Chương 1

- Hù !

Vừa chạy qua cua quẹo , Đại hết hồn vì một tiếng hét to , đồng thời một thân hình nhảy xổ ra chắn đường nó . Con Duyên giơ cao bịch bánh bao và hai lon nước Coca , cười toe toét nhìn nó .

- Tèng ... teng ... Ngon chưa ?

Đại đứng lại , đưa tay chặn ngực :

- Có ngày tao đau tim vì mày luôn . Làm gì hôm nay ngon dữ vậy ?

- Đoán thử xem .

- Hôm nay mày nhặt được ... của rơi hay sao mà tiền nhiều xài sang dữ vậy Duyên ?

Duyên cười giòn tan :

- Tưởng cái mặt mủ mít của mày ngu , ai dè mày thông minh quá đỗi . Lại đây !

Nó kéo Đại ngồi vào sau xe bánh mì người ta đã nghỉ bán , ấn Đại ngồi xuống , đưa cho bịch bánh bao và lon nước , giọng ngọt ngào :

- Ăn đi !

Đại trợn mắt :

- Cái gì ! Mày cho tao ?

- Ừ .

- Mang về cho má với em mày đi , tao không ăn đâu .

- Sao vậy ?

- Em mày nó thích bánh bao có nhân trứng cút lắm đó .

- Tao sẽ mua cho nó cái khác . Tao còn nhiều tiền lắm .

- Nhiều tiền . Ở đâu mà có ?

- Thì mày ăn đi .

Đại cầm một cái đưa cho Duyên , còn mình cũng một cái . Bánh vẫn còn ấm , mùi đặc trưng của bánh bao quyến rũ , nó cắn một cái mà ăn .

- Ngon không ?

- Ngon . Nhưng mày phải nói tiền ở đâu có mà mày xài sang dữ vậy ? Hai cái bánh bao này , rồi hai lon Coca , má mày mua được cả chục ký gạo đó , đồ ngu ạ .

Bị mắng đồ ngu , chẳng những không giận Duyên còn cười khúc khích :

- Tao bảo mày đừng có lo , sao mà cứ càm ràm như bà già vậy ? Nè ...

Duyên kê miệng vào tai Đại nói nhỏ xíu :

- Tao lượm được cái bóp , có nhiều tiền lắm .

Đại trợn mắt :

- Thật không ?

- Đây nè .

Duyên móc từ trong lưng quần cái ví tay nhỏ chìa ra trước mặt Đại . Nó cau mày cầm lấy , miệng cứ há hốc ra . Nhiều quá ! Những tờ giấy bạc xếp ngay ngắn trong ví .

Duyên thì thào :

- Tao đếm rồi , tới hai triệu hai trăm sáu chục ngàn . Sáng giờ tao ăn hủ tíu , uống nước Coca và mua bánh bao mới có bốn chục ngàn thôi . Tao cho mày hai tờ về đưa cho má mày , ở nhà đi học không đi lượm bọc nữa .

- Không được .

Đại dõng dạc :

- Cô giáo ở trường dạy mình thấy của rơi không được tham lam .

Duyên xụ mặt :

- Mình không lượm , người khác cũng lượm hà .

- Đưa tao xem .

Đại kéo phẹc- mơ -tuya cái ví , cầm tờ căn cước và cả bằng lái xe , nó nhìn vào địa chỉ rồi đọc nhẩm : " Mười tám C , đường Nơ Trang Long , Bình Thạnh ... " Đóng ví lại , nó đứng lên nắm tay con Duyên :

- Đi !

- Đi đâu ? Ăn bánh bao uống nước đi đã . Nè ! Lấy hai trăm đi .

- Mày cất vào đi , tao với mày đi trả cái ví lại cho người ta .

- Đại ... - Con Duyên tức giận la lên - Biết của ai mà trả . Tao lượm được chứ bộ ăn cắp hay sao ? Đại ơi ! Mày ngu vừa vừa thôi . Tao không đi .

Giọng Đại rắn rỏi :

- Mày ăn được số tiền này sao Duyên ? Biết đâu người ta làm mất cái ví tiền này , họ cũng khổ như mình , và có khi ... còn định đâm đầu xuống sông tự tử nữa kìa .

Con Duyên khựng lại . Có một lần mẹ nó làm mất năm chục ngàn , ba mẹ nó gây lôn rồi đánh nhau , tiếc đứt cả ruột . Ngày ấy , chị em nó ăn cơm với muối kho quẹt , thằng Tí đau không có tiền mua thuốc .

Biết Duyên đang phân vân tiếc của rơi , Đại nắm tay nó lôi đi .

- Của phi nghĩa ăn không ngon đâu mà . Mày muốn cả trường biết mày lượm của rơi , không mang đi trả mà để xài hay sao ?

Dĩ nhiên là Duyên không muốn , nó tiu nghỉu đi theo thằng Đại . Quãng đường khá xa , hai đứa vừa đi vừa hỏi đường . Nắng lên cao , áo hai đứa nhuộm ướt mồ hôi .

Con Duyên nhăn nhó :

- Tao mỏi chân quá , Đại ơi .

- Ráng tí đi , sắp tới rồi .

Quả nhiên như lời thằng Đại , vừa quẹo qua là đường Nơ Trang Long . Đại phấn khởi kêu lên :

- Tới rồi nè Duyên ! Để coi ... số bảy ... số chín ... bên kia mới số chẵn .

Nó lôi tay Duyên cùng băng qua đường và đi tới . Đây rồi ! Nhà mười tám ... A ... B ... C ... Nó dừng lại . Căn nhà lầu bốn tầng , có cổng sắt kín cổng cao tường .

Duyên làu bàu :

- Họ giàu chứ có nghèo như mày nghĩ đâu .

- Họ giàu hay nghèo , mình vẫn cứ trả .

Đại đưa tay toan ấn chuông , nhưng ... Gâu ... gâu ... con chó bẹc-giê to kinh hồn nhảy xổ ra , hai chân nó bấu lên chấn song cửa mà sủa . Duyên sợ chất khiếp , nó hét lên toan ù té chạy .

- Duyên đừng sợ . - Đại ôm nó lại .

- Đồ chết nhát ! Có vậy mà cũng sợ ... vãi nước đái .

Câu nói khinh bạc làm Duyên quay lại sững sờ nhìn người mắng mình . Thì ra chỉ là một con nhóc cũng bằng Duyên . Nó cong môi đanh đá mắng lại :

- Tại chó của mày , nên mày không sợ nó cắn . Nếu là chó người ta , xem mày có ... vãi ra quần không ? Đồ thòi lòi !

Con bé trong song cửa cũng không kém hung hăng :

- Nhỏ kia ! Mày nói ai thòi lòi ?

- Tao nói mày .

- Quỳnh ơi ! Gây lộn với ai vậy ?

Ngọc Lan đi ra , Đại vụt kêu to lên :

- Cô ơi ! Phải cô tên Ngọc Lan không ?

- Phải . Có chuyện gì không vậy cháu ?

- Chúng cháu nhặt được của cô cái ví , định mang đến trả .

Ngọc Lan vui mừng mở rộng cửa :

- Vậy hả ? Sáng giờ cô đang lo gần chết , vì có nhiều giấy tờ quan trọng trong đó .

Đại ra hiệu cho Duyên móc ví ra , nó rụt rè đưa cho Ngọc Lan :

- Cô xem còn đủ không ? Tụi cháu có xài trong đó hết bốn chục ngàn .

Ngọc Lan quát chó và mở ví ra . Chị xem ngay ngăn giấy tờ . May quá , nó còn nguyên .

- Đủ không cô ?

- Đủ , cám ơn cháu . Nhà các cháu ở đâu vậy ?

- Dạ , bên Tân Bình . Thôi , thưa cô , tụi cháu về .

Đại nắm tay Duyên định đi , Ngọc Lan ngăn lại .

- Khoan đã cháu ! Vào nhà uống nước đã chớ . Xem kìa , mồ hôi nhễ nhại thế kia .

Ngọc Lan kéo cả hai cùng vào . Đại không thấy chứ Duyên thì thấy : rõ ràng nhỏ Quỳnh đưa tay che mũi như chê nó và Đại hôi . Mặt Duyên sầm lại .

Vào phòng khách , Ngọc Lan niềm nở :

- Ngồi đi hai cháu .

Quay qua con gái , chị ra lệnh :

- Quỳnh ! Vào nhà bảo chị Tư làm hai ly nước ngọt mang ra đây .

Quỳnh nguýt Duyên một cái rồi te tái đi . Duyên nhìn quanh . Nhà giàu quá . Nó thầm tiếc số tiền nhặt được . Họ đâu có khổ , giàu có sang trọng , số tiền mất kia có là bao , nhưng đối với nó là cả một gia tài mơ ước .

Cô giúp việc mang ra khay nước , Ngọc Lan đẩy hai ly nước đến trước mặt Duyên và Đại :

- Duyên , Đại ! Uống nước đi cháu . Chắc là tìm nhà vất vả lắm hả ?

Duyên lắc đầu , ngồi trong căn phòng sang trọng và mát lạnh , nó thấy mọi mệt nhọc đều tiêu tan . Không chút ngượng ngập , nó bưng ly nước lên uống . Nhà giàu có khác , nước uống mát lạnh và ngon đáo để . Nhưng thực sự nó tiếc số tiền kia , giá như là của nó , ba mẹ đỡ khổ biết bao nhiêu .

Ngọc Lan mở ví ra , chị rút hết số tiền trong ví , không cần đếm , chị chia làm ra làm hai , một đặt vào tay Duyên và một cho Đại .

Đại rụt tay lại như phải lửa :

- Cháu không lấy đâu .

- Cô biếu cho cháu mà .

- Nếu vậy , cô ... đưa hết cho Duyên đi . Duyên nhặt được mà .

Lúc này sao Duyên ... cao cả kỳ lạ . Nó cười :

- Thì Đại lấy đi , cô thưởng mà .

- Thôi , Duyên bao ăn bánh bao với uống nước rồi còn gì .

Duyên cuộn tiền nhét vào túi áo Đại , nhưng nó nhất định không lấy .

Nãy giờ đứng nhìn hai đứa , Anh Vũ cảm kích lắm . Nhất là thằng bé , nó thật khí khái , con bé kia lại dễ thương làm sao , mắt to đen lay láy . Vũ bước đến :

- Vậy anh có vật này tặng em , nhất định em không được từ chối .

Lật bàn tay Đại , Anh Vũ đặt vào tay nó cây bút mạ vàng xinh xắn . Đại ngẩn ngơ , nó thích quá . Cây bút máy , nó mơ ước từ lâu lắm rồi . Cây bút ở nhà thỉnh thoảng nghẹt mực , khi viết cứ phải vung mạnh , đôi khi mực bắn ra đầy tập .

Nó cầm lấy ngay , cảm động nói :

- Cám ơn anh .

Vũ mỉm cười :

- Anh tên Vũ , Anh Vũ .

Ngoắc Ngọc Quỳnh , Vũ thân mật :

- Em gái của anh , tên Ngọc Quỳnh . Nào ! Chúng ta bắt tay làm quen đi .

Vũ đưa tay ra , Quỳnh cũng đặt tay mình lên , Đại kế tiếp , phấn khởi Duyên cũng đặt tay lên . Bốn bàn tay nắm lại thân mật .

- Hai cháu ở lại ăn cơm nhé .

Đại lắc đầu :

- Dạ thôi ! Chiều , cháu và Duyên phải đi học .

- Thì ăn cơm rồi anh Vũ đưa cháu về .

Lần này , hai đứa đều đồng ý . Cơm ngon quá , mỗi đứa ăn đến ba chén , no căng cả bụng .

Vũ lảnh nhiệm vụ đưa Đại và Duyên về nhà . Quỳnh lưu luyến chớ không đố kỵ như lúc đầu :

- Chủ nhật , Quỳnh và anh Vũ đến nhà hai bạn nhé .

Ngồi trên xe hơi thật sướng và êm nhưng cảm giác thú vị ấy qua thật mau . Vũ thả hai đứa nơi đầu con hẻm .

- Nhớ nhé chủ nhật anh và Quỳnh đến đón hai em .

Xe Vũ chạy đi , Duyên còn nhìn theo mãi . Đại phải kéo tay nó :

- Về chớ .

- Xe đẹp và êm quá , Đại hả ?

- Mau lên , trễ giờ học .

Nhưng Duyên giậm chân :

- Đang mỏi giò nè .

Đại trợn mắt :

- Mới vừa ngồi xe sướng quá , bây giờ không chịu đi bộ hả ?

- Ừ ... cõng đi .

Chẳng những không mắng , Đại còn cong lưng cho thấp xuống :

- Cõng thì cõng .

Duyên sung sướng ôm cổ Đại cho Đại cõng . Nó mơ màng trên lưng Đại .

- Giàu có sướng thiệt , Đại nhỉ ?

- Thì ráng học đi .

Duyên xụ mặt :

- Nhà nghèo rớt mồng tơi , tiền đâu mà học , có ăn là may rồi .

Sực nhớ , nó đưa tay sờ túi áo :

- Đại ơi ! Tao sẽ mua tặng mày một cái áo trắng để mặc đi học , áo phải may có nẹp túi cho mày dắt cây viết .

Đại cười giòn tan không phản đối . Chân nó đi nhanh và vụt chạy . Duyên không sợ chút nào , nó ôm cổ Đại tin cậy .

o O o

Quả thật sáng chủ nhật , chín giờ , Anh Vũ cùng Ngọc Quỳnh đến . Cả hai tế nhị ăn mặc rất thường , nhưng cũng khác xa Đại và Duyên .

Đưa cho Duyên cất mớ quà mình mua , Anh Vũ vui vẻ :

- Chúng ta đi chơi nhé .

Trên xe , Vũ mua đủ thứ trái cây , bánh mì , thịt hộp ... Bộ tứ chọn Thảo Cầm Viên là nơi cắm trại vui chơi ăn uống . Duyên cứ thích thú trước những con thú . Cô lấy mía cho voi ăn , ném cây cho khỉ ... Đến chuồng hổ , nó kêu lên :

- Eo ơi ! Anh Vũ , anh nhìn xem con hổ nhanh ghê chưa . Nó phóng mình thật nhẹ nhàng .

Vũ giải thích những điều anh biết cho Duyên nghe . Cứ nhìn đôi mắt tròn như nai ngơ ngác , anh lại thích làm sao .

Những ngày chủ nhật vui vẻ cứ qua đi , Đại phải tập trung vào việc học nhiều hơn , năm nay lớp mười hai rồi còn gì . Anh chàng chững chạc ra và từ lúc nào không còn " mày tao " với Duyên . Duyên cũng vậy , bắt chước Quỳnh gọi " bạn và tôi " .

Hôm chủ nhật vừa rồi , bộ tứ không họp mặt như thường lệ vì Đại đi thi vòng bán kết của chương trình " Đường lên đỉnh Olympia " của Đài Truyền hình Việt Nam . Quỳnh rất muốn đi dự , nhưng bạn bè Đại đông quá rồi , cả Duyên nữa , cô thấy ganh tỵ với Duyên . Lúc nào Đại cũng xem Duyên quan trọng hơn cô .

Cô ngồi trực chiến trước màn hình . Chương trình " Đường lên đỉnh Olympia " cũng đến . Quỳnh hồi hộp , cô nói với anh trai cho bớt hồi hộp :

- Chàng Bờm cũng đẹp trai quá , anh hả ?

Vũ gật đầu :

- Chẳng những đẹp trai mà còn học giỏi suốt mười hai năm liền nữa chớ , anh thán phục Đại .

- Em cá với anh , anh Đại sẽ thắng .

Vũ nheo mắt :

- Cá gì nào ?

Quỳnh hóm hỉnh :

- Nếu Đại vào chung kết , anh ấy là của em . Còn anh , bằng mọi giá phải chinh phục Duyên .

Vũ phì cười cốc lên đầu em gái . Quỳnh cong môi :

- Em nói không đúng ý anh sao ?

- Đúng nhưng mà ... hình như Duyên chỉ thích Đại .

- Anh phải biết tấn công và chinh phục , đường lên đỉnh Olympia đâu có khó , nếu anh quyết định đi .

Vũ mơ màng hình dung ra gương mặt xinh xắn của Duyên . Anh đã yêu cô , nhưng ... tận trong đáy lòng , anh hiểu nếu như anh yêu Duyên , anh sẽ đem đến cho cô bất hạnh . Căn bệnh tim và chuyển qua suyễn của anh nó chỉ dừng lại ở thời gian nào đó . Với lòng kiên cường và trái tim yêu , anh sẽ cố vượt qua bệnh tật và định mệnh .

Trên màn hình , Đại đang trả lời những câu hỏi một cách bình tĩnh khôn ngoan . Mỗi một câu Đại thắng , Quỳnh lại nhảy tưng lên vui mừng .

Cuộc thi kết thúc . Quỳnh vui như chính cô chiến thắng vì Đại được vào chung kết .

o O o

Đại lịch lãm nhưng cũng đơn giản trong chiếc áo sơ mi trắng , quần âu đen và đầy tự tin .

Lần thi chung kết này , ngoài bạn bè thầy cô và ba Đại còn có Duyên , Vũ và Quỳnh đi cổ động .

Quỳnh dán biểu ngữ to , căng ở hàng ghế của mình .

"Quốc Đại ! Anh sẽ chiến thắng " .

Nhìn khắp lượt , Đại cảm động lắm . Mắt anh dừng lại trên gương mặt Duyên , cô đưa tay làm một cử chỉ khích lệ . Đại gật đầu .

Quỳnh hét to :

- Phải chiến thắng Đại ơi !

Và Đại đã chiến thắng tuyệt vời , chiếm xuất học bổng đi du học ở Úc , trị giá ba mươi lăm ngàn đô .

Quỳnh ào lên trước , cô cuồng nhiệt vòng vào cổ Đại vòng hoa và hôn anh , nhưng ánh mắt anh thầm lặng hướng về Duyên đầy hân hoan . Buổi chiều hôm qua , anh đã nói với cô :

- Anh nhất định phải thắng vì tương lai của anh và em .

Lúc ấy mắt Duyên chớp nhanh , và Đại thật tình muốn hôn lên đôi mắt ấy vô cùng .

Các bạn công kênh lên , rồi vòng hoa tới tấp , giữa những ống kính và ánh đèn chiếu sáng vào Đại , không cho anh có thời gian suy nghĩ nữa . Niềm vui vinh quang bay cao , cao mãi ...

o O o

- Anh Đại !

Quỳnh hớn hở đi vào , cô ôm hoa và quà . Đại ngạc nhiên :

- Gì vậy Quỳnh ?

- Chúc mừng anh !

Quỳnh trao quà và hoa vào tay Đại . Bất thình lình , cô ôm qua cổ anh và hôn lên má anh .

- Thưởng đó .

Đại giật mình đỏ mặt :

- Cám ơn Quỳnh .

- Thực sự nếu Đại đi du học , Quỳnh buồn lắm chớ , nhưng mà phải biết nén nỗi buồn . Có một điều , Quỳnh muốn nói ... Quỳnh sẽ đợi anh cho dù năm năm hay mười năm ... Đừng bao giờ anh quên Quỳnh , nghe Đại .

Đại ngỡ ngàng nhìn Quỳnh . Quỳnh đang nói gì vậy ?

Nét mặt ngớ ngẩn của Đại thật buồn cười như ... chú ngỗng đực . Quỳnh cười khúc khích , cô càng tấn công Đại hơn nữa :

- Đại cảm động lắm phải không ? Quỳnh nói thật mà .

Cô tinh nghịch ôm cổ Đại và gắn môi mình vào môi Đại .

- Đừng ... Quỳnh ...

Có tiếng chân , Duyên xuất hiện ở cửa , vì Đại quay lưng lại , nên chỉ có Quỳnh nhìn thấy Duyên , cô ôm Đại chặt hơn và cứ gắn môi mình vào môi anh .

Hức ... tiếng khóc của Duyên , cô đang lùi mãi , vấp ngạch cửa mất thăng bằng ngã lăn ...

Uỵch ! Tiếng động làm Đại bừng tỉnh . Đẩy mạnh Quỳnh ra , nhìn lại , anh hốt hoảng kêu :

- Duyên ...

Đang đau muốn nín thở , vậy mà bằng một sức mạnh phi thường . Duyên bật dậy chạy đi . Trốn vào cái xe bánh mì của ngày nào , Duyên ôm mặt ngồi khóc .

- Duyên ơi ! Duyên đâu rồi ?

Tiếng của Đại gọi cô . Duyên cắn mạnh môi lại cho Đại không nghe tiếng mình khóc . Đi kiếm người ta làm gì chớ ? Thích Quỳnh , còn hôn nhau như trong phim , đi với nó đi , nhà nó giàu kia mà .

Đại chạy ra đường lớn , Duyên mới chui ra . Không muốn gặp lại Đại nữa cho dù anh sắp đi xa cô . Duyên đi mãi ra bờ sông . Cỏ cao lên tới đầu cô . Duyên ngồi xuống đó , buồn bực bứt từng nắm cỏ ném cho rơi xuống nước . Nhũng lá cỏ trôi theo dòng nước , phiền muộn trong lòng Duyên cũng chất ngất .

Mãi đến xế chiều , Duyên mới lếch thếch về . Cô giật mình vì Đại đứng chắn hết con đường hẻm .

Cô lạnh nhạt :

- Làm gì vậy , khi không chặn đường người ta ?

- Sáng giờ đi đâu ... người ta kiếm muốn chết ?

Đại cũng dùng chữ " người ta " để trả lời Duyên . Anh nhìn sát mặt cô ... thở mạnh cho hơi thở mình phả vào mặt cô :

- Giận hả ?

- Tránh ra giùm đi ! Ai hơi đâu ... giận người dưng .

Đại chọc :

- Người dưng khác họ nhưng đem lòng nhớ thương đó .

Duyên bỉu môi :

- Đúng rồi , thương nên ... ghê quá , hôn nhau ở phòng khách chẳng chịu buông .

- Vậy , Đại ... hôn Duyên nhá !

- Này ! Không có giỡn nghe . Mấy người đi mà hôn Quỳnh ấy .

- Nhưng anh thích hôn ... em .

- Dơ . Tránh ra !

Duyên xô mạnh Đại làm anh suýt chúi nhủi . Nhanh như sóc , cô chạy về nhà mình , leo lên gác và đóng cửa lại .

Đại chạy theo , nhưng có mặt chị Tư , nên đành đứng lại . Chị Tư vui vẻ :

- Đại hả ? Duyên về rồi đó cháu .

Đại buồn hiu :

- Duyên giận con rồi , con sắp đi mà Duyên cứ giận .

Chuyện con nít cho nên chị Tư cười trừ :

- Lên gác với nó đi .

Được phép như cởi tất lòng . Đại hăm hở đi lên , anh thở dài đứng bên ngoài . Gọi cửa mất công thôi vì Duyên đang giận mà .

Mím môi nghĩ ra một kế , Đại rút tờ giấy và cây viết trong túi áo , ngồi mọp xuống sàn mà viết :

" Duyên ! Anh thề anh không thích Quỳnh , tại Quỳnh chọc em thôi . Anh sắp đi rồi , đừng giận nữa mà . Không tội nghiệp anh sao ? Vuốt giận đi bé chuột ạ . Đừng có làm con chuột trong hang nữa . Ngày mai gặp nhé !

Đại " .

Cúi thật sát xuống sàn nhà . Đại đẩy tờ giấy qua khe cửa . Trong phòng Duyên nhỏm dậy nhìn ... Mặc kệ ! Lâu thật lâu ... Sao im lặng vậy ? Duyên nhìn qua ổ khoá . Chắc là đã về , cô cúi nhặt tờ giấy lên đọc . Giận hờn tiêu tan . Cô mở vụt cửa ra ... thất vọng vì Đại đã đi về .

- Hù !

Đại nhảy xổ từ sau cánh cửa mà vì cánh cửa mở ra và Duyên chỉ lo nhìn xuống cầu thang nên ngỡ Đại đã về ...

Giật nảy người , Duyên nhìn lại . Cái mặt cười toe toét ... thấy mà ghét . Duyên kéo nắm cửa toan đóng lại , nhanh hơn Đại giữ lại .

- Nhất định giận người ta hoài hả ?

- Ừ .

- Vậy thì về đó .

- Về thì về , ai thèm giữ .

- Đi tìm Quỳnh đó .

- Đi đi .

Miệng đuổi , tay Duyên nắm cánh tay Đại đẩy mạnh ra cửa , Đại làm gan ôm đại Duyên :

- Vuốt giận mà . Giận từ sáng đến giờ , dai dữ vậy ?

- Tui nói tui giận anh hồi nào ?

- Không giận mà trốn mất tiêu , báo hại người ta tìm muốn chết , bây giờ cái bụng kêu ồ ồ . Duyên biết kêu gì không ?

Duyên lạnh nhạt :

- Không biết .

- Nó kêu đói quá Duyên ơi . Duyên mà giận hoài , Đại sẽ xỉu đó .

- Hừ ! Định ăn vạ hả ?

- Không dám , không dám . Anh thề mà , anh có gì với Quỳnh cho anh chết đi . Không tin hả ? Thề độc nè ... Thề xe ...

- Thôi , thôi .

Duyên bịt miệng Đại và cười . Đại nhảy cẫng lên :

- Hết giận rồi phải không ?

- Chưa .

- Trời ơi ! Sao giận dai dữ vậy ?

- Hứa không tái phạm và nói năn nỉ ... một trăm lần .

- Dữ vậy Duyên ? Năm chục thôi .

- Trả giá hả ?

- Không có . Anh năn nỉ nè . Năn nỉ đừng giận anh nữa , bé chuột ơi .

- Một .

- Năn nỉ đừng giận anh , bé chuột ơi .

- Hai .

- Năn nỉ đừng giận .

- Ba .

- Năn nỉ .

Duyên la lên :

- Cái gì ! Mỗi câu ngắt bớt chữ lại hả ?

- Mỏi miệng quá .

- Không có thành ý năn nỉ , phạt nói một trăm năm chục lần .

Lần này Đại nói năn nỉ bé chuột nhanh như gió , nói không kịp thở , bắn cả nước bọt ra hai bên mép , Đại vẫn cứ nói ... Duyên cười bò mọp xuống sàn ; ôm chân Đại làm anh ngã theo cô , ngã chồng lên người cô . Không thèm ngồi dậy , anh còn co chân đạp vào cánh cửa cho nó đóng lại và cứ nằm như vậy , mặt sát vào Duyên .

- Duyên ! Anh ...

- Chị Duyên ơi ...

Tí Nị đẩy cửa vào , nó suýt hét lên vì cái cảnh kỳ cục . Đại chồm dậy nhào tới chụp Tí Nị và bịt miệng nó :

- Đừng có la !

- Làm cái gì vậy ?

- Đóng kịch .

Tí Nị cứ tròn mắt , còn Đại nháy mắt nhìn Duyên :

- Tối qua .

Vậy là Đại chạy vù đi . Duyên ngồi dậy cáu kỉnh :

- Mày nhìn gì vậy ?

- Hí , hí ... tui thấy hết trơn rồi . Hối lộ đi , tui không méc má .

Duyên phì cười :

- Chầu kem phải không ?