Chương 1

Bảo Nghi gởi xe xong, cô đi vào nhà sách. Chẳng cần ngắm nghía hay quan sát xung quanh, cô đến thẳng quầy sách văn học, như đã quen đường thuộc lối ở đây Mà đúng là Bảo Nghi thuộc đường thật. Nhà sách này cô tới thường đến nỗi nhắm mắt cũng có thể biết được quầy sách văn học nằm ở đâu.

Mỗi tuần cô đến đây có đến ba lần. Đến rồi thì rúc vào một góc quầy đọc say sưa quên trời đất. Sau đó đặt sách trở lại kệ mà ra về. Khỏe re. Khỏi cần phải cầm quyển sách mà ra quầy thanh toán. Tiền đâu mà mua cho nổi những quyển sách mà cô mê.

Bảo Nghi mê đọc đến nỗi không hay có một thanh niên đi về phía cô. Sau đó anh ta đứng bên cạch, khoanh tay quan sát cô. Thật lâu anh ta mới lên tiếng:

– Hay lắm hả?

– Ừ. Ừa!

Bảo Nghi chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt cô tròn xoe nhìn người con trai. Anh ta cười cười nhìn cô, cô nguýt anh một cái dài ngoằng:

– Vô duyên!

Nói xong cô lại chúi mũi vào quyển sách đang xem dở dang. Giọng nói lại léo nhéo bên tai:

– Cô thường đến đây đọc sách hả?

Dĩ nhiên:

– Đọc miễn phí thích lắm hả?

– Dĩ nhiên.

– Có bao giờ bị nhân viên ở đây bắt chưa hả?

Bảo Nghi quắt mắt nhìn anh ta:

– Anh với tôi có khác gì nhau đâu lên án nhau làm gì.

– Vậy à?

Bảo Nghi bĩu môi:

– Còn phải nghi ngờ.

Anh ta đưa cho Bảo Nghi cái đĩa CD.

– Tôi tặng cô cái này.

Bảo Nghi lùi lại:

– Tôi và anh không quen nhau, sao lại tặng cho tôi. Còn nội dung trong đĩa là gì?

Anh ta thản nhiên:

– Trước không quen bây giờ quen, còn nội dung ư? Trên cả tuyệt vời.

Bảo Nghi không tin:

– Tôi không nhận.

Cô muốn biết nội dung hả? Theo tôi.

Bảo Nghi ngơ ngác:

– Đi đâu?

– Đằng kia.

Bảo Nghi đặt vội cuốn sách lên kệ lon ton đi theo anh ta. Cuối góc phải có một phòng đầy đủ tiện nghi thông với bên ngoài bằng kính trong suốt.

– Ô vào đây.

Bảo Nghi đi theo vào. Anh ta lấy đĩa CD bỏ vào máy. Mặt Bảo Nghi từ đỏ chuyển sang xanh, cô hét to:

– Tại sao anh quay lén tôi?

Anh ta nhún vai:

– Quay công khai đâu có lén.

– Nhưng trong đó toàn là hình ảnh của tôi.

– Đúng vậy.

Bảo Nghi cắn môi nghĩ ngợi:

– Nhưng tôi đến đây mỗi ngày chừng mười lăm, hai mươi phút. Sao cái đĩa ấy lại có nhiều hình ảnh của tôi vậy?

– Vì nó được chép lại từ nhiều ngày.

– Anh làm thế để làm gì?

– Cô có biết ở đây là đâu không?

Bảo Nghi hất mặt:

– Anh hỏi quá dư thừa, nhà sách chứ đâu.

– Vậy cô đến đây làm gì hả?

Bảo Nghi định nói nhưng cô chợt im bặt, đôi mắt nhìn anh ta dò xét:

– Còn anh, anh là ai? Đến đây để làm gì?

Anh ta bật cười:

– Tôi là tôi, chủ nhà sách này. Tôi đến đây để kiểm tra xem ai trộm Cắp, ai lợi dụng vào đây xem sách miễn phí.

Bảo Nghi không e dè. Thẹn thùng như bao cô gái khác khi bị người khác bắt quả tang mình làm trái ý đồ của họ. Cô cười:

– Và anh phát hiện ra tôi?

– Lạ lắm hả?

– Không lạ, chỉ có điều máy quay của anh khiến tôi xấu đi trông thấy.

Anh ta ngạc nhiên nhìn cô:

– Cô không thấy là mình quá đáng à?

Bảo Nghi nhún vai:

– Ồ, không, anh có thể tính tiền nếu cho rằng tôi lợi dụng nhà sách của anh để thư giãn.

– Nếu tôi không Phát hiện?

– Trong lương tâm tôi vẫn thầm cảm ơn người lập ra nhà sách này đó chứ.

– Sao tôi không biết vậy cà?

Bảo Nghi tỉnh bơ:

– Thì bây giờ anh biết rồi đó. Còn cái đĩa CD ấy, công anh sàn lọc hình ảnh của tôi, tôi cũng tặng anh luôn nhớ tối để đầu giương, ngủ sẽ không thấy ác mộng.

– Cô thật là ...

– Sao hả?

– Không thể tưởng tượng nổi.

– Tôi đang đứng trước mặt anh, không cần tưởng tượng. Tính đi, bao nhiêu tiền?

Anh ta cau mày:

– Cô đã xem bao nhiêu đầu sách rồi?

– Vô số.

– Vậy thì căng đấy. Tôi sẽ tính theo giá bán từng cuốn mà cộng lại.

Bảo Nghi nhìn anh ta tóe lửa:

– Anh có lộn không hả? Tôi chỉ coi sao lại tính tiền như mua vậy?

– Coi cũng như mua. Mua xong mới được xem, cô có thể mang về nhà sau khi trả tiền.

Bảo Nghi nổi nóng:

– Thế tôi không trả tiền nữa.

– Cô nói ngang hả?

– Nhà sách của anh có để bảng cấm xem không? Còn tôi, xem nội dung xong mới quyết định là mua hay không.

– Cô ...

Bảo Nghi nhìn đồng hồ:

– Ái chà, tôi trễ giờ rồi. Hôm nay tôi mà bị sếp quở trách là tôi sẽ tìm đến anh tính sổ đó.

Nói xong Bảo Nghi đi như chạy ra khỏi nhà sách.

– Anh Văn, chuyện gì vậy Việt Văn mỉm cười:

– Một cô gái có cá tính.

– Ai hả?

Việt Văn cất vội cái đĩa CD, anh hỏi:

– Hôm nay em có định đi đâu không Tú Anh?

Tú Anh sắp xếp lại hồ sơ:

– Nay nhận hàng, anh có chuyện gì à?

– Anh muốn rủ em đi uống cà phê.

– Sao anh lại có nhả hứng này.

Việt Văn nhún vai:

– Con gái các em là vậy, lúc nào cũng hỏi tại sao, vì sao, ... Đơn giản là anh muốn uống một ly cà phê.

Tú Anh nhẹ giọng:

– Bao giờ?

Việt Văn cười:

– Liền bây giờ. Anh chở em đi.

Tú Anh sợ Việt Văn giận nên cô líu ríu đi theo.

– Em uống gì Tú anh? Sữa nóng nha!

– Dạ!

Việt Văn gọi nước xong, anh nhìn Tú Anh:

– Lúc này em sao hả?

– Chuyện gì?

– Chuyện em với Nhật Thành đó. Anh thấy em không vui.

Tú Anh cúi mặt:

– Chắc phải chia tay.

Việt Văn nhổm lên:

– Chia tay?

– Vâng.

– Sao lại đến nông nổi này?

Tú anh rớm rớm nước mắt:

– Anh ấy tính hay ghen.

Việt Văn cười xòa:

– Vì Thành yêu em mà.

– Yêu nhưng không tin thì yêu làm gì.

– Nếu anh là bạn trai em, anh cũng ghen như Thành vậy. Em xinh đẹp dịu dàng lại lắm bạn, hỏi sao không ghen chứ.

Tú Anh đỏ mặt:

– Anh có biết Nhật Thành ghen em với ai không?

– Ai?

Tú Anh ngập ngừng, mắt không dám nhìn Văn:

– Là anh đó.

Việt Văn như ngồi phải lửa:

– Sao hả?

– Anh ấy luôn nghi ngờ em với anh.

Việt Văn kêu lên:

– Ái cha, gay go rồi đây. Em có giải thích với Thành không?

Tú Anh lắc đầu:

– Không.

– Sao vậy?

– Vì ...

– Sao hả?

– Vì anh ấy nói đúng.

Việt Văn nhìn Tú Anh không chớp mắt.

– Em nói gì?

Tú Anh vò nát chéo áo:

– Anh ấy bảo em luôn lo lắng cho anh hơn anh ấy, tận tụy với công việc quá khả năng, dịu dàng, ngọt ngào với anh hơn anh ấy.

– Thế còn em, em có đúng như lời Thành nhận xét?

Tú Anh khe gật, nước mắt viền mi Việt Văn thở dài:

– Anh hại em rồi.

– Không có.

– Tại sao em lại làm vậy?

– Vì em yêu anh.

Việt Văn lắc đầu:

– Em thiệt là ... Nhật Thành tốt với em như vậy mà em đối xử với anh ta như thế. Em thừa biết anh xem em như là bạn.

– Em hy vọng tình bạn sẽ biến thành tình yêu.

– Tú Anh, tỉnh mộng đi em. Nếu còn vọng tưởng anh sẽ đổi công việc khác cho em. Em mau mau tìm Thành giải thích, anh không muốn Thành nhìn anh như kẻ thù.

– Vô ích, Thành không muốn nghe em nói gì cả.

– Anh sẽ gặp Thành. Điều cơ bản là em có còn yêu Thành không?

Đưa tay quẹt nước mắt, Tú Anh đáp:

– Em không biết.

– Tú Anh à, hạnh phúc ở ngay nơi nhà em chứ em đừng tìm hạnh phúc trong khu vườn nhà người khác. Anh không thể đem đến cho em thứ gì ngoài tình bạn.

Tú Anh khẽ gật. Việt Văn uống nhanh ly cà phê rồi đưa cô trở lại nhà sách.

Việt Văn xem lại đĩa ghi hình của Bảo Nghi, môi anh thoáng nở nụ cười. Cô ta kỳ lạ làm sao ấy.

– Bảo Nghi!

– Có!

Nhật Minh gõ ngón tay lên đồng hồ, cô hiểu ý:

– Em trễ hai mươi phút, chỉ tại ...

– Tại vì hả?

– Một tên vô duyên kia.

– Ai vậy? Hắn ăn hiếp em hả?

– Không có.

– Hỏi thì hỏi vậy chứ anh thừa biết em không bắt nạt người ta thì thôi chứ ai bắt nạt được em.

Bảo Nghi cười:

– Anh hiểu ý em ghê.

Nhật Minh lườm cô:

– Tôi không dám hiểu cô đâu, chỉ tổ mệt thêm. Cô mà làm không xong tôi trả lại mặc cho dì gả chồng cho cô.

– Anh, người lớn ai làm thế.

– Vậy thì lo làm việc đi, Cô xem theo xe giao hàng cho nhà sách Việt Văn đi.

Bảo Nghi tròn mắt:

– Nhà sách Việt Văn?

– Có gì lạ?

Bảo Nghi lắc đầu:

– Em không đi.

– Ái cha! Lại còn thế nữa. Em có tin à anh ...

Bảo Nghi phụng phụi:

– Dù mẹ có bắt em lấy chồng em cũng chịu.

Thấy thái độ của Bảo Nghi hơi lạ. Nhật Minh đành nhượng bộ.

– Được rồi để anh nhờ người khác, tiểu thư.

Bảo Nghi cười khẽ:

– Cám ơn anh.

– Hổng dám nhận đâu.

Chờ Bảo Nghi ra khỏi phòng, Nhật Minh gọi điện cho Việt Văn:

– A lô, Việt Văn đây.

– Văn à, cậu làm gì em gái tớ vậy?

Giọng Văn ngạc nhiên:

– Em gái. Em gái nào?

– Em con người gì của tớ, tớ bảo nó giao hàng bên cậu, nó khăng khăng từ chối.

– Tớ đâu biết em gái cậu là ai.

– Con bé này có vấn đề rồi. Mới nghe tên cậu nó đã giẫy nẫy.

– Lạ nhỉ. Cô ấy có nói lý do gì không?

– Không, chỉ nói dù mẹ cô ấy có bắt cô ấy lấy chồng, cô ấy cũng chịu chứ không qua giao hàng ở chỗ cậu.

Có tiếng Việt Văn cười:

– Coi bộ ân oán dữ à nha. Tớ cũng muốn biết kẻ thù của mình.

– Chỉ sợ cậu chạy dài tám cây số, Sao lên án người ta dữ vậy?

– Cậu không biết thôi, vì không muốn lấy chồng sớm mà cô ấy làm đủ trò, dì dượng muốn điên cái đầu.

– Lý thú thật đấy.

– Thôi, tớ tắt máy nhé, hôm nào tớ sẽ giới thiệu con mực bất kham này cho cậu.

– Tạm biệt.

Bảo Nghi rời khỏi phòng Nhật Minh, cô tìm Nhật thành. Nhật thành đang nhập, hàng cô xông xáo vào phụ anh kiểm hàng:

Nhập hàng xong, Bảo Nghi xoa tay, thở hà hén. Nhật Thành liếc cô:

– Đúng là tiểu thư có khác.

– Ư, anh đó, người ta phụ anh, mà anh còn nói xấu người ta.

Nhật Thành ngồi xuống gần cô:

– Có gì nói mau đi!

– Em á hả?

– Còn làm bộ, anh đi bây giờ đó.

– Sao anh biết em có chuyện muốn nói với anh?

Nhật Thành hất mặt vào văn phòng:

– Máy lạnh không ở mà mò ra đây, nếu không có ý đồ thì ai đời cô đi nổi.

– Anh hay quá!

– Anh không đi tàu giấy đâu. Em cần gì?

Bảo Nghi bưng má, đung đưa mái tóc:

– Anh thường đi chơi lắm phải không?

– Điều tra anh hả?

– Không có.

– Ừm, rồi sao?

– Anh thường đi một mình hay đi với ai?

– Hỏi chi vậy?

Hỏi cho biết:

– Biết làm gì?

– Đặng ... tối nay có đi cho em theo với.

– Xì, ai thèm dẫn theo một bé con như em.

Bảo Nghi trợn mắt:

– Anh bảo ai bé con?

– Là em đó, Bảo Nghi!

Người ta hai mươi rồi chứ bộ, Nhật Thành trêu cô:

– Ừ, lớn rồi, về nói dì gả chồng đi.

Bảo Nghi đấm vào vai anh:

– Chọc quê em hả?

Nhật thành cười sặc sụa:

– Em chằn thật, dẫn em theo ai dám lại gần anh.

– Em sẽ hiền lại mà.

Nhật Thành dùng hai tay ra dấu:

– Hiền như cục bột nắn ra con sư tử hả?

Bảo Nghi phụng phụi:

– Tối em qua tìm anh đó.

– Nè, đi với anh chịu thiệt thôi đó.

– Em chịu được mà.

– Đừng có khóc đòi về nha.

– Ô- kê!

􀂐ỊỊỊỊ 􀂐 Buổi tối, Bảo Nghi ăn mặc thật đẹp, cô chờ Nhật Thành đến rước. Nhật Thành đến đón cô với lời dặn dò:

– Đi với anh, anh có nói gì cấm em lên tiếng.

Bảo Nghi nhăn mặt:

– Sao khó vậy?

– Ừm, anh vậy đó.

– Hèn gì ...

Nhật Thành trừng mắt, Bảo Nghi im bặt. Nhật Thành đưa Bảo Nghi vào vũ trường. Lần đầu đến đây nên cô bị choáng ngợp bởi ánh đèn, tiếng nhạc và cách ăn mặc của lớp trẻ. Nhìn lại mình cô thấy mình khá kín đáo, đoan trang.

Đám bạn của Nhật Thành vây lấy hai người.

– Thành, Tú Anh đâu?

– Còn đây là ai, người mới hả?

– Công nhận Nhật Thành đào hoa thật đấy!

Mỗi người một tiếng làm Bảo Nghi rối cả lên cô muốn lên tiếng nhưng ánh mắt Thành ngăn cô lại. Anh gọi coca cho cô và bia cho anh. - Sao, êm có thích không?

Bảo Nghi gật đầu:

– Vui quá!

– Mình nhảy một bài đi.

– Sẵn sàng. Anh đừng giầm lên chân em đấy!

– Anh biết nhảy từ lúc em còn ngồi ở cấp hai, định hù anh hả?

– Nhưng anh có sợ đâu.

Nhật Thành rùng mình:

– Ôi, sợ quá!

Bảo Nghi cười khúc khích. Cô theo Nhật Thành ra sàn nhảy. Tiếng nhạc như lôi kéo, hai người tay trong thật đẹp đôi và điêu luyện.

– Em biết nhảy từ bao giờ?

Bảo Nghi cấu vào vai anh:

– Từ lúc còn ngối cấp hai đó.

– Vậy anh phải gọi em là sư tỷ rồi.

Bảo Nghỉ cười thật vui. Đang say sưa vội điệu nhạc cha cha, đôi mắt cô bỗng dừng lại ở một chàng trai vừa bước vào.

– Ái cha! Bảo Nghi, em sao vậy?

Bảo Nghi lắc đầu, tim đập nhanh hơn thường ngày. Cô cố tình dìu Thành đi lẫn vào đám đông.

Đèn bật sáng, mọi người trở lại bàn, Bảo Nghi do dự nên ngoài sân nhảy chỉ còn lại cô với thành. Cô đưa mắt nhìn vào tiêu điểm, bốn mắt chạm nhau. Anh ta có vẻ ngạc nhiên chuyển ánh mắt sang Thành bỗng anh ta sầm mặt lại.

Nhật Thành đã thấy anh ta, anh ta kéo Bảo Nghi xấn tới:

– Việt văn, anh cũng đến đây à?

Việt Văn nhìn Bảo Nghi nhưng cô đã nhìn hướng khác:

– Tôi tìm cậu.

– Có chuyện gì?

– Mình ra ngoài nói chuyện đi.

Nhật Thành hất mặt vế phía Bảo Nghi:

– Đây là bạn gái tôi, anh cứ tự nhiên.

Bảo Nghi lấy chân giẫm lên chân Thành. Thành vẫn tỉnh bơ. Việt Văn có vẻ hơi tiếc nuối.

– Đây là lý do cậu đòi chia tay với Tú Anh?

Nhật Thành cười mai mỉa:

– Chẳng phải anh cũng mong như vậy à?

– Cậu lầm rồi, tôi với Tú Anh không hề có cảm tình.

– Nhưng Tú Anh đối với anh như thế nào, anh rõ hơn tôi.

– Đó là quyền của cô ấy. Tôi chỉ muốn nói với cậu là tôi xem Tú Anh như là bạn, Còn cậu vì có bạn gái mới mà hất hủi Tú Anh là cậu sai, cậu không nên đổ lỗi cho tôi.

Quay sang Bảo Nghi, Việt. Văn nhỏ giọng:

– Cô nên cẩn thận chọn bạn, đừng xen vào phá hỏng hạnh phúc của người ta.

Bảo Nghi trợn mắt nhìn anh, Thành đạp mạnh lên chân cô:

– Anh yên tâm mà an ủi cho Tú Anh, tôi đã có bạn rồi, nếu cô ấy muốn chia tay, tôi sẵn sàng.

Việt Văn bất mãn:

– Nhật Thành à, cậu với Tú Anh yêu nhau bao nhiêu năm tại sao nói chia tay là chia tay. Cậu tàn nhẫn thật đấy.

– Vậy anh nói đi, nếu người yêu anh nói với anh rằng cô ta yêu người khác, anh sẽ làm gì?

Việt Văn nhìn Bảo Nghi:

– Sẽ đau khổ lắm.

– Sao hả? Đau khổ à?

– Nhưng tôi sẽ cố gắng thuyết phục.

– Anh làm được gì khi cô ấy ngày ngày kề cận bên người ta. Lo lắng cho người ta, yêu người ta mà quên hẳn bản thân mình.

– Nhưng tôi không hề vì vậy mà yêu Tú Anh.

– Vậy người tàn nhẫn là anh chứ không phải tôi.

– Nhật Thành, tôi sẽ chuyển Tú Anh sang quầy khác. Tôi không mướn hai người chia tay.

– Chuyện này tùy anh.

– Nếu Tú Anh quay lại, cậu có tha thứ cho cô ấy không?

– Tôi không biết.

Nhật Thành nắm tay Bảo Nghi đứng lên:

– Mình về thôi, Bảo Nghi!

Bảo Nghi vội đi theo anh, cô vừa nhìn thấy ánh mắt Văn nhìn cô như hờn mát.

Nhật Thành chưa về nhà, anh ta đưa Bảo Nghi đến quán ăn, gọi ít thức ăn, anh gọi cho mình chai rượu.

– Anh Thành, đừng uống rượu.

– Nếu không uống rượu, anh làm gì bây giờ?

– Anh Văn nói đúng, anh nên gần gũi chia sẻ với chị ấy để chị ấy đừng lạc lòng.

Thành cười buồn:

– Anh có thể chấp nhận một người quay lưng với anh để rồi khi bị kẻ khác quay lưng, lại trở lại tìm mình hay sao.

Bảo Nghi thở dài:

– Sao phức tạp quá.

– Ừm, tại tiểu thư chưa yêu nên còn mơ mộng lắm. Yêu rồi sẽ ngày chạy tìm anh khóc bù lu, bù loa.

– Xì, ai thèm.

Nhìn Thành nốc từng ly rượu mà đau cả lòng. Bảo Nghi nhăn nhó:

– Anh Thành. Đừng uống nữa. Nếu anh còn uống hoài em sẽ uống với anh đó.

Thành dừng lại:

– Ê, chuyện gì đùa được chứ chuyện này thì không nha nhỏ.

– Ai biểu anh uống hoài.

– Tự gì anh buồn.

– Em cũng buồn theo anh.

– Ăn theo kiểu gì kỳ vậy hả?

– Anh nói đi!

– Nói gì?

– Chị Tú Anh gì đó, ở đâu?

– Định làm gì người ta?

– Mổ xem trái tim chị ấy mấy ngăn.

– Nè bà chằn, đừng đụng vào cố ấy.

– Em thích thế.

– Anh nè, em muốn đánh, muốn giết, muốn mổ xẻ gì tùy em. Cấm em đi tìm cô ta.

Bảo Nghi cười:

– Còn yêu người ta như rứa mà bày đặt hờn mát.

Biết mình mắc lõm Bảo Nghi, Thành cốc lên đầu cô.

– Anh phải mau tìm người gả em, kẻo sao này em còn làm khó anh dài dài.

Bảo Nghi cười:

– Được, đểm xem.

Nói xong, Bảo Nghi gọi ra hai cô tiếp viên:

– Hai chị, anh ấy là anh trai của em, hai chị chăm sóc anh ấy giúp em nhá.

Hai cô liền bá cổ Nhật Thành:

– Nãy giờ tưởng đi với bà xã, ai dè đi một mình, em sẽ chăm sóc cho anh.

Quay sang Bảo Nghi cô ta cười:

– Em gái yên tâm, hai chị sẽ chìu anh trai em tới bến luôn.

Bảo Nghi cười khúc khích.

– Anh Thành, em gọi chị Tú Anh đến nha!

Nhật Thành cố đẩy hai cô gái ra:

– Bảo Nghi em ác lắm.

– Còn đòi gả em nữa không?

– Không, tha cho anh đi.

Bảo Nghi cười cười:

– Hai chị ơi, tính tiền đi, tụi em phải về.

Hai cô gái rời Nhật Thành, anh giơ nắm đấm lên ngang mặt Bảo Nghi. Bảo Nghi lêu lêu anh ta.

Mấy ngày không đọc sách Bản Nghi như thiếu một cái gì đó, ra vào ủ rũ.

Mặt mày buồn xo Nhật Minh thấy vậy liền hỏi:

– Em bệnh hả?

– Chắc vậy.

– Em nghỉ vài hôm đi.

– Không.

– Sao, tự dưng nổi cáu vậy?

– Người ta đang buồn mà.

– Buồn gì?

– Buồn đủ thứ.

– Đại khái coi.

– Anh phát lương em chưa vậy?

Nhật Minh phì cười:

– Bây giờ mới nửa tháng, cô muốn lĩnh lương gì?

Giọng Bảo Nghi yếu xìu:

– Sao lâu quá vậy?

– Ừm, ở không thì thấy thời gian lâu như thế đấy.

– Ơ, cái anh này, dám nói em ở không lĩnh lương hả?

– Nếu vậy mau làm việc đi.

– Làm gì?

– Đi giao hàng ...

Bảo Nghi chặn lại:

– Ngoại trừ nhà sách Việt Văn.

Nhật Minh hạ giọng:

– Có thể cho anh biết lý do không?

– Em nói không là không. Chẳng có lý do cả.

– Người vì đâu ngang như cua.

Bảo Nghi đi giao hàng cho Nhật Minh xong, cô ngồi bưng má nhìn qua khung cửa sổ. Cô nhớ từng trang sách, mùi sách mới quyến rũ làm sao. Ở thư viện toàn sách cũ, lại không có thời gian. Chỉ có ở đó, nhưng ...

Nhật Thành ló đầu vào:

– Bảo Nghi, theo anh – Đi đâu hả?

– Đi rồi biết.

Bảo Nghi nhảy lên xe, Nhật Thành cho xe chạy bon bon trên phố. Cô bỗng tái mặt khi chiếc xe từ từ đậu trước cửa nhà sách cô kêu lên:

– Anh định làm gì vậy?

– Làm gì la ó như anh bắt cóc em vậy. Xuống phụ anh giao hàng.

Người bảo vệ gọi to vào bên trong.

– Chị Tú Anh ơi ra nhận hàng.

Bảo Nghỉ thở dài, hèn gì mà anh ấy gọi mình đi theo. Tú Anh đi ra, Bảo Nghi nhận xét, cô ấy rất dễ thương, duyên dáng trong tà áo dài màu đỏ bạc đô:

– Bảo Nghi phụ anh.

Biết ý đồ của Thành định mượn cô chọc tức Tú Anh, cô chả thèm nghe, lẫn nhanh vào nhà sách ở kệ sách quen thuộc, cô đụng đầu với Việt Văn:

– Nhật Thành đâu?

Bảo Nghi vờ nhìn quanh:

– Anh hỏi ai vậy?

– Hỏi cô, Cô Nghi. Cô đi một mình à?

– Có liên quan gì?

– Cô với Nhật Thành như hình với bóng, nay thấy có một mình tôi thấy làm lạ.

– Sao hả? Mắc mớ gì đến anh?

– Tôi chỉ muốn cô biết giữa Nhật Thành và Tú anh, họ yêu nhau lắm.

– Thế mắc mớ gì đến tôi.

– Cô đừng xen vào giữa họ.

– Tôi nghĩ câu này nên dành cho anh mới đúng. Anh là nguyên nhân của mọi rắc rối.

– Nhưng người tiếp tay là cô.

– Tôi à?

– Nếu cô đừng kè kè bên Nhật Thành thi cậu ta đâu bỏ rơi hẳn Tú Anh.

– Đó là quyền của anh ấy. Cũng như anh từng nói chị Tú anh yêu anh là quyền của chị ấy kia mà.

– Nói vậy cô không?

Bảo Nghi chặn lại:

– Đừng đoán nữa.

Việt Văn cười:

– Nếu vậy tôi yên tâm rồi.

– Anh nói gì?

– Cô với Thành không có gì là tôi yên tâm rồi.

Bảo Nghi chong mắt:

– Yên tâm cho họ hay yên tâm cho anh?

Việt Văn thấy Bảo Nghi lúc nào cũng tấn công anh và tấn công một cách mạnh mẽ.

– Cả hai.

Bảo Nghi bĩu môi:

– Anh đừng có nằm mơ nhé.

Việt Văn rút lấy một quyển sách đưa cho cô:

– Đây là sách mới, cô xem đi.

– Tôi không có tiền.

– Tôi có thể tặng cô.

– Anh muốn gì, một quyển sách tặng nhau chẳng nói lên điều gì đâu.

– Tôi không nghĩ nhiều như thế.

– Nhưng tôi thấy lạ.

– Vậy à?

– Nói chung tôi không hề hứa hẹn gì với anh cả. Tôi cũng không muốn nhận gì ở anh. Tôi sợ mối ràng buột.

– Cô lo xa, hèn gì ...

– Tôi biết anh đang nghĩ gì, anh cho là tôi khó gần nên tôi ít bạn phải không?

Nếu vậy anh lầm rồi. Tôi mới chuyển nhà về đây nên chưa có ai tay tròng tay.

Đừng nghĩ xấu người khác khi chưa hiểu rõ về họ.

– Nếu chưa sao cô cứ tạo cho mình tâm tưởng ngăn cách, Tôi có thể làm bạn với cô mà.

Bảo Nghi nghiêng đầu:

– Bạn, bạn gì? Mới đọc mấy quyển sách là anh đòi tính giá cắt cổ.

Nên gọi là bạn gì nhỉ?

Việt Văn phì cười:

– Tôi chỉ đùa với cô thôi.

– Anh đã đùa với bao nhiêu người như thế?

– Duy nhất, một mình cô.

– Tôi là khách hàng đặt biệt của anh?

– Đúng vậy.

– Tôi không trông mong điều đó.

– Thời gian còn dài, chi mong cô thường xuyên lui tới.

– Tôi chỉ sợ rồi sau này anh không còn đĩa CD để lưu giữ hình anh của tôi nữa.

– Tôi không lưu vào đĩa.

– Vậy à?

Việt Văn chỉ vào tim mình:

– Tôi lưu vào đây.

Bảo Nghi đỏ mặt:

– Vớ vẩn.

Bên ngoài éo tiếng Nhật Thành gọi cô í ới.

– Bảo Nghi, về thôi.

Bảo Nghi quay lưng, đôi chân cô như vương vướng bởi ánh mắt Việt Văn sau lưng:

– Bảo Nghi, nhớ quay lại nhé!

Cô đi thẳng không dám nhìn lại. Môi cô nở nụ cười thật lạ. Đến trước mặt tú Anh, Bảo Nghi khẽ gật đầu chào. Tú Anh cũng cười đáp trả, Nhật Thành xen vào:

– Bảo Nghi, chào Tú Anh đi em?

Giọng nói ngọt ngào của Thành khiến Tú Anh xanh mặt còn Bảo Nghi thì nổi da gà.

– Em về nha chị Tú Anh!

Tú Anh không dám nhìn hai người. Lòng cô đau xót. Nhật Thành giễu cợt:

– Tú Anh, cô không nghe Bảo Nghi chào cô sao?

Tú Anh cúi thấp đầu:

– Cám ơn!

Nhật Thành cố đùa:

– Lúc này trông cô đẹp hẳn ra đấy.

Tú Anh cắn môi:

– Anh đừng đùa cợt với em như thế.

– Tôi đâu dám. Việt Văn chăm sóc cô khá chu đáo đó.

Giọng Tú Anh muốn khóc:

– Em xin anh, đừng nói những lời cay đắng đó. Em biết mình sai rồi.

– Vậy à? Nguyên nhân gì khiến cô mau tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Có phải Việt Văn từ chối cô.

Tú Anh bụm mặt đi vào trong, Bảo Nghi bất mãn, cô chạy theo.

– Chị Tú Anh!

Tú Anh tựa người vào tường khóc nức lên:

– Các người đi đi!

– Chị Anh, chị lầm rồi:

Tú Anh xua tay.

– Các người đùa với tôi như thế đủ rồi, hãy để tôi yên.

– Chị Anh, nghe em nói, anh Thành còn yêu chị rất mực. Đừng đánh mất tình yêu của mình chị ạ!

Tú Anh hét to:

– Đi, đi hãy đi, đi.

Bảo Nghi đành trở ra, cô nhìn Nhật Thành trách móc:

– Anh thật là quá đáng.

Nhật Thành cho xe nổ máy, anh cười buồn:

– Phải cho cô ấy nếm trải tâm trạng bị người thương phụ bỏ.

Bảo Nghi lườm anh:

– Người ta đau khổ anh cũng đâu có vui, hành hạ nhau làm gì cơ chứ. Mai mốt em không làm tấm chắn cho anh đâu.

– Sợ rồi hả?

– Thấy các người yêu nhau, em ngán đến tận cổ.

– Nè, anh chưa hỏi em, lúc nãy em biến đi đâu lâu vậy?

– Em tìm sách đọc.

– Em mê sách lắm hả?

– Nhĩ nhiên.

– Có mê người bán sách không vậy?

Bảo Nghi liếc anh:

– Vô duyên.

Nhật Thành bật cười:

– Hôm ở vũ trường, anh thấy anh ta cứ nhìn em hoài.

– Tự vì em gái anh đẹp mà!

Thành rụt đầu:

– Đẹp thấy ớn. Theo anh, em đừng từ chối mấy đám coi mắt, cứ để họ gặp em, tự động họ rút lui hết hà.

– Xì, không thèm nói chuyện với mấy người thất tình. Nói toàn chuyện đâu đâu.

Nhật Thành vờ không nghe Bảo Nghi nói, anh tiếp lời:

– Việt Văn cũng tốt đấy Bảo Nghi!

– Anh định nhờ em ra tay tống cổ tình địch của anh à?

– Anh của em đâu có thủ đoạn dữ vậy. Việt Văn là bạn của anh Nhật Minh, nếu anh ấy là tình địch thì anh là kẻ chiến bại cái chắc.

Bảo Nghi cười phá lên:

– Sao tự hạ thấp mình như thế. Anh của em phải là người chiến thắng.

– Vậy em giúp anh nhé.

– Bằng cách nào?

– Như em nói, em tìm cách cho Tú Anh thấy Việt Văn thích em chứ không thích cô ấy.

Bảo Nghi kêu lên:

– Ôi chao anh khôn quá. Nếu lỡ cái tay Việt Văn kia thích em thật thì sao?

– Càng tốt chứ sao.

– Không, em không thích hắn.

Nhật Thành năn nỉ:

– Thích đi mà, Bảo Nghi.

– Chưa thây ai vô duyên như anh. Em nói không là không.

Nhật Thành chợt kêu lên:

– Được rồi, em đừng có làm cao. Anh sẽ nhờ Việt Văn tấn công em.

Bảo Nghi trợn mắt:

– Anh dám bán đứng em gái mình.

– Vì có vậy Tú Anh mới dứt tình cảm dành cho Việt Văn.

Bảo Nghi bặm môi:

– Em nói rồi, đừng để cho em làm cho xấu hổ đấy nhé.

– Bớt dữ lại đi em còn đi lấy chồng. Em cứ thế này mà nào dám rước.

– Kệ người ta.

Xe vừa về đến cơ sở Bảo Nghi nhảy xuống đi nhanh vào phòng, bỏ Nhật Thành nhìn theo cô lắc đầu Con gái gì dữ như chằn.

Nhật Minh vừa thấy mặt Bảo Nghi liền nói:

– Dì vừa gọi điện nói chiều em về sớm có chuyện.

Bảo Nghi bực bội:

– Lại cái tên vớ vẩn nào muốn coi mắt em nữa đây. Đúng là dư hơi.

Nhật Minh cười:

– Con gái đẹp nên mới được người ta yêu. Em nên vui mới phải.

– Có chồng có gì vui, cãi nhau tối ngày, chẳng ra hệ thống gì cả.

– Ê, cái đầu nhỏ có vần đề rồi đó. Dì dượng bên nhà, ba mẹ anh bên đây đều vui vẻ đầm ấm. Sao em lại nói kỳ vậy?

– Nhìn anh Nhật Thành kìa, mới yêu thôi mà lắm chuyện.

– Nhật Thành là số ít, đừng nhìn vào nó mà nhìn vào anh nè.

Bảo Nghi trề môi:

– Có gì hay ho. Đến giờ còn ở không.

Nhật minh cười khì:

– Lo chuẩn bị tiền ăn cưới đi nhỏ.

Bảo Nghi tròn mắt:

– Con ma nào chịu làm vợ anh vậy?

Nhật Minh nhăn nhó:

– Nè, mai mốt gặp người ta mà ăn nói lung tung là anh giận đó.

– Chưa chi đã bênh vực vợ rồi.

– Dĩ nhiên. Kẻo nghe theo cái miệng em, cô ấy xù anh thì sao đây.

Bảo Nghị phụng phịu:

– Anh với Nhật Thành ai cũng nói xấu em, nhiều lúc soi gương em thấy mình cũng đẹp lắm dịu dàng lắm, dễ thương lắm kia mà.

Nhật Minh cười rũ ra:

– Trời ơi, chưa thấy ai vô duyên như nhỏ cả. Mèo khen mèo dài đuôi.

– Chờ anh khen lâu quá tự khen cho rồi.

– Thôi, về nhà kẻo dì dượng trông.

– Em hỏng về.

– Đừng có đùa nha. Dì dượng mắng anh chết đó.

– Anh cứ nói em đi giao hàng chưa về kịp.

– Né hoài đâu phải là cách hay.

– Vậy bây giờ tính sao?

– Gật đầu đại cho yên chuyện.

Bảo Nghi liếc anh:

– Xúi quẩy, lỡ nhằm anh chàng thần kinh nào đó, có ngày anh nhìn em gái mình không ra.

– Cho anh xin, em mà chịu ngồi yên cho người ta ăn hiếp. Chuyện lạ.

– Anh Minh nè.

– Gì hả?

– Chiều nay anh qua nhà em đi.

– Chi vậy?

– Gặp hắn.

– Làm gì?

– Nói xấu em, càng nhiều càng tốt.

– Anh chỉ sợ càng nói họ càng muốn biết, đến chừng đó em khó mà trốn.

– Chỉ có điên mới vậy.

– Nhỏ này, lạ à nha. Hễ ai yêu em, thích em, em đều bảo họ tâm thần, dở hơi, điên khùng- Anh thấy tâm thần em có vấn đề rồi.

– Ừm, tâm thần em có vấn đề cho nên chiêu nay anh không qua, em gặp bạn gái anh, anh sẽ thấy hậu quả.

Minh xua tay rối rít:

– Thôi, được rồi, anh qua, anh qua.

Bảo Nghi khoác túi, xách lên vai nhảy chân sáo ra ngoài.

Nhật Minh nhấn số tìm Việt Văn:

– A- lô, Việt Văn nghe?

– Văn nè, chiều nay cậu rảnh không?

– Tùy.

– Là sao?

– Ừ, thì muốn rảnh thì rảnh, muốn không thì không tùy theo câu chuyện cậu sắp nói.

– Lúc này ăn nói giống ...

– Giống ai?

– Giống nhỏ em mình chứ ai.

– Lúc này cô ta thế nào rồi?

– Bình thường. Cậu còn hứng thú muốn gặp nó không?

– Tớ cũng muốn. Biết lý do tại sao cô ta lại ghét tớ. Nhưng lúc này tớ mới quen với một cô gái.

– Đừng nói là Tú Anh nha.

– Không, Tú Anh là của Nhật Thành mà.

– Ai hả?

– Chưa biết tên.

– Lại thêm một tên dở hơi. Quen mà không biết tên.

– Đừa thôi, cô ta tên ...

– Thôi, dẹp cái chuyện đó đi. Chiều nay tớ muốn rủ cậu đến nhà nhỏ em tớ chơi.

– Có tiết mục gì hả?

– Có người coi mắt nó.

– Có gì vui?

– Cậu xem con bé đó giở trò, Biết đâu có cậu vì ghét cậu lần này nó gật đầu thì sao.

– Ai lại đem hạnh phúc cả đời để đùa bao giờ.

– Đùa thôi, chiều đi nhé?

– Sẵn sàng.

Bảo Nghi rón lén vào nhà bằng cửa sau. Cô đi nhè nhẹ đến phòng riêng, đưa tay vặn nhẹ cửa phòng.

– Bảo Nghi!

Nghi đưa tay lên chặn ngực:

– Mẹ, mẹ làm con hết hồn.

– Con làm gì giống ăn trộm vậy hả?

– Nhà mình sắp có trộm đấy mẹ ạ.

Bà Dung ngơ ngác:

– Trộm, ở đâu?

– Sắp rồi.

– Sao con lại biết?

– Ừ, trộm trái tim con gái mẹ đó.

Bà Dung thở ra:

– Làm mẹ giật mình.

– Giật mình? Chính mẹ đưa kẻ trộm vào nhà đó.

– Suỵt, ăn nói cho đàng hoàng. Chiều nay nhớ ăn mặc chỉnh tề kẻo người ta chê con gái của mẹ đấy.

– Con gái của mẹ có gì hay ho. Chê là phải rồi.

Bảo Nghi vứt túi xách lên bàn, cô nằm dài ra giường:

– Con không hiểu nổi tại sao ba mẹ lại muốn gả con sớm như vậy?

Bà Dung ngồi xuống bên cô:

– Sớm gì mà sớm. Con lập gia đình để còn lo chuyện làm ăn. Lông bông mãi ba với mẹ lo lắm.

– Lo cái gì?

– Đời nhiều cạm bẫy, lỡ con sa chân, ba mẹ ân hận cả đời.

– Vậy lỡ gả con cho tên sở khanh nào đó, có phải tiêu đời con không.

– Bậy nè, ba mẹ cũng chọn lựa gia đình đàng hoàng để gởi gắm con. Ai lại giao con gái vàng ngọc của mình cho kẻ không ra gì.

– Mẹ, con gái vàng ngọc của mẹ chưa muốn có chồng. Con còn muốn ở gần ba mẹ mà.

– Ậy, con cứ chấp nhận người ta để tìm hiểu, đâu nhất thiết phải cưới gấp.

– Một mình sướng hơn mẹ ạ.

– Con gái lớn chưa có một người bạn trai bên cạnh là xấu hổ lắm. Con không thấy buồn hả?

– Hai người càng buồn. Giận hờn, ghen tuông thấy phát rét.

– Con đang nói ai vậy?

– Thì anh Nhật Thành đó. Ảnh với bạn gái giận nhau, ảnh thì uống rượu còn chị ấy thì khóc như mưa.

Bà Dung cười:

– Trong tình yêu chắc chắn có xuân, hạ, thu, đông.

– Có nghĩa là khi yêu, con người ta khùng khùng hở mẹ?

– Con nói xằng bậy gì đó. Hãy yêu thứ đi con sẽ biết.

– Mẹ này, con thề ...

Bà Dung bịt miệng cô lại:

– Cấm nói gở. Hãy chuẩn bị đi!

Bà Dung ra khỏi phòng, cô nhăn nhó lẩm bẩm:

Yêu là cái gì cơ chứ. Nếu không yêu có chết không nào. Nhảm nhí.

Bảo Nghi nằm vùi trên giường không có vẻ gì là chuẩn bị tiếp khách cả.

Đồng hồ trên tường nhích từng giây, từng giây một.