chó của bác Marge, cậu đánh cuộc nó cũng không có mang hảo ý gì.
Đã mười buổi Harry thoạt nhìn rất nhỏ gầy, tóc màu đen lộn xộn vểnh lên, bất quá cậu đã lưu dài tóc mái đủ để che sẹo hình tia chớp “Không bình thường” ở trên trán. Đúng vậy, không bình thường, đối một nhà Dursley mà nói một Harry Potter cũng đủ không bình thường!
Đúng! Cậu cũng không đủ bình thường!
Thùng rất nặng, Harry mệt mỏi thở hồng hộc nhưng là cái này cũng không có cách nào khác làm cho ác khí tích góp từng tí một hoàn toàn phóng ra. Mình thật sự cần một cốc nước bí đỏ, Harry nghĩ, sau đó liền ngồi trên mặt đất. Wood nói qua sau khi vận động liền trực tiếp ngồi xuống không tốt nhưng là cái này không quan hệ nhiều lắm, hiện tại cậu thật sự là mệt muốn chếồi.
Phố Mộc Lan.
Một cái cộ thật to dựng bên cạnh Harry, mà cậu vừa vặn có thể dựa vào nó nghỉ ngơi trong chốc lát.
Thở hổn hển trong chốc lát, Harry không biếốt cuộc đã bao lâu, dù sao hô hấp của cậu càng ngày càng dồn dập mà tim đập so với vừa rồi còn mạnh hơn! Cái này không nên!
Harry ôm lấy ngực, bối rối cùng sợ hãi dần dần bao vây cậu.
Cô độc, bất lực, rét lạnh... Còn sống còn có cái gì, làm cho cậu cảm giác mình tựa hồ đã cùng đường. Không, không chỉ là những này, trái tim giống như bị người lấy tay dùng sức đè ép, sau đó... Harry cái gì cũng không biết.
Chờ Harry mở mắa cậu thấy mình là ở trong một cái phòng ấm áp, nằm ở một cái giường mềm mại, trên mình còn đang đắp chăn, một lão phu nhân hiền lành mỉm cười, bưng cho Harry một ly sữa.
“Nha, hài tử, đã trễ thế như vậy con một người đi ra cũng không phải là chuyện tốt.” Lão phu nhân vỗ vỗ tay của Harry, đắp lại chăn cho cậu, “Nếu không phải con chó của con bảo vệ, hài tử thân ái, ta cũng không biết con sẽ có bao nhiêu nguy hiểm!”
“Chó? Cháu khi nào thì có chó?” Harry không rõ, “Phu nhân, a, nha, cháu không có nuôi... Một con chó?!” Harry còn chưa nói xong đã bị một con chó đen lớn nhào tới, sau đó nó dùng lưỡi liếm mặt Harry.
“Nha, trời ạ trời ạ, hài tử, nhìn xem!” Lão phu nhân cười nói, “Tắm rửa cho nó, còn cho nó một ít thức ăn, ta nghĩ đây là nó có thể bảo trì sức sống.” Bà vỗ vỗ đầu con chó, “Phải biếằng, dù cho nó không phải cháu nuôi nhưng là nó thật sự cứu cháu.”
“Đúng vậy, phu nhân, cháu cũng nghĩ thế.” Vốn một con chó uy mãnh và gầy yếu xuất hiện ở bên người sẽ làm cậu giật mình, chính là cái này... Nha, nó có thể cũng không đáng sợ, xem nó nhiệt tình như vậy, nhất định là Gryffindor! Harry nghĩ, ôm lấy con chó đen, “Phu nhân, ngài nói... Là nó bảo vệ cháu?”
“Đúng vậy, khi ta phát hiện cháu, là nó canh giữ ở bên cạnh cháu, nam hài, phải biếằng mặc dù là mùa hè nhưng gió đêm còn là rất lạnh, nó trông cháu thật lâu, thoạt nhìn.” Lão phu nhân đứng lên cho nam hài sửa sang lại quần áo, “Cháu tên gì? Đã trễ thế như vậy, có lẽ ta có thể gọi điện thoại cho người trong nhà... Nha, thật sự là quá tịch mịch, trong nhà đã thật lâu không có hài tử, xem ta đều đã quên chuyện trọng yếu như vậy!”
“Phu nhân... Không, cháu là nói... Cháu tên là Harry, Harry Potter,” Harry ôm lấy con chó, quả nhiên thật ấm áp... Nhưng là Harry thật sự là không có cách nào khác nói cho lão phu nhân điện thoại nhà cậu — đây không phải là nhà của cậu, “Cháu... Cháu kỳ thật... Đúng vậy, phu nhân, cháu kỳ thật không có chỗ có thể đi...”
“Nam hài, tức giận cũng không nên nói như vậy!” Lão phu nhân rất tức giận.
“Nha, không, phu nhân!” Harry vội vàng giải thích, nhưng đối với người có thiện ý, cậu luôn không am hiểu tìm kiếm lấy cớ bởi vậy Harry nói thật, “Cháu, cháu là nói cha mẹ cháu... Bọn họ đều qua đời, tại lúc cháu còn rất nhỏ... Ách... Cháu ở nhà dì, buổi tối hôm nay... Bọn họ trên bàn cơm vũ nhục cha mẹ cháu... Bọn họ, bọn họ là vi cứu chái, vi bảo vệ cháu không bị một cái khủng bố... Một phần tử phạm tội giết chết, bọn họ hy sinh tính mạng của mình... Cho nên cháu không có cách nào khác cùng người vũ nhục bọn họ ở cùng một chỗ... Nha, phu nhân, ít nhất để cho cháu tỉnh táo một chút...”
Harry nói những lời này, con chó kia phi thường kích động mà lão phu nhân thì đem ôm Harry vào trong ngực nhu hòa an ủi.
“Hài tử, tốt tốt, Harry, nam hài đáng thương. Tin tưởng cháu không phải là hài tử bốc đồng... Đúng vậy, nha, đúng rồi, cháu có thể gọi ta là Cori. Đúng vậy, tên của, Cori Rost. Được rồi, cháu trước ở chỗ này của một đêm, ngày mai... Đúng vậy, cháu chưhành niên, ta không thể trái với pháp luật thu cháu, hoặc là cháu có thể thử câu thông với dì dượng. Được rồi, đem số điện thoại cho ta, ta gọi điện thoại báo bình an cho bọn họ được chứ?” Bà an ủi Harry sau đó cầm đi dãy số điện thoại nhà Dursley đi gọi điện thoại mà Harry thừa cơ hội này đánh giá gian phòng này. Đây là một gian phòng phi thường ấm áp, tràn đầy cảm giác ấm áp, ga giường trắng, còn có một bàn học thật to cùng một ghế da màu nâu đều lộ ra khí tức ấm áp, mà ngay cả con chó màu đen cũng bị sắc màu ấm trong phòng nhuộm mang lên sắc thái Gryffindor.
Mình yêu mến nơi này, Harry nghĩ.
Con chó ta lớn màu đen nhìn rất hung hãn nhưng là đối Harry cũng rất ôn hòa. Nó ở bên cạnh Harry nằm sấp, thỉnh thoảng dùng đầu đi củng cậu sau đó đạt được vuốt ve của cậu, cái này cũng có thể làm cho một con chó lang thang tìm được vui vẻ cùng an ủi, Harry nghĩ. Harry cảm giác mình cùng nó không có gì bất đồng, không ai thương cậu, giống nó, không ai yêu mến nó cho nên nó thành chó lang thang.
“Hắc, thật không biết có thể nuôi ngươi hay không... Phải biếằng... Ta sợ mình cũng nuôi không sống...” Harry rũ mắt xuống, hy vọng có thể che khuất thất vọng trong mắt mình, “Nếu như bọn họ đuổi ta rrường học... Ta ngay cả mình cũng không nuôi sống... Ta không biết mình còn có thể đi chỗ nào... Nha, đã thành, dừng lại, đừng như vậy!” Harry mới nói “Trường học”, con chó liền bổ nhào vào cậu, nó cơ hồ to hơn cả cậu.
Thật sự là một con chó hung mãnh!
Harry đẩy nó ra: “Được rồi được rồi, xem ra ngươi rất yêu trường học?”